Trọng Sinh Chi Cố Thanh

chương 23: chiến tranh lạnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xế chiều, Cố Thanh một mình ngồi xe quay trở về trường.

Muốn trở về ký túc xá phải đi ngang qua một con đường nhỏ rợp bóng cây, nhìn dây thường xuân mọc rậm rạp hai bên, ẩn sau nó là bức tường bằng gạch đỏ có lịch sử lâu đời và hàng cây khô héo đầy vẻ hiu quạnh, một cơn gió thổi qua, Cố Thanh cảm thấy cả người lạnh run, sau đó trái tim cũng run rẩy theo, cậu vươn tay vuốt vuốt trán, cười khổ, bệnh cảm của mình e là đã nặng thêm.

Cố Thanh không biết làm sao lại biến thành như vậy, tất cả đều nằm ngoài sự đoán của cậu, sự tình chuyển biến quá nhanh, một cơn gió lạnh buốt khác lại thổi vào mặt cậu, rất lạnh, nhưng nó cũng đã nhắc nhở cậu rằng những việc đang diễn ra trước mắt mình mới chính là sự thật, giống như những ngọt ngào ấm áp lúc ban ngày chỉ là giấc mộng hão huyền của bản thân cậu. Cố Thanh cảm thấy trong lòng chua xót và mệt mỏi vô cùng, không muốn làm bất cứ gì nữa. Trí nhớ lại quay về căn phòng ấm áp kia.

Thoải mái ngủ một giấc no say, khi Cố Thanh tỉnh lại đã là hai giờ chiều, cậu cảm thấy mình chưa bao giờ thoải mái và ấm áp như thế, cậu xoay người lại, Tần Lực Dương đã không còn ở bên cạnh, cảm giác trong lòng chưa tới nỗi gọi là mất mát, nhưng cũng có một chút tiếc nuối, cậu cứ như vậy mà ngẩn người nhìn chỗ bên cạnh một lúc lâu, sau đó mới chịu ngồi dậy. Vừa mặc quần áo xong, cửa cũng vang lên âm thanh mở cửa, một thân ảnh nho nhỏ phóng về phía cậu.

“Anh gấu lớn. . . . .”

Cố Thanh thuận tay đón người, ôm vào trong lòng, không biết có phải là do đầu còn chút choáng hay không, cậu cảm thấy mình có chút đứng không vững, suýt tí nữa là bị té xuống đất.

Sức nặng trên người đột nhiên biến mất, bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, “Đói bụng chưa?”

Cậu đã ngủ rất lâu, bữa sáng chỉ uống một ly sữa cùng mấy miếng điểm tâm mua từ bên ngoài, sau đó cũng chưa có gì bỏ vào bụng, ngón tay xoa xoa cái bụng lép xẹp của mình, Cố Thanh xấu hổ gật đầu.

“Dì Trần có nấu cháo, để anh đi hâm nóng lại, đi rửa mặt rồi ra ăn.”

Tần Gia Bảo dùng hai tay ôm lấy cổ ba ba mình, thuận thế dán người vào lòng ngực của đối phương, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Cố Thanh.

Là cháo trứng muối thịt băm, thịt được băm nhỏ, nước cháo lỏng màu xanh hòa quyện với hương vị của trứng muối, vừa trông thấy đã muốn động đũa, hơn nữa Cố Thanh đang rất đói bụng, cho nên liền bưng chén lên húp vài ngụm hết chén cháo mới thỏa mãn đặt xuống, có thể cảm nhận rất rõ ràng hương vị cháo ấm ấm thơm ngon lại không ngán cùng với hương thơm ngào ngạt từ từ di chuyển từ môi đến răng rồi chảy xuống dạ dày.

Dọn dẹp chén dĩa xong, Cố Thanh đi ra khỏi phòng bếp. Phòng khách của Tần gia đã lâu chưa từng náo nhiệt như thế, hai người một lớn một nhỏ đều đang bận rộn làm chuyện của mình, một người thì gõ gõ bàn phím, một người thì đang cặm cụi vẽ tranh.

Cố Thanh đi đến gần sô pha, khom người nhìn Tần Gia Bảo đang “múa bút thành văn”, trên bức tranh là một người thanh niên đang mặc trang phục Winnie the Pooh nắm lấy tay cậu bé bên cạnh, trên mặt hai người đều là nụ cười vui vẻ.

Nhớ tới lần đầu tiên gặp Tần Gia Bảo, và ánh mắt sợ sệt kia, Cố Thanh cảm thấy toàn thân như lan tỏa một thứ tình cảm giống như tình thương yêu của một người cha vậy, cậu yêu thương sờ sờ đầu cậu nhóc.

“Anh gấu lớn?” Tần Gia Bảo quay đầu lại, phát hiện đó là Cố Thanh, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười, những chiếc răng nho nhỏ cũng hiện ra, dường như muốn tranh công mà hỏi, “Anh gấu lớn, anh nhìn nè, là Bảo Bảo vẽ đó, đây là anh, còn đứa bé bên cạnh chính là Bảo Bảo, Bảo Bảo vẽ có đẹp không?”

“Đẹp lắm.” Cố Thanh nhịn không được mà xoa xoa mái tóc mềm mại kia thêm mấy cái, sau đó liền ôm cả người và bức tranh đặt ngồi lên đùi mình, từ phía sau ôm lấy cậu nhóc, thỉnh thoảng lại lên tiếng đề xuất một chút này nọ về bức tranh.

Gần cuối năm, công việc ở công ty rất bận rộn, số liệu từ dưới mấy chi nhánh gửi lên cho phòng tài vụ phân tích rồi đặt ra kế hoạch dự thảo, Tần Lực Dương tập trung tinh thần nhìn màn hình máy tính, không dám thả lỏng, nghe được bên cạnh truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, phiền muộn trong lòng cũng vơi bớt, tâm tình vô cùng thoải mái.

Khoảng thời gian yên bình ấm áp cứ thế trôi qua.

Tắt máy tính, lấy mắt kính trên sống mũi xuống, Tần Lực Dương xoa xoa hai mắt nhức mỏi của mình, người bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng, trong lòng có chút kỳ quái, vừa định đứng lên tìm người, đã thấy Cố Thanh bưng một tách trà lại gần.

Tần Lực Dương nhận lấy tách trà, bộn rộn nãy giờ đúng là có chút khát, anh cầm tách trà lên uống một hơn hết cả tách.

Cố Thanh đứng ở sau lưng sô pha, hai tay ấn vào huyệt thái dương của Tần Lực Dương, nhẹ nhàng xoa xoa. Nhắm mắt hưởng thụ người yêu phục vụ, Tần Lực Dương thoải mái dựa lưng vào ghế sô pha.

“Cố Thanh.”

“Hửm?”

“Dọn đến đây ở đi.”

Bàn tay hơi dừng một chút, trên mặt Cố Thanh hiện lên tia do dự và một chút lo lắng khó phát hiện. Tần Lực Dương dựa lưng vào ghế sô pha, cho nên không phát hiện ra điều này.

Thấy người phía sau vẫn chưa lên tiếng trả lời, Tần Lực Dương cầm lấy bàn tay đang mát xa kia, xoay người nhìn cậu, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương, trước đó vài ngày, anh đã từng có ý muốn để Cố Thanh dọn tới ở chung với mình, nếu như nói lúc đó là muốn đem người yêu để ở bên cạnh, thì lúc này Tần Lực Dương lại xuất phát thêm từ lo lắng, nhất là sau khi trải qua chuyện lúc tới qua, anh không thể không can thiệp nữa, anh không dám tưởng tượng tới hậu quả một khi mình mất đi Cố Thanh sẽ ra sao. Từ khi xác định rõ tâm ý của mình, một Cố Thanh đầy sức sống, thiện lương, dịu dàng kia như dòng suối ấm áp sưởi ấm trái tim anh, từ khi yêu Cố Thanh, thế giới nội tâm vô cùng lạnh lẽo trước đây mới từ từ tan chảy và nở hoa, anh biết mình yêu cầu như thế có phần nóng vội, sẽ làm đối phương khó xử, nhưng tính ra, anh càng muốn mạnh mẽ đem người này cột chặt ở bên cạnh mình hơn, ít ra người này có thể sẽ được an toàn, và khi đó anh sẽ an tâm hơn.

Cố Thanh đối với yêu cầu lần này cũng anh có chút không biết làm thế nào, cậu hiển nhiên cũng có suy nghĩ và băn khoăn của riêng mình, cũng suy nghĩ cho cả Tần Lực Dương nữa.

Cố Thanh không dấu vết tránh khỏi tầm mắt nóng rực của Tần Lực Dương, cậu sợ mình sẽ bị ánh mắt nóng bỏng ấy khiến bản thân không tự chủ mà đáp ứng, “Học kỳ này có rất nhiều môn quan trọng, sắp tới sẽ được nghỉ lễ nửa tháng, một tháng sau đó là tới kỳ thi cuối kỳ, thời gian rất gấp rút, em sợ trong khoảng thời gian ngắn này không thể tới đây được, hơn nữa còn có mấy bạn cùng phòng, ở chung cũng khá tốt.”

Lại là lý do đó, cùng một lời giải thích kia, vĩnh viễn cũng không bịa ra được lý do mới mẻ độc đáo nào, Cố Thanh chính là một người như vậy, Tần Lực Dương liền cảm thấy bực mình, nhưng lại không thể trách mắng, nếu là trước kia, anh không phải là người có thể mở lòng để yêu một ai hết mình người như thế, cho nên dù một ngày nào đó phát hiện ra Cố Thanh chỉ là đang dùng kế để dối lừa mình, anh cũng có thể tự vực dậy sau đó, nhưng bây giờ thì khác, lúc nào cũng cẩn thận suy nghĩ, lo được lo mất, sợ cậu bị thương, sợ mất đi cậu.

Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Tần Lực Dương càng trở nên dữ dội, anh chẳng hề ngờ tới, mình cũng có một ngày bị tình yêu vây khốn và bị người khác nắm giữ trong lòng bàn tay như thế!

Tần Lực Dương tức giận, Cố Thanh có thể cảm nhận được điều đó, nhưng là tài ăn nói của cậu rất vụng về, cho nên chỉ có thể dựa vào ý định ban đầu mà suy xét, có nói gì cũng không dễ nghe, huống chi cậu cũng không có ý định giải thích rõ ràng, chút lo lắng chôn dấu ở tận đáy lòng kia, cậu biết bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để thẳng thắn, nhưng Cố Thanh vẫn cảm thấy khó chịu, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát, thậm chí cậu còn có ảo giác, quan hệ của mình và Tần Lực Dương cơ bản là không có tốt đẹp như mình tưởng, cậu không thể xen vào quá khứ của Tần Lực Dương, hiện tại cũng chưa bao giờ vượt quá giới hạn với đối phương, về phần tương lai, chính là một mảnh mờ mịt; dường như Tần Lực Dương rất quen thuộc với cậu, không phải, nói chính xác, là quen thuộc với chủ nhân thân thể này — Trước kia Cố Thanh đã từng đi lý giải thử, xem bọn họ rốt cuộc quen biết với nhau như thế nào, quan hệ của họ là gì, nhưng cậu vẫn chưa biết rõ ràng lắm.

Suy nghĩ không ngừng luân chuyển trong đầu Cố Thanh, cảm giác chưa bao giờ thông suốt như bây giờ, cậu không biết có phải mình tự hỏi quá nhiều không, cho nên mới đem sự tình đơn giản như thế làm phức tạp lên, giờ phút này cậu đã thật sự thông suốt.

Thấy đối phương trầm mặc không nói, mà chỉ khẽ cắn môi dưới, Tần Lực Dương cảm thấy vô cùng bực mình, tức giận vuốt vuốt tấm đệm của ghế sô pha, sau đó liền xoay người bước vào trong thư phòng.

Cố Thanh một mình ngồi xe quay trở về trường học, trong đầu đều là một mảnh hỗn độn, không ngừng hiện lên hình ảnh khoảng thời gian cậu và Tần Lực Dương vui vẻ bên nhau, cùng vẻ mặt tức giận và bóng lưng tuyệt tình vừa rồi của đối phương.

Nguyên lai ở trên đời này, tình yêu quả thật là thứ có thể tra tấn người khác.

Trở lại ký túc xá, Cố Thanh liền đi tắm rửa, sau đó bò lên giường nằm. Ba người kia chỉ cho rằng Cố Thanh sinh bệnh nên cảm thấy không thoải mái, cho nên cũng không hỏi nhiều.

Do ban ngày ngủ quá nhiều, cho nên ban đêm liền cảm thấy hết sức tỉnh táo, Cố Thanh trằn trọc mãi vẫn ngủ không được, có lẽ do tắm rửa nên đầu óc cũng từ từ khôi phục lại trạng thái thanh tỉnh, cậu suy nghĩ xem rốt cuộc tại sao lại thành như vậy.

Kì thật, đối với lời đề nghị của Tần Lực Dương, Cố Thanh cũng có chút động tâm, có thể ở cùng một chỗ với người yêu, có một gia đình ấm áp hạnh phúc, chính là nguyện vọng cả đời của cậu, hơn nữa, tuy cậu không thích tình một đêm hay lạm giao, nhưng không có nghĩa cậu là một người không có ham muốn, chỉ biết yêu đương thuần khiết gì đó, mà phản đối làm tình hay quan hệ, huống chi là đối diện với người trong lòng. Cho nên, Cố Thanh không phải là không đồng ý ở chung với Tần Lực Dương và Tần Gia Bảo.

Vấn đề là ở trong lòng Cố Thanh vẫn luôn tồn tại một nút thắt, điều mà cậu cố kỵ, chính là thân phận chênh lệch giữa mình và Tần Lực Dương. Nếu quả thật dọn đến nhà họ Tần sống, như vậy quan hệ của cậu và Tần Lực Dương được xem là gì? Trước kia chỉ thuần túy là đầu bếp và bảo mẫu, một tháng cầm bốn ngàn tiền lương hẳn là không có vấn đề gì, nhưng hiện tại, nếu đã trở thành người yêu, tiền là thứ tuyệt đối không thể lấy, cho nên cậu cần phải kiếm một công việc khác, nhưng cậu biết, chỉ cần còn ở lại Tần gia, cậu sẽ không có thời gian đi làm thêm, hơn nữa lấy tính cách của Tần Lực Dương mà nói, anh nhất định sẽ không vui vẻ đồng ý với dự định của cậu. Nhưng còn tiền học phí, sinh hoạt phí thì phải làm sao bây giờ? Cậu biết Tần Lực Dương là người có tiền, nhất định sẽ nguyện ý cho mình những khoản đó, nhưng cậu lại không muốn nhận nó, cậu và anh là người yêu của nhau, không phải là quan hệ giữa kim chủ và người được bao dưỡng, cậu hi vọng quan hệ giữa hai người là bình đẳng, thứ cậu muốn là một mái ấm gia đình chân chính.

Cố Thanh cảm thấy khóe mắt chua xót, sau đó quyết định không suy nghĩ thêm về chuyện phiền lòng này nữa, thứ cậu nên tập trung chú ý chính là kì thi cuối kì sắp đến kia.

Một tháng tiếp theo, Cố Thanh đặt trọn tâm tư vào việc học tập, mỗi ngày đều ngâm người ở trong thư viện, buổi tối một hai giờ sáng mới đi ngủ, sáng sớm sáu bảy giờ đã rời giường, giống như muốn liều mạng giành mấy thứ hạng đầu vậy, không biết mệt mỏi là gì. Chờ đến lúc kì thi kết thúc, người cũng sụt mất vài cân, làn da vốn trắng nõn liền sạm đi một chút, thần sắc hiện lên vẻ mệt mỏi, thân hình vốn gầy yếu càng trở nên đơn bạc hơn, thành công biến thành một người mỏng manh như tờ giấy, gió thổi liền bay.

Sau khi trải qua một tuần bận rộn và điên cuồng thi cử xong, liền tới kì nghỉ đông thoải mái, khoảng hơn một tháng tiếp theo chính là Tết âm lịch. Kì nghỉ xuân chính là mùa bộn rộn của ngành đường sắt, các sinh viên từ tỉnh khác đều thức suốt đêm xếp hàng mua vé, chuẩn bị quay về quê ăn mừng năm mới với gia đình.

“Cố Thanh, cậu có về nhà không?” Phương Tử Nhạc lấy vali do Hàn Duy tặng hôm sinh nhật ra, bắt đầu sắp xếp hành lý.

Sau kì thi, Hàn Duy vẫn rất bận rộn, gần đây luôn vội vàng chuẩn bị cho cuộc tranh cử chức Chủ tịch Hội sinh viên sắp tới, kì thi vừa chấm dứt liền không thấy bóng dáng đâu, Ngô Hạo cũng bận rộn tập huấn với đội bóng rổ, cho nên hiện tại ở trong ký túc xá, chỉ còn có Cố Thanh và Phương Tử Nhạc là quay về phòng vào buổi tối.

“Cũng chưa biết nữa.” Cố Thanh nhìn Phương Tử Nhạc bận rộn đi qua đi lại, chân thành nói, “Để tớ giúp cậu.”

Cố Thanh tiến lên, cùng Phương Tử Nhạc thu dọn, hai người nắm lấy hai đầu chăn, gấp lại.

Cố Thanh muốn ở lại thành phố A để tiết kiệm chút chi phí, còn ở trong mắt Phương Tử Nhạc, đối phương hẳn là vừa kết thúc khóa học liền đón xe về nhà, giống như mình vậy, suốt một học kì không quay về rồi, trong lòng rất nhớ nhà và người thân.

Kì thật, ngay cả Cố Thanh cũng không biết vì sao mình lại kiên trì muốn ở lại trường học như thế, chẳng lẽ là vì người đàn ông kia sao?

Cố Thanh cảm thấy chua xót trong lòng.

Từ sau lần từ biệt đó, Tần Lực Dương không có tới tìm cậu nữa, ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không. Đoạn thời gian trước do bận rộn thi cử, tâm tư bị phân tán, Cố Thanh không có cảm giác quá mãnh liệt như bây giờ, nhưng hiện tại đã thong thả trở lại, nội tâm chua xót có thể cảm nhận được một cách rất rõ ràng. Nghĩ kỹ lại, Cố Thanh cảm thấy lúc trước do mình cố gắng đè nén suy nghĩ của bản thân, cho nên giờ phút này mới bộc phát mãnh liệt như vậy.

Cố Thanh cẩn thận suy nghĩ, mình yêu Tần Lực Dương, nhưng dường như mình đã không còn cơ hội nữa rồi.

Buổi chiều, Cố Thanh và Phương Tử Nhạc cùng ngồi xe lửa quay trở về nhà, không biết tại sao, cậu rất muốn quay về nhà, để có thể nhanh một chút nhìn thấy mẹ mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio