Đêm yên tĩnh.
Sơ Vân nằm trên giường lớn mềm mại, nhưng lại lăn lộn khó ngủ. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có thể thấy từng ngôi sao lóng lánh trong bầu trời đêm, nửa vầng trăng lấp ló dưới mây.
Nơi này là nhà của Tả Khiêm Lẫm, yên tĩnh an bình, nhưng Sơ Vân lại cảm thấy quá lạnh. Cậu không dám ngủ, bởi vì khi nhắm mắt lại, trong đầu sẽ không ngừng lướt qua hình ảnh giằng co giữa mình và Thiệu Mục Vân, nghĩ đến bọn họ đã gần như xé toang mặt nạ, cảm xúc phức tạp đến khó tả.
Nên làm gì bây giờ? Cậu rất muốn nhân cơ hội rời khỏi Thiệu Mục Vân, nhưng cậu biết người đàn ông kia không dễ từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ đuổi theo. Hơn nữa, Thiệu Mục Vân còn có quyền giám hộ với cậu, dù thế nào, cậu cũng không thể hoàn toàn thoát ra.
Nếu tìm Tả Khiêm Lẫm, có mang đến phiền toái cho Tả không? Với tính cách của Thiệu Mục Vân, cậu không biết người đàn ông kia sẽ làm ra chuyện khinh khủng điên cuồng gì, vạn nhất khiến Tả Khiêm Lẫm gặp rắc rối, như vậy dùng mệnh của cậu cũng trả không đủ!
Còn có một chuyện khiến cậu phiền lòng, chính là vấn đề thân thể của cậu.
“Thiệu Sơ Vân” Bây giờ còn sạch sẽ, không có cho người khác chạm qua, nên Thiệu Mục Vân tuyệt đối không buông tha, nhưng, cậu đã không thể chịu được khi Thiệu Mục Vân chạm vào cậu.
Rốt cuộc nên làm thế nào?
Lật qua lật lại trên giường, trong lòng lo lắng, tựa hồ ôm chặt chính mình cũng không thể ngăn lạnh lẽo vây quanh.
……
Tả Khiêm Lẫm cũng không ngủ, dựa vào đầu giường, một tay gác sau đầu, nghĩ bước hành động tiếp theo. Tư liệu đều đủ, còn lại, chỉ là nội dung chương trình, phải có sách lược vẹn toàn mới được.
Đột nhiên, lỗ tai hắn vừa động, tựa hồ nghe tiếng bước chân. Yên lặng nhìn sang, dưới ánh sáng mờ mờ, quả nhiên cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, bóng người nhỏ nhắn lặng lẽ tiến đến, rón ra rón rén như chuột nhỏ, chậm rãi tới gần giường.
Bóng người hiển nhiên là Sơ Vân.
Tả Khiêm Lẫm khiêu mi, cười thầm, nhóc con nửa đêm không ngủ, chẳng lẽ muốn đánh lén hắn?
Đã thấy Sơ Vân đi đến cuối giường, nhìn chung quanh một chút, sau đó nhẹ nhàng bò lên giường, như sợ Tả Khiêm Lẫm bừng tỉnh, chậm rãi vén một góc chăn, chui vào, cuộn thành một đoàn, không hề động.
Giống hệt con mèo nhỏ, nếu Điểm Điểm lớn lên, có lẽ sẽ như vậy a? Tả Khiêm Lẫm thầm nghĩ.
Bất quá —
“Tới đây đi, Vân.” Hắn đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, hàm chứa chút đắc ý vui đùa.
Kết quả là nghe một tiếng thét kinh hãi, tiểu đông tây kia lăn xuống giường.
“Vân!” Tả Khiêm Lẫm vội vàng mở đèn đầu giường, bước xuống. Hắn là muốn trêu chọc Sơ Vân, nhưng không muốn cậu bị thương.
Tả lại dọa mình, hóa ra hắn không ngủ ư? Sơ Vân ngồi tại góc giường, tức giận ngửa đầu trừng Tả Khiêm Lẫm, thậm chí đều đã quên mình mới là khách không mời mà đến.
Tả Khiêm Lẫm cười khẽ, “Không ngã đau chứ?” Khom người ôm lấy cậu, lại nhíu mày phát hiện tay chân cậu lạnh buốt, trên người cơ hồ không có độ ấm.
“Sao lại lạnh như vậy?” Vội vàng nhét cậu vào ổ chăn, mình cũng nhanh chóng nằm vào, đắp kín chăn cho hai người, ôm cả Sơ Vân vào lòng.
Sơ Vân thở nhẹ, tựa vào ngực Tả Khiêm Lẫm, lập tức cảm thấy cực kỳ ấm áp, nhịn không được dùng gò má cọ cọ lồng ngực, nhẹ lẩm bẩm, “Thật thoải mái.”
Tả Khiêm Lẫm có chút dở khóc dở cười, cảm giác mình thành lò sưởi kiêm gối ôm. Nhẹ nhàng phủ phủ tóc Sơ Vân, ôn nhu nói: “Một mình không ngủ được ư?”
“Ừm.” Sơ Vân nhỏ giọng.
“Muốn anh kể chuyện cho em không?”
“Không cần.” Cậu không phải đứa trẻ ba tuổi, Sơ Vân lẩm bẩm.
“Vậy hát ru nhé?” Tả Khiêm Lẫm không ngừng cố gắng.
“Em sợ tiếng ca của anh là ma âm.” Xuyên não.
“Không có, nhiều nhất, thiếu hai âm mà thôi.” Tả Khiêm Lẫm cười cười, lồng ngực khẽ chấn động, đồng thời ôm chặt thân thể nhỏ bé của Sơ Vân.
“Không biết xấu hổ.” Sơ Vân cũng bật cười, tay phải ôm eo Tả Khiêm Lẫm, chân nhỏ cọ cọ đôi chân rắn chắc, cảm giác thật thú vị.
Muốn đùa với lửa ư? Nhóc con ngốc nghếch! Tả Khiêm Lẫm thầm thở dài, tận lực dời đi chú ý, “Vân, ngày mai muốn đi đâu chơi?”
“Không biết, Tả?” Tình cảm ấm áp khiến Sơ Vân có chút buồn ngủ, liền nhắm mắt lại, thanh âm mơ hồ.
“Anh cũng không biết.” Nhìn nhóc con trong lòng đã khép mắt, vì vậy vươn tay tắt đèn, lại vuốt ve tóc cậu, nhẹ nhàng nói:“An tâm ngủ đi, ngủ ngon.”
“Ưm, ngủ…… Ngon……” Sơ Vân nỉ non, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
Tả Khiêm Lẫm thở dài, hắn đoán được nguyên nhân Sơ Vân mất ngủ, đại khái là do Thiệu Mục Vân? Dù sao ban ngày mới trải qua chuyện như vậy, hơn nữa giữa bọn họ có dây dưa, tâm tình Sơ Vân nhất định rất loạn.
Xem ra, tên chết tiệt Thiệu Mục Vân đã biết ở bên trong linh hồn con nuôi chính là Liêu Y Phàm? Nếu không, hắn không ra tay với Sơ Vân sớm thế!
Tả Khiêm Lẫm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lòng phức tạp. Hắn biết Thiệu Mục Vân nhận nuôi Sơ Vân không phải vì thiếu con trai, từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, hắn liền hiểu tâm tư của Thiệu Mục Vân, nếu muốn nuôi con, sao phải chọn đứa trẻ diện mạo giống Liêu Y Phàm?
Hơn nữa những ngày này thu thập tư liệu xem, Thiệu Mục Vân chính là muốn chế tạo Liêu Y Phàm, một Liêu Y Phàm sạch sẽ thuần khiến, để hắn phát tiết tình ý. Tên kia, thật đúng là thần kinh, Tả Khiêm Lẫm thầm than.
Xem ra, không thể quá nương tay với Thiệu Mục Vân! Trước khi đi vào giấc mộng, Tả Khiêm Lẫm nghĩ như vậy.
……
Sáng ngày thứ hai, sau khi Sơ Vân phát hiện mình cuộn tròn trong lòng Tả Khiêm Lẫm ngủ một đêm, lập tức mặt đỏ bừng, cũng giật mình nhớ tới là đêm qua mình không ngủ được mà “Đánh lén” người họ Tả nào đó!
“Cái kia, sớm……” Sơ Vân không biết nói gì cho phải, cậu chưa từng ngủ chung giường với ai, nhưng ở chung với Tả Khiêm Lẫm, lại cảm thấy rất ấm áp thư thích, một đêm mộng đẹp.
“Sớm, bữa sáng muốn ăn gì?” Tả Khiêm Lẫm mỉm cười, thoải mái dựa vào đầu giường, lấy tay phủ phủ gò má hồng nhuận của Sơ Vân, vô cùng thích xem bộ dáng khỏe mạnh đầy sức sống của cậu.
“Gì cũng được.” Sơ Vân ôm chăn mền, cúi thấp đầu, ngồi trên giường, rất muốn vùi mình vào chăn. Tối hôm qua, cậu ngủ có đá Tả Khiêm Lẫm hay nói mới lung tung không nhỉ?
“Thật ư, vậy đi rửa mặt trước a.” Tả Khiêm Lẫm nắm nắm chân nhỏ của cậu, hắn phát hiện mình vô cùng thích vuốt ve chân nhỏ của Sơ Vân.
“Được.” Sơ Vân nhanh chóng rút chân lại, nghiêng người, bò xuống giường, chạy về phòng mình.
Tả Khiêm Lẫm híp mắt cười khẽ, cảm thấy tâm trạng siêu tốt, so với ngày nắng bên ngoài còn tốt hơn.
Như vậy, từ nơi này bắt đầu? Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lịch điện tử trên bàn, ánh mắt dần dần thâm thúy.
……
Lúc Hạng Phiền gọi điện thoại tới, Thiệu Mục Vân đang nằm trên giường ở phòng Liêu Y Phàm, trằn trọc. Trên bàn nhỏ đầu giường, chai rượu rỗng lăn lóc.
Hai đêm thiếu ngủ, sắc mặt tái nhợt, hàm dưới lún phún râu.
“Sao vậy, Hạng Phiền?” Thiệu Mục Vân nhận điện thoại, nhắm mắt, lấy tay giật nhẹ cổ áo sơmi đã nhăn, giọng say rượu khàn khàn.
“Thiệu tổng, có việc gấp, hợp đồng với tập đoàn Thông Hoa có biến cố, vừa rồi họ trả bản vẽ về, quyết định không hợp tác với Thiệu thị nữa.” Hạng Phiền nhìn bản vẽ trong tay, sắc mặt ngưng trọng. Thiết kế cho Thông Hoa, chính là hợp đồng lớn nhất mấy tháng gần đây, đã nói chuyện lâu rồi, nhưng đối phương lại đột nhiên trở mặt!
“Cậu nói cái gì?” Thiệu Mục Vân đột nhiên mở mắt ra, ngồi dậy, đầu nặng ong ong.
“Tập đoàn Thông Hoa hủy bỏ hợp tác, Thiệu tổng, ngài có thể tới văn phòng chứ?” Hạng Phiền có dự cảm không tốt lắm, chỉ sợ lần này tổn thất không ít.
“Tôi lập tức qua.” Thiệu Mục Vân cúp điện thoại, ấn ấn mi tâm, đứng dậy xuống lầu, lúc đi tới cửa, hắn quay đầu nhìn lại căn phòng tao nhã lần nữa, khẽ thở dài, Y Phàm……
……
Hai ngày cuối tuần, Sơ Vân và Tả Khiêm Lẫm không đi đâu, chỉ ở trong nhà — chơi game.
Buổi sáng hôm đó, dùng xong bữa sáng, Sơ Vân rảnh rỗi thám hiểm mọi nơi, kết quả phát hiện có một phòng nhỏ không bày biện đồ dùng, chỉ có một tivi tinh thể lòng inch, bên cạnh là tay cầm chơi game, những thứ khác, là một đống đĩa CD trò chơi, còn có năm sáu cái ghế đệm.
“Nơi vui chơi của trẻ con” trưởng thành ư?
Kiếp trước, cậu chưa từng chơi trò game nào, bởi vậy rất hiếu kì, liền qua xem. Cái này thật sự không biết, thấy đã giật mình.
Những game kia, đủ thể loại, chiến đấu, trí tuệ, kinh dị, mạo hiểm, còn có trò nuôi dưỡng. Trán Sơ Vân nổi gân xanh, cảm thấy hình tượng cao lớn chói lọi của Tả Khiêm Lẫm trong lòng mình đã rớt xuống ngàn trượng.
“A ~ a, quả nhiên bị em phát hiện!” Tả Khiêm Lẫm bước tới, trên mặt là bất đắc dĩ cùng…… Xấu hổ. Đại khái không ai biết thú vui nhỏ này của hắn, thiệt là.
Sơ Vân quay đầu nhìn hắn, giống như cười mà không cười. Bất quá, thực sự cảm thấy Tả Khiêm Lẫm như vậy càng giúp cậu dễ dàng tiếp cận, liền có chút vui vẻ.
Tả Khiêm Lẫm ngồi xếp bằng bên cạnh cậu, xoa xoa đầu cậu, “Có muốn chơi không?”
“Có thể chứ?” Sơ Vân tìm kiếm loại game mình cảm thấy hứng thú.
“Đương nhiên, chỉ cần em không nói cho người khác là được.” Tả Khiêm Lẫm rất sợ mất mặt!
“Bí mật?” Sơ Vân khiêu mi.
“Bí mật!” Tả Khiêm Lẫm vặn mi.
Vì vậy, từ đó trở đi, Sơ Vân và Tả Khiêm Lẫm ở trong phòng đại chiến, thẳng đến khi trời đen kịt, thiếu chút nữa bỏ qua bữa tối.
Chiều chủ nhật.
Ngồi trên sofa, Sơ Vân vừa xem tivi vừa ăn hoa quả. Ăn hết đĩa hoa quả thập cẩm này là nhiệm vụ Tả Khiêm Lẫm giao cho cậu, không còn cách nào, Sơ Vân đành phải cố gắng nhét vào miệng.
Mà Tả Khiêm Lẫm đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, dùng xong cơm tối sẽ đưa cậu trở lại ký túc xá.
Trên TV phát lại tin tức tổng hợp. Đột nhiên, tin thứ nhất khiến Sơ Vân kinh hãi thiếu chút nữa ném đĩa đựng trái cây.
Sao có thể?
Cậu run rẩy đặt đĩa trái cây xuống bàn, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Trên tivi nói, ngày hôm trước cảnh sát nhận được mật báo, thành công phá ổ mại dâm dưới lòng đất, cũng bắt được khách tham gia hoạt động tình dục, trong đó còn có một vị giáo sư Piano nổi tiếng. Lúc ấy, trong phòng nào đó, vị giáo sư kia đang xâm hại một thiếu niên.
Tuy tin tức không nói rõ tên của giáo sư Piano, hình ảnh cũng bị làm nhòe, nhưng Sơ Vân vẫn nhận ra ông ta, đúng là người đàn ông đầu tiên ở kiếp trước của cậu!
Toàn thân Sơ Vân run rẩy, không nói rõ tư vị trong lòng. Ngọt bùi cay đắng mặn sáp, giống như các loại hương vị đều hòa lẫn, chỉ cảm thấy nồng nặc, sau đó tràn ra khỏi mắt, không ngừng chảy.
“Ô ô……” Sơ Vân ôm chính mình, nhỏ giọng khóc, giống như khóc cho ủy khuất nhiều năm qua.
Tả Khiêm Lẫm lẳng lặng đứng sau sofa, ôn nhu nhìn Sơ Vân. Có thể khóc là tốt rồi, hy vọng Vân bỏ đi một phần đắng chát của ký ức, từ giờ, thêm một phần hạnh phúc và khoái hoạt.
Anh sẽ bảo vệ em thật tốt, Vân, tin tưởng anh, Tả Khiêm Lẫm âm thầm thề!