☆ Chương : Bảo vệ cuối cùng
"Như vậy... hiện tại... ta nên làm thế nào?"
Nam Kính hơi nghiêng đầu, đôi mắt long lanh đen láy thản nhiên nhìn Lantis, thẳng thắn không chút tâm cơ.
Hô hấp Lantis cứng lại, thật muốn hôn lên má Nam Kính một cái.
"Bé ngoan nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác cứ giao cho ta, thế nào?" Lantis vẫn cố khắc chế bản thân một chút, mỹ vị trước mắt phải từ từ thưởng thức mới hảo.
Đã có người tình nguyện giúp mình làm mọi chuyện, cậu mừng còn không hết, hơn nữa dù mình không đồng ý Lantis cũng sẽ không quản sao? Rõ ràng là không có khả năng từ chối, vậy mà còn dùng ngữ khí ôn nhu đến hỏi mình!
"Vậy cám ơn anh." Nam Kính nở nụ cười ôn hòa, trong lòng lại đang phun tào.
Đã đạt được thỏa thuận, Lantis nhìn tình hình của Nam Kính một lát, sau đó biểu thị cậu cần phải tiếp tục nghỉ ngơi. Nam Kính đúng là vẫn còn chút cảm giác mệt mỏi không xua đi được, mà gánh nặng trong lòng cũng đã buông xuống, liền thoải mái ngả lưng, trong chốc lát liền ngủ.
Lantis nhìn tốc độ thiếp đi của Nam Kính có chút kinh ngạc— 'Cứ như vậy mà ngủ? A? Một chút đề phòng cũng không có? Anh thật muốn biết người này có nhận ra có người có suy nghĩ khác thường với mình không?' Lantis buồn bực.
"Thật làm người ta không biết nói gì!" Nam nhân tuấn mỹ trầm thấp cười, nhẹ nhàng kéo góc chăn, còn hôn lên cái trán trơn bóng kia một cái mới rời đi.
Nam Kính ngủ cũng không lâu, hơn hai tiếng liền tỉnh lại.
Lantis làm việc rất chu đáo, Nam Kính vừa sờ tay liền chạm tới bộ quần áo xếp bên cạnh, trong lòng có chút giật mình. Đây hiển nhiên là loại tơ lụa thiên nhiên vô cùng quý giá còn được cắt may thủ công tinh xảo. Nếu đem so với S lốc xoáy thì này có thể nói không phải có tiền là có thể mua được.
Nam Kính cầm lấy áo, tung ra, xúc giác trơn mượt dễ chịu, lại có hoa văn ẩn hiện xinh đẹp mà không phô trương, đẹp đến khiến người không muốn buông tay.
"Người có tiền a." Nam Kính lắc đầu cảm khái.
Đây chắc là quần áo Lantis chuẩn bị cho cậu, nhưng Nam Kính cảm lại thấy không có lý do gì để mình mặc nó
"Từ nhỏ đã là công tử ngậm thìa vàng ra đời...!" Nam Kính cầm quần áo gấp kỹ càng, đi xuống. Chỉ chốc lát, Nam Kính - người vẫn mặc áo ngủ, chân không đạp trên sàn xuất hiện trong phòng khách, trước mắt Lantis.
Xương quai xanh như ẩn như hiện sau lớp áo ngủ mỏng thấp cổ, tóc đen như thác nước thông thuận rơi hai bên hông, vài sợi còn khéo léo rơi ở trước ngực.
"Quần áo của tôi ở đâu thế?"
Nam Kính đi đến ngồi xuống ghế salon trước mặt Lantis, khom người gõ nhẹ lên quyển sách Lantis còn đang nắm trên tay.
Lúc nói chuyện cậu đưa mắt nhìn quyển sách
[Bảo vệ cuối cùng]
Có một cảm giác hốt hoảng nhất thời.
Nam Kính nhớ quyển sách này là một tiểu thuyết tình yêu thời chiến phổ biến một thời, nó kể về một đôi tình nhân sinh ra trong thời chiến, một người vì bảo vệ người yêu mà hy sinh cuộc đời mình.
Tác giả hành văn tuyệt hảo khiến người phải rơi lệ, cuối cùng chỉ trong một tuần có hàng trăm triệu lượt xem.
Lantis khép sách lại, đưa tay thả sách lên salon, tầm mắt từ xương quai xanh dời đi cuối cùng dừng lại ở đôi mắt đen láy trong suốt.
☆ Chương : Bằng hữu
"Đã giặt rồi." Lantis nói.
"Cám ơn anh, ở nơi nào tôi đi lấy?" Nam Kính hơi động eo nói.
Mi tâm Lantis khẽ động, thật nhẹ đến nỗi khó nhận ra, con ngươi hiện một tia không rõ, thoáng cái liền qua.
"Em không thích bộ quần áo kia? Ta cứ nghĩ em sẽ thích."
Áo màu nhạt, quần màu xanh lam nhìn đơn giản phóng khoáng, Nam Kính hình như rất thích sự phối hợp này,
Hay là Nam Kính cũng không có hứng thú?
Lantis đã quá quen cuộc sống trong nhung lụa, nên cho rằng đồ vật tồn tại theo nhu cầu của con người là hiển nhiên, nhưng lại không cẩn thận mà quên rằng không phải ai cũng có thể chấp nhận một hảo ý 'đắt tiền' như vậy.
Bất quá Nam Kính cũng không phải vì giá trị của nó mà từ chối, mà bởi vì nó còn đại biểu cho một ý nghĩa khác.
"Lantis."
Nam Kính thầm gọi tên anh, đem quyển sách Lantis cầm lúc nãy lên, thuận tiện ngồi vào vị trí đó.
Cậu rất thành khẩn biểu đạt ý nghĩ "Tôi rất cám ơn anh đã hết lòng hỗ trợ, điều này đối với tôi vô cùng quan trọng."
"Cho nên?" Lantis nhấc lông mày.
"Cho nên..." Nam Kính cười có chút bất đắc dĩ, nói: "Tôi không biết báo đáp anh thế nào, thậm chí trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ làm sao trả ơn anh."
Lantis rất nhạy bén phát hiện điểm mấu chốt— Nam Kính không thể đón nhận hảo ý từ mình nguyên nhân là không có cách nào báo đáp.
Làm quá sao?
Lantis tỉnh ra một chút, nhưng anh lại không cảm thấy bản thân mình đã làm được gì, còn chưa kịp cùng nhau ăn bữa cơm hay đi xem hoa, bước đầu tiến công tình cảm cũng chưa thực hiện được, vậy mà đã đem người đẩy ra xa? Thật ra EQ của Lantis rất cao, anh còn rất thích tưởng tượng tình cảnh buổi hẹn hò đầu tiên của anh cùng Nam Kính sẽ diễn ra như thế nào.
Từ chuyện Mục Hoài An cùng Sidya, còn có khúc mắc của Nam Kính, không khó suy đoán điểm mấu chốt của cậu là ở đâu.
Cái loại công tử như Mục Hoài An, dùng chút thủ đoạn nhỏ đùa bỡn tình cảm của người khác, Lantis từ nhỏ đến giờ nhìn nhiều đến đếm không xuể, nếu ở gần người này chắc chắn sẽ có tâm lý phòng người.
Xem ra không bỏ đi chút kiêng kị này là không được. Nghĩ tới đây, Lantis khinh khinh dựa người vào ghế salon, nhìn đèn thủy tinh treo phía trên nói: "Thẳng thắn mà nói, tôi không cần em báo đáp."
Ngón tay anh khẽ nhịp trên thành ghế, thoáng suy tư một chút, nghiêng đầu chăm chú nhìn Nam Kính nói: "Hẳn là em đối với tôi có chút nghi ngại cùng khoảng cách, thậm chí còn cho rằng tôi đối với em đặc biệt quan tâm là bởi vì em mang bí mật, nói cách khác trong tiềm thức của em, tôi đối với em là có mục đích."
Không phải sao?
Nam Kính biểu hiện là mình đã rõ lời xác nhận của Lantis.
"Thật tình mà nói, thời gian chúng ta biết nhau quá ngắn, tôi hoài nghi anh cũng là chuyện bình thường." Lantis không phủ nhận cũng không oán giận, mà tiếp tục: "Thế mà tôi còn tự mình giải thích một chút, vì tôi cảm thấy bị em hiểu lầm thì không tốt lắm."
Nói tới đây, Lantis cũng thật bất đắc dĩ.
Thời điểm anh xuất hiện thật quá trùng hợp nhưng cũng dễ gây hiểu lầm, huống hồ anh đối với bí mật của Nam Kính cũng rất hứng thú— nhưng đây cũng không phải lý do khiến Lantis chú ý Nam Kính.
"Đối với ta mà nói, em là em, sự tồn tại của em so với những thứ khác, bất kể bí mật kia là gì, em đều quan trọng nhất. Nếu tôi nói ngay từ cái nhìn đầu tiên về em, tôi liền có một cảm giác đặc biệt, em có thể tin không?"
"Cho nên nói, anh chân thành muốn cùng em... ân, làm bằng hữu, hy vọng em sẽ không cự tuyệt nguyện vọng nhỏ này."
Lantis lẳng lặng đợi Nam Kính cho mình một kết quả.
Nam Kính nhìn vào đôi mắt Lantis thấy được sự chân thành. Lantis rất lợi hại.
Lantis biết chỉ một hạt giống hoài nghi nhưng một khi bị gieo xuống, nó sẽ từ từ nảy mầm, rồi từ dưới đất chui lên.
Bởi thế, anh muốn đem hạt giống kia đào lên ngay từ đầu rồi ném đi.
Có nhiều lúc xé rách tấm màng mong manh ngăn cách hai người sẽ tốt hơn nhiều so với việc mang theo nghi kị cùng hoài nghi, mà rất nhiều người vì đủ mọi lý do mà chọn biện pháp xem như không biết, làm bộ không thèm để ý. Thật ra nó càng lớn lại càng hại người.
Lùi một bước tiến hai bước, từng bước ép sát, lại làm cho người khác không thể từ chối.
Nam Kính tâm mềm ra.
Lantis cùng Mục Hoài An, phương thức xuất hiện trong đời cậu cũng tương tự nhau— đều bất ngờ bước sâu vào cuộc đời nhau, theo một cách không thể chối từ, làm rối loạn thói quen cùng nội tâm bình thản của cậu.
Nhưng Lantis cùng Mục Hoài An cũng rất khác nhau.
Ít nhất Mục Hoài An là loại người có địa vị cao thì không thể nào chịu nhân nhượng hạ thấp bản thân trước người có địa vị thấp hơn mà hòa khí nói chuyện ngang hàng, càng sẽ không nghiêm túc mà phỏng đoán ý nghĩ của cậu. Mục Hoài An trong nụ cười vĩnh viễn mang theo kiêu ngạo cùng vẻ cao cao tại thượng, còn Nam Kính thì mãi mãi là cái vẻ nhìn xuống một thần tử dĩ nhiên phải cúi đầu.
Còn Lantis, Nam Kính không cách nào hình dung chàng trai trẻ tuổi này.
Lúc chỉ vung tay múa chân thôi cũng đã toát lên phong thái vương giả, khí thế ép người không tầm thường hiện ra rõ ràng, nhưng khi ở trước mặt mình thì lại thu liễm mọi thứ, còn có chút cẩn thận từng ly từng tí.
Anh không bá đạo với cậu sao?
Dĩ nhiên không phải.
Bằng không sẽ không nói ra câu "Tất cả mọi chuyện của em, ta chịu trách nhiệm", loại tuyên ngôn bá đạo này.
Thế nhưng bên trong cường thế lại lộ ra ôn nhu, anh để giữa Nam Kính và mình có một khoảng trống, nhưng khoảng trống ấy kỳ thực không phải là vấn đề gì.
Trong quá trình Nam Kính cùng Mục Hoài An chung sống, Nam Kính nỗ lực tiếp thu những chênh lệch giữa hai người.
Mà khi cùng Lantis ở chung chỉ một khoảng thời gian ngắn, Nam Kính có thể dễ dàng nhận ra Lantis đang cố gắng khắc chế bản thân mình, cũng tranh thủ không để cho cả hai có một khoảng không quá lớn, Nam Kính không cách nào từ chối Lantis... Ân, tại phương diện bằng hữu.
Về cái khác, Nam Kính không dám nghĩ tới.
Lantis quá đặc biệt, tuy không biết đến tột cùng thân phận của anh là gì, nhưng qua những lần tiếp xúc, thế giới của Lantis người bình thường không đủ tư cách để bước vào.
"Cám ơn anh đã thẳng thắn." Nam Kính nở nụ cười: "Chúng ta có thể là bằng hữu sao?"
Lantis giống như một người đang dằng dặc chờ đợi quyết định của thẩm phán, đến khi nghe thấy được phóng thích cuối cùng cũng thở phào một hơi.
"Vinh hạnh của tôi."
Mở đầu rõ ràng là quần áo, nhưng chủ đề lại lạc tới nới này quả thật đủ xa.
Lantis hai tay hơi hướng về trước, ưu nhã cười: "Nếu đã là bằng hữu, như vậy ta thấy tặng bằng hữu một bộ quần áo, được chứ?"
"Anh..."
Nguyên lai là chờ cái này.
Nam Kính bất đắc dĩ, cậu hoàn toàn không còn cách từ chối.
Không lâu sau, Nam Kính liền nói lời cám ơn với Lantis, đồng thời uyển chuyển cự tuyệt lời mời ở lại của Lantis mà ly khai biệt thự.
Trường học bên kia còn có một đống sự tình cần xử lý, ví như trong thời gian cậu ngủ thì chia lớp như thế nào, đến giờ vẫn không có một lời giải thích, cậu phải đến phòng giáo vụ hỏi lão sư.
Vườn hoa trong biệt thự đủ loại hoa nở rộ, cả vườn đều là thơm nức mũi lạ lùng, phối hợp với tiếng chim hót líu lo, làm Nam Kính lại thêm một lần cảm khái, Lantis và cậu không cùng một thế giới.
Trưởng thành tốt, gien phi thường tốt, năng lực mạnh mẽ, bối cảnh bí ẩn nhưng tuyệt đối khả năng còn vượt xa Mục Hoài An, tuy Nam Kính không rõ là chênh lệch bao nhiêu, nhưng cậu dám khẳng định là khiến Mục Hoài An không cách nào vượt qua.
"Lên xe đi."
Lantis lại phong cách kiệm lời mà S lốc xoáy đã vững vàng dừng bên cạnh Nam Kính khi vừa mới quay đầu, với sự yêu cầu cường liệt kia, Nam Kính đành từ bỏ ý định đi xe huyền phù công cộng.
Biệt thự của Lantis cách trường quân đội không tính xa, trong khu biệt thự, không nói đến hoàn cảnh, chỉ nói đến đoạn đường kia, không có xe nếu chỉ dựa vào hai chân có thể đi đến phế.
Lời Miphira trào phúng còn bên tai, S lốc xoáy thanh tao mà đậu ở chỗ này, trong xe còn có một mỹ nam tử yên tĩnh...
Nam Kính quyết đoán ngồi xuống.
Nói đùa, cậu cũng không phải thật sự bị bao dưỡng có gì phải chột dạ? Ngược lại cũng đã có người từng thấy, thêm một lần thì có quan hệ gì?
Tuân theo ý nghĩ chợt lóe, Nam Kính một chút khúc mắc cũng không có.
Có lẽ nghĩ đến việc Nam Kính mới vừa từ trong mê man tỉnh lại không bao lâu, Lantis lần này cũng không thể hiện tốc độ nhanh như chớp kia, chỉ có điều vì để rút ngắn lộ trình mà anh quyết định chọn phi hành.
☆ Chương : Bạn cùng phòng
Trường quân đội Sifal có quy định không thể đem phương tiện giao thông vào khu vực dạy học, Lantis liền để Nam Kính xuống ở quảng trường cách đó không xa.
Nam Kính mỉm cười nói lời tạm biệt với Lantis, rồi đợi đến khi S lốc xoáy đã hoàn toàn biến khỏi tầm mắt rồi mới xoay người đi tới khu G.
Không chút nghi ngờ, S lốc xoáy lại lần nữa cuốn lên sóng gió.
Nhưng lần này Nam Kính dùng hình thức bình thản đón nhận, triệt để bỏ mặc mọi ánh nhìn.
Rất nhanh, cậu xuất hiện ở kí túc xá số , đẩy cửa vào liền thấy hai người đang ngồi, chỉ có điều mắt to trừng mắt nhỏ muốn nói lại thôi, làm cho bầu không khí có chút quỷ dị. Cuối cùng cũng có người tới, Nam Kính cảm thấy thật vui mừng.
Một nam hài tinh tế có chút gầy yếu với mái tóc vàng nâu, ngũ quan xinh xắn đáng yêu, mà biểu cảm lại thối thối khiến người ta không dám tiến lên nói chuyện.
Sở Nhạc Đồng!
Nam Kính nghĩ tới đứa bé kia, hai từ 'ngu ngốc' thật làm cho cậu mở mang tầm mắt— đối với loại tính tình muốn mắng là mắng không sợ bị đánh kia cũng có thể coi là một người cứng rắn a.
Người còn lại...
"Nguyên lai là cậu a thật trùng hợp... cậu tên là gì, bằng hữu kia của cậu rất lợi hại nha, cậu nhất định phải cho tôi phương thức liên hệ nha, tôi muốn cùng anh ta PK một trận."
Thiếu niên tóc nâu cùng Sở Nhạc Đồng so mắt lúc nhìn Nam Kính hai mắt lại tỏa sáng lập tức từ trên ghế salon nhảy qua.
"..."
Tôi biết cậu sao?
Từ tướng mạo đến tính cách đều lộ liễu như vậy, không lý nào lại quên, nếu đã từng gặp thiếu niên này sao có thể không có chút ấn tượng nào?
Nam Kính chọn trả lời câu hỏi trước.
"Tôi là Nam Kính."
Còn lại thì nên trả lời thế nào?
"A, cái gì là thật trùng hợp?"
Thiếu niên đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lập tức vỗ ót một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ "Thật sự là tôi quên mất cậu còn chưa biết tôi là ai, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi gọi là Vân Cảnh Hàm cậu có thể gọi tôi là Tiểu Cảnh hay Cảnh Hàm đều được. Hai ngày trước trong đại sảnh của khách sạn tôi đã gặp qua cậu, nha còn người bạn kia của cậu phóng phi tiêu thật đỉnh."
Nói đến đây, tư duy của Vân Cảnh Hàm lại biến đổi, từ giới thiệu tên mình thành PK, lôi kéo tay Nam Kính không ngừng nói: "Khoan đã, cậu hẹn hắn ngày mai cùng ta tỷ thí một chút đi!"
Nam Kính xác thực không chút ấn tượng nào về Vân Cảnh Hàm, nhưng khi cậu ta nhắc đến chuyện ở khách sạn liền hiểu. Là lúc cậu cùng cái tên hỗn đãng không quen biết kia xảy ra chút xích mích, chắc là lúc ấy Vân Cảnh Hàm thấy được một tay phi tiêu chuẩn xác của Lantis.
Bất quá...
Nam Kính quan sát trên người Vân Cảnh Hàm, thoạt nhìn cũng sáng sủa, vóc dáng cũng không thấp, nhưng tính cách này cũng quá sốc nổi đi?
☆ Chương : Cũng không tính là quá thân thuộc
Lantis là hệ cơ giáp, lại là cao thủ nghịch thiên có gien cao cấp, Vân Cảnh Hàm nếu có thể ở đây thì cũng có chút tài năng nhưng mà chưa nói đến chuyện Lantis đồng ý, nếu coi như Lantis vì Nam Kính mà đồng ý tỷ thí, thì Nam Kính còn phải xem xét có nên mua cho Vân Cảnh Hàm một phần bảo hiểm phòng bất trắc.
Hệ chế tạo cơ giáp PK với hệ cơ giáp?
Giỡn mặt chắc!
Nam Kính nhìn vào đôi mắt lóe sáng phía trước mặt nói: "Kỳ thực tôi cùng anh ấy cũng không tính là thân thiết."
Đúng vậy, cậu không có nói láo, đến hiện tại cậu cùng Lantis gặp nhau tổng cộng cũng chỉ có ba lần, tuy phương hướng phát triển có chút không đúng lắm!
Vân Cảnh Hàm không tin, giơ chân nói: "Đừng giỡn! Không quen thì anh ta giúp cậu làm cái gì? Phải biết cái tên Lư Phi kia dù có nghênh ngang thế nào thì cũng rất ít người nguyện ý cùng gã xích mích, huống hồ gì còn là vì một người xa lạ."
"Tôi và anh ấy không tính là người lạ." Nam Kính suy nghĩ một chút cho ra định nghĩa chính xác: "Ân, nhưng lúc ấy tôi và anh ấy còn chưa quen biết nhau."
"..." Vân Cảnh Hàm không biết lúc này nên nói gì.
Bất quá lực chiến đấu cuồng bạo cùng tinh thần biến đổi nhanh đến không gì sánh kịp của Vân Cảnh Hàm, hắn lập tức lấy lại tinh thần.
"Không phải anh hùng cứu mỹ nhân sao! Tôi tin rằng hai người hiện tại không chỉ là mới nhận thức mà còn có xu hướng trở thành bạn tốt của nhau."
Sở Nhạc Đồng vẫn luôn bị bỏ quên gương mặt lạnh lùng, nghe xong cũng gật đầu lời ít ý nhiều: "S lốc xoáy"
"Ngọa tào!" Vân Cảnh Hàm nghe xong thanh âm non nớt liền giậm chân, chỉ vào Sở Nhạc Đồng lúc nào cũng một bộ trào phúng kinh ngạc hô lên: "Nguyên lai cậu không phải là người câm a, tôi nói chuyện với cậu nửa ngày một câu cũng không thấy đáp còn tưởng cậu bị câm đấy!"
"Đồ ngốc." Sở Nhạc Đồng tiếp tục lời ít ý nhiều, trừng mắt Vân Cảnh Hàm một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu xem sách.
Vân Cảnh Hàm cũng không cùng tiểu hài tử chấp nhặt, tất nhiên câu "S lốc xoáy" trước đó cũng không bị hắn xem nhẹ, cười xấu xa vài tiếng còn trước mặt Nam Kính tỉ mỉ quan sát cậu một phen.
Tại thời điểm Nam Kính không biết, S lốc xoáy xuất hiện ở trường quân đội Sifal lại bị lan truyền với tốc độ ánh sáng, dù cho không ai biết được chủ nhân của nó là ai, còn có một tin đồn khác về người bước xuống từ nó liền bị đẩy lên đầu ngọn sóng.
Vân Cảnh Hàm là người yêu thích bát quái, cậu tất nhiên biết Sở Nhạc Đồng nói đến chuyện gì.
"Làm gì?" Nam Kính lùi về sau một bước, hai mắt sáng ngời kia của Vân Cảnh Hàm thật có chút dọa người.
"Đừng chạy a, tôi không đem cậu ăn mất đâu." Vân Cảnh Hàm liếc mắt: "S lốc xoáy kia không phải thứ người bình thường có thể có, theo tôi biết toàn đế quốc cũng chỉ có ba chiếc... một cái trong tay lão đại đế quốc tập tinh đoàn, một cái về tay trưởng tử đại nguyên soái đế quốc, còn một cái..."
Vân Cảnh Hàm một mặt anh tuấn lại nở nụ cười quái dị làm Nam Kính rùng mình.
"Còn một cái tôi không biết là ở trong tay ai, bất quá giờ xem ra chính là vị bằng hữu kia của cậu, bởi tôi nói sao anh ta dám đem mặt mũi Lư Phi dẫm dưới chân, thì ra cũng không phải người bình thường."
Vân Cảnh Hàm chà chà vài tiếng.
☆ Chương : Vân gia
Thu hoạch của Nam Kính coi như không nhỏ, lượng thông tin mà Vân Cảnh Hàm cung cấp rất lớn.
Bất quá cậu một chút suy nghĩ cũng không có, lập tức lạc đề.
"Lư Phi kia thân phận thế nào?" Nam Kính nghĩ mình ít nhất cũng nên hỏi một chút, dù sao cũng không phải một hai người nói bên tai mình về cái tên này.
Vân Cảnh Hàm vung vung tay không để ý lắm nói: "Là con của thủ phủ chấp hành tinh cầu Solo, nói đến gã đó một chút năng lực cũng không có chỉ biết cáo mượn oai hùm bắt nạt kẻ yếu, nếu không có một người cha tốt cùng một ca ca hảo thì hắn không phải chỉ là thứ ai cũng có thể quăng đi sao?"
Nam Kính: Hiện giờ cậu cũng có dám quăng đi đâu!
Nam Kính mới đầu có chút kinh ngạc về thân phận của Lư Phi, mà có lẽ là do đã từng một thời ở Mục gia nên đối với nhân viên hành chính cao cấp cậu đã không còn chút cảm giác— ngược lại thủ chủ chấp hành của tinh cầu Solo thế lực to lớn thế nào cũng không bằng tam đại gia tộc ở đây.
Tuy vẫn luôn hỗn loạn không yên nhưng cũng được xem là hào môn.
Nam Kính buồn cười nghĩ.
Bởi vậy, Miphira Faranda đối với Lư Phi một bộ khinh thường cũng phải, gia tộc lớn trước giờ không thể tham gia vào chính trị, bởi bọn họ có rất nhiều cơ hội trực tiếp cùng hoàng thất đối thoại, đồng thời bởi thân phận là quý tộc mà thuộc vào sự quản lý của hoàng tộc. Mà vấn đề là—
Nam Kính nhìn Vân Cảnh Hàm, đây cũng là rất có hiểu biết, nhưng tại sao cái tên Lư Phi có thể từ miệng hắn phun ra không chút áp lực như thế?
Phải biết Faranda, Mục gia cùng Vân gia mới là ba đại gia tộc chân chính ở tinh cầu Solo! Chờ chút, Vân gia!
"Cậu đừng bảo với tôi, cậu Vân, là cái kia Vân."
Nam Kính khó khăn nuốt nước miếng, hận không thể đem cái tên đang cười bỉ ổi này lột da, nhìn xem bên dưới đó giấu cái gì.
Vân gia, được đế quốc xưng là hào môn thế gia, thư hương đệ nhất, nghe đâu đại gia chủ đều là người văn võ song toàn, tính cách ôn hòa, xử sự lễ độ... Nói chung là không chỉ vài ba câu có thể kể hết aaa!
Vân Cảnh Hàm đầu óc mơ hồ "Cái gì mà Vân này Vân kia? Chữ này rất dễ viết a có muốn tôi viết tên mình cho cậu nhìn một chút không, nha, tên của tôi luôn dùng cổ ngữ của địa cầu để viết, rất đẹp. Bất quá nếu viết theo ngôn ngữ đế quốc thì hơi khó coi."
Vân Cảnh Hàm vừa nói là thao thao bất tuyệt, tựa hồ muốn dùng sức mạnh ngôn ngữ của bản thân để chỉ trích văn tự đế quốc phát triển là thiếu hợp lý đến làm cho thiên địa tối tăm.
"Cậu biết anh tôi không? Anh tôi lớn lên rất dễ nhìn, tính cách cũng tốt nhưng lúc nào cũng xem tôi như con nít mà đối xử, đang ghét, trong trường quân đội Sifal rất nhiều người thích anh ấy, đám ruồi nhặng kia còn không biết tiết kiệm lấy giấy viết viết thư tình cho anh ấy, a thật lãng phí mà."
Chẳng biết khi nào Vân Cảnh Hàm lại kéo chủ đề đến trên người anh mình.
Cũng thật vừa vặn.