CHƯƠNG . TỐNG HY (NHỊ)
Sau buổi tiệc ngày, Cố Thanh một mình quay về thành C.
Mẹ không muốn ở lại thành B, Cố Thanh lo lắng, nên thương lượng với Tần Lực Dương hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè đều quay về thành B ở tháng.
Cứ như vậy, trong nhà chỉ còn lại mình Tần Lực Dương, Tần Gia Bảo trước đó vài ngày bởi vì Tống Hy đột nhiên biến mất mà khóc, náo loạn một trận, cũng không đi học, cả ngày trốn trong phòng khóc, mắt cũng đỏ lên sưng húp, ngay cả thân thể tròn trĩnh cũng giảm một vòng.
Tần Gia Bảo nghe lời Cố Thanh nhất, nhưng lần này dù Cố Thanh dỗ thế nào, cũng không làm được gì.
Cha mẹ Tần Lực Dương biết tình hình cháu nội qua điện thoại hung hăng mắng con trai trận, bắt hắn đem cháu tới nước M.
Nói đến chuyện Tống Hy đột nhiên mất tích, trong lòng Cố Thanh phỏng đoán hẳn là liên quan đến người mẹ nát rượu kia của cậu bé. Cố Thanh lo lắng, Tống Hy cũng chỉ là đứa trẻ bảy tuổi.
Cố Thanh không ngờ, mình lại gặp được Tống Hy đã mất tích tháng ở chợ tại thành C.
“Tống Hy?”
Cố Thanh xa xa nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy quen thuộc đứng trước cửa hàng rau, như đang cùng ông chủ cò kè mặc cả, kích động, Cố Thanh cứ như vậy lớn tiếng kêu lên.
loading...
Cậu bé rõ ràng nghe thấy Cố Thanh kêu to, sau lưng cứng đờ, nhanh chân bỏ chạy.
Cố Thanh lúc này càng xác định. Tống Hy chạy trốn linh hoạt mau lẹ, Cố Thanh trong lúc nhất thời khó lòng đuổi kịp, cũng may cậu là người lớn, chân dài hơn, ở góc chợ, cuối cùng cũng bắt được người kéo vào lòng.
“Phù phù…” Cố Thanh ôm chặt lấy Tống Hy liên tục giãy dụa, ngồi xổm xuống thở dốc, thằng nhóc ương bướng, cậu muốn sốc hông rồi, “Em, em đừng động, để anh thở chút đã.”
Tống Hy nhìn khuôn mặt khó chịu hơi tái của Cố Thanh, giật mình, quả nhiên nghe lời không giãy nữa.
Cố Thanh hạ mắt, thoáng nhìn trong tay Tống Hy cầm đồng, cậu bé này, vừa rồi muốn dùng đồng mua rau, nó không biết hiện tại giá hàng hóa đã lên rất nhiều, đồng tiền căn bản không mua được bao nhiêu sao?
Trong lòng Cố Thanh có chút chua xót, cậu ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát Tống Hy, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao, trên trán và khóe miệng thậm chí còn có vết bầm tím.
Đây là do người mẹ vô lương tâm kia đánh sao?
Cố Thanh hận không thể lập tức báo cảnh sát, bắt mẹ của Tống Hy, nhưng cậu biết Tống Hy chỉ có mẹ là người thân duy nhất, đứa trẻ nhỏ như vậy, một khi mất đi mẹ, cũng chỉ có thể vào cô nhi viện.
Cố Thanh không hỏi vết thương trên mặt Tống Hy, cậu sợ tổn thương lòng tự trọng của nó, cậu bé này tuy còn nhỏ, nhưng tính tình lại rất cố chấp và quật cường, thậm chí có chút thành thục, Cố Thanh rất sợ Tống Hy đi vào con đường phạm tội, ở tuổi của cậu bé, gia đình có ảnh hưởng rất lớn.
Cố Thanh đưa Tống Hy trở về “Tiệm cơm Cố gia”, mẹ Cố nhận ra Tống Hy, nhìn dáng dấp cậu bé, mẹ Cố không nhịn được, mắt liền ướt.
loading...
Cố Thanh bảo chú Lý làm tô mì thịt bò cho Tống Hy. Mẹ Cố biết Tống Hy thích ăn thịt bò, còn đặc biệt dặn chú Lý cho nhiều thịt.
Bưng lên rồi, Cố Thanh rõ ràng thấy Tống Hy đang nuốt nước bọt, nhưng lại ương ngạnh chống đỡ.
“Tôi không có tiền.”
Tống Hy lạnh lùng nói xong, quay đầu sang một bên, không nhìn tô mì thịt bò nữa.
“Tiệm cơm cho phép ghi sổ, chờ em trưởng thành rồi … tính.”
Cố Thanh sờ sờ mái tóc sạch sẽ có màu vàng nhạt bẩm sinh của Tống Hy, Tống Hy có hoàn cảnh sống không tốt, nhưng cũng thích sạch sẽ.
Tống Hy cẩn thận nhìn thoáng qua Cố Thanh, cắn cắn môi, như đã hạ quyết tâm rất lớn, cầm đũa lên vùi đầu ăn, còn ngừng lại nói câu:
“Tôi sẽ trả lại.”
Cố Thanh thấy Tống Hy ăn chăm chú, liền đứng dậy đi ra. Chờ cậu từ hiệu thuốc trở về, thì thấy mẹ ôm Tống Hy nói chuyện phiếm, biểu cảm của Tống Hy hiếm khi ngoan ngoãn nhu thuận như vậy.
Tống Hy có mẹ, Cố Thanh không thể giữ cậu bé lại, cậu giúp Tống Hy thoa thuốc xong, dự định cùng cậu bé về nhà. Cố Thanh muốn nói chuyện với mẹ Tống Hy.
Trước khi đi, mẹ Cố còn đưa phong lì xì cho Tống Hy, cười nói: “Đây là tiền mừng tuổi bà cho con, cục cưng cũng có, lần trước đã quên cho con, lần này nên đưa.”
Nói xong, không đợi Tống Hy phản ứng, mẹ Cố liền đem tiền lì xì bỏ vào túi cậu bé.
“Cục cưng, có khỏe không?”
Trên xe buýt, Tống Hy đột nhiên hỏi.
Cố Thanh ngẩn người, rồi trả lời, “Em đi mất, bé khóc cả ngày.”
Tống Hy không nói nữa, hai người vẫn trầm mặc tới nhà Tống Hy.
Vùng này có danh xóm nghèo, hoàn cảnh so với nơi ở trước kia của Cố Thanh còn tệ hơn rất nhiều.
Mẹ Tống Hy say khướt “nghênh tiếp” Cố Thanh, nếu như không phải Tống Hy kéo cậu đúng lúc tránh đi, sợ là đã sớm bị chai thủy tinh đập trúng.
Mẹ Tống Hy vừa thấy con trai, há mồm đã mắng chửi thô tục, không nói đến hai câu, đã cầm chổi xông tới.
Cố Thanh nhanh chóng kéo cậu bé ra phía sau, dùng sức gạc hung khí đi, khiến cả người lẫn chổi đều ngã xuống giường.
Lưu thị bị việc này làm tỉnh, bà ta rất hay bắt nạt kẻ yếu, thấy Cố Thanh trên mặt đầy phẫn nộ và hung dữ, liền sợ hãi không dám lên tiếng nữa.
Cố Thanh coi như đã biết nhược điểm của đối phương, cậu nếu muốn nói luật với kẻ nát rượu, thì nên nói, hù dọa uy hiếp có hiệu quả hơn. Lưu thị cười làm thân bảo đảm sẽ không đánh con nữa.
Sau đó, Cố Thanh lúc rảnh rỗi sẽ mang đồ ăn tới thăm Tống Hy, cậu thấy trên người Tống Hy đúng là không có vết thương mới, thì rất yên lòng.
Hôm nay, Cố Thanh như bình thường tới nhà Tống Hy mang theo hoa quả, phát hiện phía trước có đầy người, cố sức chen qua, cậu thấy , người mặc quần áo cảnh sát đứng ở cửa nhà Tống Hy.
Trong lòng hoảng hốt, Cố Thanh nhanh chóng chạy tới, khẩn trương nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện bóng dáng Tống Hy.
Cảnh sát hỏi thân phận Cố Thanh xong, bảo cậu ngày nữa mang cậu bé tới nhận xác, Lưu thị bị xe đâm chết ở đầu đường, chủ xe chạy trốn, bởi vì ở góc khuất, không chụp được biển số.
Tống Hy thành cô nhi, theo quy củ nên đưa cậu bé đến cô nhi viện, Cố Thanh nghĩ tới “cô nhi viện Ái gia “, đó là nơi cậu đã lớn lên, hoàn cảnh không tệ, hơn nữa cô nhi viện hiện tại hàng năm đều nhận được khoản quyên góp lớn từ tập đoàn Tần thị, chuyện ăn mặc và học tập của bọn trẻ cũng không phải lo lắng.
Cố Thanh mang Tống Hy đưa đến “Ái gia”, nói chuyện với viện trưởng lát, cậu nói với viện trưởng chuyện mình đang lo lắng.
“Anh Cố Thanh, em muốn ở lại.”
Tống Hy đột nhiên giãy khỏi tay Cố Thanh nói, cậu bé nhìn thẳng viện trưởng, không nhìn Cố Thanh.
Tống Hy kiên trì muốn ở lại cô nhi viện, Cố Thanh cũng biết về tình về pháp Tống Hy nên ở lại cô nhi viện, cậu nhìn viện trưởng và Tống Hy, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. Cố Thanh cẩn thận dặn dò Tống Hy rất nhiều, rồi mới đi.
Tống Hy tính cách lạnh lùng, Cố Thanh ban đầu sợ cậu bé sẽ bất hòa với những đứa trẻ khác, mỗi ngày đều đi thăm, sau đó, phát hiện Tống Hy cũng chỉ là trầm mặc không thích nói, nhưng cũng không sinh sự với ai.
Năm nay khai giảng có chút muộn, giữa tháng chín mới đi báo danh. Thành C gần đây xảy ra nhiều chuyện, Cố Thanh vốn định ở nhà một tháng, cũng bởi vậy mà chậm lại, cậu gọi điện thoại nói với Tần Lực Dương mình phải thời gian nữa mới về được, Cố Thanh vốn tưởng rằng hắn sẽ giống bình thường oán giận vài câu, vậy mà lần này lại thoải mái bất ngờ, còn bảo cậu nếu thực sự bận, thì chờ khai giảng rồi trở về cũng không trễ.
Cố Thanh bất an gác điện thoại, cảm thấy lời hắn nói có chút kỳ quái, nhưng lại nghĩ không ra nguyên nhân.
Cố Thanh không kịp nghĩ nhiều, cô nhi viện lại gọi điện thoại tới, nói là Tống Hy hai ngày trước đã được người đón đi.
Cố Thanh lập tức chạy tới “Ái gia”, trong điện thoại không thể nói rõ, cậu sốt ruột, muốn trực tiếp hỏi viện trưởng.
“Viện trưởng, ông nói là người tự xưng ông nội của Tống Hy đã đón cậu bé đi à?”
Lý Đồng nâng mắt kính, gật đầu.
“Tôi chưa từng nghe Tống Hy nhắc tới cậu bé có cha.”
Cố Thanh nhíu mày, cậu tuy rằng không hỏi tới, nhưng cậu cũng biết nghề trước đây của mẹ Tống Hy —— gái bán hoa.
Cố Thanh vẫn cho rằng Tống Hy là do mẹ cậu bé và người đàn ông nào đó sau một đêm tình sinh hạ, nhưng hôm nay lại có người ông nội tìm tới cửa, Cố Thanh chỉ sợ Tống Hy rơi vào tay bọn xấu, đến lúc đó số phận Tống Hy lại càng khổ hơn.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh càng thêm bất an.
“Cố Thanh a, người đó xác thực là ông nội của tiểu Hy. Bọn họ cầm đến giấy xét nghiệm ADN, không giả được.”
Cố Thanh biết viện trưởng Lý đã từng học đại học y, tri thức cơ bản ông rất rõ.
“Cố Thanh a, ta biết cậu thiện tâm, thế nhưng cậu bé có người thân của mình, đây không phải là điều đáng mừng sao.”
Cố Thanh ngẩng đầu cười cười, cậu biết viện trưởng nói đúng, ngày xưa, cậu cũng hy vọng cha mẹ có thể tới đón mình khỏi cô nhi viện, có thân nhân bên cạnh, vẫn là hạnh phúc nhất.
Ông nội Tống Hy sợ là cũng tìm Tống Hy rất lâu rồi, mong ông ấy là người yêu thương cháu trai.
“Đây là thứ trước khi đi, cậu bé muốn ta giao cho cậu.”
Lý Đồng từ ngăn kéo móc ra chiếc túi nhỏ giao cho Cố Thanh.
Trên đường trở về, Cố Thanh mở túi, bên trong có nữa khối hồng ngọc, khối ngọc này Cố Thanh biết, nó luôn được mang trên cổ Tống Hy, chỉ là lúc này bị tách ra, Cố Thanh cầm trong tay chính là phân nửa của nó.
Trong túi nhỏ còn tờ giấy:
Anh Cố Thanh, ngọc này giúp em giao cho cục cưng.
Còn nữa, anh Cố Thanh, Cố nãi nãi, cảm tạ người!