Khi Hạ Thiên Tịch thành công luyện ra đan dược, không phải nói y có bao nhiêu hưng phấn, tuy tinh thần lực suy yếu, dù sao luyện đan là một việc phi thường tiêu hao thể lực và tinh thần lực, nhưng vui sướng vì mất ăn mất ngủ mấy ngày có thể luyện chế ra đan dược khiến y cả người đều thần thái sáng láng.
Thế cho nên Lăng Thần ở bên ngoài, đã bị y ném tới xó xỉnh chân núi nào rồi.
Cả người thần thái sáng láng mà đêm bình nhỏ đan được thu lại, cái này tổng cộng có , có thể trị liệu ngoại thương, đối với bọn hiện tại mà nói quả thực rất tốt.
Luyện chế thành công đan dược, thu thập xong mọi thứ, Hạ Thiên Tịch liền chuẩn bị đi ra ngoài, vừa rồi còn không cảm thấy gì, hiện tại đột nhiên liền cảm thấy rất mệt, còn thực buồn ngủ và đói bụng, cho nên y chuẩn bị sau khi rời khỏi đây mà mỹ mỹ....trước ăn một bữa đã nhỉ? Hay là nên đi ngủ một giấc trước?
Hạ Thiên Tịch sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, cảm giác đói bụng thực không dễ chịu, nhưng hiện tại y rất buồn ngủ, khi y đang do dự, cả người y đột nhiên xuất hiện trong rừng rậm, vì trước khi y tiến vào không gian, sẽ không có người di động không gian của y, cho nên khi y ra ngoài vẫn là ở nơi lúc trước tiến vào.
Một tay xoa bụng, Hạ Thiên Tịch còn chưa nghĩ xong là nên ăn trước hay là ngủ một giấc trước đây? Đột nhiên cảm thấy một cỗ ánh mắt u ám bao phủ toàn thân ý, Hạ Thiên Tịch nhịn không được rùng mình một cái, ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Lăng Thần.
Ánh mắt màu bạc không có lạnh lẽo, mắt phượng híp lại, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười tà tứ.
Rõ ràng không có cảm giác được khí tràng đông lạnh chết người, vì răng Hạ Thiên Tịch lại cảm thấy lông tơ toàn thân đêu dựng hết lên như vậy?
Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, y dám khẳng định, chắc chắnLăng Thần đang tức giận.
Cho nên, Hạ Thiên Tịch thực không có cốt khí rụt rụt đầu, nội tâm thấp thỏm bất an, cười gượng ba ba hỏi: "Ngươi...... Ngươi đã trở lại!"
Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt nghĩ, y chỉ vào không gian một chút, chắc là...chắc là không tốn bao nhiêu thời gian đi? Này còn chưa tới mức phải tức giận nhỉ? Đúng không đúng không!
"Ừm" Lăng Thần nhướng mày, gợi lên khóe môi cười như không cười liếc xéo Hạ Thiên Tịch.
"Ra rồi à!"
"Ừ ừ." Hạ Thiên Tịch lập tức gật đầu, nhưng nhìn biểu tình này của Lăng Thần, tuy không phải bộ dạng lãnh diễm cao quý như trước kia, nhưng y dám khẳng định, hắn tuyệt đối đang tức giận.
Lăng Thần nhướng mày cười đi tới, trong lòng Hạ Thiên Tịch rất là thấp thỏm mà dùng đôi mắt trộm nhìn thoáng qua Lăng Thần.
Kỳ thực, so với vẻ cười mà như không cười này của Lăng Thần, y vẫn tương đối thích cái dáng vẻ lãnh diễm cao quý trước kia của Lăng Thần hơn.
Hạ Thiên Tịch run rẩy trong lòng, bước chân không tự chủ mà lùi về sau một bước.
"Hửm?" Đơn âm nguy hiểm tuyệt đối tràn ngập uy hiếp.
Bước chân đang lùi về sau của Hạ Thiên Tịch lập tức dừng lại.
Lăng Thần nhướng mày, một bước vượt tới trước mặt y, một tay nắm lấy cằm Hạ Thiên Tịch, hơi dùng sức nâng đầu y lên, tiếng nói trầm thấp mang theo từ tính mị hoặc: "Bảo bối, ngươi cảm thấy hành vi không từ mà biệt như vậy của ngươi có phải nên chịu trừng phạt hay không? Hửm?"
Cuối cùng một cái đơn âm tiết tuyệt đối tuyệt đối là uy hiếp!
Hạ Thiên Tịch mí mắt thình thịch nhảy, quả thực muốn tạc mao!Y khi nào không từ mà biệt? Tuyệt đối tuyệt đối là bôi nhọ.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên đối diện với vẻ mặt cười như không cười kia của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch lập tức héo, ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi cười lấy lòng: "Ta chỉ đi luyện đan, đều luyện xong, ngươi xem ngươi xem..."
Hạ Thiên Tịch lập tức lấy đan dược mình luyện ra muốn phân tán lực chú ý của Lăng Thần, trên mặt lên nụ cười chó săn lấy lòng.
Lăng Thần chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, nhàn nhạt mà ừ một tiếng."......"
Hạ Thiên Tịch trợn trắng mắt, tuy rằng y cũng có chút tức giận, nhưng ngẫm lại là mình đuối lý, cũng không phát hỏa, hay tay ôm eo nam nhâ, cười lấy lòng nói: "Lần sau ta sẽ không thế nữa, đừng nóng giận được không?"
Lăng Thần chỉ là lấy mắt liếc xéo y.
Hạ Thiên Tịch nhón mũi chân ( không có biện pháp, thân cao là cái rằm trong tim) đối với khóe môi Lăng Thần bẹp bẹp hôn, thanh âm đều mang theo làm nũng: "Ta thật sự bảo đảm sẽ không có lần sau, nếu ta lại đi vào, nhất định sẽ nói cho ngươi trước tiên, đừng nóng giận được không?"
Rõ ràng, Lăng Thần biết như nào vuốt lông Hạ Thiên Tịch, mà Hạ Thiên Tịch cũng biết rõ ràng như thế nào vuốt lông Lăng Thần.
Ngón tay Lăng Thần nhẹ nhàng dùng sức nâng lên cằm Hạ Thiên Tịch, nheo lại mắt phượng, tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều.
Hai cái hôn này, đúng là có thể thuận mao hắn, nhưng là muốn trấn an, chỉ có hai cái hôn làm sao đủ?
"Ngươi biết ngươi đi vào thời gian dài bao lâu không?"
"Ách......" Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, ánh mắt trộm nhìn Lăng Thần một cái, suy nghĩ một chút, y cũng không có cảm thấy mình đi vào lâu bao nhiêu, nhìn nhìn lại hiện tại là nửa buổi tối, vì thế đánh giá nói một cái đại khái thời gian: "Năm...... Năm, sáu cái canh giờ đi!"
"Hừ......" Lăng Thần nhẹ nhướng đuôi lông mày cười.
Hạ Thiên Tịch trộm mà nhìn thoáng qua, không đúng!Nếu không chính là: "Bảy, tám canh giờ đi!"Nhìn xem thời gian hiện tại, khoảng cách lúc y tiến vào không gian cùng lắm cũng chỉ bảy tám canh giờ, nếu nhiều hơn thì đã tới đêm.
"Bốn ngày ba đêm." Lăng Thần híp mắt phượng nói.
Hạ Thiên Tịch lập tức kinh thuật.Bốn ngày ba đêm! Sao có thể?
Y vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lăng Thần, ánh mắt tràn ngập, tràn ngập hoài nghi.
Y cư nhiên tiến vào thời gian dài như vậy, ngươi lừa người ngu đi? Tuy y lùn một chút, dáng người gầy một chút, cơ bắp ít một chút, nhưng y tuyệt đối không phải một đứa có chỉ số thông minh là %cặn bã.
"Không tin?"
"......"Hạ Thiên Tịch trừng mắt một đôi mắt to,y tuyệt đối sẽ không tin."Ta sẽ làm cho ngươi tin." Lăng Thần bỗng nhiên cười đến ái muội.
Hạ Thiên Tịch đánh một cái rùng mình.
Lăng Thần chợt cúi đầu hung hăng mà hôn lên môi Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch trừng lớn hai mắt, tựa hồ còn đang khiếp sợ, trong lòng vừa phản ứng lại, chửi bậy một câu, CMN, y sắp chết đói đến nơi rồi, Lăng Thần cư nhiên còn có tâm tình làm việc này.
Hạ Thiên Tịch lập tức phản kháng.
Được rồi! Có một việc thật không thể không thừa nhận, tuy y và Lăng Thần thực lực như nhau, nhưng ở phương diện thực lực, đặc biệt là trước mặt Lăng Thần, y cần phải thừa nhận, y chính là một tên thể lực % cặn bã không bằng Lăng Thần.
Lăng Thần vừa thấy ý có ý tứ phản kháng, hai tay càng kiềm chế y chặt hơn.
"...... Không được...... Lão tử...... Đói, đói bụng......"Y muốn ăn cơm, đều sắp chết đói, vừa rồi còn không có cảm thấy đói lắm, hiện tại lập tức bị Lăng Thần nói thành bốn ngày ba đêm, bụng y hiện tại đói đến mức nước trong cũng không có mà phun ra.
"Ta cũng đói bụng." Giọng nói trầm thấp của Lăng Thần vang lên bên tai Hạ Thiên Tịch: "Phu nhân, vi phu đã đói bụng bốn ngày ba đêm rồi." Nói xong, hắn lại lần nữa hung hăng mà hôn Hạ Thiên Tịch, không cho Hạ Thiên Tịch một chút cơ hội phản kháng.
Ngươi CMN đói bụng bốn ngày ba đêm, chẳng lẽ lão tử liền ăn bốn ngày ba đêm sao?
Hạ Thiên Tịch quả thực tức đến muốn đá người, nhưng trước mặt Lăng Thần, y vốn dĩ chính là một tên thể lực % cặn bã, hơn nữa bốn ngày ba đêm, tập trung tiêu hao tinh thần lực cao độ, đừng nói một hạt cơm, ngay cả một ngụm nước cũng không được uống, hiện tại y tuyệt đối lập tức biến thành thể lực % cặn bã.
Đừng nói là phản kháng Lăng Thần, y có thể có thể lực kiên trì cho Lăng Thần lăn lộn liền không tồi.
Cho nên, Hạ Thiên Tịch cũng chỉ kiên trì một lần rồi liền mệt mà ngất đi, không được ăn cơm lại cực độ tiêu hao tinh thần lực, y có thể còn có thể lực kiên trì một lần cũng đã không tồi.
Chờ sau khi y hôn mê đi, đương nhiên mặc cho Lăng Thần chiên rán nấu nướng, muốn ăn như nào thì ăn.
Đây tuyệt đối là lần bi ai nhất của Hạ Thiên Tịch, hơn nữa y thế, về sau tuyệt đối sẽ không để cho Lăng Thần nắm được bím tóc của mình.
Cho nên, từ hôm nay trở đi, Hạ Thiên Tịch bất luận là làm cái gì, cho dù đi WC, cũng sẽ báo với Lăng Thần một tiếng trước, miễn cho Lăng Thần lấy cớ, đem y ăn đến cặn bã cũng không còn dư.
Ngày hôm sau, Hạ Thiên Tịch tỉnh lại, sắc trời đã chạng vạng, hoàng hôn loang lổ từ khe hở của cành lá rậm rạp thẩm thấu tiến vào, y nằm trên giường lớn mềm mại, không cần phải nói cũng là ngày hôm qua sau khi làm xong Lăng Thần liền đem giường lớn lấy ra.
Thân thể bủn rủn lợi hại, Hạ Thiên Tịch lười biếng mà nằm ở trên giường giống như không có xương cốt, thật sự là không muốn nhúc nhích.
Tuy ngày hôm qua y không biết Lăng Thần khi nào làm xong, nhưng hôm nay ban ngày y cư nhiên cũng ngủ một ngày, lại cảm giác một chút toàn thân đau nhức, tuy rằng nơi đó dưới thân không phải cỡ nào đau, nhưng Lăng Thần cũng quá CMN phí phạm của trời, cư nhiên dùng đan dược làm đồ bôi trơn, Hạ Thiên Tịch nghĩ tới điểm này liền quẫn bách, nếu để cho người khác biết, Lăng Thần tuyệt đối sẽ bị người khác nhổ nước miếng mà chết đuối.
Toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, hẳn là Lăng Thần rửa sạch thân thể cho y, tuy Lăng Thần không có thủy hệ ma pháp, Hạ Thiên Tịch không biết hắn như thế nào rửa sạch thân thể cho mình, nhưng nếu thân thể thực khô mát thoải mái, cả người bủn rủn lợi hại, y cũng liền không muốn động.
Lăng Thần thực mau trở về tới, nhìn người trên giường cả người giống như xương cốt bị rút hết lười biếng như một con mèo, Lăng Thần mắt phượng hơi hơi híp lại.
Hạ Thiên Tịch không quan tâm tới ánh mắt của Lăng Thần, chỉ là thấy hắn đã trở lại, tức giận trừng hắn một cái, y dám khẳng định, ngày hôm qua sau khi y ngất đi, chắc chắn Lăng Thần cũng đem y lăn lộn lợi hại, nhớ tới điểm này Hạ Thiên Tịch vẫn rất tức giận, y cũng đã ngất đi rồi, tên này còn không có lương tâm gian thi.
Ngươi nha tuyệt đối là một tên biến thái.
Nhưng Hạ Thiên Tịch cũng chỉ dám yên lặng phun tào, yên lặng dựng ngón giữa với Lăng Thần ở trong lòng, dù sao việc này là mình đuối lý.
"Ta đói bụng." Hạ Thiên Tịch nằm ở trên giường vẻ mặt suy yếu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần đáng thương hề hề nói.Đều đã năm ngày bốn đêm không có ăn cơm, ngày hôm qua lại bị cưỡng ép tiêu hao đại lượng thể lực, lại đói nữa, y tuyệt đối sẽ bị đói chết.
Lăng Thần híp híp mắt, giơ tay sờ sờ cái mũi, thô, nếu hắn còn trong lúc Hạ Thiên Tịch như vậy " suy yếu " ăn thịt người, cũng quá có điểm cầm thú.
"Đợi một lát nữa, ta đi nấu cơm." Lăng Thần nói, từ nhẫn không gian lấy nồi niêu ra.
Hạ Thiên Tịch nhìn bóng dáng hắn, nhếch nhếch khóe miệng, trong lòng hung hăng mà dựng ngón giữa với hắn.
Ngươi nha! Đừng tưởng y không nhìn thấy ánh mắt mặt người dạ thú kia nha!
..........