"F..." Hạ Thiên Tịch há miệng định kêu Flina dừng lại màn độc ác này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lăng Thần đứng ở cửa, nhìn một màn trong phòng nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Flina lạnh lùng ra lệnh: "Flina, buông tay."
Lửa trong lòng Hạ Thiên Tịch bật lên.
Y vốn dĩ chỉ muốn đi nhìn nữ nhân này, cũng không muốn chân chính động thủ, không nghĩ tới Lăng Thần cư nhiên lại đây, hơn nữa việc đầu tiên làm chính là bảo Flina dừng tay.
Hạ Thiên Tịch tâm tình vốn đã không tốt, hiện tại bị một câu của Lăng Thần lập tức đốt hỏa.
"Flina, tiếp tục giáo huấn nàng cho ta." Hạ Thiên Tịch lạnh mặt ra lệnh, trong ánh mắt mang theo ý cười nghiền ngẫm nhìn Lăng Thần, ngươi dám ngăn cản, ta càng không cho ngươi ngăn cản.
Flina rụt rụt cổ, bị ánh mắt cường thế lạnh băng của hai người nhìn chằm chằm, thật sự khiến nàng áp lực như núi.
Lăng Thần mím môi đi vào, tùy tay đóng cửa lại, tuy nơi này cách âm rất tốt, nhưng hắn cũng không hi vọng bên ngoài có người nghe hoặc nhìn thấy. Lăng Thần đi tới trước mặt Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch nhướng mày, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười như không cười.
"Tịch Tịch, buông cô ta ra, chúng ta trở về rồi nói. " Thanh âm lạnh lẽo của Lăng Thần ôn nhu xuống dỗ dành, màu bạc của đôi mắt không hòa tan được điểm điểm dịu dàng ôn nhu.
"Không buông." Hạ Thiên Tịch không chút do dự cự tuyệt, quay đầu nhìn về phía Flina ra lệnh: "Flina, tiếp tục."
Lăng Thần nhíu mày quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Flina lạnh lùng ra lệnh: "Dừng tay.""Này, Hạ thiếu, Lăng thiếu, các ngươi...... Các ngươi có chuyện từ từ nói......." Bị kẹp ở bên trong trở thành bánh quy có nhân, Flina quả thực khóc không ra nước mắt, nàng hôm nay thật là ra cửa không có xem hoàng lịch, không nên ra cửa mà!
Nghe Lăng Thần lạnh lùng ra lệnh, đôi mắt hẹp dài đào hoa hơi nhếch của Hạ Thiên Tịch gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thần, lạnh lẽo dần, nghiêm túc trịnh trọng nói với Lăng Thần: "Ngươi...thật khiến ta thất vọng."
Y vẫn luôn tự tin Lăng Thần yêu y, tình yêu của Lăng Thần đối với y là độc nhất vô nhị, nhưng mà giờ phút này, y bỗng nhiên không xác định.
Hạ Thiên Tịch nhắm mắt lại, nhịn xuống đau đớn trong lòng, đôi mắt hẹp dài đào hoa bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo vô tình, y nói với hắn: "Chúng ta -- chia tay đi!"
Nếu phần cảm tình này y không thể nắm giữ, như vậy không cần cũng được!
Xem ra, giữa y và Lăng Thần vẫn là không thích hợp.
Nếu không thích hợp, vậy sớm chia tay đi! Đau dài không bằng đau ngắn!Hạ Thiên Tịch tự giễu nghĩ, chính là trong lòng đau đớn lại khiến y vô pháp bỏ qua, sắc mặt vào giờ phút này trở nên tái nhợt, huyết sắc biến mất, chỉ có lạnh băng bạch.
Nhưng là, y cắn răng kiên trì ở lại, y không để thân thể của mình ngã xuống, y sớm nói qua, y đã không phải Hạ Thiên Tịch trước kia, Hạ Thiên Tịch hiện tại cũng đã đủ cường đại, cho dù chia tay, cũng là y quăng người khác trước.
"Flina, chúng ta đi." Hạ Thiên Tịch nói ánh mắt không hề thèm nhìn Lăng Thần một cái, nhấc chân vượt qua người Lăng Thần.
Nhưng mà, cánh tay bị bắt lấy!
Trên cánh tay truyền tới lực đạo rất lớn, lớn kinh người, Hạ Thiên Tịch có thể trực tiếp cảm nhận được đau đớn huyết nhục, y nhíu mày thật sâu.
"Ngươi muốn cùng ta chia tay!" Giọng nói của Lăng Thần lạnh lẽo nghẹn ngào hỏi, tiếng nói trầm thấp lộ ra thương tâm nhè nhẹ, khiến người nghe giờ phút này vì hắn mà đau lòng lên.
Hạ Thiên Tịch không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: "Buông tay."Lăng Thần ngẩng đầu nhìn sườn mặt lạnh nhạt của Hạ Thiên Tịch, giờ phút này hắn là thật sự hoảng hốt.
Người Lăng gia bọn hắn đều là người si tình, nếu giờ phút này hắn và Hạ Thiên Tịch thật sự chia tay, như vậy ngày sau hắn nhất định cũng sẽ không yêu được người khác nữa. Nhưng mà Hạ Thiên Tịch lại khác, hắn biết Hạ Thiên Tịch cảm tình trước nay đơn bạc, nếu hôm nay hắn buông tay, nói không chừng không qua ba năm năm, Hạ Thiên Tịch liền sẽ yêu người khác, nhưng hắn lại không thể, tim hắn trong cuộc đời chỉ có một người.
Hắn không thể tưởng tượng, hình ảnh sau này Hạ Thiên Tịch mang theo người khác xuất hiện ở trước mặt hắn, như vậy hắn thật sự sẽ nhịn không được muốn nổi điên.
Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch, trong mắt thoáng hiện màu đỏ tươi quang mang, nếu Hạ Thiên Tịch thật sự cùng hắn chia tay, hắn hiện tại liền sẽ nhập ma nổi điên."Ngươi muốn cùng ta chia tay!" Lăng Thần dùng thanh âm lạnh lẽo trần thuật những lời này, trong thanh âm bị thương, giống như một con dã thú bị thương sắp chết, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch, tựa hồ Hạ Thiên Tịch chỉ cần dám gật đầu, hắn liền sẽ không chút do dự nhào lên đồng quy vu tận cùng y.
Giờ phút này, trên người hắn phát ra hàn khí mãnh liệt bức người, mấy người trong phòng không biết đã lui ra ngoài lúc nào, chỉ còn lại nữ nhân đang nổi điên cùng hai người đang tranh chấp.
Không khí trong phòng lúc này hạ xuống dưới độ.
"Buông tay." Hạ Thiên Tịch lạnh lùng nói, y hiện tại không muốn khắc khẩu với Lăng Thần, khi Lăng Thần bảo vệ nữ nhân này, tình cảm giữa y và Lăng Thần liền xuất hiện một vết nứt.
Hạ Thiên Tịch có tính khiết phích, có thể nói y có tình cảm khiết phích nghiêm trọng, cho dù biết Lăng Thần với nữ nhân này không có bất cứ tình cảm gì, y cũng không thể tiếp nhận trên người Lăng Thần lây dính một tia hơi thở của nữ nhân, càng vô pháp tiếp thu Lăng Thần đi bảo vệ nữ nhân này.
Cho nên, chỉ là thông qua nữ nhân này khiến cho tình cảm giữa hai người xuất hiện một khe nứt, hiện tại không thể nghi ngờ y không chỉ muốn chặt đứt cái khe này, từ đây cùng hắn cầu là cầu, đường là đường, giữa hai người không hề còn liên hệ, tự nhiên cũng sẽ không có cái gọi là khe.
"Bảo bối, đừng náo loạn, chúng ta về được không?" Thanh âm Lăng Thần mềm mại xuống, tiếng nói trầm thấp mang theo ý vị dỗ dành nhè nhẹ thấm vào ruột gan. Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi cười cười giễu cợt, hung hăng vung cánh tay ra, xoay người nhìn Lăng Thần, trong ánh mắt mang theo trào phúng, y nhìn Lăng Thần cười lạnh nói: "Lăng Thần, ngươi cả thấy ta đang gây sự?"
Lăng Thần mím môi mỏng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch không nói, Hạ Thiên Tịch cắn chặt răng, xoay người dùng chân hung hăng đá vào cạnh giường bên người, đem chiếc giường phát ra tiếng leng keng, Hạ Thiên Tịch phát hỏa tức giận: "Lăng Thần, ta nói cho ngươi, ta hiện tại không phải gây sự với ngươi, mà là ta muốn chia tay với ngươi, chia tay hiểu không? Chờ chúng ta chia tay, ngươi cùng nữ nhân này muốn làm thế nào thì làm, việc của các ngươi không liên quan tới lão tử."
Hạ Thiên Tịch rống xong, phòng trong yên tĩnh một chút.
Ngay sau đó, Lăng Thần giơ tay cầm lấy cái bình thủy tinh trên bàn sách cạnh người hung hăng ném xuống đất, tiếng bình thủy tinh rơi vỡ vang lên, thủy tinh vỡ vụn rơi trên mặt đất.
Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi lạnh lùng, mặt vô biểu tình nhìn Lăng Thần.
Sắc mặt Lăng Thần thực lạnh, nếu nói trước kia sắc mặt của hắn chỉ giống như mặt than ít có biểu tình, nhưng cái lạnh khi đó cũng không biểu hiện hắn không có tình cảm, nhưng hiện tại, giờ phút này, mặt Lăng Thần chân chính là lạnh, mái tóc dài màu bạc của hắn buông xuống trước ngực, vài sợi tóc kề sát gương mặt hắn, phụ trợ thêm vẻ lạnh lùng của hắn.
Ánh mắt hắn nhìn y, bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Nói là hiểu lầm, nhưng chuyện này cũng không phải là hiểu lầm, hắn lúc ấy sở dĩ làm theo chính là vì sợ nữ nhân này tính kế Hạ Thiên Tịch. Hôm nay, hắn bảo vệ nữ nhân này chỉ vì không muốn Hạ Thiên Tịch ở trong trường nháo loạn. Muốn trừng trị nữ nhân này, chờ nàng ra khỏi trường Quân đội số , hắn có một ngàn một vạn các loại biện pháp giúp Hạ Thiên Tịch vui vẻ, nhưng nếu gây sự ở trong trường học, nếu bị người biết, sẽ có rất nhiều người ở sau lưng bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn không muốn Hạ Thiên Tịch cũng bị những người khác chỉ trỏ.
Bảo bối của mình, mình thương yêu còn không đủ, sao có thể để người khác tùy ý chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Hạ Thiên Tịch cư nhiên sẽ vì nữ nhân này mà đòi chia tay với hắn.
Khuôn mặt lạnh băng của Lăng Thần mang theo nhè nhẹ tái nhợt, trong ngực áp đầy lửa giận, sao có thể được, hắn thật sự muốn dùng sợi dây xích trói lại người trước mắt này, để y cả đời chỉ có thể thuộc về mình.
Nhưng tới lúc đó, hắn chỉ sợ cũng sẽ thực sự mất đi Hạ Thiên Tịch.
So sánh tuyệt tình, Hạ Thiên Tịch còn tuyệt tình hơn cả hắn, y có thể không quay đầu rời đi, nói chia tay liền chia tay không một chút do dự, không chút dây dưa, nhưng mình thì không tuyệt tinh được như y, nếu mình thật sự giam giữ lại y, chỉ sợ ngay cả hận y cũng không muốn hận mình, cả đời này sẽ càng không thèm bố thí cho mình một ánh mắt.
Suy nghĩ cẩn thận hết thảy, Lăng Thần cười khổ một tiếng, giận giữ trên mặt cũng dần dần biến mất.
Đối với bảo bối âu yếm, hắn không nỡ đánh, không nỡ mắng, không nỡ nói, sao có thể tức giận với y?
Hít vào một hơi thật sâu, Lăng Thần lẳng lặng hỏi: "Ngươi không yêu ta?"
Hạ Thiên Tịch nhếch khóe miệng, hỏi lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Nếu không phải rất yêu hắn, y sao có thể nhanh như vậy liền ở cùng Lăng Thần? Nhưng mà, cho dù y yêu hắn, có ích sao? Y có yêu hắn sâu đến mấy, lại vẫn cứ không chống lại được tính khiết phích tình cảm. Y tin Lăng Thần cũng yêu y, nhưng mà, Lăng Thần không có chứng tình cảm khiết phích nghiêm trọng như y, bởi vì đã trải qua một lần bị phản bội, cho nên hiện tại chỉ cần có một chút nhân tố bất an, y sẽ nhanh chóng bứt ra rời đi.
Y yêu hắn, nhưng mà, y càng không hy vọng mình phải chịu tổn thương.
Đã từng trải qua đau đớn, đã trải qua một lần, y không muốn chờ đến khi yêu sâu đậm lại trải qua một lần nữa, nếu hiện tại đau lòng không đến mức tê tâm liệt phế, nếu y hiện tại còn có thể bứt ra rời đi, như vậy, y sẽ không chút do dự xoay người rời đi.
Nói y ích kỷ cũng được, nói y vô cớ gây sự cũng thế, y một đời này, không còn nhiều tinh lực đặt ở tình cảm của bản thân nữa.
Ánh mắt Hạ Thiên Tịch nhàn nhạt nhìn Lăng Thần một cái, mang theo thần sắc xa lạ, sau đó y không biểu tình xoay người rời đi.
Nếu y không thể đảm bảo cho bản thân một đoạn cảm tình không có bất luận vết nhơ nào, như vậy y liền không tất yếu lại tiếp tục đoạn tình cảm này nữa.
...................