Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp

chương 47: vịt con xấu xí rối bù bù

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bản thân Ngô Nông liền bảnh bao, lần này nhìn đến ba cô gái tiến vào NO MONEY tạo hình, một khỏa tâm vịt lúc này liền động. Cặp mắt to kia chớp a chớp nhìn hướng nhà tạo mẫu tóc này, còn kém nhào tới phía trước ôm đùi người ta hô to “Cây gậy nhĩ hảo lớn, mời nhanh nhanh làm kiểu tóc cho tôi đi!”

Sở Giang Đông thấy kiểu tóc hắn cũng quả thật quá mức nhà quê quá mức giản dị một chút, nhất là trong đôi mắt to ngập nước kia lộ ra khát vọng đối với xinh đẹp (? ), nhất thời mềm lòng, vẫy tay làm cho Ngô Nông tự đi tìm người tạo hình đi.

Cho dù chân Ngô Nông bị thương, hành động lại nhanh nhẹn linh mẫn như trước, hắn đặt mông ngồi vào trên ghế cạnh Tử Vi, ý bảo nhà tạo mẫu tóc một bên nhanh lại đây: “Màu vàng, đều nhuộm thành màu vàng cho tôi!” Màu vàng là màu mùa thu hoạch, là màu của vàng ── đương nhiên, thay thế bề ngoài kỳ vọng chân thành của Ngô vịt con đối tương lai sắp sửa được đến khoản tiền lớn, hiện tại khắp nơi đều bị Sở Giang Đông quản chế, thật sự là rất không có phương tiện .

Vừa nghe đến vịt con nghịch ngợm muốn đem tóc nhộm thành lông vàng, hai anh em Sở gia đều không hẹn mà cùng chau lại lông mày, Sở Giang Thiên cười một tiếng, thật kỳ quái: “Màu vàng? Vịt quê chính là vịt quê, mặc kệ ép buộc mình biến thành màu vàng, làm đẹp cái gì?”

Ngô Nông miệng lưỡi bén nhọn không bỏ sót: “Tôi làm đẹp tôi cao hứng! Tổng so với người nào đó trong quần lót tát muối, mặn ( rỗi rãnh ) nhức cả trứng a!”

Sở Giang Thiên tức giận vỗ cái ghế liền đứng lên, mắt thấy liền xông vào đánh nhau với Ngô Nông, lại bị Sở Giang Đông một phen ấn về tới trên ghế ngồi: “Hai người các ngươi náo cái gì, đợi để cho người khác chế giễu à.” Ngô Nông thấy Sở Giang Đông vì mình nói chuyện, giống như là tướng quân đánh thắng trận, phi thường kiêu ngạo nhếch cái mũi lên cao cao. Kết quả hắn còn không có cao hứng vài giây, bàn tay Sở Giang Đông đã muốn hung hăng vỗ lên đầu hắn: “Còn em nữa, làm gì mà màu vàng, Quách Đức Cương đều không có tục như em.”

Y gọi nhà thiết kế tạo mẫu tóc canh giữ ở một bên, cầm qua catalog lật vài tờ xem các màu tóc nhuộm, rồi mới chỉ vào màu xám đậm ý bảo nhà thiết kế tạo mẫu tóc nhuộm cho Ngô Nông.

Ngô Nông bĩu môi: “Làm sao lại chọn màu này? Nhuộm cùng không nhuộm có gì khác nhau, thật là lãng phí tiền.”

Sở Giang Đông đưa tay gõ đầu hắn: “Vốn chính là anh tiêu tiền, em còn xoi mói cái gì! Hơn nữa, màu này giống màu lông em a, bám đầy bụi lộn xộn làm cho người ta nhìn đã nghĩ xoa xoa vài cái.”

Quả nhiên liền như lời Sở Giang Đông nói, ở dưới tay của nhà tạo mẫu tóc tu sửa, sau nửa giờ, Ngô Nông tóc màu xám đậm rối bù bù xuất hiện ở trước mặt mọi người thật đúng là làm cho mọi người xem mắt choáng váng ── trong nháy mắt, bọn họ giống như thấy được một con vịt xám ngượng ngùng đứng ở nơi đó, bộ dáng nhỏ không được tự nhiên thật đáng yêu a.

Tóc Ngô Nông vốn là vừa mềm lại mượt, nhà tạo mẫu tóc kia làm cho tóc hắn hơi rối một chút, hơn nữa đầu tóc màu xám mềm mại sáng bóng, làm cho người ta nhìn đã nghĩ sờ. Ngô Nông rất xấu hổ đứng ở dưới ánh đèn, một tay chống nạng một tay chống cằm: “Có đẹp hay không. . . . . .mấy người nói thật ra a!”

Tử Vi thế này mới phục hồi tinh thần lại, không ngừng gật đầu: “Đẹp mắt đẹp mắt, Tiểu Nông em nhận thức anh mười chín năm, liền hôm nay anh mới tốt nhất xem!” Đầu của cô không ngừng gật, nguyên bản mũ nồi trên tóc mang theo tóc cuốn bị cô kéo lắc lư, nhà tạo mẫu tóc của cô kinh hô một tiếng nhảy qua, chế trụ cái đầu còn đang lộn xộn của cô: “Vị tiểu thư này tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, không nên lộn xộn không nên lộn xộn!”

Tử Vi đáng thương bĩu môi, cô lớn như thế cho tới bây giờ đều là tự tiện buộc tóc đuôi ngựa, nào biết “cắt tóc” trong miệng Trương Tuyết Kỳ lại là chuyện mệt nhọc như thế, cô đã ngồi ở trên ghế hơn nửa giờ rồi, nhưng vẫn còn nửa giờ nữa mới xong. Cô ở trong lòng thở dài, một chút liền trở nên ủ rũ.

Bên kia Ngô Nông một đầu tóc màu xám đậm ngồi ở bên người Sở Giang Đông, ra vẻ không sao cả nói: “Được rồi coi như anh thật tinh mắt.” Hắn da mặt quá mỏng ngay cả câu cám ơn cũng không tốt ý tứ nói. Sở Giang Đông cũng không khách khí, thừa dịp Tử Vi không chú ý bên này, một phen ôm chầm Ngô Nông, ở môi hắn nhẹ hôn một cái xem như đòi lại sạch nợ, Ngô Nông quay về đá y một cước, chính là không có lực độ gì.

Sở Giang Thiên ngồi cạnh hai người bọn họ cật lực ho khan, đem mặt chuyển hướng về phía một bên.

Lại qua hai tiếng sau, Tử Vi toàn thân cao thấp đều xong, ở trước mặt mọi người hoá trang lên sân khấu, bản thân Ngô Nông chờ đều ngủ rồi, kết quả vừa mới trợn mắt liền nhìn đến một đại mỹ nhân thanh xuân đẹp đẽ xuất hiện ở trước mắt mình, lúc này khóc thét một tiếng ngã xuống trên sô pha: “Tử Vi, không ngờ em lại xinh đẹp như vậy, thật là chọt mù mắt anh.”

Tử Vi nguyên bản còn có chút xấu hổ ngượng ngùng vừa nghe hắn lời này cũng không khẩn trương, cười hì hì đập hắn cùng đùa giỡn với hắn.

Sở Giang Thiên nhìn thấy một màn này, đưa tay đẩy đẩy anh trai mình: “Anh, em bảo này, anh liền trơ mắt nhìn hai người ‘ động thủ động cước ’ ‘ kéo kéo đẩy đẩy ’ thế hả?”

Sở Giang Đông đối với lần này biểu đạt vô cùng rộng rãi: “Vợ ai mà chả có một hai cô bạn thân a.” ( Yu Ming: lúc này đã được xem là vk a? =]] )

Sở Giang Thiên bị chua ôm răng lui ra.

===========

Phải nói quả nhiên là “Chỉ có nữ nhân lười, không có nữ nhân xấu” , Tử Vi cho tới bây giờ đều là quần áo lỗi mốt, bây giờ từ đầu tới chân đều làm tạo hình mới, bộ dáng một chút trở nên tươi mát vui vẻ lên: tóc đuôi ngựa màu đen nhuộm thành màu nâu, lại làm đầu xoăn hợp mốt, nguyên bản áo sơ mi nhà quê cùng quần cũng trở thành áo lụa dài siêu mỏng cùng quần cụt bao lấy mông, giầy thể thao hàng nhái trên chân cũng đổi thành giầy đế xuồng, trên tay xách túi mây tre, cộng thêm diện mạo coi như không tệ của cô cùng dáng người cao m. . . . . . Cô quả thực chính là “Xấu nữ đại biến thân” đích thực.

Nghĩ đến cô gái xinh đẹp này sẽ trở thành vợ mình, Ngô Nông mừng rỡ ánh mắt đều nheo lại rồi, sau khi ra cửa tiệm NO MONEY rất là vui vẻ chủ động đứng ở bên người Tử Vi, đem hết toàn lực muốn làm ra một bộ “Trai tài gái sắc”.

Sở Giang Đông tự nhiên sẽ không theo ý của hắn, nhướng mày đem hắn túm đến bên cạnh mình, Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình rất có nhãn lực thế thân vị trí của Ngô Nông, một trái một phải đem Tử Vi giáp đến giữa các cô. Cố tình Tử Vi còn không có cảm giác, vẫn còn cùng hai cô bé tán gẫu khoái trá.

Ba cô gái, bên trái tài trí cao nhã, bên phải ôn nhu xinh đẹp, ở giữa cao gầy đẹp đẽ. . . . . . Ba cô đi chung một chỗ, dọc theo đường đi quả thật dẫn tới không ít nam nhân đâm cột đâm tường đâm cửa kính. Cố tình Tử Vi còn không biết chính mình có bao nhiêu đẹp mắt, như cũ cười đến thanh xuân ánh mặt trời, như là hạnh phúc toàn bộ thế giới đều bày tại trước mặt cô.

Ngô Nông nhìn cô cười sáng lạn, trong lòng bỗng nhiên một trận hoảng hốt, nếu đời trước cô cũng có thể cười đến sáng sủa như thế thì có bao nhiêu tốt? . . . . . . Có tiền là hạnh phúc, nhưng là bị tiền tài ăn mòn thể xác và tinh thần cũng là thật không hạnh.

Trải qua hai đời Ngô Nông đột nhiên cảm giác được mình bây giờ phủ thêm áo cà sa là có thể tham thiền rồi, pháp danh liền kêu “Vịt bá thiền sư” tốt lắm. Hắn ở kia nghĩ nghĩ liền đem chính mình chọc cười, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy hai nam ba nữ đều vẻ mặt quỷ dị nhìn hắn. Ngô Nông khoát tay một bộ tùy ý: “Tan đi tan đi, các ngươi quần chúng này đó vây xem cái gì a.” Dứt lời hắn kiễng mũi chân đưa tay sờ đầu dưa của Tử Vi, trong lòng rất có loại cảm khái “Con gái lớn phải gả chồng rồi”.

Tử Vi vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, không biết hắn lại làm sao vậy: “Tiểu Nông. . . . . Anh phát sốt rồi?” Cô hỏi thật cẩn thận.

Ngô Nông không trả lời, chỉ là hắc hắc cười ngây ngô, bắt tay thu trở về. �

Mặc dù không biết hắn tại sao cười, Tử Vi nhưng cũng cười theo, không giống Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình đểu là nhoẻn miệng cười, mà là thực dũng cảm há mồm ra, siêu cấp ánh mặt trời siêu cấp sáng sủa tươi cười.

── mà, tất nhiên sẽ hấp dẫn người nào đó du đãng ở bên đường.

“A a a, vị miss kia, xin không cần đi, chờ một chút a!” Khi bọn hắn đi được mười mét, thì vang lên một thanh âm quái dị hô lên. Ngô Nông kỳ quái quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông ngoại quốc mặc trang phục rất model, đeo một cái túi cực lớn, tầm tuổi, tóc vàng da trắng chạy rội tới, nghe ý tứ của hắn, mục tiêu chính là ba cô gái này.

Sở Giang Đông chủ động tiến tới một bước đem người đàn ông ngoại quốc kia ngăn cản: “Vị tiên sinh này, bạn của tôi giống như không biết ông.”

Ai ngờ người đàn ông ngoại quốc kia cư nhiên dị thường “trơn trượt” , con mắt màu xanh đậm dạo qua một vòng, ý cười cũng treo lên khóe miệng: “Chờ tôi hướng vị tiểu thư kia tự làm xong giới thiệu, chúng ta không phải là biết sao.” Hắn vừa nói, một bên tay chân nhanh chóng từ trong túi quần lấy ra danh thiếp, thừa dịp Sở Giang Đông còn không có kịp phản ứng, lướt qua bờ vai của hắn liền đưa tới trước mặt Tử Vi.

“. . . . . . A? Cho tôi?” Tử Vi chớp chớp mắt, một chút lòng cảnh giác đều không có nhận lấy danh thiếp có in hình hoa violet, tỏa ra mùi nước hoa xông vào mũi, nhìn qua liền rất đặc biệt, lấy đến trước mắt cẩn thận nhìn.

Trên tấm danh thiếp dùng hoa làm nền in vài chữ đơn giản.

《Queen For Asia》

Chiefphotographer

ElkomO’Hara

──《QFA》 nhiếp ảnh gia cao cấp, ElkomO’Hara.

Tử Vi cầm danh thiếp kia mặt mang mờ mịt.

Nhiếp ảnh gia được kêu là Elkom cười đến lộ ra tám cái răng: “Tôi nói vị tiểu thư xinh đẹp này, cô có hứng thú tham gia hội thi tuyển chọn người mẫu của tạp chí chúng tôi tổ chức hay không?”

Share~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio