Trên trang web bài đăng đầu tiên cũng là bài đăng nóng nhất, không biết khi nào tuyên bố, nhưng tỉ lệ click đã hơn . lượt.
Vỗn dĩ, Hạ Thiên Tịch cũng không chú ý, vì y không phải là một người thích lên mạng, nghe Flina nói, y dù sao cũng rảnh rỗi liền đi lên nhìn thử, nhưng bài đăng đầu tiên liền hấp dẫn lực chú ý của y.
Bài đăng đầu tiên có đầu đề như thế này: Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần chia tay! Có phải cố lộng huyền hư?
Hạ Thiên Tịch nhíu mày, tuy không biết vì sao tiêu đề xuất hiện tin tức mình và Lăng Thần chia tay, nhưng y vẫn click vào xem thử, vì chính y cũng không biết là khi nào y và Lăng Thần chia tay? Hơn nữa tin tức hai người chia tay chưa được hai người cho phép liền tuyên bố trên mạng?
Hạ Thiên Tịch vốn dĩ chỉ có chút hứng thú đi click bài đăng, nhưng ảnh chụp trong bài đăng lập tức khiến cho sắc mặt y trở nên âm trầm xuống.
Trên trang tổng cộng đăng bức ảnh.
Bức ảnh thứ nhất là ở quầy thu ngân của siêu thị, ảnh chụp Lăng Thần giúp một nữ sinh trả tiền, nữ sinh đứng phía trước hắn, ánh mắt tình cảm nhàn nhạt nhìn Lăng Thần.
Bức ảnh thứ hai vẫn là ở siêu thị, nữ sinh đem đồ vật cầm trong tay đưa cho Lăng Thần, ánh mắt Lăng Thần khi đó đầy ôn nhu, ánh mắt giống như có thể hòa tan sông băng, nữ sinh ngẩng đầu, ánh mắt cũng mang theo thâm tình.
Bức thứ ba là nữ sinh ngồi xổm trên đất, Lăng Thần ngồi xổm bên người nàng nghiêng đầu giống như đang nói gì đó với nàng? Lại giống như đang hôn sườn mặt nữ sinh, một góc chụp này đúng là tốt, Lăng Thần rốt cuộc là đang nói chuyện hay là hôn nữ sinh, từ ảnh chụp căn bản là không nhìn ra được.
Bức thứ tư là Lăng Thần bế nữ sinh xuất hiện trước cửa ký túc xá của nữ sinh, nữ sinh như chim nhỏ nép tựa vào lòng ngực Lăng Thần, trên mặt tràn đầy ý cười hạnh phúc.
Bức thứ năm là ảnh chụp Lăng Thần rời khỏi ký túc xá, chỉ có một mình hắn, đặc biệt là ảnh chụp thứ , , góc bên phải ảnh chụp còn có thời gian quay chụp, từ thời gian có thể suy ra Lăng Thần ở trong ký túc xá kia tổng cộng gần hai tiếng đồng hồ.
Mà ở dưới bài đăng triển khai kịch liệt bình luận:
Lầu : Đừng nói với ta, đừng nói cho ta...nam thần muốn chia tay, khóc!
...Lầu : Đây là ghép ảnh đi! Nam thần của ta tình cảm tốt như vậy, sao lại chia tay được?
....Lầu : Hạ nữ vương đáng thương của ta bị vứt bỏ sao? Đây là có chuyện gì?
....Lầu : Hạ Thiên Tịch căn bản không xứng với Lăng trung khuyển, chia tay rất đúng, oa!
Lăng trung khuyển của ta lại độc thân, quá hạnh phúc?
....Lầu : Nữ nhân trong ảnh là ai? Sao nhìn chướng mắt vậy? Nhanh đi tìm chết, đi tìm chết...
Bên dưới diễn đàn là hàng nghìn hàng vạn câu trả lời, có người ủng hộ cũng có người phản đối Lăng Thần, hơn nữa ảnh chụp trên diễn đàn này không chỉ công bố trên trang web chính thức của trường Quân đội số , ở trên mạng cũng tuyên bố, lập tức bình luận càng nhiều.
Người ủng hộ cùng không ủng hộ hai người Thần Tịch nhanh chóng khẩu chiến kịch liệt ở trên mạng, khói thuốc súng ở chiến trường cho dù ngươi không lạc vào trong cũng có thể tưởng tượng được, này nếu là ở xã hội hiện thực, chỉ cần hai bên khẩu chiến kịch liệt nước miếng phun ra cũng có thể dìm chết ngươi. Tương phản với trình độ lửa nóng của hai người, nữ chính trong ảnh chụp ngược lại bị người quên mất.
Lăng Thần lúc này xào xong một đĩa trứng cà chua, cà chua chua chua ngọt ngọt là món Hạ Thiên Tịch thích ăn nhất, ăn kèm với trứng gà có nhiều vitamin cùng protein và dinh dưỡng, Hạ Thiên Tịch thích ăn, số lần Lăng Thần làm cũng nhiều nhất.
Lăng Thần từ trong bếp mang ra đặt trên bàn, thấy Hạ Thiên Tịch đang lên mạng nhíu mày đi qua nói: "Bảo bối, ăn cơm."
Hạ Thiên Tịch quay đầu lại, đôi mắt đào hoa hẹp dài nhếch lên, khóe miệng gợi lên một ý cười như không cười, cả người trở nên lạnh lùng xa cách, tản mát ra hàn khí người khác chớ lại gần, giọng nói bình thản cười như không cười nói: "Ngươi chẳng lẽ không nên giải thích cho ta sao?"
Hạ Thiên Tịch nói xong đem ảnh chụp trên mạng phóng to, phóng tới không trung, bật máy chiếu hiện lên hình ảnh ở giữa hai người, khiến sắc mặt Lăng Thần cũng đột nhiên thay đổi.
Hắn thật sự không nghĩ tới, nữ nhân kia cư nhiên sẽ quay chụp ảnh lại? Nhưng mà, ngũ quan hắn nhạy bén như vậy, nữ nhân kia nếu là chụp ảnh, hắn sẽ không có khả năng không cảm giác được, cách duy nhất chính là nữ nhất kia gắn máy quay, hắn không cảm giác được, những ảnh chụp này đều lấy từ video ra.
"Bảo bối, ngươi nghe ta nói." Lăng Thần nhíu mày một chút, ánh mắt khẩn trương nhìn Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch giờ phút này phát ra khí thế người khác chớ lại gần khiến hắn lo lắng, hơn nữa Hạ Thiên Tịch giờ phút này cũng bình tĩnh quá mức khiến người lo lắng.
"Được, ta nghe ngươi nói." Hạ Thiên Tịch nhướng mày hai tay khoanh trước ngực ngồi vào cái ghế phía sau, không tức giận hay phát hỏa, khóe môi mang cười, hai mắt bình tĩnh nhìn Lăng Thần, bộ dáng y đang rất ngoan ngoãn lắng nghe Lăng Thần giải thích.
"Bảo bối." Lăng Thần đi tới.
"Đứng lại." Hạ Thiên Tịch nhướng mày, thanh âm lạnh lùng nói: "Không cho tới gần ta."
Lăng Thần bất đắc dĩ xả một chút khóe miệng, ánh mắt sủng nịnh nhìn Hạ Thiên Tịch bất đắc dĩ nói: "Bảo bối, ngươi trước bình tĩnh lại, chúng ta từ từ nói."
"Ta hiện tại chẳng lẽ còn không đủ bình tĩnh sao?" Ánh mắt Hạ Thiên Tịch nhàn nhạt nhìn Lăng Thần một cái, gợi lên khóe môi mang theo một mạt trào phúng, ánh mắt nhìn bức ảnh hỏi: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ảnh chụp này là thật hay giả?"
"Bảo bối..." Lăng Thần bất đắc dĩ hỏi một câu.
Hạ Thiên Tịch đứng lên, một chân đá và cái ghế vừa ngồi, đem cái ghế dựa bị gạt ngã phát ra tiếng vang thật lớn rơi trên mặt đất.
"Ngươi CMN hiện tại đừng có nói với ta cái gì vô nghĩa, ngươi phải trả lời ta, ảnh chụp này là thật hay giả? Có phải thật hay không?"
Hạ Thiên Tịch sắc mặt lạnh lùng nhìn Lăng Thần, ngực kịch liệt phập phồng.
Lăng Thần mím môi, im lặng.
"Nói đi, ngươi CMN bị câm phải không?"
"Là thật." Lăng Thần nói, ánh mắt tràn ngập khẩn trương nhìn Hạ Thiên Tịch, lập tức giải thích: "Nhưng mà bảo bối..."
"Hừ!" Hạ Thiên Tịch cười lạnh một tiếng ngắt lời Lăng Thần, đôi mắt đào hoa nhếch lên, trong ánh mắt chậm rãi khinh miệt cùng trào phúng: "Vậy ngươi hiện tại là có ý gì? Muốn chia tay với ta?"
"Không phải bảo bối, ngươi nghe ta nói." Lăng Thần bất đắc dĩ đầu đều đau, hắn thật không nghĩ tới sẽ có phiền toái như vậy.
Hạ Thiên Tịch đã phát tiết một hồi, trong lòng dễ chịu một chút, nhắm mắt lại cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại cười lạnh: "Được, ta nghe ngươi giải thích, ngươi giải thích cho ta."
"Ta..." Lăng Thần nhíu mày, kỳ thực việc này vốn dĩ cũng không phải việc quá lớn, đều do hắn quá sơ suất, tại sao lại dễ dàng bị người tính kế như vậy, thật là đáng chết.
"Bảo bối, ta là bị người tính kế, ngươi hãy tin ta." Lăng Thần sốt ruột hoảng hốt giải thích, nhưng mà lời hắn giải thích Hạ Thiên Tịch sẽ tin tưởng sao? Cho dù tin tưởng, nhưng mà-- "Ngươi không phải nói này đó ảnh chụp là thật hay sao?" Hạ Thiên Tịch dùng ngón tay chỉ vào ảnh chụp, những tấm ảnh chụp này căn bản là không giống như là ảnh ghép, cũng không có một chút dấu vết chỉnh sửa.
Lăng Thần trầm mặc, ảnh chụp là thật, điểm này hắn không thể phản bác.
"Ngươi nói là ngươi bị tính kế, được, ta tin." Hạ Thiên Tịch cười lạnh nói: "Nếu là bị người tính kế, ngươi CMN khi nào tốt tính như vậy giúp người khác? Ngươi giúp người còn bế người ta sao? Lăng Thần, ngươi không phải không biết, ta ghét nhất là đồ vật của ta bị dính hương vị của kẻ khác."
Lăng Thần mím môi mỏng, nhăn chặt mày, nói đi nói lại cũng đều tự trách mình, nhìn Lăng Thần trầm mặc, Hạ Thiên Tịch tức giận ngực kịch liệt phập phồng, cười lạnh hai tiếng phát hỏa: "Cút, ngươi CMN hiện tại lập tức cút đi cho lão tử."
"Bảo bối, ảnh chụp này tuy là thực, nhưng mà..."
"Cút...." Hạ Thiên Tịch rống giận, một tay chỉ ra cửa nói: "Ngươi lập tức cút đi cho lão tử, cút..."
Lăng Thần đứng không nhúc nhích, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch, giống như một đầu sói mang theo hung quang, gắt gao trấn định Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần vẫn không nhúc nhích, tự giễu cười lạnh: "Được, ngươi không đi, ta đi."
Nói xong, Hạ Thiên Tịch nâng bước chân vượt qua Lăng Thần hướng cửa đi đến.
"Bảo bối......" Lăng Thần hoảng hốt, lập tức giữ chặt tay Hạ Thiên Tịch.
"Cút." Hạ Thiên Tịch hung hăng ném tay Lăng Thần ra, nhưng Lăng Thần như cũ triền tới, Hạ Thiên Tịch bực bội giơ tay hung hăng cho hắn một cái tát, cái tát vang dội làm động tác tranh chấp của hai người lập tức dừng lại.
Lăng Thần không để ý đến ấn ký bàn tay trên mặt, ánh mắt bình tĩnh trấn trụ Hạ Thiên Tịch, trong đôi mắt màu bạc là một đoàn hắc ám sâu thẳm không thể hiện ra.
Hạ Thiên Tịch ngực phập phồng kịch liệt, y hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Lăng Thần dường như không quan tâm tới thương thế nói: "Lăng Thần, ta hiện tại không muốn gây gổ với ngươi, ngươi buông ra."
"Bảo bối." Tiếng nói Lăng Thần có chút nghẹn ngào, tiếng nói trầm thấp mang theo dỗ dành sủng nịch khiến người đau lòng: "Chúng ta không cần vì một vài người không liên quan liền ồn ào với nhau được không?"
"Không liên quan?" Hạ Thiên Tịch quay đầu lại đây, ánh mắt hung hung trừng Lăng Thần, thanh âm đề cao lên quãng tám: "Người không liên quan ngươi cũng đi ôm? Ngươi CMN buông ra cho ta."
"Bảo bối......"
"Buông ra."
"Bảo...... ưm......" Lăng Thần một câu còn chưa nói xong kêu lên một tiếng.
Hạ Thiên Tịch trong tay ngưng kết một cây băng màu xanh, bén nhọn lưỡi băng đâm vào ngực Lăng Thần.
Máu, rất nhanh liền nhiễm ướt quần áo Lăng Thần.
Hạ Thiên Tịch nhìn, trong ánh mắt mang theo một tia hoảng loạn cùng lo lắng, sau đó y ngẩng đầu nhìn Lăng Thần, trong mắt Lăng Thần nhìn hắn ôn nhu không hề biến mất.
Hạ Thiên Tích mấp máy khóe môi, buông ra lưỡi băng trong tay xoay người chạy đi.
Phía sau, đôi mắt màu bạc của Lăng Thần, đen tối giống như trong ánh mắt mang theo một mạt ám sắc huyết hồng.