Tác Phi rốt cuộc không chết, mà cũng không phải đột nhiên có thần lực giáng xuống giúp cậu một giây miểu sát Samuel.
Chẳng qua là Samuel nhả cậu ra mà thôi.
Tác Phi thực nghi hoặc. Tuy rằng hiện tại Samuel còn chưa thành niên nhưng cũng chẳng bao lâu nữa, lương tri của hắn hẳn phải sớm bị chó ăn mất rồi, làm sao có thể lưu lại mạng nhỏ cho cậu chứ.
Bất quá, nếu có thể sống sót, Tác Phi đã phi thường muốn ngẩng mặt lên cười, làm gì còn dám hỏi tại sao.
Samuel vẫn như cũ không nhúc nhích theo dõi cậu. Cậu giật mình một cái, lập tức điều động toàn bộ cơ mặt, tận lực trưng ra biểu tình bản thân thực đại nghĩa. Bất kể lúc trước có hiềm khích gì cũng không quan trọng nữa, uống máu thì có tính gì, là huynh đệ thì giúp đỡ nhau dù mất cả mạng cũng không tiếc.
Chỉ tiếc, bộ dạng này của cậu trong mắt Samuel chính là một khuôn mặt cứng ngắc, ngoài cười nhưng trong không cười, sặc mùi trào phúng. Vì thế, đôi mắt tím càng trầm thêm tám độ.
Tác Phi: Đm, ai tới dạy lão tử làm thế nào để diễn vai thánh mẫu đi!
Không giả làm Bồ Tát được thì đừng cố gắng, Tác Phi biết rõ làm bậy nữa sẽ hoá thành bi kịch luôn. So với việc diễn xuất cậu hoàn toàn không am hiểu, cậu thà dùng hành động thực tế để biểu hiện lòng thành của mình.
Tuy rằng cậu không biết vì sao Samuel không hút khô cậu, nhưng Tác Phi lại hiểu rõ rằng Samuel còn cần máu. Lần đầu tiên kích hoạt Tu La nhận, độ tiêu hao cực kì cao. Nhìn trước mắt, Tác Phi lại là nguồn máu duy nhất của hắn, Samuel chỉ có nước tới chỗ cậu.
Lúc ấy, Tác Phi trong game sau khi chém chết Hàn Băng Viêm Thú liền lập tức uống máu mãnh thú để khôi phục nguyên khí. Nhưng hiện tại, mãnh thú đã bị cậu cùng thằng nhóc tham ăn kia thu thập sạch sẽ, Samuel muốn kiếm chác gì cũng không còn nữa rồi.
Bất quá thật may mắn, cậu còn giữ một cái chân trong túi không gian của mình. Phải nhanh chóng lấy ra biểu hiện lòng thành mới là chuyện mấu chốt.
Đương nhiên, Tác Phi cũng sẽ không ngốc đến mức để Samuel nhận ra cái chân thú này từ đâu ra. May mắn lúc nãy để tiện cho việc cất giữ, cậu đã cắt da thịt ra thành từng mảnh. Bây giờ lấy một miếng ra, đừng nói là Samuel, ngay cả chính bản thân Hàn Viêm Băng Thú cũng không nhận ra đây là chân nó.
Máu của Hàn Băng Viêm thú có màu trắng thuần, thoạt nhìn trông như sữa tươi, vì vậy nên lúc Tác Phi cắt thịt nó hoàn toàn không có cảm giác tanh tưởi của máu.
Cậu nịnh nọt mò mò cái chân thú từ trong túi không gian ra rồi rót đầy một chén máu đưa cho Samuel: “Máu mãnh thú.”
Samuel khứu giác cực kì sắc bén, lập tức có thể đoán được chén ‘sữa’ này đích thật là máu thú, hơn nữa lại là máu của Hàn Băng Viêm Thú cấp bảy. Nhìn xung quanh đều trống trải, cùng với tên Tinh Linh trước mắt, hắn đã thực rõ ràng mãnh thú đã chết đó biến mất nơi nào.
Hắn nhìn Tác Phi một cái thật sâu, bất động thanh sắc tiếp lấy chén máu, uống một hơi cạn sạch.
Tác Phi trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi nhìn hắn, cậu còn cho là vụ ăn gian kiếm lời của mình bị lộ đuôi rồi, thật may là Samuel tựa hồ không có phát hiện cái gì.
Tác Phi lại nhanh chóng nịnh nọt dâng lên một bát máu thú lớn.
Hai người ngươi không nói ta không nói, ước chừng uống xong ba chén lớn, bạn sủng vật siêu manh ngồi ở kế bên không thể nhịn được nữa.
“Ngao ngao…” Nó vừa kêu vừa liều mạng cọ cọ Tác Phi.
Tác Phi vỗ đầu nó: “Đừng nghịch, cái này nhóc không thể uống!”
Tiểu manh sủng: Bản thần thú còn không tiếc, ai cho ngươi lên tiếng hả tên người hầu ngu xuẩn này!
Thấy Tác Phi thờ ơ, bạn nhỏ cọ ác liệt hơn, cuối cùng còn hung hăng cắn cậu một ngụm.
Tác Phi bị đau, có chút giận dữ. Cậu quay đầu nhìn thú con, dùng ánh mắt lên án nó: Nhóc ăn hết cả một toà thành, giờ còn tham ăn nữa!
Tiểu manh sủng: Ngươi mới tham ăn, ngươi mỗi ngày đều tham ăn mỗi đêm đều tham ăn… Hừ, đồ người hầu ngu xuẩn, bản thần thú mặc kệ ngươi! Sớm chết sớm trọng sinh, bản thần thú sẽ nhỏ một giọt lệ để tưởng niệm khoảng thời gian chủ tớ của chúng ta!
Rống rống xong, bạn nhỏ liền muốn chạy thoát thân. Tác Phi nhanh tay lẹ mắt bắt nó lại, không để nó chạy. Thú nhỏ nóng nảy, quay đầu liền muốn cắn Tác Phi.
Samuel mắt lạnh nhìn hai kẻ này, nửa ngày mới lạnh băng nói: “Sắc trời không còn sớm.”
Đây là lần đầu tiên Samuel nói chuyện. Tác Phi giật mình, trong nội tâm tán thưởng âm thanh hắn thực sự từ tính. Nhân vật tổng công cậu lựa chọn quả thật khí thế mười phần.
Từ từ… Sắc, trời, không, còn, sớm?!
Nháy mắt, không mặt bạch nộn của Tác Phi liền rút hết huyết sắc.
Trời ơi, làm sao cậu lại có thể quên mất việc này!
Nơi đây là rừng cây Noor, là rừng vạn độc trong truyền thuyết.
Tại Jalands, rừng cây Noor nổi tiếng đã lâu. Nó chiếm diện tích cực đại, tài nguyên phong phú, bao bọc bên ngoài là bốn lãnh địa của Nhân tộc, Thú tộc, tộc Người Lùn, Cự Ma tộc. Rừng cây Noor là bảo địa mơ ước của bao nhà thám hiểm, nhưng đồng thời cũng là ác mộng của họ.
Ban ngày, rừng cây thật an tĩnh, nhìn thế nào cũng giống một rừng rậm bình thường. Đương nhiên, đây cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Trên thực tế, trong rừng cây ẩn nấp vô số mãnh thú, chỉ cần hơi vô ý là có thể bị nuốt vào bụng.
Nhưng đây cũng không phải điều trí mạng nhất. Mãnh thú tuy rằng đáng sợ nhưng đồng thời cả người đều là bảo vật, là mục tiêu công lược của những nhóm thám hiểm.
Mà điều rừng cây này lừa người nhất cũng chính là buổi chiều, lúc bầu trời trở tối. Những thực vật nguyên bản bình thường đến cực điểm vào lúc ấy sẽ bắt đầu phát tán khí độc, phủ khắp toàn bộ rừng cây.
Theo lý thuyết, thứ khí độc này cũng không phải là cực kì đáng sợ, vì những dược sư ở Jalands có thể tạo ra đủ loại thuốc giải độc.
Chỉ cần thu thập một chút khí độc trong rừng cây, cho dù là khí độc nghịch thiên đến cỡ nào đều không làm khó được những dược sư thần thông quảng đại.
Nếu chuyện chỉ có như vậy thì quá đơn giản rồi, nhưng vấn đề ở đây là ở rừng cây Noor, mỗi loại thực vật đều tản ra khí độc khác nhau!
Nếu như vậy, ở đây rốt cuộc có bao nhiêu loại khí độc chứ? Có thể ngươi chế ra được thuốc giải cho một hai ba, thậm chí là trăm loại ngàn loại, nhưng là ngươi còn quên mất một chuyện… những khí độc này sẽ hoà vào nhau tạo thành hỗn hợp mới, từ đó lại tạo ra độc chất bất đồng.
Cho nên nếu hỏi rừng cây Noor rốt cuộc có bao nhiêu loại độc, cũng như hỏi ở trên trời có bao nhiêu ngôi sao vậy…
Ngay cả dược sư đại tài nhất lúc đối mặt với rừng cây này cũng chỉ có thể bó tay không biện pháp.
Cho nên, rừng cây Noor được gọi là rừng vạn độc.
Lúc này đã chạng vạng, đợi đến khi tối hẳn, mạng nhỏ thực khó giữ.
Tuy rằng rừng cây Noor ban đêm là kinh khủng như thế, nhưng cũng còn một chỗ có thể sinh tồn. Phải biết nơi đây có một số lượng mãnh thú rất lớn; chúng nó nếu có thể chiếm lấy khu rừng này vào ban ngày thì tự nhiên cũng có thể trốn khỏi ban đêm hung hiểm.
Đến ban đêm, chúng nó sẽ lẻn vào một động thiên nhiên cực rộng rãi dưới mặt đất. Không biết làm thế nào hình thành, nhưng cái động này quả thật là rộng đến cực hạn. Vào ban ngày, có thông đạo xung quanh có thể dẫn tới động, nhưng vào ban đêm, từ trong động sẽ dâng lên chất lỏng đặc biệt, hình thành một màn nước.
Mà màn nước này có thể ngăn cách khí độc ban đêm, giúp bảo tồn không khí sạch sẽ trong động, hình thành một khu vực thế ngoại đào nguyên dùng để tránh nạn.
Tác Phi không nhớ rõ lúc đó cậu thao túng Samuel tìm được huyệt động này như thế nào. Trên thực tế, chơi game với hiện thực khác nhau rất lớn. Khi đó còn có bản đồ chỉ dẫn, chứ bây giờ làm sao mà tìm?
Bất quá Tác Phi cũng không lo lắng. Thằng nhóc tham ăn bên cạnh cậu chính là sinh trưởng từ trong rừng cây Noor, có thể sống đến bây giờ tất nhiên là biết đường đến huyệt động.
Việc này không nên chậm trễ. Tác Phi thả thú con xuống để nó dẫn đường, quay đầu lại nói với Samuel: “Đi theo ta.”
Samuel nhìn cậu, đôi mắt tím nặng nề không nhìn ra cảm xúc.
Tác Phi sửng sốt, giật mình nhận ra rằng lúc này Samuel còn không biết rừng cây Noor có bao nhiêu hung hiểm. Hơn nữa, Samuel đã bị ác ý của thế giới này tôi luyện, làm sao còn có thể dễ dàng tin tưởng người khác…
Nhưng Tác Phi trời sinh lại không có miệng lưỡi dẻo quẹo, làm sao có thể đả động hắn đây. Dẫu vậy cũng không thể để hắn lại nơi này nha…
Vì thế cậu ngập ngừng nói: “Nơi này… buổi tối rất nguy hiểm. Đi theo ta.. ta biết chỗ nào an toàn.”
Samuel vẫn nhìn cậu không nhúc nhích.
Tác Phi còn muốn nói nữa, nhưng tiểu sủng vật đã tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, không còn thời gian tán nhảm, giờ mà không đi sẽ không còn đường sống!
Sau đó, vật nhỏ bắt đầu chạy như điên.
Tác Phi vừa thấy liền nóng nảy. Nếu không đuổi kịp nó, mạng nhỏ của bọn họ liền để lại đây.
Quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không đổi sắc của Samuel, Tác Phi lá gan phình trướng. Nói rõ ràng không nghe, liền dùng vũ lực. Cậu vừa nghĩ đã vươn tay lôi kéo Samuel chạy.
Tay cậu còn chưa tới gần, đã không chút lưu tình bị đánh văng.
Tác Phi xoa nắn bàn tay đau của mình, hậm hực…
Nghĩ lại, mình ở đây quan tâm hắn như thế, Samuel là nhân vật chính thế nào cũng sẽ không chết. Thay vì lo cho hắn, cậu càng nên lo cho mạng nhỏ của mình!
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Tác Phi liền chạy theo thú nhỏ.
Nhưng vừa quay đầu, cậu đều ngốc lăng rồi.
Đm! Chỉ trong giây lát, thằng nhóc kia đã hoá thành ánh sáng cuối chân trời a.
Có cần phải chạy nhanh vậy không hả? Có cần phải thiếu trượng nghĩa vậy không hả, cái tên sủng vật chết tiệt kia?! Cư nhiên liền cứ như vậy bỏ rơi chủ nhân ở nơi này!
Sao không công bằng dữ vậy chứ. Trong tiểu thuyết, những người xuyên qua đều có một tiểu sủng vật trung thành tuyệt đối, tận tâm một lòng vì chủ mà? Vì cái gì đến lượt cậu xuyên lại gặp phải một tên bạch nhãn lang? Mệt cậu lãng phí nhiều bánh ngọt cùng cả núi thịt cho nó!
bạch nhãn lang: chỉ kẻ vong ân bội nghĩa
Tác Phi giận đến thở phì phì. Phát tiết xong, cậu mới bi ai nhận ra một điều: nơi này rộng như vậy, thú nhỏ lại chạy mất, cậu thế nào mới đi được đến hang động?
Nếu không vào được động, đợi đến lúc khí độc ngập tràn thì không phải là chết chắc rồi?
Này không khoa học nha. Theo nội dung cốt truyện, Stefan Evans không có khả năng chịu chết ở chỗ này, y còn phải sống sót lưu lạc để bị các chủng tộc khác khi dễ ngược đãi đó… Hừ hừ, cậu là Tác Phi, cũng không phải Stefan Evans.
Từ từ… Tác Phi đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Trong game “Jalands”, tuyến công lược có rất nhiều, nhưng chỉ có độc nhất hai nhân vật đặc biệt không thể lựa chọn vì họ là nhân vật ẩn, đó là tổng công – Samuel Lionel – cùng tổng thụ – Stefan Evans. Quan trọng nhất là, hai nhân vật này không thể cùng nhau tồn tại.
Thế giới có tổng công sẽ không có tổng thụ. Thế giới có tổng thụ sẽ không có tổng công.
Tựa như lúc Tác Phi chơi “Jalands”, cậu thao tác Samuel Lionel, từ đầu đến đuôi đều không gặp qua Stefan Evans, bởi vì Stefan Evans căn bản không tồn tại.
Nhưng hiện tại, trong thế giới Jalands, hai người bọn họ lại gặp nhau ngay tại lúc nội dung kịch bản vừa bắt đầu, lúc cả hai gặp phải đại biến…
Này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là một trong hai người sẽ chết ở chỗ này, mà người còn sống sẽ tiếp tục một mình mở ra cốt truyện của mình