: Tam công chúa dung mạo đẹp nhất
Đạo gia xem tay trái là thiện, tay phải là ác, cố phụ âm ôm dương.
Di Thanh Điện trống trải, bày biện đơn giản, cũng chỉ có thiền điện nhiều thêm tượng Tam Thanh.
Bình thường tiểu đạo quan cung phụng thần linh đều có quy củ, không trang trọng không được đặt Tam Thanh.
Mà Tam Thanh ở Di Thanh điện là hoàng thượng hạ chiếu thỉnh từ đạo quan lớn ở kinh đô, xem như cung quan.
Trên án, lư hương toả ra một luồng khói tím vờn quanh thiên điện, xung quanh ánh nến nhàn nhạt.
Lý Thư mở mắt ra, lúc đứng dậy sương khói vờn quanh vai nàng, trong mắt hồng nhuận, run môi không ra tiếng.
Rán chiều như lửa đỏ xuyên qua cửa sổ giấy chiếu vào, mặt đất chiết xạ ra ám quang đánh vào bên chân Lý Thư, khiến cho thiên điện hơi tối cũng có thể nhìn rõ dáng người nàng.
Vóc người đơn bạc, năm tháng giống như chưa từng lưu lại dấu vết trên người nàng, cho nên nhìn qua so với Dương Thục phi cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Triệu Uyển Như hơi nghiêng người: “Tiểu nương nương.”
Kiếp trước, Lý Thần phi tựa hồ bị người quên đi.
Nhưng Triệu Uyển Như lại nhớ rõ người phụ nữ này, nàng không như những sủng phi khác trong hậu cung, nghĩ mọi cách tranh giành sủng ái từ hoàng đế, mà chỉ ở trong cung quan ngày ngày đọc sách cầu đạo, bởi vậy Triệu Uyển Như đối với nàng ấn tượng khắc sâu.
Đây cũng là mười mấy năm qua, lần đầu Triệu Uyển Như chủ động một mình đến bái phỏng nàng, Lý Thư đặc biệt ngạc nhiên: "Huệ Ninh như thế nào...!Đột nhiên đến Di Thanh Điện này của ta."
"Tuế Ngọc."
Nô tỳ bên người hiểu rõ, từ khi Triệu Uyển Như bước vào Di Thanh Điện đã sớm chuẩn bị thỏa đáng.
Đầu thời Tống, Thái Tổ thích trà, trong lịch sử văn hoá trà hưng thịnh, trở thành lễ chế.
"Xem ra bệnh phong hàn của tiểu nương nương đã khá hơn nhiều." Triệu Uyển Như thấy sắc mặt nàng tuy có chút tái nhợt, nhưng hai cánh môi phiếm hồng, hẳn là lành bệnh.
"Ít nhiều nhờ Điện Trung Tỉnh Hàn lâm y quan sử."
Là quan nội thị bên kia lo lắng xảy ra chuyện, nên đã mời viện trưởng Hàn lâm y quan viện tới chẩn trị.
Bất quá trong lòng Triệu Uyển Như hiểu rõ, Lý Thư chỉ là không muốn đến Khôn Ninh Cung mà thôi.
"Lần này Uyển Như đến là thay Thánh nhân thăm ngài, mặt khác, Uyển Như có một chuyện khó hiểu."
Lý Thư lập tức căng thẳng, tay pha trà cũng run rẩy một chút, giương mắt nói: "Ân?"
"Ta biết tiểu nương nương không chỉ đọc đủ thi thư, mà tài nữ hồng cũng là nhất tuyệt."
("Nữ hồng: thêu thùa, may vá)
Cho dù là Càn Đạo (đạo sĩ nam) hay là Khôn Đạo (đạo sĩ nữ) đều sẽ đọc sách biết chữ, mà Lý Thư trước khi xuất gia đã sinh trong gia đình thư hương giai tầng sĩ hoạn.
Hơn nữa Khôn Đạo học nhiều hơn Càn Đạo một môn, nữ hồng.
Nam cày nữ dệt kéo dài mấy ngàn năm, trong Trường Xuân quan đều là nữ, trong quan có cây trồng, nhưng các nàng không tự trồng.
"Cũng biết tiểu nương nương xưa nay yêu thích mai.”
Lý Thư chưa từng nghĩ, hai người bình thường nhìn như xa lạ, nhưng nàng lại hiểu rõ mình như thế.
"Cũng thật trùng hợp, Uyển Như cũng thích hàn mai vào đông, năm trước mùa đông ở Giang Nam..." Triệu Uyển Như lấy một chiếc khăn trắng từ cổ tay áo ra, nhu thuận cười: "Nghe nói hoa mai ở Trường Xuân quan là nở đẹp nhất."
Triệu Uyển Như nhìn chằm chằm vào sắc mặt Lý Thư, chỉ thấy con ngươi nàng bình đạm như nước, không khỏi nghi ngờ, tiến thêm một bước nói: "Mới đi bái phỏng...!Thái Thanh chân nhân."
Lúc nói đến Thái Thanh chân nhân, con ngươi Lý Thư tựa hồ động một chút, chợt ôn nhu cười: "Giang Nam ta rất ít đi, Trường Xuân quan lại càng là chưa từng đến."
Triệu Uyển Như mở khăn ra: "Tiểu nương nương có quen biết Thái Thanh chân nhân? Có biết chiếc khăn này chăng?"
Lý Thư khẽ run trong lòng: "Thái Thanh chân nhân là cao đồ của Phù Diêu Tử Hi Di tiên sinh, đạo gia thiên hạ ai không biết Hoa Sơn Phù Diêu Tử, tự nhiên cũng biết Thái Thanh chân nhân."
"Về phần chiếc khăn này..." Lý Thư giương mắt, nhìn chiếc khăn tơ lụa màu trắng trong tay Triệu Uyển Như, hồng mai thêu bên góc như đâm nhói mắt người.
Lý Thư chần chừ không nói, trong lòng Triệu Uyển Như sáng như trăng rằm.
Vốn dĩ cũng không muốn bức bách nàng, chỉ là trong lòng có chút nghi vấn cần cởi bỏ, thấy nàng khó xử như vậy, liền cười nói: "Hoa mai trên này tuy đường thêu đặc sắc, nhưng khăn của ngài tặng mẫu thân vẫn đẹp hơn, cho nên ta mới đến đây tìm ngài muốn một cái."
Nghe Triệu Uyển Như nói, Lý Thư mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nguyên lai không phải nàng nhìn ra khăn này xuất phát từ tay ta.
Nhưng chiếc khăn này sao lại ở trong tay nàng...!
"Thì ra là như thế, Huệ Ninh muốn khăn thêu của phụ nhân ta, phái người đến lấy là được, nơi này của ta hẻo lánh, ngươi hà tất tự mình đi."
"Cầu khăn chỉ là thuận đường, Uyển Như chủ yếu là muốn đến thăm tiểu nương nương, trong đại nội này, ngài và Thánh nhân như nhau, đều là mẫu thân của Uyển Như."
Không biết lời Triệu Uyển Như nói làm xúc động đến nàng mười mấy năm cô tịch hay sao, trong mắt Lý Thư cư nhiên phiếm hồng, ánh nhìn nóng bỏng.
Nhìn ra hết thảy cảm xúc này, Triệu Uyển Như đem phức tạp đè lại trong lòng, lúc này nàng không hy vọng ván cờ chỉ vừa bắt đầu nàng đã thua bởi thân tình.
"Thần phi nương tử, nội thị Chu Hoài Chính phái người tới truyền lời, Tập Anh Điện mở tiệc chiêu đãi mời ngài đi qua."
Yến tiệc đêm qua là tẩy trần cho Vạn Thọ trưởng công chúa, sáng sớm hôm nay Huệ Ninh công chúa và Tam công chúa trở lại, vì thế lại mở tiệc chiêu đãi.
Lần này tiệc ở Tập Anh Điện, xem ra không đơn giản chỉ là gia yến.
"Điện hạ, Thánh nhân tới truyền lời, gọi ngài trở lại." Vân Yên bước chân ổn trọng tiến đến phía sau Triệu Uyển Như khom người nói.
Quả nhiên như Triệu Uyển Như phỏng đoán, nàng vừa trở lại đã bị vài người cung nhân của mẫu thân lôi kéo thay nàng rửa mặt chải đầu trang điểm tỉ mỉ.
Nếu là gia yến, hà tất trang phục lộng lẫy như vậy.
"Nguyên Dung thật sự trưởng thành rồi ~"
Hướng Đông Khôn Ninh Điện là một toà cung điện nhỏ hơn nằm bên sườn, cũng là chỗ ở của Đỗ Quý Phi.
Triệu Tĩnh Xu vừa tắm ra, chỉ khoác áo lụa mỏng, trong phòng đốt lò sưởi.
Giữa một rừng quần áo chọn ra bộ mộc mạc nhất.
Nhưng lại không hợp ý Đỗ thị, Đỗ thị liền tự mình chọn một bộ vừa ý: "Hôm nay tuy là gia yến, nhưng cha ngươi đã hạ chỉ triệu các tướng công và lang quân trẻ tuổi trong triều cùng dự tiệc, ý tứ rất rõ ràng."
Thấy xiêm y hoa lệ trong tay mẫu thân, Triệu Tĩnh Xu nhíu mi cự tuyệt nói: "Mẹ liền muốn Nguyên Dung sớm gả ra ngoài vậy sao?"
Mười mấy năm không gặp, Đỗ thị tự nhiên là không nỡ: "Đương nhiên là mẫu thân luyến tiếc, nhưng ngươi chung quy là phải gả chồng."
Từ lúc Triệu Tĩnh Xu chào đời đã bị người xem tướng nói là đại hung, trong mệnh có tử kiếp, chỉ có thể xuất gia đoạn tuyệt hồng trần mới phá được kiếp.
Lúc ấy Đỗ Quý Phi chỉ là một thiếp thất không được coi trọng ở Đông Cung, nữ nhi nuôi bên người không được mấy năm đã bị hoàng đế vừa mới đăng cơ đưa đi Nguyên Khánh quan.
Hiện giờ nàng đã cập kê, mười mấy năm qua, sớm đã không tin kiếp nạn gì đó, lại được Thánh nhân giúp đỡ, khuyên bảo hoàng đế, lúc này mới chấp thuận Triệu Tĩnh Xu hoàn tục trở về.
Vì thế, Triệu Tĩnh Xu chính là chờ đợi duy nhất của Đỗ thị, nàng đương nhiên hy vọng con mình sống tốt: "Trong cung không giống đạo quan, lòng người khó dò, nguy cơ tứ phía, ngươi cũng nên tính toán cho bản thân, biết không?"
Nghe mẫu thân dặn dò, Triệu Tĩnh Xu gật đầu, nàng tính tình giống Đỗ thị, thu liễm tính ham chơi cũng liền an phận không tranh đoạt, cũng biết ở nơi tường cao này chỉ có cẩn thận chặt chẽ mới có thể bình an sống sót.
"Bất quá, hôm nay chủ yếu là thay Huệ Ninh công chúa chọn lựa, chúng ta vẫn là nên điệu thấp một ít cho thoả đáng." Đỗ thị đem quần áo hoa lệ cất đi, thay đổi một bộ y phục quy củ bình thường.
Đỗ thị cho lui cung nhân, tự mình mặc quần áo cho nàng, tận khả năng đền bù mười mấy năm thua thiệt nàng.
"Ngọc này, ngươi vẫn luôn mang theo bên người sao?"
Triệu Tĩnh Xu gật đầu, nắm chặt miếng ngọc đêm qua suýt chút nữa làm mất.
Ngọc này theo nàng từ nhỏ, là đồ vật duy nhất Đỗ thị để lại cho nàng, thấy mẫu thân đỏ cả mắt, Triệu Tĩnh Xu giơ lên, hỏi: "Mẫu thân như vậy, ngọc này là có chuyện xưa gì sao?"
Trên ngọc điêu khắc hình phượng, tựa hồ còn một nửa khác.
"Đây là lúc mẫu thân còn nhỏ chưa vào Vương phủ bạn bè tặng cho."
Dưới ánh nến chất ngọc sáng lên, bên trong tuy còn lấm tấm tạp chất, so với vật phẩm trang sức hiện giờ của các nàng kém rất nhiều, nhưng đối với Triệu Tĩnh Xu mà nói ngọc này là mẫu thân tặng nàng, từ nhỏ không rời thân, phi thường trân quý.
"Còn một mặt khác là ở chỗ người bạn kia sao?"
Đỗ thị gật đầu.
"Người bạn kia đâu?"
Đỗ thị rủ mắt nói: "Từ khi ta vào Vương phủ, chúng ta đã mất liên lạc, nàng hẳn là đã gả cho người khác làm vợ."
Triệu Tĩnh Xu nắm lấy miếng ngọc, hơi ngẩng đầu nói: "Nguyên lai là một nữ tử sao ~"
Sông Kim Thuỷ chảy vào Kim Minh Trì đại nội, bên trong có một ao cá nhỏ được dẫn nước từ sông vào, cá vàng trong ao lẳng lặng bơi.
Tập Anh Điện là nơi chiêu đãi tiến sĩ và quan viên, cũng là nơi cử hành yến hội.
Nước từ núi giả chảy ra, trên hành lang dài rộng đèn lồng đỏ được thắp lên treo dọc hai bên.
Trong điện nước chảy róc rách thành dòng, trên bàn ngự rượu và món ngon được bày biện tràn đầy, trong triều các trọng thần quan lớn cùng lang quân tư chất tốt nhất của mình lần lượt ngồi vào vị trí.
Một số là có công danh trong người, một số đã vào triều làm quan, còn có một số thiếu niên tài tử chuẩn bị sang năm dự thi.
"Đường phu Lang Quân như thế nào không tới?" Triệu Hằng nhìn bên dưới thiên chi kiêu tử ngồi thành hàng mà bên cạnh Trần Nghiêu Tẩu lại trống không.
"Hồi Thánh thượng, khuyển tử đêm qua đột nhiên bệnh nặng sốt cao không lùi, nghĩ là hắn phúc mỏng."
Trần gia nhiều Trạng Nguyên như vậy, mà sang năm con trai Trần Nghiêu Tẩu, Trần Lục Dương cũng sẽ dự thi, Triệu Hằng rất là xem trọng.
Đại thần đã tới không sai biệt lắm.
Triệu Uyển Như khoác nhung trang màu đỏ, cổ áo thêu hoa sống động như thật, váy dài hồng la.
Làm cho Lưu Nga ngồi bên cạnh Triệu Hằng cực kỳ vừa lòng.
Triệu Uyển Như hướng Triệu Hằng và Lưu Nga hành lễ nhập toạ, Trương Khánh đứng bên cạnh khom lưng giới thiệu từng người cho nàng.
Đinh Thiệu Văn công chúa đã nhận thức, lại biết công chúa không thích hắn, vì thế xem nhẹ.
Bắt đầu từ văn thần bên trái giới thiệu qua: "Con thứ của Công bộ thượng thư Vương Đán - Vương Hướng; con trưởng của Hình bộ thượng thư Hướng Mẫn Trung; cháu của Hứa quốc công..." Tiếp theo là võ tướng bên phải: "Con trai út của Thái phó Lý Kế Long - Lý Chiêu Tốn; con của Hữu thượng thư Tào Lợi Dụng - Tào Uyên."
Theo lời Trương Khánh nói nhìn một vòng bàn tiệc rất nhiều lang quân, lại so với danh sách nàng chú ý đến một người: "Con vợ cả của Thần võ đại tướng quân sao lại không tới?"
"Cái này thuộc hạ không biết, con của Chế cáo Vương Khâm Nhược và con của Hộ bộ thượng thư Trần Nghiêu Tẩu - Trần Lục Dương cũng không đến."
Triệu Uyển Như cười cười: "Xem ra, vị trí phò mã này, rất nhiều người đều không muốn làm a!"
"Đó là bọn họ không có phúc phần này." Vào hoàng gia, con đường làm quan tuy sẽ bởi vậy mà dừng lại, nhưng là phú quý trường thịnh, ngày sau con cháu đều có thể thừa kế ấm phong tước vị.
Trương Khánh cảm thấy là bọn họ ngu dốt.
Triệu Uyển Như khẽ lắc đầu: "Đây chính là chỗ thông minh của họ."
Triệu Uyển Như là ăn mặc cung trang bình thường đến dự tiệc, ngay cả Tam công chúa Triệu Tĩnh Xu và trưởng công chúa Triệu Câm cũng vậy, vì thế cũng chỉ còn dung mạo có thể so sánh một phen.
Sau khi các nàng ngồi xuống trong lòng mọi người đều đã có thứ bậc.
Đương nhiên đều chỉ là so đo trong lòng.
Nữ nhi nhà Quan gia, bọn họ không dám nghị luận.
Luận dung mạo, trưởng công chúa tuy không bằng hai vị công chúa, nhưng thắng ở trạch tâm nhân hậu, là có tiếng ôn nhu.
Huệ Ninh công chúa tuy quá mức thanh lãnh, nhưng khí chất không tầm thường dung mạo đoan trang, lại là con trưởng của Quan gia, thân phận cực tôn.
Tam công chúa mới là người gây rung động nhất hôm nay, chỉ là đáng tiếc Tam công chúa tuổi còn nhỏ, quan gia yêu thương con gái, vốn đã luyến tiếc gả Huệ Ninh công chúa, hiện giờ Tam công chúa mới vừa trở về sao bỏ được gả nàng ra ngoài quá sớm.
Trước khi bắt đầu yến tiệc, người tới đều là lão thần có công, cũng coi như là ân thưởng, chỉ là mượn lần ân thưởng này làm các thiên chi kiêu tử nhìn thấy nữ nhi của hoàng đế.
Trong yến tiệc Lưu Nga chỉ đối với Đinh Thiệu Văn yêu thích, thậm chí sau khi yến tiệc tan các đại thần cùng lang quân đều đã rời đi chỉ còn lại người Triệu gia bọn họ, nàng cố tình hỏi Triệu Uyển Như: "Nguyên Trinh cảm thấy Chỉ huy sứ Đinh Thiệu Văn kia thế nào?"
"Lang quân nhà Hữu tướng phong độ nhẹ nhàng, lại là tướng tài của đại Tống, ngày sau hẳn là có thể giúp cha phân ưu không ít."
Triệu Hằng nghe xong vuốt râu cười to.
"Ta là hỏi ngươi, cảm thấy hắn như thế nào?"
"Nữ nhi không biết, ý của mẫu thân là gì?" Triệu Uyển Như làm bộ không hiểu.
"Mẫu thân ngươi là có ý làm ngươi dùng tiêu chuẩn tuyển hôn phu nhìn xem Đinh Thiệu Văn." Triệu Hằng đã nhìn ra Triệu Uyển Như cố ý, nâng một tay.
Lưu Nga cũng không biết con người Đinh Thiệu Văn, đời trước tất cả mọi người đều bị Đinh gia lừa, cho dù là Đinh Vị hay là con trai hắn Đinh Thiệu Văn, hiện giờ là lúc bọn họ đang âm thầm ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ.
Đinh Vị quả thật có trợ giúp, chỉ tiếc về sau đi sai đường, Đinh Thiệu Văn cũng xác thật có năng lực, đáng tiếc dã tâm quá lớn.
Bọn họ không biết, nhưng Triệu Uyển Như trong lòng sáng tỏ, chỉ cần nàng không chịu gả, cha sẽ không cưỡng ép nàng, nàng và Lưu Nga giống nhau đều có thể đắn đo tâm tư phụ thân chuẩn xác: "Ta và hắn gặp nhau không nhiều lắm, không thân cũng không biết.
Chỉ dựa vào lời người khác mà nhận định một người, chung quy không ổn."
Triệu Hằng rất vừa lòng câu trả lời của con gái, thấy nàng có chủ kiến như vậy, nghĩ đến hôn sự của mình nàng hẳn là có chủ ý riêng: "Lời này có lý, chọn người vẫn là nên từ từ quan sát, gấp không được."
"Đúng vậy, hiện giờ ngươi đã trở lại, sau này vẫn còn nhiều thời gian." Triệu Hằng nói làm Lưu Nga lui một bước, không có ép sát.
Vạn hạnh cha giúp nàng giảng hoà, Triệu Uyển Như âm thầm thở phào một hơi.
"Tam ca, tam tẩu, mấy năm nay Câm Nhi và Nguyên Trinh đều không gặp mặt, ta cũng rất nhớ nàng, muốn thỉnh cầu cho Nguyên Trinh đến trong phủ ta ở mấy ngày."
Triệu Uyển Như sửng sốt, trưởng công chúa đây là có ý gì? Sao đột nhiên lại...!
Triệu Hằng đầu tiên là nhìn thoáng qua Lưu Nga, sau đó mới hỏi Triệu Uyển Như: "Ý Nguyên Trinh thế nào?"
"Nguyên Trinh cũng muốn trò chuyện với tiểu cô cô, cầu cha đáp ứng." Mặc kệ trưởng công chúa muốn làm gì, hiện giờ cho nàng cơ hội ra đại nội, nàng đương nhiên không từ chối.
Hai người này từ nhỏ đều được nuôi bên cạnh Thái Tông, Thái Tông mất trưởng công chúa ra ngoài xây phủ, cơ hội gặp mặt cũng ít đi, nói vậy các nàng là nhớ tình bạn cũ, Triệu Hằng không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Bên trong xe ngựa rộng rãi mùi đàn hương thoang thoảng.
"Tiểu cô cô đây là ý gì?"
"Không phải thuận theo ý ngươi sao?" Triệu Câm nhướng đôi mày thon.
"Ta còn cho rằng Nguyên Trinh muốn ra khỏi đại nội chứ."
Triệu Uyển Như ngẩn người, là mình nghĩ nhiều sao? Trưởng công chúa này cũng quá nhân hậu đi, nếu thật phải gả cho Đinh Thiệu Văn, không tránh được phải bị khuất nhục.
Triệu Uyển Như buông cảnh giác, nhìn bên ngoài cửa sổ xe: "Uyển Như còn tưởng rằng tiểu cô cô có việc."
"Ta thật không có việc gì, chỉ là hôm nay trong phủ đến một người khách quý, muốn giới thiệu cho ngươi kết thân."
"Khách quý?" Triệu Uyển Như nhướng mày: "Khách quý nào?"
Triệu Câm ôn nhu cười: "Ngươi cùng ta về phủ, gặp rồi sẽ biết."
- Hết chương -.