☆ Chương : Bình luận viên không ngừng tự vả vào mặt
Về việc Vân Cảnh Hàm trào phúng, Nam Kính cũng rất tán thành.
Không hẳn là khẳng định Lantis, nhưng tùy tiện lôi một người ra có thể thắng liên tiếp một trăm trận sao? Người như vậy có thể yếu?
Tốc độ chậm như vậy, chỉ có thể là cố tình. Dù có bò đi nữa thì ngần ấy thời gian chắc chắn đã bò đến được trước mặt của Mục Hoài An rồi.
Lúc này Mục Hoài An cũng đã động, khi Thần Sáng Thế tới gần, anh thuần thục thao tác Dạ Vũ Quan bay lên cao, cũng rút ra vũ khí, là một khẩu súng phóng xạ thô to.
Một cuộc đấu súng.
So với tia sáng trắng của Nhị Nguyệt Lưu Sương, súng lại là vũ khí phổ biến nhất lại vô cùng quan trọng của cơ giáp. Súng được trang bị không dùng đạn bình thường mà sử dụng chùm hạt, laser, thậm chí là chất có tính ăn mòn.
Dạ Vũ Quan rất nhanh nhảy lên không trung, với ý thức chiến đấu hoàn hảo của Mục Hoài An, anh tránh thoát truy đuổi đồng thời miệng súng máy đen ngòm từ trên cao chĩa vào Thần Sáng Thế không nhanh không chậm phía dưới
"Dạ Vũ Quan cuối cùng cũng động! Anh ta trực tiếp lấy ra khẩu súng máy Sith, đây là khẩu súng anh thích dùng nhất, thuộc tính lam diễm, đầu đạn phát ra nhiệt độ cực cao, có thể trực tiếp hòa tan cơ giáp có phòng ngự hơi yếu một chút! Anh ta muốn dùng thế nào đây?"
Cuối cùng bình luận viên cũng tìm được cảm giác.
Họng súng đen ngòm hướng về phía Thần Sáng Thế, chỉ đợi được kích hoạt.
Tim Nam Kính như nhấc lên, cả cổ họng cũng lên xuống theo nhịp tim nhảy nhanh.
Trong khoan cơ giáp, Mục Hoài An khẽ cong miệng.
Tốc độ di chuyển không ổn, định vị không tốt, khả năng tấn công kém... Cái gì mà tiết tấu ổn định, chẳng qua là nói cho dễ nghe một chút thôi. Mặc kệ người trước mặt có phải là Nam Kính không, chung quy cũng sẽ bị anh tiêu diệt mà thôi.
Thắng liên tiếp một trăm trận... Thì thế nào?
"Bàng." Một tiếng vang lớn vang vọng khắp nơi, lam diễm nóng bỏng không ngừng quét qua mặt đất, bước chân của Thần Sáng Thế cuối cùng bị chặn, cách Dạ Vũ Quan Lan đang lơ lững một khoảng không xa.
Bình luận viên như hét lên: "Lam diễm siêu nóng được bắn ra! Hiện tại trên thế giới ảo, mỗi lần Dạ Vũ Quan Lan dùng tới chiêu này, khuôn mặt cơ giáp đối thủ nhất định sẽ bị ăn mòn, lợi dụng lúc đó anh sẽ trực tiếp tiêu diệt đối phương. Thần Sáng Thế bị rơi vào tình huống nguy hiểm! Ngọn lửa vẫn còn đang tiếp tục! Dạ Vũ Quan Lan là muốn hòa tan Thần Sáng Thế sao?"
Nếu có thể, Mục Hoài An vẫn muốn tiếp tục dùng lam diễm tấn công. Nhưng để kích hoạt lam diễm, phải tiêu hao lượng lớn tinh thần lực, anh không thể không dừng tay.
Nhưng lam diễm vừa tắt, Mục Hoài An giật mình khi nhìn thấy cách mình không xa Thần Sáng Thế đứng đó không một chút tổn hại, cuối cùng nhịn không được kêu lên
"Chuyện này không thể nào!"
Người xem cũng kinh ngạc, không tin vào mắt mình.
"Cái gì?!"
"Sao có thể!" Đây là lời của bình luận viên.
Đúng vậy, bước chân của Thần Sáng Thế bị ngăn cản, nhưng lại chưa nói là bị một kích đánh lui.
"Cạch" một tiếng tra đạn bị âm thanh ồn ào bên ngoài bao phủ, một viên đạn đối với cơ giáp khổng lồ mà nói chỉ là loại bỏ túi, thậm chí lực công kích của loại đạn mini này chỉ cỡ súng lục, lại chính xác bắn thẳng vào lồng ngực Dạ Vũ Quan Lan.
Một viên.
Một viên đạn không có cảm giác tồn tại.
Nhưng cả người Dạ Vũ Quan Lan giữa không trung run lên, giống như bị mất khống chế. Dù anh ta có dùng hết tinh thần lực hay tốc độ tay để giữ vững trọng tâm chung quy cũng không thắng nổi một viên đạn, từ giữa không trung rớt xuống, lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng vững. Không bị ngã xuống đất, thật không dễ dàng gì.
"Chuyện gì xảy ra? Nhanh phóng to rồi quay lại, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra! Phát lại, phát lại đâu?"
Bình luận viên bây giờ không dám tin vào mắt mình, nửa đời làm bình luận viên chưa lần nào phán đoán sai đến vậy. Thậm chí, trận đấu còn chưa kết thúc đã muốn xem phát lại, đây là điều không phù hợp quy định.
Nhưng ngay cả chủ trì cũng không thèm để ý. Một màn vừa nãy được tua chậm rồi phát trên màn hình.
Thi đấu vẫn còn tiếp tục, Dạ Vũ Quan Lan cũng chưa bị áp đảo hoàn toàn, không hề có hiệu lệnh ngưng hay tạm ngưng, mọi người lại không chút chú ý đến tình huống trên sân đấu - bọn họ đang xem hình ảnh phóng to đoạn lúc nãy.
"Đạn bạc."
Có ai nhẹ giọng lầm bầm, nhưng trừ chính mình ra thì không ai nghe được. Nam Kính nhìn thấy, ngọn lửa cực nóng nhắm thẳng vào Thần Sáng Thế, trong nháy mắt khi tiếp xúc trực tiếp cơ giáp vẫn đứng yên bổng giơ tay trái lên chắn trước người, chính xác đến kinh người, chỉ cần một tay để phòng ngự hoàn toàn công kích của ngọn lửa.
Ánh bạc khẽ sáng lên, chỉ vài giây ngắn ngủi, một khiên chắn cứng rắn không thể phá vỡ chặt chẽ bao quanh Thần Sáng Thế không một chút tổn hại.
Ánh sáng trắng này có giống của Nhị Nguyệt Lưu Sương không?
Không, ánh sáng này lớn hơn, cũng chói mắt hơn.
Nhưng bản chất có phải là giống hệt nhau?
"Đây đã là lần thứ hai trong ngày! Cách chiến thắng ngoài sức tưởng tượng, tốc độ làm người nhìn phải than thở! Tôi không thể không thừa nhận, trình độ thao tác cơ giáp của Nam Chi Minh Kính đã vượt ngoài khả năng lý giải của tôi, anh ta thật sự là..."
Giọng nói bình luận viên lần nữa vang khắp trường đấu, Nam Kính lúc này mới hoàn hồn. Cậu không nghe được tiếng bình luận mà đem toàn bộ tinh thần đặt trên sân đấu.
Trên lôi đài, Dạ Vũ Quan Lan đánh mất tiên cơ còn bị một kích làm rối loạn tiết tấu, hiện tại Thần Sáng Thế lại áp sát liên tục tấn công, vốn đã không trụ vững liền ngã xuống, kết quả cuối cùng là thất bại.
Trong lòng Nam Kính bỗng nhiên có chút thổn thức, cảm giác như một người mình vẫn luôn xem là kẻ thù không thể thắng nổi, bỗng một ngày bị người khác dễ dàng đánh bại ngay trước mắt mình.
Phong thủy lưu chuyển.
Vũ trụ mênh mông vô ngần, rộng lớn vô biên, chỉ có ếch ngồi đáy giếng tầm nhìn hạn hẹp chỉ nhìn thấy bầu trời trên đầu mình.
Nam Kính từng nghĩ, lần đầu tiên gặp lại Mục Hoài An, cậu nên dùng từ ngữ nào, vẻ mặt ra sao để đối mặt, vẫn bộ dáng nhu tình giả mạo hay ánh mắt lạnh lẽo rạch ròi.
Dù đã buông bỏ hoàn toàn, đối với anh ta không còn hy vọng nhưng Nam Kính vẫn không hề tin tưởng khi cậu gặp lại anh ta một lần nữa. Cậu sợ bản thân sẽ không khống chế được cảm xúc mà làm ra những hành động không nên.
Vì thế cậu cắt đứt phương thức liên lạc, làm bộ như không quen biết nhau, lại tránh mọi khả năng đụng anh ta trong trường.
Trong giờ khắc này, Nam Kính vô cùng cảm kích Lantis, mặc kệ mục đích lúc đầu của anh là gì, ít nhất hiện tại, cậu nhìn thấy "Nam Kính" đứng trước mặt Mục Hoài An lại không hèn mọn, không yếu thế, không tự ti, cũng không run sợ.
Cậu có thể dùng biểu tình đạm mạc, ánh mắt xa lạ thoải mái mà phóng khoáng đối mặt với người đã từng tổn thương mình, không chút lùi bước.
Mục Hoài An không phải không thể đánh bại.
Nam Kính cũng đã không còn là Nam Kính của ngày hôm qua.
Mọi thứ đã thay đổi.
Hình ảnh Lantis mạnh mẽ lại càng mang đến vô vàng chấn động trong nội tâm Nam Kính.
Mục Hoài An theo hệ chỉ huy nhưng trình độ điều khiển cơ giáp lại không thấp, anh ta còn là một thiên tài gien SSS, người bình thường không thể so sánh.
Dù đánh mất tiên cơ, dù không hiểu kẻ địch, trong vài phút ngắn ngủi bị đánh bại không cách chống trả là chuyện bình thường không thể phát sinh.
Không phải Nam Kính quá đề cao hắn ta, cũng không phải nhìn thấy hắn ta thất bại mà đau xót, nhưng chuyện này...
Quá chấn động, khó mà tin tưởng.
Nếu không phải do Mục Hoài An yếu vậy ngược lại, Lantis mạnh đến cỡ nào?
Kim quang này cùng bạch quang của Nhị Nguyệt Lưu Sương có giống nhau, trong đó có phải có bí mật không thể nói ra?
Lại nói, cùng lúc xuất hiện hai hắc mã, lại ăn ý một người chọn cơ giáp một người chọn cổ vũ liên tiếp thắng một trăm trận, một đường thẳng tiến trận tái chiến, lại trùng hợp giành chiến thắng bằng phương pháp chiến đấu cơ giáp không ai lý giải được.
Lantis và người kêu Nhị Nguyệt Lưu Sương có phải đã biết nhau từ trước?
Hay chỉ là trùng hợp? Nam Kính nghĩ tất cả hẳn không chỉ là trùng hợp.
Tới giờ Nam Kính vẫn không xác định được giới hạn của Lantis ở đâu, vì cậu cảm thấy gien cấp X sâu không lường được, căn bản không thể tư duy theo lẽ thường.
☆ Chương : Ta bỏ quyền
Bất quá Nam Kính dám khẳng định, chiến thắng của Lantis trên màn hình lớn vô cùng rõ ràng nhưng chỉ có cậu có thể nhìn ra ánh sáng ấy.
Nếu không phải là đầu cơ trục lợi thì, vậy sức mạnh Lantis hay Nhị Nguyệt Lưu Sương đã vượt ra ngoài sự hiểu biết của đa số mọi người.
Đối mặt với thất bại, Mục Hoài An so với Bá Tước bình tĩnh hơn nhiều.
Anh ta vốn là người tâm tư thăng trầm, Bá Tước chỉ biết đấm đá lung tung là hai loại người khác nhau.
Bá Tước xám xịt, ủ rủ cụt đuôi như chó nhà có tang mà rời đi, còn Mục Hoài An dù có thua cũng sẽ không thua đến khó coi như vậy, ít nhất cũng là một cái kết không trọn vẹn, phủ đầy cánh hoa tô vẽ xinh đẹp.
Trận này, hắn ta nhất định chọn bỏ quyền, nếu đã không thể cần chi tiếp tục chỉ càng làm mình thêm nan kham.
Mục Hoài An đã nhận ra súng Sith bắn tới, Nam Chi Minh Kính không chút tổn hại, có thể đoán được ánh sáng lúc nãy cùng vũ khí bí mật của Nhị Nguyệt Lưu Sương có điểm tương đồng. Mà thứ vũ khí này anh ta chưa từng gặp qua cũng không biết phải đối phó như thế nào.
Nếu trước mặt là Kinh Vân Công Tử - Vân Thiên Dật, năng lực quan sát, khả năng phân tích, tinh thần lực, ý thức căn nguyên, cổ vũ thuật tương đương, còn có thể đánh một trận.
Nếu không ai lên cũng phải thua
Hơn nữa còn thua đến khó coi.
Nghĩ đến đây, Mục Hoài An hoàn toàn có thể nhìn rõ thất bại của Dạ Vũ Quan Lan. Một khi đã vậy, hà tất phải thua đến khó coi chật vật như Ám Dạ Huyền Vũ?
Thay vì bị Nam Chi Minh Kính đánh ngã, chẳng bằng tìm thời gian tự động lui ra ngoài, ít nhất mọi người vẫn hồi hộp chờ đợi trận cổ vũ thứ hai.
Thể diện, đôi khi rất quang trọng.
Mục Hoài An vốn chỉ muốn chơi đùa nên tham gia thi đấu cơ võ trên thế giới ảo, dù anh ta có bỏ cuộc cũng không ai biết gương mặt thật của Dạ Vũ Quan Lan. Huống chi, anh ta nhìn đám chiến sĩ cơ giáp cứng nhắc nhàm chán với tinh thần thà đổ máu quyết không nhận thua luôn là khịt mũi coi thường.
Cho nên Mục Hoài An nhận thua.
Sau khi thu lại cơ giáp, Mục Hoài An gần trong gang tất nhưng gương mặt xa lạ vẫn ánh mắt thâm tình, gằn từng chữ rõ ràng: "Tôi bỏ quyền."
Tôi bỏ quyền.
Liên minh cơ võ của thế giới ảo thứ mười hai, từ vòng sơ tuyển cho đến tái chiến trước chung kết đã xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng.
Hai hắc mã không biết từ đâu xuất hiện, phá vỡ kỉ lục đấu liên hoàn của liên minh cơ võ, Nhị Nguyệt Lưu Sương lại thắng đương kim quán quân viết nên một kỷ lục mới. Lúc này chỉ mới khiêu chiên cơ giáp, Nam Chi Minh Kính lại có thể khiến cựu quán quân Dạ Vũ Quan Lan phải trực tiếp bỏ cuộc.
Đây là người đầu tiên nhận thua trên sàn đấu giả lập. Thật quá chấn động.
"Làm gì vậy! Lên đi!"
Vân Cảnh Hàm cũng nhịn không được lớn tiếng gọi, dù cậu biết Dạ Vũ Quan Lan trên võ đài không nghe được còn về mặt tình cảm cậu cũng hướng về Lantis hơn.
Vân Cảnh Hàm đã sớm được dạy về tinh thần cổ vũ sĩ cùng vinh dự chiến sĩ cơ giáp.
Người có thể thất bại, thi đấu có thể thua cuộc, có thể bị đánh đến không toàn vẹn thậm chí là hy sinh nơi sa trường, nhưng bỏ cuộc là biểu hiện của yếu đuối bất tài.
Còn chưa chiến đấu đã bỏ cuộc càng đáng bị người khác khinh thường. Những người này không chỉ không xứng gia nhập giới cổ vũ hay cơ giáp, thanh danh còn bị hủy hoại, người ủng hộ giảm xuống thậm chí chôn vùi cả sự nghiệp.
Mà ngay lúc này, ngay trên đài khiêu chiến, lại bỏ quyền.
Khán giả bắt đầu rít gào, lớn tiếng mắng chửi. Với họ mà nói, bọn họ muốn xem một trận đấu xuất sắc, cuộc đối kháng giữa hai cường giả, không phải loại yếu đuối khuất phục.
Mục Hoài An tuy rằng khổ không nói nên lời, vẫn mặt dày đứng vững:
"Cậu biết mà, tôi có thể tổn thương bất kỳ ai, nhưng không thể đối với em ấy như vậy." Mục Hoài An vẻ mặt chua xót, thâm tình mà nhìn "Nam Kính", dùng âm thanh mà trọng tài bên cạnh có thể nghe được: "Tôi không biết cậu có thật sự là em ấy không, nhưng nhìn gương mặt này, tôi không hạ thủ được nên tôi bỏ quyền."
Lantis lạnh lùng gợi lên khóe miệng, thầm nghĩ Mục Hoài An đúng là ảnh đế, nói vậy hắn ta dùng bộ dạng khó phân thực giả này lừa tình cảm Nam Kính, nói đến thật dễ nghe không thấy trọng tài mặt than bên cạnh cũng kinh ngạc vì vở tuồng này sao?
Đã đến nước này rồi còn muốn dùng Nam Kính để thoái thác?
Người như vậy... Có cái gì mà dám cùng anh tranh giành?
Nghĩ đến Nam Kính, nhìn nam nhân dối trá trước mắt, Lantis nháy mắt đen mặt. Trong lòng u ám...
Rõ ràng anh ưu tú hơn Mục Hoài An về mọi mặt nhưng Nam Kính đến giờ vẫn chưa chịu tiếp thu anh, đây nhất định là do hình bóng của tên này quấy phá.
Bất quá Lantis rất nhanh lại vui sướng khi người khác gặp họa.
Nam Kính cũng đang ở đây, cậu nhất định có thể nhìn thấy bộ dạng bị đánh tới úp sấp trên đất của Mục Hoài An, dù Nam Kính không biết Dạ Vũ Quan Lan là Mục Hoài An cũng có thể nhìn thấy biểu hiện vừa xuất sắc vừa đẹp trai của anh.
Tình địch gặp nhau thật làm người ta đỏ mắt, đáng tiếc đây không phải sàn đấu thật sự, lại vì hiệp nghị bảo mật của thế giới ảo, dù là nhận thua cũng không biết Dạ Vũ Quan Lan thực sự là ai.
Dù bị thương liên tục cũng trong thời gian ngắn mà khép lại, căn bản không tạo ra chút tổn thương nào.
Lantis có hơi thất vọng, trong cỗ cơ giáp thi đấu thương tích Mục Hoài An cũng không tồn tại.
Vì mục tiêu của anh đã định, nên nếu đã đạt được cũng không cần lưu luyến.
Trọng tài có vẻ do dự, lời nói của Dạ Vũ Quan Lan là có ẩn ý, thoạt nhìn giống cặp đôi trẻ yêu nhau, đối thủ trên lôi đài ở hiện thực hẳn là biết nhau.
Hơn nữa lịch sử thi đấu của mười hai năm qua chưa có ai bỏ cuộc, bởi vì đối phương thu hồi bỏ cuộc hoặc đối thủ không đồng ý bỏ cuộc.
Trọng tài có chút mệt tâm— giời ạ, có thể để anh sảng khoái mà phán định thắng thua không? Chỉ một chút không cẩn thận liền bị fan cho làm pháo hôi đó!
Đồng ý hay không đồng ý?
Nên phán như thế nào?
Trọng tài còn đang ướt đẫm mồ hôi vì lo nghĩ, lại nghe Nam Chi Minh Kính nói.
"Cậu quyết định rất chính xác."
Anh mỉm cười, Mục Hoài An nhìn đến lạnh lòng, tổng cảm thấy nụ cười này bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Bỏ cuộc là quyết định rất chính xác?
Vừa vặn chỉ mình hắn nghe được, càng nghĩ lại càng cảm thấy ớn lạnh hay cũng là một tên hay đi kéo cừu hận như Nhị Nguyệt Lưu Sương?
"Cậu nói vậy là có ý gì?" Mục Hoài An nhìn đôi mắt đen láy thần sắc nhàn nhạt, trong lòng lại có chút hồi hộp, hắn không hề nhìn ra một chút cảm xúc quen thuộc nào đừng nói đến là ái mộ.
Xảy ra chuyện gì?
Chuyện này thực sự làm Mục Hoài An sợ hãi. Một cảm xúc không thể nào khống chế bỗng sinh ra, Mục Hoài An vội nghĩ người trước mắt không phải Nam Kính, nếu thật là cậu sao chỉ trong một đêm lại có thể mở linh khiếu, trời cao ân sủng?
Nam Kính... có phải đã lấy được bí mật đó?
Nghĩ đến khả năng này, Mục Hoài An khó khăn giật giật cuống họng.
Nhưng nếu không phải Nam Kính, như vậy người trước mặt này đến cùng là có mục đích gì, chỉ đơn giản là đánh bại hắn sao?
Còn có, quan hệ của người này với Nam Kính là như thế nào, nhân vật của Nam Kính nơi này ra sao?
Mục Hoài An có vô số câu hỏi cần đáp, cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này để điều tra rõ chiêu thức cổ quái của Nhị Nguyệt Lưu Sương cùng Nam Chi Minh Kính.
Mắt Lantis đảo quanh như tìm kiếm gì đó mà con ngươi vẫn một mảng trống vắng.
"Nói cho ngươi biết một bí mật."
Lantis bước đến trước hai bước, môi khẽ mấp máy, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe nói một câu.
Sắc mặt Mục Hoài An thay đổi.
Lantis ung dung lùi lại, rời khỏi sân đấu.
Anh không nhận bất kỳ phỏng vấn nào, cũng không giải thích chuyện vừa rồi. Chỉ có thực lực mới là vũ khí bí mật tốt nhất.
"Làm gì mà thần bí như vậy, cuối cùng là nói cái gì? Kính Kính, cậu mau hỏi tên đó rốt cuộc là muốn làm gì... Di, người đâu?" Vân Cảnh Hàm quay đầu phát hiện người qua đường Giáp đã không thấy bóng dáng.
"Vừa nãy đã đi rồi." Có người hảo tâm nhắc nhở cậu ta. Vân Cảnh Hàm cúi người kiểm tra danh sách bạn bè, "Nam Hữu Kiều Mộc" đã xám xịt.
Offline.
Sát, sao trốn nhanh như vậy? Vội đi hẹn hò à!