Trọng Sinh Chi Cự Ái

chương 13: gặp lại tả khiêm lẫm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày đầu tiên Sơ Vân chính thức đi học cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt, tất cả giáo viên đều vô cùng từ ái, các học sinh cũng rất thân thiết, chỉ ngoại trừ giữa trưa Lãnh Tuyệt Dật đột nhiên xuất hiện tìm cậu ăn cùng cơm.

Sau đó, Sơ Vân liền căn cứ phản ứng của bạn học xung quanh lúc ấy, tổng kết ra, Lãnh Tuyệt Dật có tác dụng tốt cho cậu: Chó dữ + lưới điện phòng hộ.

Các học sinh vốn định làm quen với cậu, nhưng sau khi nhìn đến Lãnh Tuyệt Dật, lại đột nhiên chạy tứ tán khắp nơi, trốn so với lang còn nhanh hơn; Các đàn anh năm ba thường đến khu vực năm hai dạo, nhân cơ hội ăn bớt, lúc gặp được Lãnh Tuyệt Dật, lập tức thu vuốt sói về, trở lại ổ của mình ở lầu trên.

Bởi thế, được Lãnh Tuyệt Dật ban tặng, hiện tại cả cấp đều biết, bạn học mới chuyển đến một ngày đã cùng vườn trường ác sát “Thông đồng”, là người của Lãnh Tuyệt Dật, tự ý động vào kết cục sẽ không tốt, nghĩ muốn giở trò chính là kết thúc! Thậm chí, ngay cả các đành anh quái dị trong túc xá, cũng trở nên thành thật!

Vì vậy, Sơ Vân liền cảm thấy, kỳ thật vườn trường ác sát rất tốt dùng, hơn nữa thực tế cũng không ác.

……

Buổi chiều, hết giờ học, Sơ Vân trở lại ký túc xá, thay đồ đi ra ngoài, Lúc đứng trước cửa đổi giày, vừa vặn thầy Thương mắt kính đi đến, nhìn thấy balô trên lưng cậu, nhân tiện nói: “Sơ Vân, nếu muốn ra ngoài thì lật bảng hiệu lại, như vậy chúng tôi mới biết em không ở đây.”

Sơ Vân gật đầu, lật biển hiệu của mình.

“Vậy khi nào Sơ Vân trở về, bữa tối ư?” Thương Văn Phi lại nói.

Sơ Vân lấy giấy ra, viết xuống, [Đại khái là sau bữa tối, không cần lo lắng]. Rồi đưa cho hắn xem.

“Như vậy a, cẩn thận.” Thương Văn Phi dặn dò, “Nếu quá muộn, có thể gọi điện thoại cho thầy, thầy tới đón em.” Dù gì những hài tử này mới hơn mười tuổi, trách nhiệm của thầy cô càng nặng hơn.

Sơ Vân gật gật đầu, khẽ khom lưng chào, sau đó ra khỏi cửa.

“Đứa bé này, có khi thật không giống hài tử……” Thương Văn Phi lẩm bẩm, đẩy đẩy kính mắt, “Là ảo giác sao?”

……

Sơ Vân đến phòng học Piano giết thời gian.

“Hừm, đã lâu không gặp a, Tiểu Sơ Vân.” Thấy cậu đến, Ly Diên cười tủm tỉm vẫy tay.

[Mới ba ngày mà thôi]. Sơ Vân liếc hắn, đã quen với việc Ly Diên thích trêu chọc.

“Thật sao? Mới ba ngày? Nói vậy, Tiểu Sơ Vân đã đến trường đi học a?” Hôm nay Ly Diên ngậm kẹo que hình cá chép.

Sơ Vân gật đầu, cầm dùi trống, khua khua.

“Nè, Tiểu Sơ Vân, đến tấu một đoạn, xem ngươi học thế nào!” Ly Diên vỗ vỗ bộ trống.

Mắt Sơ Vân lập tức sáng ngời.

Ly Diên cười khẽ, “Đến đây đi.”

Sơ Vân ngồi xuống ghế, trước thử thử, điều chỉnh độ cao, sau đó nhắm mắt, nhớ lại những khúc từng nghe ở đây, cuối cùng lựa chọn một đoạn.

Ly Diên nhìn Sơ Vân, nghe cậu diễn tấu, lông mày càng nhíu càng chặt.

Lúc Sơ Vân kích xong âm cuối cùng, mặt thấm một tầng mồ hôi mỏng nhìn về phía Ly Diên, liền thấy mặt bánh bao của hắn, giống như mình thiếu hắn một số tiền lớn không chịu trả. Chẳng lẽ cậu đánh kém thế sao? Sơ Vân khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại.

“Ông trời ơi, ta trọng thương……” Ly Diên nỉ non, cảm giác mình đã chịu đả kích vô cùng nghiêm trọng, không thể tin được Sơ Vân mới học chưa đầy một tháng, đã có thể đánh ra trình độ này.

Nhớ ngày đó, hắn luyện tập thật lâu mới đạt được trình độ hiện tại của Sơ Vân, không ngờ một đứa nhóc mới luyện không đến một tháng liền đuổi kịp hắn!

Tuy còn một số chỗ không quá thành thạo, nhưng nhịp trống thanh thoát, chuẩn xác, tiết tấu cho cảm giác rất mạnh, tổng thể mà nói đã vô cùng hiếm có. Đây là sự khác nhau giữa thiên tài và người thường ư, Ly Diên rất muốn khóc ~~

“Ly Diên……” Sơ Vân không thể không lên tiếng nhắc nhở thanh niên đang đi vào cõi thần tiên, thấy hắn bày vẻ mặt ăn phải khổ qua với mình, thật giống như mình bắt nạt hắn.

“Hử? Là ai đang nói chuyện?” Ly Diên lấy lại tinh thần, chợt nghe một thanh âm thô ách, vô cùng lạ lẫm, vì vậy vội vàng quay đầu nhìn khắp nơi, không có ai khác nha?

Trán Sơ Vân nổi gân xanh, “Là tôi.” Tiếng của cậu xác thực rất khó nghe, nhưng đâu đến mức a?

“Ai???” Ly Diên thiếu chút nữa té ngã, không thể tin được dùng ngón trỏ chỉ vào Sơ Vân: “Tiểu Sơ Vân, là cậu đang nói sao? Là thanh âm của cậu? A, thượng đế a!” Lập tức đấm ngực dậm chân, muốn gào khóc.

“Câm miệng!” Sơ Vân rất muốn dùng dùi trống nhét vào miệng hắn.

“Đúng là tâm tình khó có thể hình dung a ~~” Ly Diên ngồi xổm xuống, dùng tay vẽ loạn trên đất, trong miệng lẩm bẩm, “Người ta còn tưởng rằng vết thương của Tiểu Sơ Vân tốt lên sẽ giống như hoàng anh xuất cốc, thanh âm mềm mại, tựa như cô gái nhỏ, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp, tuyệt vời biết bao nhiêu, nhưng ai ngờ……” Ngẩng đầu ai oán nhìn về phía Sơ Vân.

Sơ Vân rất muốn cắn răng, “Tôi không phải cô gái nhỏ!” Ly Diên không muốn nghe thanh âm của cậu? Cậu càng muốn nói chuyện độc hại hắn, hừ!

“Tôi biết rõ a.” Ly Diên mếu máo, nhưng đột nhiên nghĩ đến gì đó, thoáng cái nhảy dựng lên, “Đúng vậy, bởi vì vết thương của Tiểu Sơ Vân chưa tốt, sau này thanh âm sẽ thay đổi, đúng đúng, không có sai!”

Sơ Vân không thèm để ý đến hắn, quay về nghiên cứu cách gõ trống.

“Đừng lờ tôi!” Ly Diên lại bắt đầu dính lấy.

“Tôi vừa rồi cũng thế, Ly Diên, còn dám nói.” Sơ Vân ngẩng đầu nhìn hắn.

“Gọi anh Ly.” Ly Diên uốn nắn cách gọi của cậu.

“Không muốn.” Không lớn hơn mình mấy tuổi, tại sao phải gọi anh? Lúc này cậu bạn nhỏ Sơ Vân là dựa theo tuổi khi còn sống, cậu đã quên mình thực tế mới , cho nên coi mình ngang hàng với Ly Diên “Xuân xanh”!

“…… Thôi, cậu muốn gọi gì thì gọi.” Ly Diên gãi gãi cằm, “Nói thật, diễn tấu của cậu làm tôi giật cả mình, so với lần đầu tiên nghe cậu gõ rung động hơn nhiều, nếu cậu có một bộ trống cho riêng mình, thường xuyên luyện tập, chắc hẳn càng kinh người?”

Thật sao? Sơ Vân mỉm cười, nghe được lời của Ly Diên, có chút vui vẻ.

“Đúng rồi, có muốn tới một nơi không, cho cậu biết cái gì là sân khấu âm nhạc Rock and Roll.” Ly Diên chớp chớp mắt phải, con mắt có chút căng gân.

Sơ Vân gật đầu, muốn đi xem.

……

giờ phút, quán ba Rock.

Chỗ này ư? Trước mắt là quán bar chỉ trang hoàng hai màu đen đỏ, lộ ra thần bí và sôi nổi, sau đó tầm mắt Sơ Vân áp phích cạnh cửa hấp dẫn.

Đó là áp phích tuyên truyền cho ban nhạc, phong cách không giống nhau, nhưng cảm giác vô cùng Rock and Roll, một loại khác thường, mà trong đó “FireGuns” càng khiến Sơ Vân yêu thích. Nếu có cơ hội, cậu thật muốn nghe thử, không biết hôm nay ban nhạc đó có biểu diễn không.

“Hừm hừm, tôi nói, Ly, đây không phải nơi cậu mang búp bê tới.”

Quầy bar, một nhân viên phục vụ ngậm thuốc lá cuốn, thấy Ly Diên dẫn Sơ Vân tiến đến, lập tức cười nhạo, “Ly, cậu dụ dỗ trẻ con tới nơi này, không phải muốn nhân cơ hội người ta quá chén không biết gì mà làm càn đấy chứ, đây là tội tàn phá cây non đó.”

“Ít nói bậy.” Mắt Ly Diên trợn lên.

Sơ Vân nhìn Ly Diên, hiển nhiên mũi Ly Diên sắp sai lệch vì bị người phục vụ kia chọc giận, cậu liền khẽ cười một tiếng!

Người phục vụ vừa lúc thấy nụ cười của Sơ Vân, lập tức sững sờ, thiếu chút nữa lỡ tay làm vỡ chén, hắn dụi thuốc, chọc chọc Ly Diên, “Này này, tôi nói, Ly, hay là cậu nhanh đưa tiểu mỹ nhân rời khỏi đây, nơi này quá nguy hiểm!” Hắn rất chân thành đề nghị.

“Tôi là dẫn cậu ấy đến xem biểu diễn, một lát mà thôi, rất nhanh liền đi. Chẳng qua nếu cậu đã nói như vậy, cậu cũng giúp tôi chú ý một chút.” Ly Diên nhìn Sơ Vân, sau đó nói, “Cho một cốc bia.”

“Cậu……” Người phục vụ trừng mắt, “Hôm nay không có.”

“Cái gì? Keo kiệt!” Ly Diên thiếu chút nữa bổ nhào vào trong quầy bar.

Sơ Vân ngồi bên cạnh Ly Diên, nghe hai người đấu võ mồm, quay đầu nhìn một vòng chung quanh.

Tuy chưa tới đêm khuya, nhưng khách đã ngồi gần kín quán. Mà ở cuối bar là sân khấu hình bán nguyệt.

“Đến, cậu bạn nhỏ, nước trái cây cho cậu.” Người phục vụ đẩy một cái ly chân dài sang phía cậu, bên trong trang trí vài miếng quýt, phía ngoài còn đâm vài miếng hoa quả rất đẹp.

Sơ Vân gật gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn. Hai tay cầm ly, nhẹ nhàng hút một cái, sau đó tinh tế nhìn ngắm màu sắc đẹp đẽ của nó, tai thì nghe Ly Diên và người phục vụ cãi nhau.

Đột nhiên, Sơ Vân cảm giác có người đang đến gần mình, sau một khắc, hai cánh tay thon dài liền vây cậu bên bàn, hoàn toàn giam cầm cậu, thanh âm quen biết cũng vang lên trên đỉnh đầu, “Nhóc con, sao em lại đến nơi như thế này?”

Tả Khiêm Lẫm!

Sơ Vân thoáng cái liền nhận ra thanh âm của Tả Khiêm Lẫm cậu từng gặp mặt một lần, cậu khẽ nâng vai, nghiêng người ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là gương mặt anh tuấn của Tả Khiêm Lẫm.

Tả Khiêm Lẫm lúc này không quá giống lần trước, hắn hiện tại càng thêm trẻ trung phóng túng.

Tóc tùy ý tán trên vai, tự nhiên tỏa ra hấp dẫn, không giống lần trước tất cả đều vuốt về phía sau; Tây trang biến thành trang phục thoải mái, cổ áo sơmi mở rộng, để lộ xương quai xanh và chiếc cổ gợi cảm, cả người tản mát hơi thở hấp dẫn mãnh liệt thuộc về đêm đen.

“……” Sơ Vân nhất thời có chút sững sờ, không biết đáp lại hắn thế nào, dù sao một đứa bé chạy tới quán bar vào buổi đêm, không có lập trường phản bác a?

Tả Khiêm Lẫm khẽ híp mắt, nhóc con không nhớ rõ hắn, hay sợ tới choáng váng? Nhưng thấy thế nào cũng không giống vế trước, ngược lại giống tự biết đuối lý không trả lời được. Vì vậy tâm tình đột nhiên lạ thường, biến thành khá tốt, rất muốn trêu chọc cậu.

Không rút cánh tay giam cầm nhóc con kia về, mà lnhân thể khom lưng, áp sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, ánh mắt sáng quắc, “Nhóc con, thạch cao trên chân em đã tháo xuống? Vẫn không thể nói chuyện ư?”

“……” Sơ Vân không nói gì, rụt người lại. Hiện tại cả người cậu bị Tả Khiêm Lẫm vây trong lòng, tuy hai người chưa chạm nhau, nhưng, lại có vẻ càng mập mờ.

“Ông chủ, ngài biết Tiểu Sơ Vân ư?” Cuối cùng Ly Diên cũng có cơ hội chen vào.

“Đúng vậy, ông chủ, ngài biết cậu bạn nhỏ này ư?” Người phục vụ cũng vô cùng tò mò, theo lý thuyết, hẳn bọn họ không có gì liên quan a?

Tả Khiêm Lẫm liếc hai người, không trả lời, vẫn nhìn xem Sơ Vân, “Nhóc con, quả nhiên vẫn không thể nói chuyện?” Cảm thấy có chút thất vọng, “Mang theo giấy chứ?”

Sơ Vân nhẹ gật đầu một cái.

Tả Khiêm Lẫm nhướng mày cười, “Em rất sợ ta sao?” Thấy Sơ Vân co lại bên mép bàn, hệt con mèo nhỏ đáng thương run rẩy trong bão tố.

Sơ Vân lại lần nữa nhẹ nhàng lắc đầu một cái, không phải sợ hắn, mà là thân thể theo bản năng bài xích người khác tới gần.

Tả Khiêm Lẫm thoả mãn cong khóe môi, lại rút ngắn khoảng cách giữa hai người, thẳng đến khi dán lại một chỗ, “Như vậy, nhóc con, từ giờ trở đi phải quen với sự tiếp cận của ta a!”

Thanh âm của hắn rất nhỏ, đại khái chỉ Sơ Vân có thể nghe được, bởi vì hắn dán vào tai Sơ Vân mà nói, hô hấp nóng bỏng lướt qua lỗ tai mẫn cảm của cậu.

Sơ Vân khẽ chấn động, đồng tử không tự chủ co rút lại, lời này của Tả Khiêm Lẫm có ý gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio