Trọng Sinh Chi Cự Ái

chương 8: khát vọng tự do [1]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bệnh viện, khoa chỉnh hình.

Dưới đèn chiếu, bác sĩ cẩn thận nhìn hình chụp X quang, trên đó là xương chân phải của Thiệu Sơ Vân.

“Ừm, đã không còn vấn đề, có thể bỏ thạch cao, chúc mừng cháu, anh bạn nhỏ!” Bác sĩ muốn xoa đầu Sơ Vân, lại bị cậu né tránh.

Bác sĩ sững sờ một chút, cười cười, không để tâm, bỏ cuộn phim vào túi, tiếp tục dặn dò: “Nhưng mấy ngày nay đừng đi lại quá mạnh, phải chậm rãi, hiểu không?”

Sơ Vân nhẹ gật đầu, sau đó được nữ y tá đưa vào phòng trong, chuẩn bị tháo thạch cao.

Thiệu Mục Vân ở lại nghe bác sĩ lải nhải, ghi nhớ những điều cần chú ý.

Phòng trong.

“Anh bạn nhỏ, không còn đau nữa chứ?” Nữ y tá vừa lưu loát dùng chùy nhỏ gõ rơi thạch cao vừa trò chuyện với Sơ Vân.

Sơ Vân gật đầu. Kỳ thật chân đã sớm không còn đau, chỉ là Thiệu Mục Vân luôn lo lắng mới chậm chạp không tháo. [Thực tế Thiệu Mục Vân có ý đồ riêng, bởi vì tháo thạch cao, hắn sẽ không thể giúp Sơ Vân tắm rửa.]

Nhìn thạch cao vỡ vụn, Sơ Vân đột nhiên có chút hối hận, nếu ngày đó đồng ý để Ly Diên và Sầm Hà tùy tiện vẽ vời trên thạch cao thì hay rồi, nhưng, giờ đã muộn.

Lúc này, bác sĩ đi đến, nhìn chân phải của Sơ Vân, “Quả nhiên nổi mẩn đỏ, về dùng nước ấm rửa sạch, bôi chút thuốc mỡ kháng khuẩn sẽ tốt hơn.”

“Được.” Thiệu Mục Vân ngồi xổm xuống, tiếp nhận băng gạc trên tay nữ y tá, nhẹ nhàng lau sạch bụi thạch cao dính trên đùi Sơ Vân, sau đó buông ống quần, lại giúp cậu đi giày.

Bác sĩ và y tá nhìn nhau, sau đó nhìn hai cha con.

Sơ Vân thoáng lắc lắc chân phải, cuối cùng cũng có cảm giác. Sau đó cậu được Thiệu Mục Vân đỡ, chậm rãi xuống xe lăn, đứng trên mặt đất, thử bước, ừm, đã không còn đau.

Vì vậy, Thiệu Sơ Vân mỉm cười, từ lúc cậu tỉnh lại tới giờ, đây là nụ cười chân thật nhất của cậu.

Thiệu Mục Vân vừa vặn thấy được, khẽ giật mình, tim càng đập nhanh hơn.

Trước kia Sơ Vân thường xuyên cười sáng lạn với hắn, nhưng tất cả đều không bằng nụ cười thản nhiên lúc nãy, dù chỉ như sao băng xẹt qua, lại dịu dàng điềm nhiên, lại huyễn hoặc mê người, khiến hắn muốn chiếm lấy đôi môi nhàn nhạt kia, hung hăng chà đạp, làm nó nhiễm màu sắc và hương vị của mình. Chính là, không thể, chỉ đành tưởng tượng.

“Được rồi, về nhà luyện tập từ từ.” Thiệu Mục Vân nhắc nhở, đồng thời cũng đang nhắc nhở chính mình. Nếu tiếp tục đợi, hắn không chắc có thể khống chế tốt tâm trạng của mình. Từ lúc ở cùng Sơ Vân, hắn phát hiện sự tự chủ của hắn càng ngày càng kém.

Sơ Vân gật đầu, ngồi trở lại xe lăn, chào tạm biệt bác sĩ, về nhà.

……

Ngày hôm sau, phòng học Piano.

“Hừm, Tiểu Sơ Vân, đã tháo thạch cao rồi nhỉ!” Ly Diên thấy hôm nay Sơ Vân tự mình đi xuống xe, lập tức mở to mắt, quan sát cậu từ trên xuống dưới.

Mà đợi Thiệu Mục Vân rời khỏi, hắn liền cúi người, cười quái dị, “Hóa ra Tiểu Sơ Vân đứng lên cũng không cao hơn bao nhiêu!” Còn chưa tới ngực hắn, nhỏ bé thuần khiết.

Lời này vừa vặn chọt trúng chỗ đau của Sơ Vân, cậu hung hăng liếc Ly Diên, không thèm để ý đến hắn, chậm rãi đi về hướng sân sau.

“Hừm, tức giận sao? Chờ tôi với!” Hôm nay Ly Diên ngậm kẹo que hình ngôi sao, như đứa bé lẽo đẽo bước theo.

Sơ Vân từng hoài nghi, rốt cục Ly Diên đã trưởng thành chưa, nếu không sao lại thích kẹo que như vậy, hơn nữa mỗi ngày đổi một loại, mà hắn đến giờ vẫn chưa sâu răng, chỉ có thể nói răng hắn quá tốt.

“Tiểu Sơ Vân, tuy chân của cậu đã tháo thạch cao, nhưng vẫn không thể luyện bàn đạp, hai ngày nữa rồi bàn, biết không?” Ly Diên lải nhải dặn dò như bà mẹ, thật xấu hổ cho khuôn mặt đầy nam tính kia.

Sơ Vân gật đầu, đeo tai nghe, cầm lấy dùi trống, ngồi đệm một số bài mẫu, vui vẻ vung dùi.

Ly Diên nhìn nhìn Sơ Vân, sau đó đi làm chuyện của mình.

Hắn là người đầu tiên đề nghị mở phòng học Piano này, sau đó cùng vài người chung chí hướng chính thức xây dựng, bình thường dạy bọn nhỏ đánh đàn dương cầm, rảnh rỗi thì chuyển sang thể loại khác, phòng cách âm là chỗ bọn họ dùng sáng tác, không dạy học.

Nói thật, Sơ Vân rất thích nơi này, ngoại trừ âm nhạc, không cần nghĩ gì khác.

Giữa trưa, mọi người theo thường lệ cùng dùng cơm ở sân sau.

Sơ Vân nhanh chóng ăn xong, uống súp, sau đó giơ bảng viết cho Ly Diên xem: {Em có thể dùng internet chứ}, chỉ chỉ Laptop trên bàn. Đó là Laptop nhóm Ly Diên dùng để tra tư liệu, bên cạnh là màn hình kép dành để chế tác thanh âm.

“Đương nhiên có thể, nhưng cậu biết dùng ư?” Ly Diên nhướng mày.

Sơ Vân gật đầu.

“Vậy cậu cứ thoải mái.”

{Cám ơn}

Sơ Vân ngồi trước máy tính, bắt đầu bận rộn. Một lát sau, Sầm Hà tò mò đi lại.

“Em đang xem gì vậy, Tiểu Sơ Vân?” Cô nhìn trộm.

Sơ Vân bị cô làm giật mình, thiếu chút nữa ngã xuống ghế, cậu liếc Sầm Hà, ý bảo cô tự xem.

“Giới thiệu sơ lược về trường trung học?” Sầm Hà có chút kinh ngạc, “Tiểu Sơ Vân, hóa ra em không đi học ư?” Tuy bị thương mà tạm nghỉ học, nhưng hồ sơ vẫn giữ lại trường mới đúng?

Sơ Vân lắc đầu, cầm bảng viết, {Em định chuyển trường}

“Nói cũng phải, bây giờ Tiểu Sơ Vân chưa thể nói chuyện, mà trường cũ đều là người quen biết, chắc chắn sẽ phiền toái, không bằng đổi chỗ mới, ừm, chị tán thành!” Sầm Hà tỏ vẻ ý kiến này không sai.

Nhóm người Ly Diên nổi gân xanh.

{Em có thể mượn máy tính đánh chữ một lúc chứ?} Sơ Vân lại hỏi.

“Tùy ý.”

Sơ Vân in bản giới thiệu sơ lược về những trường mình đã sàng lọc ra, cậu chuẩn bị trở về nhà thương lượng với Thiệu Mục Vân, dù chẳng biết có thể thành công hay không.

Vết thương nơi chân đã khỏi hẳn, đi theo nó, chính là khát vọng tự do càng ngày càng mãnh liệt.

Tuy vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi Thiệu Mục Vân, nhưng có thể chuyển ra ngoài ở cũng là một loại giải phóng tạm thời. Bây giờ sống chung với Thiệu Mục Vân, khiến cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Kiếp trước Liêu Y Phàm từng hy vọng mỗi ngày có thể cùng Thiệu Mục Vân bên nhau, nhưng hiện tại lại trở thành xiềng xíc vô hình quấn lấy cậu, khiến cậu hao hết sức lực mới có thể hô hấp.

Tình yêu dành cho Thiệu Mục Vân, từ một khắc cậu nhảy vào biển rộng kia, đã tan thành bọt nước; Hôm nay, dùng thân phận con nuôi xấu hổ như vậy sống cùng nhau, với cậu mà nói, giống hệt một vở hài kịch siêu cấp buồn cười, mà cậu, chính là nhân vật trung tâm của vở hài kịch này.

Về ý đồ thật sự của Thiệu Mục Vân với “Thiệu Sơ Vân”, cậu cũng mẫn cảm phát hiện, bởi vậy, vở hài kịch càng thêm buồn cười, nghe lại làm người ta toàn thân rét run.

Cho nên, cậu khát vọng tự do, khát vọng một ngày có thể thoát khỏi Thiệu Mục Vân, dù là thân, hay là tâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio