Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

☆ Chương : Gien cấp x

"Trí năng một hào?" Nam Kính trong đầu xuất hiện một câu hỏi.

Nếu ẩn trong thiết bị truyền tin của mình, đại khái cũng sẽ liên kết với các nguyên tố thần kinh của mình, chắc không cần nói chuyện cũng có thể nghe được nhau đi.

"Chính xác, là lão tử đây." Thanh âm oa nhi trả lời một cậu.

"..."

Lão tử?

Trên trán Nam Kính rơi xuống ba đạo hắc tuyến, không nhịn được mà giơ tay đỡ đầu.

Mới qua một buổi tối mà đâu lại về đấy, nên dạy thế nào cho hài tử ngang ngược này đây? S lốc xoáy chậm rãi trượt qua cửa trường đại học, lúc này trí năng một hào lại nói, âm thanh oa nhi tràn đầy cảm xúc máy móc: "Số liệu đo lường: gien cấp X, chưa trải qua cải tạo...Ồ, còn chưa qua cải tạo? Thật hay giả vậy, sao có khả năng? Tại đế quốc ngân hà lạc hậu lại suy yếu này, làm sao có khả năng xuất hiện gien X thiên tài? Trời, ta nhất định là hoa mắt rồi!

Từ lúc tiếng nói cứng nhắc như người máy, đến hiện tại Nam Kính dù không nhìn thấy cũng có thể nghe ra được từ trong giọng nói là vô vàn kích động, giống như một ngàn năm trước loài người tìm ra tinh cầu có thể cư trú.

Bất quá, gien X?

Nam Kính đầu óc mơ hồ, bản thân cậu biết gien tốt nhất là gien SSS, trí năng một hào gọi này là gì? X? Đây là thứ gì?

Còn có, tinh thần lực, ý thức căn nguyên, cổ vũ thuật, những thứ này Nam Kính chỉ có thể giải đáp một phần mà thôi, sự phân chia này hình như chưa từng gặp.

Nam Kính hơi nhíu lông mày nghĩ, trong đầu cậu không có chút manh mối gì về những phương diện này - cậu dám khẳng định đó không phải bắt nguồn từ việc cậu thiếu hiểu biết, dù kéo đại một người nào đó trên giả lập hỏi thử, đại khái cũng sẽ không biết.

Còn chưa đợi Nam Kính hỏi, liền nghe trí năng một hào dùng thanh âm con nít hét ầm lên: "A a a a a a a nam thần, đẹp quá a a a a a a nam thần a a...!"

Được rồi biết không.

Nam Kính có phần vui mừng vì lúc trí năng một hào trở thành một fan não tàn thì cũng chỉ có mình cậu nghe thấy, nếu không thì thật mất mặt.

"Ngươi bình tĩnh lại một chút cho ta, ta không muốn ngươi ở trong đầu ta thần tượng đâu!"

Nam Kính bị vướng Lantis bên cạnh, không thể mở miệng, chỉ có thể nổ lực dùng ngữ khí nghiêm khắc mà nhắc nhở trong đầu.

Trí năng một hào ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục hoa si, kích động vạn phần kêu lớn: "Kí chủ, kí chủ, cậu lẽ nào không thấy được người trước mặt là một thiên tài siêu hoàn mĩ? Từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người gien cấp X cao quý a.!!"

Trí năng một hào "Ồ" một tiếng thật dài, si mê nói: "Quan trọng nhất là..., gương mặt phía dưới kính râm kia thật sự là quá mê người, a mỹ nhân, tôi hình như yêu anh ấy mất rồi! Kí chủ, kí chủ, cậu mau hôn anh ấy một cái, để tôi có thể cảm nhận làn da mịn màng, trắng nõn như ngọc kia qua xúc giác của cậu, thật không biết sẽ là cảm giác gì?!"

"..."

Trí năng một hào cậu rốt cuộc là học được từ đó ở đâu?

☆ Chương : Anh là đang đùa giỡn sao?

Nam Kính nhịn xuống kích động muốn cưỡng chế tắt máy, mỹ nhân là nhược điểm của trí năng một hào đi? Cậu đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn khi trí năng một hào không có thực thể, nếu không thì mất mặt thôi rồi!

Lúc này, Lantis lên tiếng, âm thanh vẫn tràn ngập từ tính trầm thấp dễ nghe: "Đến rồi, hiện tại em có thể đi kiểm tra gien và tiến hành cuộc thi chia lớp."

Nam Kính hoảng hồn, giờ mới phát hiện cậu quá đắm chìm trong cảm xúc hoa si của trí năng một hào, chẳng biết bọn họ đã đến trường học từ lúc nào, hiện tại xe đang đậu dưới bóng cây cổ thụ rậm rạp che kín một mảng ánh dương.

Ngạch, vậy mà bị trí năng một hào làm cho quay cuồng không nhớ gì, không biết đã dừng ở đây bao lâu, mình thật là quá thất lễ rồi! Huống chi đối phương còn giúp mình tới hai lần... Thật không biết nói gì?

Lấy lại bình tĩnh, Nam Kính nhìn độ cong hoàn mỹ trên mặt Lantis, chân thành nói xin lỗi: "Cái kia, thật rất xin lỗi, ngày hôm nay tôi vẫn luôn không tập trung được..."

Độ ấm từ ngón tay truyền đến môi rồi lan ra khắp cơ thể Nam Kính, cậu nghe rất rõ tiếng trí năng một hào bật lên: "Ôi nam thần của ta..."

Nam Kính triệt để xem âm thanh con nít như không tồn tại, mở to hai mắt ngẩng cằm lên, không hiểu sao lại cách Lantis trong gang tấc.

"Em không cần nói lời xin lỗi với ta."

Lantis dùng một tay khác tháo kính râm xuống, dung mạo hoàn toàn hiện rõ trước mắt Nam Kính.

Đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, trong phút chốc Nam Kính bị thất thần, cậu như đang nằm mơ, coi như tưởng tượng cả đời nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy, cậu nghĩ mình cũng không có khả năng miêu tả được đến kinh thiên động địa như vậy.

Với con mắt xanh lam tựa hồ rộng đến vô tận lại giống như nước biển khi thì băng lãnh, khi lại ấm áp, như có thể bao dung tất cả.

Mà lúc này, băng giá bên trong như được hòa tan, tràn đầy ấm áp khiến người ta vừa nhìn liền thích.

"Aaa ta không thể thở nổi!"

Một tiếng thở gấp cảm thán đi qua, trí năng một hào chết máy.

"..."

Nam Kính cảm thấy, trí năng một hào là một người rất nhây.

Lantis ngày thường rất ghét người khác nhìn chằm chằm gương mặt mình. Ngoại trừ vài người thân cận nhất, thì anh đều có một cảm giác bị mạo phạm khó chịu. Nhưng kinh diễm trong đôi mắt Nam Kính chợt lóe lại làm anh có một sự thỏa mãn khó giải thích được.

Ân, tương lai kết hôn, thê tử đối với trượng phu có cảm giác sùng bái sẽ giúp cho gia đình hòa thuận hơn.

Cái này cũng hơi quá khoa trương rồi, thậm chí ý nghĩ đó hiện ra trong đầu Lantis thật không quá khoa học, vẻ mặt hắn lập tức trở nên có chút vi diệu - ý tưởng này thật... quá ý tứ.

☆ Chương : Không được nói xin lỗi với ta

"Không được nói xin lỗi với ta."

Lantis nói lại lần nữa, khi Nam Kính đang chăm chăm nhìn mình, anh giải thích: "Ở trước mặt ta, em có thể làm bất kì điều gì mình muốn, không cần lo lắng điều gì."

"Hả?"

Toàn thân người đối diện tỏa ra một cảm giác sủng nịnh này là sao?

Nhất định là cậu cảm nhận sai.

Nam Kính suy nghĩ miên man, một bộ hơi há mồm "Anh đang nói gì, tôi không hiểu lắm." mà nhìn Lantis, hai mắt đã biến thành hai dấu chấm hỏi thật lớn, thật khác với vẻ mặt lãnh diễm ngạo tuyệt khi gặp Lư Phi, một bộ ngốc manh khó tả.

"Bán manh rất đáng xấu hổ." Trí năng một hào nhảy vào nói chuyện.

Chủ nhân ngu xuẩn của tôi ơi, vào lúc này còn ngẩn ra làm gì, đáng ra là phải nhào tới ôm rồi nhanh chóng gặm lấy cặp môi đỏ gợi cảm ấy không phải sao?

Trên ti vi đều diễn như vậy mà.

Nhưng Nam Kính lại nghĩ là 'cậu và nam nhân trước mặt từ lúc nào trở nên thân thuộc tới mức này.'

"Từ từ rồi em sẽ hiểu."

Lantis nhìn thấu ý nghĩ của Nam Kính, chậm rãi thu lại ngón tay, không thể bức bách cậu lập tức đưa ra kết luận.

Trên thực tế, Lantis chỉ là muốn thông báo cho Nam Kính về quyết định của mình, nên cũng không có dự định để đối phương đáp lại. Bởi hiện tại anh cũng không biết tại sao mình lại có chút không khống chế được, đến tột cùng là muốn gì từ trên người Nam Kính.

Tình cảm của Lantis rất cạn, thậm chí đối với người thân cũng chỉ cao hơn một chút vì anh có tính tự lập rất cao, nên anh không làm sao lí giải được thứ tình cảm đặc biệt này là gì.

Anh cần thời gian để xác định một số chuyện.

Nam Kính cuối cùng cũng cảm nhận được vẻ lúng túng, đương nhiên chỉ một ít, lúng túng bởi vì lời nói của Lantis làm cho cậu tựa hồ có cảm giác hai người là tình nhân, nhưng bọn họ dù sao cũng không phải.

Chỉ là... cậu lại không cảm thấy được có gì không ổn, làm sao bây giờ!

Cả nghĩ quá rồi, Nam Kính cậu nhất định là tự mình tưởng bở, nam nhân như vậy vừa nhìn đã biết bỏ xa Mục Hoài An mấy con đường, làm sao có khả năng coi trọng người như cậu ahahahaha.

"Nam Kính phải không?"

"Hả?"

"Tên của em." Lantis nở nụ cười, tựa đầu qua, chóp mũi cơ hồ đụng lên chóp mũi Nam Kính, làm cho Nam Kính nhất thời không dám thở mạnh - không ngay cả hô hấp cũng quên mất.

"Lantis, tên của ta."

Môi đỏ khẽ hở, tiếng nói hoa lệ dễ nghe như đang nhẹ nhàng nỉ non, đầu độc tâm trí Nam Kính.

Cái tên này như có ma thuật, khắc thật sâu đầu Nam Kính.

Nam Kính như bị nam nhân dẫn dắt, há miệng ra, nhẹ giọng nói:

"Lantis"

Thật tốt.

☆ Chương : Bị, bị hôn rồi

Lantis lần đầu tiên phát hiện, nghe người khác gọi tên mình cảm giác thì ra lại tốt đẹp đến vậy, cực kỳ thỏa mãn.

Anh từ tối hôm qua khi nhìn thấy Nam Kính liền muốn làm một vài động tác thân mật, lại sợ làm Nam Kính hoảng sợ nên đành thôi.

Nhưng bầu không khí hiện tại rất tốt, Nam Kính cũng quá sức ngon miệng, làm anh kiềm lòng không đặng hôn lên gò má mềm mại của cậu.

Dường như trên không trung lông chim đang trôi nổi bồng bềnh rồi rơi xuống ngay bên cạnh, chỉ còn lại cảm giác ấm áp, không gì có thể quấy rầy.

Đôi mắt Lantis nữa mở nữa khép, giữa môi truyền đến cảm giác trơn mềm làm cho mắt hắn càng thêm nhu hòa.

Thì ra là cảm giác này.

Cảm giác rất không sai.

Nam Kính hành động điên rồ.

Không biết có phải là do bị dọa bởi tình huống quá mức quỷ dị không tìm ra phương pháp, cậu ngay cả hô hấp cũng quên, trên mặt một mảng đỏ hồng.

Mình, Mình đây là bị hôn? Chắc là vì không cẩn thận mà cọ một chút?

Đương nhiên cũng có thể là cậu tự mình nhìn thấy ảo giác... Trời ạ nhảm nhí, đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì!!

Lantis chỉ cười không nói, không vì hành vi nghiêm trọng của chính mình mà tiến hành biện hộ.

Uy, này!

Tôi, tôi không trách anh tự tiện nhưng tốt xấu gì cũng nên cho người ta một lời giải thích rõ ràng a!

Nam Kính trong lòng gào thét, cả nội tâm cũng sôi trào một cách không bình thường, nhưng trên mặt vẫn là một bộ không biểu tình.

Như thế là thẹn thùng?

Lantis xấu xa nghĩ, không ngạc nhiên chút nào khi nhìn gò má cậu từ từ ửng lên ánh hồng.

Nếu Lantis có thể nghe được nội tâm của Nam Kính, thì nhất định sẽ thay đổi cũng không chừng.

"Vua hoang tưởng thích bổ não." Trí năng một hào bình tĩnh cấp cho Nam Kính một câu rồi lại tiếp tục giả chết.

Chiếm được chút tiện nghi Lantis như mèo trộm được cá, khóe môi mang theo độ cong rõ ràng, anh hơi ngã người ra phía sau, ưu nhã tựa lưng vào ghế ngồi, đem thiết bị truyền tin trên tay cởi ra. Lúc hồn Nam Kính còn đang bay, tự mình quyết định đem số hiệu truyền tin thiết bị truyền tin của mình chép lên thiết bị truyền tin đối phương.

Như vậy việc liên lạc với Nam Kính sẽ dễ dàng hơn, đương nhiên còn có tính năng đặc biệt khác mà Nam Kính không biết.

"Ta đem bản đồ D giả lập của trường học gửi vào thiết bị truyền tin của em, như vậy em sẽ không bị lạc đường. Đương nhiên nếu bị lạc cũng không cần ngại phiền phức ta, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ đến."

Lantis tại trên đầu Nam Kính xoa xoa, xúc cảm mềm mại làm cho anh yêu thích đến không muốn buông tay. Không biết làm sao bây giờ, từ nhỏ Lantis đã học lễ tiết bởi vì danh không chính ngôn không thuận nên chỉ đụng một chút liền thu tay về.

Kỳ thực hôn hai má chỉ là thói quen lễ tiết mà các thành viên hoàng tộc hay dùng, nhưng hành động xoa đầu vuốt tóc chỉ được làm với người yêu, đối với Lantis mà nói, hành động đó lại càng sâu sắc hơn một chút.

Nam Kính không biết rằng, đối với cậu đây là tình cảnh quỷ dị không lời giải thích nhưng lại làm cho lòng Lantis như có một trận mưa rào gió lớn khiến cho rung động.

☆ Chương : Ta ở hệ nào?

Đối với Lantis mà nói, anh chưa từng dễ dàng có ấn tượng tốt về một người xa lạ như vậy. Thậm chí do thân phận mà rất nhiều người tôn kính anh, khâm phục anh, nhưng không mấy người có thể chân chính cùng anh sinh hoạt.

Bởi nguyên do này tác dụng lẫn nhau, nên những người khác đối với anh sinh ra một loại cảm giác xa cách, đồng thời Lantis đối với bọn họ cũng như có một bức tường ở giữa. Thời gian lâu dần nó tự nhiên trở thành một thói quen về cách chung sống.

Nhưng bây giờ Lantis lại chỉ muốn cùng Nam Kính thân cận, thân rồi lại muốn thân hơn một chút nữa, đồng thời cảm giác này lại với vận tốc ánh sáng mà bành trướng lên, nhanh chóng biến thành một cơn cuồng phong bao phủ mọi thứ.

Nam Kính...

Lantis cụp mắt âm thầm đánh giá Nam Kính chăm chú suy nghĩ nên làm sao tiếp cận - lông mày đẹp đẽ khẽ nhăn lại, con ngươi trong suốt đen nhánh mang theo chút mờ mịt cùng kinh ngạc, hàm răng trắng nõn khẽ cắn môi dưới.

"Nha!" Nam Kính đột nhiên thở nhẹ một tiếng, vội nhìn xuống đồng hồ của thiết bị truyền tin.

Tám giờ năm phút!

Không xong!

Tâm Nam Kính lập tức như bị treo lên, cư nhiên bị Lantis ảnh hưởng đến quên cả giờ giấc!

Ngày đầu tiên khai giảng lại bị đuổi, ảo não trở về Nam gia chịu đựng sự tức giận của cha mẹ Nam gia, cuối cùng lại một lần nữa bước đi trên con đường bi thảm không lối thoát...

Trời ạ thật là, một mảnh nhân sinh ảm đạm, hết thuốc chữa.

Lantis khí định thần nhàn thưởng thức một vở kịch lớn trước mặt, cảm khái biểu tình muôn màu muôn vẻ của đối phương, không nhịn được cười an ủi.

"Không cần lo lắng, trường quân đội Sifal báo danh bằng máy móc, từ lúc em vào cổng trường học đã nhận ra, thiết bị truyền tin trên tay cũng đã đem chứng minh cùng tư liệu của em đến chỗ báo danh."

May quá, đúng là cao cấp!

Nam Kính trong thời gian ngắn trải nghiệm cảm giác lên voi xuống chó, tâm trạng vẫn đang rần rần không yên được, thở một hơi nhẹ nhõm, vuốt vuốt lòng ngực, tìm lại được tiếng nói bình thường.

"Khoa học kỹ thuật đúng là đứng đầu về sản xuất."

Nam Kính bật thốt, chuyển động cổ tay đặt lên thiết bị truyền tin, chân thành đối Lantis: "Thật cảm ơn anh, sẵn tiện một chút tôi muốn hỏi anh học hệ nào?

"Ta à..."

Nói được hai chữ thì kẹt lại.

Lantis nheo con mắt xanh lam, xoay câu chuyện một chút, hứng thú nhìn vẻ mặt hiếu kì của Nam Kính hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"

Tốt thôi, anh không thừa nhận mình muốn kéo dài thời gian.

Là một người không hề có thư thông báo, Lantis cũng không biết mình hệ gì.

Trường quân đội Sifal có những hệ nào? Hệ cơ giáp? Hệ chỉ huy? Chế tạo cơ giáp? Khoa học sinh vật? Hệ gien?

Hoặc còn những thứ gì khác?

Tuy Lantis thiên về hệ cơ giáp, nhưng dưới sự giáo dục đã khiến anh có tiếp xúc nhất định, kì thật ở hệ nào đối với anh cũng không ảnh hưởng.

Nam Kính chưa từng nói cậu thích hệ nào, vạn nhất nói sai giẫm phải ngư lôi thì không xong đi!

Lantis biểu thị anh thật vô tội nha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio