Trọng Sinh Chi Cự Ái

chương 42: đòi nợ [1]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lãnh Tuyệt Dật nấp trong góc, nhìn vào phòng. Phát hiện người kia chỉ nhìn Sơ Vân, không làm cái gì khác. Đang kỳ quái, liền thấy hắn nhận một cuộc điện thoại, sau đó khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười âm lãnh.

Lãnh Tuyệt Dật nhíu mày, cảm thấy không thoải mái, hắn biết mình không thể đợi nữa, vì vậy lặng lẽ mở cửa sân thượng, thực may mắn, không khóa, liền đứng dậy một cước đá văng cửa, vọt vào, hô to, “Họ Hạng kia, ngươi ăn mật chó, dám ra tay với người của ta.”

Người trong phòng sững sờ, nhanh chóng đứng lên, đó là nhân vật nổi tiếng cao trung, Hạng Nhung!

Lãnh Tuyệt Dật đen mặt, phóng tới đánh Hạng Nhung một quyền, ngoài ý muốn, Hạng Nhung lại duỗi cánh tay đỡ, bất quá lực đạo của Lãnh Tuyệt Dật quá lớn, mà lui về phía sau hai bước.

Lãnh Tuyệt Dật lập tức nghiêng người đá xoáy một cái, Hạng Nhung lại lần nữa dùng hai tay ngăn cản, hơn nữa còn trả một cước, xem ra, thân thủ khá tốt.

“Nha? Thật sự có tài!” Lãnh Tuyệt Dật có chút kinh ngạc, Hạng Nhung này nhìn nhã nhặn, lại rất biết đánh nhau.

“Không nghĩ lại bị cậu theo dõi, Lãnh Tuyệt Dật, là tôi thất sách, bất quá, đừng tưởng rằng như vậy là xong.” Hạng Nhung tuấn nhã trước mặt bỗng trở nên dữ tợn, nhéch khóe miệng, “Người nhận hàng đã đến, tôi sẽ không để cậu đem hàng đi.”

“Anh gọi Sơ Sơ là hàng?” Mắt Lãnh Tuyệt Dật vằn tơ máu, cho dù hắn đần, lúc này hắn cũng biết ý của Hạng Nhung, hắn dùng Sơ Vân giao dịch với người khác! Tên súc sinh!

Lãnh Tuyệt Dật chưa từng tức giận như vậy, cảm giác lý trí của mình tựa như dây cung thoáng cái bị chặt đứt, đỏ mắt, lạnh mặt, tựa như một con sư tử bị chọc giận, quyền đánh ra đột nhiên mạnh hơn, cũng nhanh hơn không chỉ một lần, ra tay không lưu đường sống, không chút lưu tình công kích Hạng Nhung.

Hạng Nhung nhanh chóng mất đi khả năng chống đỡ, không kịp tránh, má phải trúng một quyền, trước mắt lập tức tối sầm, đầu choáng váng, nghiêng về một bên, không đợi hắn đứng vững, trong nháy mắt lại bị một cước đá lên bụng, cả người bay về phía sau đập vào tường, sau đó liền ngã xuống đất, cuộn mình không dậy nổi.

Lãnh Tuyệt Dật đang muốn tiến lên đá thêm vài cước, cửa phòng đột nhiên mở ra, mấy người nối đuôi nhau vào, dẫn đầu là gã đàn ông trung niên mặt phệ, vẻ mặt tươi cười, giống như con cóc khổng lồ, phía sau hắn là ba vệ sĩ mặc đồ đen.

Hai bên vừa thấy mặt, đều sững sờ.

Lãnh Tuyệt Dật lập tức minh bạch, xem ra con cóc lớn này tới nhận hàng, quả nhiên nhìn cũng biết không phải thứ tốt. Vì vậy, hắn nhanh chóng trở lại bên giường, che chở Sơ Vân còn đang ngủ.

Mà gã đàn ông giống con cóc kia, cũng không phải ai khác, chính là người đã từng chà đạp Liêu Y Phàm, Lâm đổng từng gặp qua Sơ Vân tại nhà nhàng.

Sau lần gặp Sơ Vân, hắn liền nhớ mãi không quên, ác ý tích tụ, tìm người điều tra Sơ Vân. Sau đó, trong lúc theo dõi Sơ Vân ở ngoài trường, ngẫu nhiên gặp Hạng Nhung, song phương ăn nhịp với nhau.

“Tên nhóc thối, mày là ai?” Lâm đổng nhìn Hạng Nhung ngã xuống đất rên rỉ, không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm Sơ Vân, sau đó hướng sau lưng phất phất tay, “Xử lý tên nhóc thối kia cho ta.” Cha chỉ Lãnh Tuyệt Dật bên giường, lại nói, “Bất quá phải cẩn thận, đừng làm tiểu bảo bối trên giường bị thương.”

Đợi một hồi, sau lưng cũng không có động tĩnh, ngược lại trên mặt Lãnh Tuyệt Dật lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn phía sau hắn.

Sao vậy?

Lâm đổng không hổ là người trải qua sóng gió, lập tức cảm thấy không đúng, xoay người, đối diện là họng súng đen nhánh lạnh băng, chỉ thẳng vào trán gã.

Người dùng súng là Tả Khiêm Lẫm!

Mà ở phía sau hắn, ngoại trừ Vũ Văn, còn có sáu người mặc đồ đen, người nào cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, chỉ thiếu không đính thêm mấy chữ “Ta là xã hội đen”, đương nhiên, trong tay mỗi người đều cầm súng, khác biệt với ba vệ sĩ của Lâm đổng.

Trong tình cảnh đó, ba vệ sĩ kia chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói, không dám phản kháng.

“Ai da, cái này xong rồi nha, xem ra không có phần cho ta.” Đột nhiên, bên kia sân thượng truyền đến một tiếng cười lười biếng.

Lãnh Tuyệt Dật quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông lôi thôi từ sân thượng tiến đến, đằng sau còn có hai người mặc tây trang đen.

“A, vợ yêu!” Đoan Mộc Hoàn thoáng cái thấy được Vũ Văn đứng cạnh Tả Khiêm Lẫm, lập tức nhảy qua, lại bị Vũ Văn không khách khí đá văng, đồng thời thấp giọng nhắc nhở hắn, thiếu gia nhà mình đang nổi giận, đừng cợt nhả.

Đoan Mộc Hoàn nhún nhún vai, ngoan ngoãn đứng bên Vũ Văn, sau đó để người của mình trói chặt ba vệ sĩ của Lâm đổng, thuận tiện khống chế Hạng Nhung nằm trên mặt đất kia.

“Tả Khiêm Lẫm……” Lâm đổng đổ một đầu mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Tại thương trường nhiều năm như vậy, gã đương nhiên biết rõ Tả Khiêm Lẫm kiêu hùng, cũng chưa từng xem nhẹ hắn, nhưng, gã không biết Tả Khiêm Lẫm lại có một mặt đen tối như vậy.

Tả Khiêm Lẫm lúc này, toàn thân bao phủ tầng tầng sát khí, khiêu mi, tà tà cười, nòng súng trong tay nhẹ nhàng di chuyển trên mặt Lâm đổng.

“Lâm đổng thân ái, ông nói Tả mỗ nên giúp ông đào chỗ nào trên thân thể là tốt nhất?” Hắn nhẹ nhàng nói, như đang an ủi, “Lâm đổng có thể tự mình lựa chọn nha, ừm…… Là đầu, ngực, hay là trong này?” Nòng súng giảm thanh lạnh băng chậm rãi trượt xuống, cuối cùng đặt tại bộ vị trọng yếu trên người Lâm đổng.

“Không, không cần……” Lâm đổng hoảng sợ cầu xin, hai chân run rẩy. Gã biết rõ, người đàn ông trước mắt sẽ không chút do dự mà nổ súng.

“Không cần?” Tả Khiêm Lẫm khiêu mi, liếm liếm môi, “Con người tôi có chút hẹp hòi, ai thiếu nợ tôi, tôi nhất định đòi về. Lâm đổng, ông động vào người của tôi, khoản này nợ này ông muốn trả thế nào?”

“Không, tôi không chạm vào hắn, tôi không chạm, đều là chủ ý của tên nhóc kia!” Lâm đổng vừa nghe, cho là có đường sống, lập tức phủi sạch tội lỗi, chỉ vào Hạng Nhung.

Tả Khiêm Lẫm lạnh nhạt liếc Hạng Nhung đang nằm trên mặt đất, gật đầu, “Không sai, nhưng Lâm đổng, ông chưa chạm vào Sơ Vân, bất quá ông có chạm vào một người?” Hắn cúi đầu kề sát tai Lâm đổng, nhẹ nhàng nói ba chữ.

Thân hình mập mạp của Lâm đổng lập tức cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, từ trong kẽ răng nói một câu, “Hai người có quan hệ gì?”

“Quan hệ gì?” Tả Khiêm Lẫm theo báng súng nhìn vai Lâm đổng một cái, “Quan hệ gì không cần Lâm đổng quan tâm, tôi chỉ giúp cậu ấy đòi nợ.”

“Cậu……” Lâm đổng run rẩy, không thể nói gì nữa. Đúng lúc này, một bóng người lao đến, là Thiệu Mục Vân bị thuộc hạ của Tả Khiêm Lẫm ngăn ở dưới lầu.

“Tiểu Vân!” Thiệu Mục Vân gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lúc trước không thể vào, vừa mới được thả ra.

“Đúng đúng, người kia là Thiệu Mục Vân đưa cho ta!” Lâm đổng vừa thấy Thiệu Mục Vân, lập tức cắn một ngụm.

Mà Thiệu Mục Vân đầu tiên là bị súng trên tay Tả Khiêm Lẫm làm giật mình, sau đó theo nòng súng thấy được Lâm đổng, Sau lại nhìn thấy Sơ Vân đang ngủ say trên giường, mặt hắn trầm xuống, “Lâm đổng, ông muốn làm gì Tiểu Vân?”

Lâm đổng còn chưa trả lời, Hạng Nhung ở trên mặt đất đột nhiên lên tiếng, hắn lưu luyến si mê nhìn Thiệu Mục Vân, khẽ gọi, “Mục Vân……” Trong mắt là thâm tình khó có thể kiềm chế, còn có một tia tuyệt vọng thống khổ.

“Hạng Nhung, tại sao cậu ở……” Thiệu Mục Vân bỗng nhiên dừng lại, thoáng chốc hiểu rõ hết thảy. Hắn đi nhanh tới, dùng sức cho Hạng Nhung một bạt tai.

Gò má vốn đã bị thương của Hạng Nhung lập tức sưng hồng, nước mắt cũng không kiềm chế được mà rơi xuống, hắn cắn môi, không phản bác, cũng không lên tiếng.

Thiệu Mục Vân muốn đánh cái thứ hai, lại bị Tả Khiêm Lẫm ngăn cản.

“Đủ rồi, Thiệu Mục Vân, đừng đêm sai lầm đổ lên đầu người khác, Vân gặp phải chuyện này, cũng có một phần công lao của ngươi.” Tả Khiêm Lẫm lạnh lùng nói, “Tốt lắm, nhân vật trọng yếu đã đến đông đủ, trò hay nên bắt đầu rồi, chúng ta nên đổi sân khấu rồi tiếp tục a.”

Dứt lời, hắn đột nhiên vung quyền, đấm vào bụng Lâm đổng, thân thể mập mạp kia liền mềm nhũn. Khoát khoát tay, hai người mặc đồ đen lập tức tiến lên, kéo Lâm đổng, đưa xuống dưới lầu.

“Mời, ngài Thiệu.” Vũ Văn khách khí nói với Thiệu Mục Vân, giơ tay ra hiệu, còn Đoan Mộc Hoàn bảo người đem Hạng Nhung đi.

“Tiểu Vân……” Thiệu Mục Vân nhìn về phía giường lớn, rất muốn đến gần, lại bị Tả Khiêm Lẫm dùng nòng súng ngăn trở.

“Họ Thiệu kia, chúng ta còn một món nợ lớn chưa tính toán mà.” Tả Khiêm Lẫm đến bên tai Thiệu Mục Vân, nhỏ giọng nói từng chữ một: “Tôi sẽ thay Y Phàm đòi lại tất cả nợ nần!”

Tựa như sét đánh ngang tai, Thiệu Mục Vân chấn kinh, sắc mặt tái nhợt, run rẩy, khàn khàn nói, “Cậu, cậu biết?”

“Anh cảm thấy chuyện gì có thể giấu được tôi?” Nòng súng trong tay Tả Khiêm Lẫm nhẹ nhàng đặt bên thái dương của Thiệu Mục Vân, hắn bỗng nhiên tà khí cười, kéo cò súng.

Một tiếng giòn vang!

Mồ hôi lạnh từ trên trán Thiệu Mục Vân chảy xuống, uốn lượn thành dòng suối nhỏ, sắc mặt xanh trắng.

Tả Khiêm Lẫm hì hì cười, “Thiệu Mục Vân, anh vô cùng may mắn, súng này có ba phát, may mắn lần đầu không tiếp đạn!” Hắn thuần thục tháo hộp đạn, để cho Thiệu Mục Vân xem, “Thấy không? Chỉ có ba phát, vừa rồi, anh trả nợ Vân một lần!”

Lắp lại hộp đạn, Tả Khiêm Lẫm bảo Vũ Văn đem Thiệu Mục Vân đi.

Thiệu Mục Vân căng thẳng để mặc Vũ Văn mang mình rời đi, nhưng mắt vẫn còn ngơ ngác nhìn Tả Khiêm Lẫm. Lúc này hắn mới phát hiện, so với Tả Khiêm Lẫm, sự điên cuồng của mình không là gì cả!

Mà Vũ Văn ở một bên thầm nghĩ, hắn cũng lần đầu tiên thấy thiếu gia nhà mình tức giận như thế, đã lâu rồi thiếu gia không cầm súng!

Trong phòng trống trải, chỉ còn Tả Khiêm Lẫm, Lãnh Tuyệt Dật, và Sơ Vân đang ngủ trên giường.

Lãnh Tuyệt Dật có chút ngơ ngác, cảm giác như mình đang xem phim; Nếu không, chính là đang ở trường quay. Rất chân thật, những người mặc đồ đen kia, súng, còn có, Tả Khiêm Lẫm không giống thường ngày.

Tả Khiêm Lẫm cất súng vào trong ngực, đi đến bên giường, vỗ vỗ vai Lãnh Tuyệt Dật, chân thành mỉm cười, “Tuyệt Dật, cám ơn cậu! Còn có, bị sợ hãi!”

“Không, ực, cái kia, ngươi thật là ông chú họ Tả?” Lãnh Tuyệt Dật vẫn không thể tin được, tuy hắn biết rõ Tả Khiêm Lẫm không tầm thường, nhưng cũng không nên như vậy a? Nhìn xem, súng tùy tiện cầm loạn bắn loạn. Hóa ra, bình thường ông chú này đều giả làm thỏ ư?

“Tôi còn giả bộ sao?” Tả Khiêm Lẫm cười khẽ, cúi người bế Sơ Vân lên, cẩn thận ôm vào lòng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Vân vẫn trầm tĩnh như trước, thầm nghĩ, xem ra họ Hạng kia hạ dược không nhẹ.

“Tên nhóc, cầm quần áo và giày của Vân, chúng ta cũng đi thôi, xem kịch hay.” Hắn dẫn đầu đi về phía cửa ra vào.

“Nha.” Lãnh Tuyệt Dật chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio