Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

chương 57: dược trùng.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trình Hiểu không hề phản kháng, cậu hơi cúi đầu, sắc mặt không rõ, thế nhưng thắt lưng thật thẳng, có lẽ vì nghĩ cậu chỉ là một nhân loại bình thường, nên nhóm binh lính đó còn không thèm xích cậu lại.

Tu nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần xa của Mộc Thanh, khẽ liếm môi, loại chuyện như mật báo, vẫn là anh tự mình đi một chuyến đi.

Có đôi khi muốn giết chết một người quả thật không cần dùng phương pháp bí ẩn gì đó, càng quang minh chính đại thì người khác càng khó nhúng tay vào.

Dù là hiện tại hay quá khứ, Mộc Thanh luôn có thể nghĩ ra lý do để đối phó với Phong đại nhân, bắt giam Trình Hiểu trước, còn việc người kia sống hay chết... Việc nhỏ thế này, làm sao có thể so với tấm bản đồ dẫn đến thành phố tự do được chứ?

Lam vứt thi thể ba tên dị tộc đi, nhắm mắt trầm tư trong chốc lát.

Đây không phải là binh sĩ trong thành trung tâm, thân thủ nhanh nhẹn, sát ý rất nặng... Lại luôn cố ý kéo dài cuộc chiến.

Một ý nghĩ chợt lóe lên, đôi mắt Lam nhất thời trở nên lạnh lẽo, anh nhìn về hướng phòng tư liệu, ánh mắt sắc bén.

Trình Hiểu nghĩ Mộc Thanh có lẽ biết khá nhiều thông tin về nhân loại tự do, thế nhưng cậu không định dưới tình trạng ăn còn không no lại đi tìm bóng dáng của nhóm nhân loại tự do gì đó.

Có hứng thú là một chuyện, còn hiện thực lại là một việc khác, cậu không có khả năng buông tha hết thảy mọi thứ xung quanh, một mình đi tới một nơi không rõ, cũng chả dự định cạo đầu chịu thua để học hỏi kinh nghiệm...

Quy tắc của lính đánh thuê: Khi xác định được kẻ địch, nhân từ với đối phương, là tàn nhẫn với bản thân cùng đồng đội.

Phải đề phòng những tình huống có thể xảy ra, cậu không định lần nào cũng chờ người ta ra tay trước, tuy rằng thấy chiêu tránh chiêu rất là đẹp troai, nhưng nếu chỉ vì si mê việc này mà buông tha cơ hội ra tay trước để chiếm được ưu thế thì thật sự là đồ ngu...

Kẻ ngu si thường chả sống được lâu đâu, Trình Hiểu vì mục tiêu sống lâu trăm tuổi mà cảm thấy, đôi khi nên thông minh một chút thì tốt hơn nhể.

Mộc Thanh nếu đã dâng cơ hội đến tận miệng cho cậu, cậu khỏe tôi khỏe mọi người đều khỏe, cớ sao lại không làm.

"Trước tiên dẫn nó đến phòng thuốc." Sau khi Mộc Thanh trở lại trong phủ, phất tay bảo người hầu mang Trình Hiểu đi, hắn phải tắm rửa thay đồ rồi mới bắt đầu từ từ hưởng thụ.

Phòng thuốc? Giết người tại nhà, chỗ ra tay không phải là nhà tù, ngục giam các kiểu hử... Đáy mắt Trình Hiểu lập lòe ánh sáng, nếu như tin đồn là thật, vậy Mộc Thanh hẳn là có làm một vài giao dịch khác đi, lầu dược thảo, người nắm quyền phía sau của ám lâu, tài sản khổng lồ như vậy, đương nhiên dã tâm cũng chẳng nhỏ.

Bị đẩy vào một căn phòng lắp đặt toàn những thiết bị tinh tế, cánh cửa sau lưng Trình Hiểu bị khóa chặt, vài tên thị vệ một trước một sau đứng giữ cửa, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm từng nhất cử nhất động của cậu.

Không có ràng buộc, nhưng dị tộc chẳng chút lo ngại, chỉ là một tên nhân loại nhỏ bé mà thôi, có khả năng chạy đi đâu được chứ.

Vừa bước vào cửa, một mùi tanh tưởi liền đập thẳng vào mũi Trình Hiểu, cậu khẽ nhíu mày, đây là nơi chế thuốc của tên kia, cũng chẳng thèm mở cửa sổ ra, theo lý thuyết thì mật thất thường được bao trùm trong bóng tối, thế nhưng trên vách tường lại treo hơn mười viên dạ minh châu khổng lồ, sáng đến nỗi có thể nhìn thấy mọi ngõ ngách dù là nhỏ nhất.

Trên đỉnh khảm đầy những viên đá quý xanh biếc xinh đẹp, mà vật thể màu trắng xen kẽ trên đó là... Đầu lâu?!

Trình Hiểu nheo mắt lại, cho dù là ai phát hiện trên đầu mình khảm đầy những cái đầu trắng phếu của người chết thì cảm giác cũng chả khá hơn cậu lúc này là bao đâu.

Trong phòng, hai bên trái phải bày rất nhiều chai chai lọ lọ, cùng với rất nhiều nồi lớn đang được nấu linh tinh, bên trong nồi nước đang sôi trào, bốc lên hơi nước màu đỏ tươi của máu...

Trình Hiểu đi về phía cái nồi, ánh mắt vốn lạnh nhạt lập tức trở nên sắc bén.

Trên bề mặt dung dịch màu đỏ kia nổi lềnh bềnh cánh tay người chưa bị nhấn chìm... Những đốt ngón tay nắm chặt thành nồi vì bị đun mà máu thịt tiêu biến.

Trình Hiểu rũ mắt xuống, hình ảnh này không phải lần đầu tiên cậu thấy, thế nhưng giờ phút này, sát khí rét lạnh dần dần bao trùm đôi mắt cậu... Thống khổ như vậy, những người này, nhất định đến chết cũng không cam lòng.

Giống như nghe thấy tiếng mở cửa, ở khu vực sâu tận trong cùng của mật thất có những âm thanh rất nhỏ truyền đến.

Trình Hiểu tập trung nhìn qua, trên vách tường hình như có một bóng người bị còng lại, bên cạnh còn có hơn mười cái giường đá có người nằm, chẳng biết còn sống hay đã chết... Mùi thịt thối xen lẫn với máu tanh là từ nơi đó bay ra.

Cậu chậm rãi đến gần, người bị treo trên tường, mái tóc hỗn độn che phủ gương mặt, toàn thân máu thịt lẫn lộn, thế nhưng lẫn trong mùi máu tanh lại tản mát một hương thơm ngát tựa như thảo dược...

Người nọ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ tươi tàn độc nhìn cậu, trong miệng hét lên những tiếng ô ô không rõ nghĩa, hiển nhiên... là đầu lưỡi đã bị cắt.

Trình Hiểu híp mắt lại, nhìn chăm chú đối phương vài giây, người này có chút quen mắt.

"Hắn quá ồn, nên tao phải khiến hắn trở nên yên tĩnh hơn, để tránh quấy rầy tao khi nghiên cứu thảo dược." Mộc Thanh đẩy cửa ra, đi tới.

Lộ ra gương mặt hoàn hảo tươi cười, thân hình thon dài càng tôn lên áo khoác ngoài màu đen thẫm thêu tơ vàng, có vẻ vô cùng cao quý, tựa như thần linh giáng thế.

Khi nói câu này, thanh âm hắn tựa như đang kể tại sao mình phải tưới nước cho hoa, hết sức đương nhiên.

Trình Hiểu im lặng, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt tính xem số lượng hộ vệ ngoài sáng và trong tối là bao nhiêu.

"Thế nào, không nhận ra hả?" Mộc Thanh thấy Trình Hiểu chẳng phản ứng gì, kiềm không được khẽ cười rồi nói: "Mày và nó là người quen cũ mà, Ninh Ân, cả hai đã từng là tình địch đấy, có muốn chào hỏi nhau chút không?"

Nam nhân đã hoàn toàn thay đổi gào thét, ánh mắt dao động qua lại giữa Trình Hiểu và Mộc Thanh, hiển nhiên, gã vô cùng căm hận hai người đứng trước mặt mình lúc này, hận đến cùng cực.

Thì ra kết cục của Ninh Ân lại là thế này... Lúc trước gã được toàn thành đối lập kia dùng tiền chuộc đi, rồi bị đưa tới thành trung tâm, không ngờ lần này gặp lại...

Trình Hiểu chả thèm để ý ánh mắt hai kẻ kia nhìn mình, cậu phát hiện trên mười cái giường đá kia đều là những thanh niên nhân loại trẻ tuổi.

Bỏ qua những vết thương đầy máu trên thân thể họ, mỗi người trước khi chết đều có vẻ mặt vô cùng dữ tợn, ánh mắt phẫn nộ, khuôn mặt vặn vẹo, khóe miệng còn vết máu chưa được lau đi, cái bụng gồ lên càng làm cho người khác giật mình.

Trong bụng họ dường như có cái gì đó đang hoạt động, bề mặt da mỏng manh căng cứng trải đầy những sợi tơ màu xanh càng khiến cho hình dạng của sinh vật đó trở nên rõ ràng.

"Dược trùng." Trình Hiểu lạnh giọng nói: "Đây là nghiên cứu bị cấm."

Dù là thời đại cậu còn làm lính đánh thuê, hay là mạt thế, dược trùng đều không được cho phép tồn tại.

Lấy việc nghiên cứu dược thảo làm bình phong, dùng thân thể nhân loại chăn nuôi dược trùng trưởng thành, có thể xâm nhập vào thần kinh của người bị hại để khống chế đối phương.

Tuy rằng hiệu quả không thần kỳ đến mức một kích tất trúng, nhưng qua một thời gian dài sử dụng, ảnh hưởng đến tâm trí là không thể nghi ngờ.

Mộc Thanh muốn khống chế ai đây?

Phương pháp này, cho dù là Trình Hiểu trước kia cũng hiếm thấy qua, ngày xưa khi còn làm lính đánh thuê, cậu có tìm hiểu qua, nhưng bởi vì điều kiện chăn nuôi dược trùng cực kỳ nghiêm khắc, lại cần rất nhiều quy trình phức tạp mới có thể thành công nên cũng chỉ lưu truyền trong một vài bộ lạc xa xôi, lạc hậu, dã man mà thôi.

Nhìn vào những đôi mắt còn mở này, sự sợ hãi, thống khổ, không cam lòng vĩnh viễn đọng lại trong đáy mắt họ, Trình Hiểu nghĩ, có một số việc, có thể không làm, thì tốt nhất đừng làm...

Người, luôn luôn cố tình làm những việc không nên làm.

"Sợ sao?" Mộc Thanh thấy Trình Hiểu nhìn về phía những thi thể kia, không khỏi khinh miệt nhìn lướt qua, tuy rằng bên ngoài có chút tương tự Lam, nhưng nhìn kỹ lại hoàn toàn khác nhau, gương mặt hoàn mỹ, anh tuấn như vậy, làm sao có thể để nhân loại khinh nhờn!

Đó là chưa nói đến thể trạng cũng hoàn toàn bất đồng, rất dễ bị đùa đến chết... May là, có thể coi như thực phẩm để chăn nuôi dược trùng, không quá mức lãng phí.

"Hoàn hảo." Trình Hiều hờ hững lên tiếng, thời gian sử dụng của dị năng rất ngắn, thế nhưng chỉ cần cậu có thể kiên trì mười giây là đủ.

Mật thất bị cách ly, bản thân nằm ngoài tầm quan sát của những dị tộc đứng gác cửa, địa lợi nhân hòa, hơn nữa...

Cục đá cậu tiện tay nắm lấy bị bóp thành phấn vụn, với vận tốc cực lớn, dù là vật thể nhỏ bé cũng có thể sinh ra lực sát thương khổng lồ... Hơn mười viên dạ minh châu đang chiếu sáng trên tường từng tiếng từng tiếng nứt vụn.

Mộc Thanh không ngờ mình còn chưa dứt lời, Trình Hiểu ngay cả nghi vấn cũng chẳng có mà trực tiếp ra tay!

Hắn biết thân thủ người này rất khá, nhưng bị hơn mười dị tộc áp chế, chỉ là một nhân loại, thật sự không đáng để hắn bận tâm.

Có thể tốn nhiều sức lực như vậy bắt Trình Hiểu đến đây đã là sự ban ân lớn nhất của hắn rồi.

"Tự tìm đường chết!" Thanh âm Mộc Thanh trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, vài tên thuộc hạ tâm phúc lập tức vây quanh hắn, những dị tộc khác bắt đầu tìm kiếm Trình Hiểu – người nhân lúc bọn họ chưa chuẩn bị đã núp đi.

Mặc dù đang ở trong bóng đêm, dị tộc vẫn có thể thấy tương đối rõ ràng cảnh tượng ở xung quanh, muốn tìm một nhân loại trưởng thành, căn bản là việc vô cùng dễ dàng, đối phương quả nhiên là còn quá non tay... Làm như thế, sẽ chỉ khiến tầm nhìn của bản thân bị hạn chế mà thôi.

Trình Hiểu nín thở, dựa vào vách tường, im lặng đi đến phía sau Mộc Thanh.

Tấm bản đồ cậu nắm trong tay sớm đã biến mất, Trình Hiểu sử dụng dị năng biến ra một cây sáo giấy.

"Trùng địch" (sáo gọi trùng), đây là thù lao trong một nhiệm vụ cậu từng thực hiện, phương pháp chế tạo và sử dụng rất ít người biết, hơn nữa vật này bình thường quả thật chả có ít gì, Trình Hiểu cũng chỉ làm nó cho vui mà thôi...

Dù sao trong đội ngũ cùng làm nhiệm vụ với cậu, đa số đều mất mạng, cậu có thể sống sót rời khỏi đã là vô cùng may mắn rồi, không thể yêu cầu quá nhiều.

Đem cây sáo nhỏ màu vàng đặt lên môi, Trình Hiểu nhớ lại kỹ xảo sử dụng, cẩn thận từng li từng tí thổi lên khúc nhạc khống chế trùng.

Loại đạo cụ này, vừa có lợi vừa có hại, nếu có một ngày vô ý, thổi sai làn điệu nhất định sẽ bị đám sâu đó nuốt chửng.

Tiếng sáo nhỏ bé ở trong không gian khép kín lại đặc biệt trở nên vang vọng, nhất thời, dị tộc không thể tìm được nơi phát ra âm thanh.

Mà trong nháy mắt đó, cảnh tượng chỉ có trong ác mộng xuất hiện.

Vùng bụng của những nhân loại đã chết kia nhanh chóng bị hút khô, Mộc Thanh nắm chặt hai tay, chuyện gì đang xảy ra, những dược trùng kia hẳn là chưa đến thời gian phá xác.

Dược trùng chưa trưởng thành tuy rằng có thể sử dụng nhưng không thể sống được lâu trong không khí.

Chỉ vài giây sau, Mộc Thanh phát hiện những dị tộc vây xung quanh mình đều ngã xuống, ngay cả đòn sát thủ trong bóng tối cũng nằm rạp dưới đất, không chút nhúc nhích.

Số lượng dược trùng khổng lồ như thế, chắc chắn sẽ không để con mồi có thời gian phản kháng, Trình Hiểu thả cây sáo xuống, đốt sáng kén giữ lửa mà mình mang theo lên.

Đây là một đồ vật dùng để châm lửa khi đi dã ngoại do thành trung tâm sản xuất, chỉ cần ma sát nó lên mặt đất là có thể nhóm lửa được ngay, vô cùng nhanh chóng và tiện lợi.

Khi đi ngang qua một cửa hàng, Lam nhận ra Trình Hiểu bây giờ đều rất thích ăn những thực phẩm được nấu chín, không giống ngày xưa, dù là loại đồ ăn gì cũng đem nhét hết vào miệng, nếu không thể ăn sống, cậu mới đưa cho Lẫm nấu chín... Nên anh liền mua một ít cho Trình Hiểu, để sau này nhóm lửa cho tiện.

Mộc Thanh lúc này mới phát hiện, có rất nhiều dược trùng bò ra ngoài từ mắt, mũi, miệng của những dị tộc kia, sau khi chúng nó hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì không thể hô hấp nên chỉ biết giãy dụa trong không khí, rồi dần dần không còn nhúc nhích nữa.

Tại sao nó có thể khống chế được dược trùng?! Mộc Thanh khiếp sợ ngẩng đầu lên, ngay sau đó, đố kị, căm hận, chán ghét, đủ các loại cảm xúc hỗn loạn lộ ra, khiến cho gương mặt vốn vô cùng tuấn tú trở nên méo mó biến dạng.

Những tên người hầu, ám vệ được hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, tâm huyết bao nhiêu năm hắn bỏ ra từ sau khi đến trái đất, tất cả đều bị phá hủy!

Không có dược trùng, hắn căn bản không biết làm thế nào để không chế những dị tộc quyền cao chức trọng kia, dùng vũ lực? Giống cái căn bản chẳng có chút phần thắng!

Làm sao có thể điều khiển dược trùng một cách dễ dàng như vậy?!

Mộc Thanh dời đường nhìn đến bàn tay của Trình Hiểu, là cây sáo kia, hắn nhớ lúc nãy vật này chưa từng xuất hiện, nó cũng không hề có cơ hội bước ra khỏi cửa, tại sao lúc này lại có thứ đó trong tay?

Chờ một chút, chẳng lẽ tên nhân loại này thật sự gặp được vận may gì đó rồi có được bản lĩnh này, nếu mình có thể lợi dụng thật tốt điểm này...

Mộc Thanh híp mắt lại, đang định mở miệng thì hắn lại phát giác ngay cả khóe miệng cũng không điều khiển được.

Một con dược trùng, từ trong lỗ tai của hắn chui ra, bò qua đôi mắt mang theo sợ hãi rồi lướt ra nơi khóe miệng.

"Vốn tôi chỉ muốn đến đây để tìm hiểu tình hình một chút, dù sao luôn bị vây trong thế bị động thì rất khó bảo đảm được an toàn." Trình Hiểu đem cây sao bỏ vào túi, ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh, hờ hững nói: "Thế nhưng... Thân là một nhân loại, đối mặt với căn phòng này, dù nói thế nào, thì chí ít tôi cũng nên làm một chút gì đó."

Nhất định phải sống sót, nhưng không thể vì nó mà đánh mất bản thân, nếu cậu có thể hoàn toàn thờ ơ, giả vờ câm điếc, thì cậu nghĩ cậu chả cần phải đi làm lính đánh thuê chi nữa cho mệt thân...

Nói không chừng làm một ít việc xấu còn kiếm được nhiều tiền hơn, hoàn cảnh lúc này còn an toàn chán so với hồi cậu còn làm lính đánh thuê đó!

Trăm cay nghìn đắng, cửu tử nhất sinh có được sức mạnh trong tay, không phải là để cậu ích kỷ sinh tồn một mình, mà là để cậu thực hiện những việc mình có khả năng làm.

Đối với việc dằn vặt kẻ thù bằng lời nói, Trình Hiểu cảm thấy vô cùng vô cùng thú vị, cậu sẽ không ra tay giết Mộc Thanh, dù sao địa vị của giống cái cũng không thể coi thường, thủ đoạn giải quyết phải cẩn thận.

Cậu ném Mộc Thanh không thể cử động tới trước mặt Ninh Ân, tháo xiềng xích trên tường ra, rồi xoay người, đẩy cửa, bước đi.

Tiếng gào khóc cực kỳ bi thảm trong phòng hấp dẫn sự chú ý của những người hầu bên ngoài.

Trình Hiểu đã sớm biến mất, việc Mộc Thanh bắt cậu đến đây là lén lút tiến hành, dựa theo kế hoạch ban đầu, hẳn là cậu sẽ bị nhốt ở một nơi khác...

Chỗ đó gọi là gì ta? Trình Hiểu linh hoạt dùng đầu ngón chân lướt đi trên mặt đất không một tiếng động, nỗ lực nhớ lại...

Lam đang tra hỏi nơi có thể gặp được bầu bạn của mình, Trình Hiểu bị giam trong một căn phòng nhỏ, đầu hơi cúi, chắc là bởi vì không biết tại sao mà bị bắt nên có vẻ uể oải.

Tự dưng bị oan, còn bị nhốt vào một căn phòng chật hẹp tối tăm, nhân loại cảm thấy sợ hãi, bất an, hoảng hốt là bình thường.

Sau khi Lam tức tốc chạy về, dị tộc tên Tu kia ngay lập tức nói rõ tình huống cho anh, đã tìm thấy nhân chứng, chứng minh tấm bản đồ kia là do Trình Hiểu vô ý trao đổi được, cậu tự nhiên sẽ được phán quyết vô tội và thả ra.

Chỉ là một trò hề mà thôi, Tu cảm thấy rất bất đắc dĩ, cách thức suy nghĩ của Mộc đại nhân có phải là quá sức đơn giản rồi hay không, bắt Trình Hiểu đi trong chốc lát có lợi gì với đối phương sao?

Tu còn tưởng rằng Mộc Thanh định lén lút thẩm vấn Trình Hiểu, không ngờ, cậu ta lại ở phòng thẩm vấn thật, lẽ nào Mộc Thanh chỉ muốn hù dọa đối phương một chút...

Về phần việc hạ độc ở nguồn nước, sau khi Phong điều tra xong, liền phất tay một cái, hoàn toàn không có việc này.

Mộc Thanh bắt người, nhưng lại không ra tay, hắn định làm gì đây, chẳng lẽ là muốn khiêu khích Lam... Phong ngồi trên ghế, xoa xoa thái dương, giống cái này quả thật là phiền phức, có lẽ, anh nên ra tay sớm hơn để đối phương ý thức được thứ bậc và địa vị của mình...

"Phong đại nhân, trong phủ Mộc đại nhân đã xảy ra chuyện!" Một tên cấp dưới vẻ mặt hoang mang, nhưng ánh mắt lại ẩn chút tức giận vội vã đi đến, hiển nhiên đã phát sinh việc lớn.

"Có chuyện gì?" Phong khẽ nhíu mày, đứng dậy, tiện tay choàng áo khoác ngoài vào.

"Mộc đại nhân... ngài ấy bị giết hại, tội nhân rất có thể là nhân loại tên Ninh Ân trước kia." Tên cấp dưới nhanh chóng trả lời, hắn ngẫm nghĩ một lát, ở hiện trường ngoại trừ nhung nhúc những con sâu buồn nôn ra, cũng chỉ còn Ninh Ân, lại móc nối đến mối quan hệ giữa người kia và Mộc đại nhân... Kết quả không cần nói cũng biết.

"Cái gì?!" Bàn tay đang cài nút của Phong chợt dừng lại, con ngươi hơi có rút, đã chết... Việc này có chút ngoài ý muốn của anh.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, bên ngoài tầng tầng lớp lớp những dị tộc và nhân loại vây quanh, không biết là ai thổi tiếng gió, việc này, hiển nhiên không thể che giấu được.

Mộc đại nhân – người chỉ cần ở thành trung tâm giẫm chân một cái đã khiến cho trời đất rung động, cứ vậy chết đi... Chết vô cùng thê thảm.

Phong đi đến phủ của Mộc Thanh, biểu hiện nghiêm nghị, gương mặt lạnh lùng, binh lính hộ vệ đầy đủ vũ trang xếp thành hai hàng đi sau, sát khí đánh ngay chính diện.

Thấy người cầm quyền lớn nhất của quân đội đã đến, mọi người đều tự đồng nhường đường, không có cánh cửa che chắn, mùi vị tanh tưởi từ trong phòng tản mát khắp không gian, ngay cả ở ngoài đường vẫn có thể ngửi thấy thứ mùi buồn nôn này.

Mật thất chưa từng thấy qua ánh sáng mặt trời, lúc này lần đầu tiên đón nhận những tia nắng đầu tiên, cảnh tượng bên trong hiện ra trước mắt mọi người.

Đồ trang trí bằng xương khô, thi thể bị nấu chảy, những thanh niên nhân loại đã chết nằm trên giường đá... Bất kể thứ nào cũng như đang than khóc, kể lể, lên án hành vi độc ác, dã man, tàn bạo của chủ nhà!

Ngoại trừ thủ đoạn tàn nhẫn, mất hết nhân tính, còn làm mọi người ai ai cũng giận sôi gan.

Một ít những nhân loại và dị tộc nghe đồn tìm đến đều ôm thi thể của người thân mình không ngừng khóc lớn.

"Anh hai, anh tại sao lại biến thành thế này!" Một thanh niên nhân loại khó có thể tin được nhìn chằm chằm vào một cái đầu ở trong nồi, mặt trên vẫn còn một ít máu thịt, ở thẻ tên đặt bên cạnh lại bất ngờ ghi tên của anh hai mình...

Cậu như thể đã hỏng mất, té quỵ xuống đất, thống khổ không thôi, nếu không phải tại cậu bị bệnh, anh hai cũng sẽ không vì kiếm tiền mà đến nơi này làm việc!

"Ba ba, ba mau tỉnh lại đi, con sẽ không bao giờ kêu đói nữa, ba đừng làm việc ở đây nữa có được không?" Một đứa trẻ nhỏ tuổi được dị tộc thành niên ôm trong lòng, nghiêm túc thủ thỉ với người nằm trên giường đá.

Còn có dị tộc, nhìn lên những đầu lâu bị dùng để trang trí trên trần nhà buồn bã rơi nước mắt, mỗi một cái đầu lâu đều có khắc tên...

Đó đã từng là bầu bạn cùng mình tìm kiếm thức ăn, bị biến thành bộ dạng này, hai hốc mắt trống rỗng, dường như đang oán trách dị tộc không đúng lúc cảm giác được... Điều này làm cho dị tộc cảm thấy đau đến cùng cực.

Phong biết Mộc Thanh có sở thích giết hại nhân loại, nhưng anh không ngờ rằng những vật thí nghiệm này không hề tình nguyện thử thuốc... Gương mặt anh đông cứng, chuyện này, không thể nghi ngờ là đã khiến cho rất nhiều người phẫn nộ.

Từ ánh mắt căm hận của dị tộc và nhân loại, Phong dời đường nhìn đến nơi góc tường, ở đó có một người đang ngồi.

Cả người đều trần trụi, trong cơ thể thỉnh thoảng có một nhánh cây vươn dài ra... Nhân loại này đã bị ký sinh, sống không được bao lâu nữa, nhưng hai tay gã vẫn gắt gao ôm chặt một người đàn ông như trước...

Ninh Ân cười ác độc, lộ ra hàm răng bén nhọn sau khi biến dị, nhắm ngay gương mặt tuấn mỹ hoàn hảo kia, cắn từng ngụm từng ngụm.

Tay chân người đàn ông đã bị cắn đứt, thân thể mất tự nhiên co rút, bụng bị đào móc thành một cái lỗ lớn, bên trong bị kéo xé đến hỗn loạn, thế nhưng... Hắn hình như vẫn còn ý thức!

Điểm trí mạng của dị tộc là cổ.

"Là Mộc đại nhân!"

"Cái gì là Mộc đại nhân chứ, Mộc Thanh là tên cặn bã, lòng lang dạ soái!"

"Khốn nạn, hắn còn chưa chết sao?!"

Đang lúc mọi người đều tức giận, Mộc Thanh cố hết sức mở con mắt còn lại lên, tròng mắt lồi ra đờ đẫn di chuyển, nhìn về phía Phong.

Đầu lưỡi đã bị ăn, cổ họng hắn chỉ có thể phát ra những thanh âm khò khè, cả người đau nhức làm hắn vô cùng thống khổ, bị quân cờ thấp hèn như Ninh Ân gây thương tích là sỉ nhục cả đời của hắn!

May mắn, Phong đã đến, anh nhất định phải cứu giống cái, chỉ cần không phải là vết thương trí mạng, trải qua một thời gian, những bộ phận trên cơ thể rất nhanh sẽ hồi phục.

"Chuyện này tôi nhất định sẽ cho tất cả mọi người một câu trả lời hài lòng." Phong nhíu mày, nghiêng đầu đi, lạnh giọng hướng về mọi người lên tiếng: "Mộc Thanh đã đền tội, cùng một trong những người bị hại là Ninh Ân, cùng nhau chết đi."

Dứt lời, anh xoay người đi ra khỏi mật thất mờ tối, Mộc Thanh, chỉ là một giống cái... Mà thôi.

Loại tội ác tày trời này không thể được dung thứ trong thành, mạt thế đến, hoàn cảnh sinh sống hiểm ác, mãnh thú hoành hành, phải không ngừng cạnh tranh để sinh tồn, nội đấu trong thành, căn bản là tự tìm đường chết.

Mộc Thanh trợn tròn mắt, khó có thể tin được, Phong dám không thèm đếm xỉa đến hắn, cứ thế đi ra ngoài, anh tại sao lại không cứu hắn!

Giống cái, Mộc Thanh hắn, là giống cái trân quý a! Cho dù là năng lực sinh sản ưu việt, hay tri thức dược học tuyệt vời, nhân loại so ra đều kém xa!

Hắn lại còn trẻ như vậy, hoàn hảo như vậy, tương lai tươi sáng như vậy... Mộc Thanh không cam lòng, hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của mọi người, bọn họ tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, gần như muốn nhào vào làm thịt hắn, không, hắn không muốn chết!

Sau khi Ninh Ân móc ra một bên mắt của hắn bỏ vào miệng, nhai nuốt, tư tưởng của hắn đã không còn bị khống chế nữa, nhưng sức sống trong cơ thể lại từ từ biến mất.

Dường như là gã đã quên mất cái gì đó, thế nhưng có thức ăn lấp đầy bụng làm tâm tình gã tốt hơn nhiều... Mọi người không ai tiến lên, chỉ đứng yên tại chỗ, trầm mặc nhìn hai người dây dưa với nhau, chậm rãi, từ từ từ từ chết đi.

"Mộc Thanh đã chết?" Lam đối mặt với Phong – người đột nhiên tìm tới cửa, vẻ mặt Lam thản nhiên, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

"Sự việc bại lộ, dược trùng mất không chế, cùng Ninh Ân chết rồi." Phong ngắn gọn kể lại mọi việc, ánh mắt như có như không đảo qua đảo lại giữa Lam và người đứng cạnh anh.

Nguyên nhân của việc này, hình như là bắt đầu từ Trình Hiểu...

Ninh Ân sao... Lam nhíu mày, nhớ lại tên người này, anh nhìn Trình Hiểu mặt không đổi sắc, nhưng mắt hơi híp lại.

"Anh cảm thấy thế nào?" Phong trầm giọng hỏi, anh tựa vào cửa, khoanh tay, không hề có ý định vào phòng.

Lam nhíu mày, lạnh lùng đáp lời: "Chết có ý nghĩa."

...Chết có ý nghĩa sao, khóe miệng Phong khẽ cong lên như cười như không, sau khi lên tiếng chào liền lập tức rời đi, còn có rất nhiều việc chờ anh xử lý, anh không thể nhàn nhã dạo chơi như Lam được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio