Ngô Nông nằm ngay đơ ở trên giường, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng hiểu mình trở lại quá khứ, cũng là bởi vì lái xe quá nhanh xảy ra tai nạn , kết quả cư nhiên cứ như vậy trở lại mười năm trước. . . . . . Trở lại mười năm trước, cả ngày cùng khoai tây làm bạn!
Hắn không khỏi hung hăng văng tục một câu. Khi hắn trước tuổi, trong nhà chỉ có thể coi là hơi có sản nghiệp, cha từ khu chính phủ thuê tới mẫu đất, trong đó hai phần ba xây khu nhà trọ để cho công nhân vùng khác làm ở công trường bên cạnh cùng người làm công thuê, còn dư lại hơn mẫu đất là xây nhà xưởng, chế biến cây nông nghiệp.
Cây nông nghiệp này, chính là khoai tây.
Khoai tây lớn, khoai tây vừa, khoai tây nhỏ; khoai tây tinh bột, khoai tây nghiền, khoai tây cán. . . . . . mẫu đất xây lên tự nhiên cũng không phải là nhà xưởng gì lớn, bất quá việc xin giấy chứng nhận vệ sinh cho nhà xưởng cũng thật vất vả, phải dựa vào chi phí thu mua khoai tây chế biến thành thực phẩm bán cho khu siêu thị nhỏ ( siêu thị lớn đều không thu ) cùng mấy cửa hàng nhỏ, trừ đi tiền thuê đất cùng tiền nhân công phí mài mòn cơ khí còn có phí loạn thất bát tao, hơn nữa tiền thuê nhà mười mấy mẫu đất thu vào, một năm cũng có thể kiếm hơn mười vạn.
Nhà bọn họ kể từ khi Ngô Nông mười tuổi liền bắt đầu buôn bán khoai tây chế biến, ít nhất một năm có thể kiếm hơn sáu bảy vạn, nhiều cũng có thể mười lăm mười sáu vạn. Nhưng tiền này lại không thể tùy tiện động, bà nội ông nội ông ngoại bà ngoại ở quê hàng năm phải cấp ba bốn vạn, trong nhà xây phòng mới phải thêm gia cụ lại tốn không ít, hơn nữa giấy chứng nhận vệ sinh cũng là phải nhờ người mới làm được , hàng năm biếu tặng phía trên cũng phải ngoan tâm móc ra tới mấy vạn. . . . . .
Như thế tính được, Ngô gia trên thực tế cứ trừ trừ lấy lấy, chẳng qua là so với trồng trọt thì khá hơn một chút, một năm cũng có thể cho Ngô Nông thêm mấy bộ quần áo thể thao. Mà Ngô Nông dầu gì cũng coi như là “cậu ấm” , “ông chủ nhỏ”, nhưng là hắn tại trong mắt cha hắn cùng những công nhân khác không có cái gì khác biệt, như cũ thời điểm không có bài tập đi xách khoai tây, rửa khoai tây, gọt khoai tây, làm cả người đều toàn mùi khoai tây.
Nghĩ tới đây, Ngô Nông giống như lại ngửi thấy mùi khoai tây chưa hề trôi qua nhiều năm kia, hắn cả kinh từ trên giường nhảy lên một cái, tay để sau lưng ở trong phòng đi tới đi lui, nóng nảy không dứt. Hắn cầm lấy lịch ở đầu giường lật lật, phát hiện mình trở lại năm tuổi, cách ngày hắn uống rượu lái xe gặp chuyện không may tới năm, mà cách nhà hắn một đêm phất nhanh, còn tới hai năm.
Đúng vậy, một đêm phất nhanh.
Ở trong trí nhớ của Ngô Nông, đang lúc hắn mười tám tuổi năm này, Ngô ba ba cuối cùng cũng xin được giấy phép kinh doanh bắt đầu làm “trước cửa hàng sau nhà xưởng” buôn bán khoai tây, mà địa điểm trên giấy phép kinh doanh kia liền rơi xuống phiến đất mẫu đất kia. Tiếp theo chính là khi hắn tuổi năm ấy, quốc gia xây dựng lại, một giấy thông báo xuống, khu chính phủ cho thuê tất cả đất đai đều cưỡng chế thu hồi lại, mà nhà xưởng gia công khoai tây của Ngô ba ba bởi vì có giấy phép kinh doanh bán, cho nên liền được quốc gia “Bồi thường xí nghiệp”.
tệ trên m
mẫu đất, triệu. ( tính theo đo lường của Trung Quốc thì mẫu = m , tác giả ghi chẵn là triệu , nhưng chính xác là , triệu )
Đây mới thực là một đêm phất nhanh.
Ngô Nông đến bây giờ đều có thể nhớ được vẻ mặt của người trong nhà, hưng phấn, vui thích , vui vẻ không thể dùng ngôn ngữ hình dung, mặc dù có tiền không nhất định sẽ hạnh phúc, nhưng là có thể nói là số tiền lớn từ trên trời giáng xuống này làm cho hắn và người trong nhà của hắn nhất thời quên Đông Nam Tây Bắc. Ngô ba ba Ngô ma ma sảng khoái ký hợp đồng, mà Ngô Nông cũng trước tiên từ đại học nghỉ học, đi theo bên người cha mẹ hảo hảo ở các nơi thế giới điên cuồng một năm, sau tới mới bị ba ba tốn tiền tống đến nước Mỹ học đại học.
Tiếp theo hắn liền bắt đầu phát huy cuộc sống tiêu xài, ở nước Mỹ cũng biết không ít hồ bằng cẩu hữu, cho đến mấy tháng trước mới lần nữa quay trở về quê hương Trung Quốc, chính là tại Thượng Hải, hắn gặp y vị học trưởng vốn cho là không bao giờ gặp mặt nữa, đối phương nói chuyện với hắn như người xa lạ làm cho lửa giận của hắn vô hình bốc lên đầu, trực tiếp kéo bạn gái chạy về Hồng Kông, sau tới mới xảy ra chuyện uống rượu lái xe. . . . . .
Học trưởng, đều là lỗi của học trưởng!
Ngô Nông hung hăng nện vào giường, giường sắt cũ kỹ bị quả đấm của hắn đập chi nha chi nha thẳng kêu lên, hắn giận dữ dậm chân, cuối cùng cũng quyết định không ở trong phòng nữa, dứt khoát đi ra ngoài hóng mát một chút cho tốt .
Hắn mở ra tủ treo quần áo của mình muốn tìm một bộ mặc được, nhưng là ngăn tủ toàn là áo sơ mi rách màu hoa văn sặc sỡ, đưa tay sờ sờ chất liệu những bộ quần áo này, toàn là chất liệu thô ráp ,” mẹ nó, cái loại quần áo gì đây a” . Hắn nhíu mày, từ trong ngăn kéo cầm lên bộ quần áo xem một chút, nghĩ đến đây loại vải vóc thô ráp gì sẽ phải mặc trên người mình, hắn không được tự nhiên cả người toát ra da gà.
Cho đến lúc này hắn mới mơ mơ hồ hồ nhớ lại, hắn thời điểm tuổi mặc sơ mi, cũng chưa có một món vượt qua tiền.
Mẹ nó! Versace, Armani, D&G của hắn !
Từ tiết kiệm vào xa hoa dễ dàng, từ xa hoa vào tiết kiệm thì khó khăn, cuộc sống ưu chất năm đem hắn hoàn toàn biến thành một đại thiếu gia cưng chiều từ nhỏ, không phải là quần áo cao cấp không mặc. Không biết đối với trong mắt người khác bất quá là nhà giàu mới nổi đang giả vờ khoe khoang, người khác đều đem hắn làm truyện cười mà xem.
Nhưng bây giờ, hắn tự nhiên không biết người khác đánh giá, chẳng qua là mặt nhăn mày nhíu đối với tủ “quần áo tồi tàn” Luôn miệng oán trách, cuối cùng dứt khoát quyết định không đổi quần áo, trực tiếp mặc áo phông quần đùi lúc ngủ đi xuống lầu.
Nhà Ngô gia là xây hai tầng, ngoài tường dán gạch men sứ màu sắc rực rỡ, bây giờ rơi vào trong mắt Ngô Nông muốn bao nhiêu quê cha đất tổ có bấy nhiêu quê cha đất tổ.
Lầu dưới, cha vốn là đứng ở bên ngoài cửa hiên hút thuốc lá đã không thấy, chỉ còn lại mẹ của hắn một mình ở trong sân giặt quần áo. Hiện tại chính là giữa tháng , kể từ tháng hắn thi tốt nghiệp trung học kết thúc sau, liền luôn luôn tại trong nhà trợ giúp cha mẹ làm thợ xưởng khoai tây, theo trong trí nhớ đã mơ hồ của hắn , lúc này cha hắn cũng đang cùng các công nhân tụ lại chọn khoai tây mới đúng.
“Tiểu Nông a, ngươi sao lại xuống?” Ngô ma ma đang giặt quần áo thấy hắn, mặt kinh ngạc: “Ngươi không phải mới vừa nói không thoải mái sao, sao lại không nằm nghỉ ngơi một chút.”
Ngô Nông gãi gãi đầu: “Nghỉ ngơi nữa cũng vậy!” —— dù sao đều là không trở về được. Dứt lời hắn ở trên mặt mình làm ra một vẻ mặt khiếp sợ: “Con nói lão nương a người làm sao vậy, bình thường không phải là giọng người so với cha còn lớn hơn sao, hôm nay sao lại bắt đầu ôn nhu.” Nói thật hắn thật đúng là hoài niệm bộ dáng nhanh nhẹn đi bộ cũng sinh gió trước kia của mẹ, mặc dù có lúc nói chuyện hơi quá, mắng chửi người thật khó nghe, bất quá dù sao cũng là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ.
“Còn không phải là ba ngươi, ” Ngô ma ma cúi đầu hướng chậu giặt quần áo vò: “Hắn nói với ta, gần đây thư thông báo trúng tuyển nên đến, ngươi nhất định là buổi tối không ngủ ngon nên lo lắng —— không phải là mẹ nói ngươi, ngươi mặc dù là cái bé trai, lại thích suy nghĩ lung tung, đều không theo hai chúng ta nói, bé trai thôi, lòng dạ rộng rãi một chút, không cần cái gì cũng lo lắng. . . . . .”
Bạn đang �
Ngô ma ma lại bắt đầu càu nhàu , lập đi lập lại chính là khuyên bảo con trai giống như người đàn ông một chút, Ngô Nông che lỗ tai trong lòng lớn tiếng than thở, trong lòng lại bắt đầu oán giận mẹ giống như bà nội trợ, còn không bằng bộ dáng trầm tĩnh sau khi phất nhanh giả bộ đoan trang.
Thừa dịp Ngô ma ma quay lưng thu lại quần áo mới giặt xong, Ngô Nông nhanh chân chạy nhanh ra sân, nhưng là mới vừa mở cửa ra, chỉ thấy một chiếc xe bưu điện màu xanh biếc dừng đến cửa nhà.
Ngô ma ma nghe động tĩnh, xoa tay vào quần, hoang mang rối loạn từ trong sân chạy vội ra, hướng người đưa tin vừa từ trên xe bước xuống kêu: “Ai nha, gì đây, Tiểu Vương đã lái xe tới?” Tiểu Vương là người đưa tin, trong ngày thường đưa tin đều là cục bưu chính phái cho cái xe máy nhỏ, hôm nay không biết sao cư nhiên trịnh trọng đi xe ô tô tới đây, làm cho Ngô ma ma ly kỳ không dứt.
Ngô Nông chớp chớp mắt xem một chút Tiểu Vương, nhìn lại một chút phong thư lớn trong tay hắn, cuối cùng cũng từ trong trí nhớ mơ hồ tìm ra đầu mối: “Mẹ! Anh Vương đây là đưa thư thông báo trúng tuyển cho chúng ta.”
“Gì? Thư thông báo trúng tuyển?” Ngô ma ma nghe quả nhiên hưng phấn không thôi, vội vàng gọi điện thoại cho Ngô ba ba, hai người run rẩy từ tay Tiểu Vương nhận lấy phong thư chuyển phát , thiên ân vạn tạ cám ơn Tiểu Vương ( Ngô ba ba còn kín đáo đưa cho Tiểu Vương một gói thuốc lá ), hai người lúc này mới một phải một trái ôm Ngô Nông trở vô nhà.
Mở ra phong thư lớn màu đỏ, bên trong quả nhiên là thư thông báo trúng tuyển của đại học Lâm Thành A. Ngô Nông sớm biết cái kết quả này, cũng không có hưng phấn, nhưng khi nhìn mặt cha mẹ, vẫn phải là làm ra vẻ mặt đặc biệt cao hứng đặc biệt tự hào đặc biệt thỏa mãn ra ngoài.
Ngô ba ba nhất thời hưng phấn, cư nhiên từ trong túi móc ra một điếu thuốc nhét vào trong tay hắn, còn châm lửa cho hắn, vỗ vỗ vai hắn : “Còn ngốc làm gì a, hút đi a. Ngô gia chúng ta thật vất vả có một sinh viên đại học, loại đại sự này, thân là nam nhân sao có thể không hút thuốc lá đây!” Ông hút một chút rồi nói: “Lúc trước ta hút thuốc lá, tiểu tử ngươi không phải là vẫn nhìn chòng chọc ta, muốn học sao! Sao, hôm nay hút đi, hôm nay đặc biệt để ngươi nếm thử một chút mùi thuốc lá!”
Không chỉ có như thế, Ngô ma ma vốn là vẫn cho rằng”đứa nhỏ không nên hút thuốc lá” cũng không còn nhiều lời gì, chẳng qua là cúi đầu ở đó lau nước mắt, căn bản không quản Ngô Nông bị khói thuốc chất lượng kém kia hun đến ho khan.
Mẹ nó, ,MILD SEVEN, Marlboro của hắn a!
Ngô Nông thật không rõ mình tuổi rốt cuộc tại sao sẽ đối với loại thuốc lá chất lượng kém này sinh ra hứng thú, hắn hiện tại đều muốn bị ghê tởm tới chết.
Thấy hắn ho khan lợi hại, Ngô ba ba chỉ có thể phẫn nộ cầm lại thuốc, đưa đến khóe miệng mình hung hăng hút hai cái, sau đó lại duỗi thân ra bàn tay vuốt vuốt đầu của hắn: “Được rồi, sẽ không hút thuốc lá không có gì , không hút thuốc lá cũng tốt vô cùng, sau này kết hôn, đỡ mất tiền thuốc.”
Ngô Nông ho khan đến đôi mắt đẫm lệ mênh mông, vội vàng gật đầu đáp ứng : “Nhất định nhất định, con nhất định sẽ không hút thuốc.”
Ngô ba ba đang hút thuốc thấy dáng vẻ kinh sợ của hắn, chỉ có thể lắc đầu một cái: “Ngươi đứa nhỏ này thiệt là. . . . . . Một chút không giống nam nhân, sau này nữ nhân nào dám gả ngươi a!”
Ngô Nông bĩu môi, trong lòng vô cùng khinh thường: chờ thêm mấy năm trong nhà có tiền, cha nên biết, cõi đời này nhưng còn có chuyện nam nhân thích nam nhân đấy!
Nói thí dụ như, học trưởng hắn, Sở Giang Đông.