Lại qua nửa tháng, vào ngày này, La Tuyết lâm bồn, Ôn Như Ngọc đứng ở trước cửa phòng, nhìn đại môn trước mặt đóng chặt, biểu tình trên mặt thực bình đạm, không biết suy nghĩ cái gì.
Vũ Văn Bùi dựa người ở một bên xà nhà cúi đầu, một chân vô ý thức đá tới đá lui.
Không biết qua bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng khóc trẻ con nỉ non, cửa phòng mở ra, bà đỡ quấn một lớp tã lót ẵm em bé đi ra, cười nói với Ôn Như Ngọc: “Chúc mừng chúc mừng, mẫu tử bình an, đây là một tiểu công tử rất soái khí đấy.”
Hiển nhiên, bà đỡ đã xem Ôn Như Ngọc trở thành phu quân La Tuyết, bà cười ha ha muốn đem em bé trong tay bỏ vào trong lòng ngực Ôn Như Ngọc, lại không ngờ bị một cánh tay chặn lại.
Vũ Văn Bùi nhấp môi, hai con mắt dừng trên người bà đỡ, “Tiên sinh không phải phụ thân hài tử này.”
Bà đỡ rõ ràng không dự đoán được sẽ có tình trạng này, trên mặt cũng có chút xấu hổ, “Thực xin lỗi, ta cho rằng……” Bà còn chưa nói xong Ôn Như Ngọc đã đánh gãy lời bà, nói: “Không sao cả, cho ta xem đi.”
Thấy Ôn Như Ngọc tiếp nhận hài tử ôm vào trong ngực trên mặt treo lên biểu tình ôn nhu quen thuộc, Vũ Văn Bùi không vui, cậu trừng mắt liếc mắt nhìn đứa trẻ con còn nằm trong tã lót, bất mãn nói thầm, “Trước kia tiên sinh chỉ đối với một mình Bùi Nhi ôn nhu như vậy……”
Đáng tiếc, thanh âm như vậy Ôn Như Ngọc cũng không nghe thấy, Ôn Như Ngọc lúc này, đang đắm chìm trên người em bé nho nhỏ mềm mại nằm trong lòng ngực, lần đầu tiên y tiếp xúc với tiểu hài tử như vậy, mới phát hiện, hóa ra lại nhỏ bé đến thế, thân mình mềm mại chỉ cần dùng một chút lực thôi sẽ tổn thương đến đứa nhỏ ——
Đứa trẻ nho nhỏ từ trong lòng ngực phục hồi lại tinh thần, y bảo hạ nhân cho bà đỡ ngân lượng sau đó kêu người đưa bà rời đi, sau đó mới bước vào trong phòng, La Tuyết lúc này, đang ở trên giường, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
La Tuyết thấy Ôn Như Ngọc đi đến, tuy rằng mới vừa sinh hạ đứa nhỏ đã dụng hết tâm lực, nhưng vẫn chống thân mình chậm rãi ngồi dậy, dựa trên đầu giường, tóc nàng tán loạn nhưng trên mặt mang theo thần sắc từ ái, nàng vươn tay đến Ôn Như Ngọc, “Con trai ta, lại ta ôm một cái.”
Ôn Như Ngọc nhẹ nhàng đem tiểu gia hỏa trong lòng ngực bỏ vào trong lòng ngực La Tuyết, thấy La Tuyết rớt nước mắt, há miệng thở dốc lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Vũ Văn Bùi đứng ở phía sau Ôn Như Ngọc, đối diện trước một màn này tựa hồ cũng có một ít cảm xúc, ánh mắt cậu trở nên nhu hòa đi rất nhiều, có lẽ là, cậu nhớ tới Ngu phi, cũng như thế này mong chờ cậu được sinh ra đời ánh mắt ôn nhu từ ái nhìn cậu chờ mong cậu lớn lên nhanh một chút……
Tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của người phía sau, Ôn Như Ngọc vươn tay kéo lại tay Vũ Văn Bùi, đối cậu nở nụ cười ôn nhu, “Bùi Nhi, mẫu phi ngươi, nhất định ở trên trời vẫn luôn nhìn ngươi trưởng thành đấy.”
“Tiên sinh……”
Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc, mà Ôn Như Ngọc chỉ là cười cười, dùng sức cầm tay Vũ Văn Bùi.
Ánh mắt lại rơi xuống trên người La Tuyết, Vũ Văn Bùi mở miệng giành trước Ôn Như Ngọc nói: “La cô nương, ba ngày sau bổn điện hạ cùng tiên sinh muốn khởi hành trở về Châu Thành.” Những lời này ý tứ là muốn nói cho La Tuyết biết, nàng cùng hài tử của nàng thời gian ở chung chỉ còn ba ngày, bọn họ không có khả năng dành quá nhiều thời gian cho nàng cùng hài tử gặp nhau, làm được như thế, đã là tận tình tận nghĩa.
Trên mặt La Tuyết vốn dĩ mang theo tươi cười vui sướng ánh mắt liền ngẩn ra, mi mắt rũ xuống nói: “Ta đã biết.”
Ôn Như Ngọc thấy tình huống như vậy, quay đầu lại ánh mắt chỉ trích nhìn thoáng qua Vũ Văn Bùi, sau đó kéo Vũ Văn Bùi đi ra khỏi phòng, để thời gian riêng tư lại cho mẫu tử sắp sửa ly biệt.
Đây không phải là họ nhẫn tâm, mà là không thể lưu La Tuyết được.
Nếu bởi vì bọn họ nhất thời mềm lòng lưu lại La Tuyết, như vậy ngày sau nếu có người xét xử những chuyện La Tuyết đã làm hôm nay, sẽ đem lại cho bọn hắn rất nhiều phiền toái, đối với Ôn Như Ngọc mà nói, đầu tiên là Vũ Văn Bùi, rồi sau đó, mới là bá tánh thiên hạ.
Sau khi rời khỏi phòng, Ôn Như Ngọc kéo Vũ Văn Bùi đi tới hoa viên thủy tạ, phân phó hạ nhân đem trà bánh dâng lên, Ôn Như Ngọc nhìn hồ nước bên ngoài đến phát ngốc rồi.
Y chống tay lên mặt mình, ánh mắt dại ra không cảm xúc.
Vũ Văn Bùi không quấy rầy Ôn Như Ngọc phát ngốc, cậu chỉ là an tĩnh nhìn sườn mặt Ôn Như Ngọc, bỗng nhiên, cậu nhớ tới tiên sinh đã mười tám tuổi, tuy chưa đến năm nhược quán, nhưng lấy tài học của y mà nói, sau khi trở về, nhất định sẽ không thiếu người tới cửa viếng thăm vì tiên sinh giật dây bắc cầu đi.
Phải là nữ chủ như thế nào, mới có thể nhập vào trong mắt tiên sinh đây? Vũ Văn Bùi ngược lại bắt đầu nổi lên vấn đề suy nghĩ sâu xa này.
……
“Tiên sinh, sau khi trở về, ngươi sẽ lấy vợ sao?”
“Hở?”
Ôn Như Ngọc bị Vũ Văn Bùi hỏi đến vấn đề này suy nghĩ liền lập tức quay trở về, y quay đầu, nhìn thiếu niên ngồi trước mặt, trên mặt thiếu niên nhíu mày cũng mang một chút mất tự nhiên cùng tia xấu hổ.
Thấy Ôn Như Ngọc nhìn chính mình, Vũ Văn Bùi cũng không biết vì lí do gì lại đột nhiên hỏi ra vấn đề này, trên mặt cậu đỏ lên, sau đó phiết mặt qua một bên có chút hoảng loạn giải thích nói: “Ý tứ Bùi Nhi là tài học của tiên sinh một khi lan truyền ở Châu Thành, nữ tử ái mộ tiên sinh cũng không ít đâu, tiên sinh lần này trở về nhất định sẽ có rất nhiều bà mối vì tiên sinh mà muốn cầu hôn……”
“Sẽ không.” Ôn Như Ngọc cười một chút, sau đó đánh gãy lời Vũ Văn Bùi tiếp tục nói khiến cậu trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp phản ứng lại đây, chỉ phải ngây ngốc duy trì dáng vẻ mở miệng, phát ra một âm tiết: “A?”
“Bùi Nhi, thế cục triều đình hỗn loạn, Đại hoàng tử Nhị hoàng tử thông qua lần này về sau tất nhiên đối với ngươi sẽ có phòng bị, lúc này nếu nói về tư tình nhi nữ…… Tiên sinh sẽ không làm như vậy.”
Ôn Như Ngọc nói những lời này ngữ khí bình bình đạm đạm, tựa hồ căn bản không thèm để ý việc hôn nhân của chính mình, mà trên thực tế, xác thật Ôn Như Ngọc cũng không thèm để ý, thời điểm đời trước, y sống đến năm ba mươi tuổi vẫn như cũ độc thân một người, đời này y chỉ mới là thiếu niên mười tám tuổi, lại không đối với việc tình yêu nữ tử có chờ mong quá lớn.
Ôn Như Ngọc nói ra lời này, khiến cho tâm tình Vũ Văn Bùi như được thả lỏng xuống, ánh mắt cậu dừng trên người Ôn Như Ngọc mang theo một tia chấp nhất nào đó, cậu vẫn luôn cảm thấy, chỉ một người tiên sinh đây, là chính y, còn người khác, đều không thể từ bên người cậu mà cướp đi, càng thêm không muốn, có bất luận một người nào khác, ly gián giữa hai người bọn họ……
Cậu cúi đầu, khóe miệng hơi hơi cong lên một độ cung, che lại đôi mắt chợt lóe qua một tia khác thường, nhẹ giọng nỉ non nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay.”
X
Ba ngày đã qua, ngày này, Vũ Văn Bùi phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa thật tốt, chỉ chờ thời gian vừa đến liền muốn khởi hành trở về Châu Thành.
Vũ Văn Bùi bồi Ôn Như Ngọc đi tới phòng La Tuyết, gõ lên cửa phòng, nhưng rất lâu vẫn không có hồi đáp.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa mở ra, bên trong đã không có một bóng người, Ôn Như Ngọc đi đến chiếc nôi đặt gần giường, nhìn thấy đứa trẻ nho nhỏ, đang ngủ say, mà ở trên đầu giường nơi em bé nằm, đè nặng một kiện phong thơ.
Cầm phong thơ, Ôn Như Ngọc nhìn lên, thật lâu sau, y buông thư tín trong tay xuống, bế lên đứa trẻ vẫn còn đang ngủ say, nói với Vũ Văn Bùi: “Bùi Nhi, đi thôi, La Tuyết đã đi đến địa phương nơi mà tỷ ấy nên đi.”
“Tiên sinh?”
Ôn Như Ngọc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hơi hơi thở dài, “Tỷ ấy chỉ muốn bồi người mà tỷ ấy yêu nhất.”
Vũ Văn Bùi trầm mặc, cậu đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói Ôn Như Ngọc, đôi mắt chớp chớp, tiếp đó liền đi theo Ôn Như Ngọc bước chân ra cửa phòng.
Lên xe ngựa, Ôn Như Ngọc đối với thị vệ phân phó nói: “Đi đến Thành Tây rẽ vào chỗ con hẻm nhỏ.”
Ánh mắt thị vệ dừng ở trên người Vũ Văn Bùi, cậu nhẹ nhàng gật gật đầu, lúc này thị vệ mới nghe lời khởi giá xe ngựa hướng tới Thành Tây mà đi……
Ôn Như Ngọc thấy vậy, khóe miệng gợi lên mạt ý cười, Bùi Nhi hắn, càng ngày càng có uy nghiêm a. Vươn tay chọt chọt em bé trong lòng ngực, thanh âm y thực nhẹ, lại mang một chút cảm khái thật sâu, “Tiểu Bình An, chúng ta mang đệ đi xem mẫu thân cùng phụ thân.”
“Tiên sinh, vì sao kêu nó là Bình An?” Nghe xong Ôn Như Ngọc nhẹ giọng nói ra lời này, Vũ Văn Bùi mới hỏi như vậy.
Dùng tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Tiểu Bình An, phấn nộn lại đàn hồi, Ôn Như Ngọc ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Bùi, ánh mắt mang chút bi ý, “La Tuyết hi vọng, hài tử ấy, một đời bình bình an an sống thật tốt, thế là, tỷ ấy nói cho ta, muốn đặt tên cho nó gọi là Bình An.”
Xe ngựa khởi hành, thanh âm bánh xe chuyển động thường truyền vào bên trong tai hai người bọn họ, nhưng không khí lại ngoài ý muốn trầm tĩnh lại, cuối cùng, vẫn là thị vệ lái xe bên ngoài đánh vỡ trận yên tĩnh này, “Lục điện hạ, Ôn công tử, tới rồi.”
……
Một lần nữa bước vào tòa tiểu viện tứ hợp, Ôn Như Ngọc ôm Tiểu Bình An trong lòng ngực.
Đẩy cửa ra, Vũ Văn Bùi dẫn đầu tiến vào phòng, nhưng đi được vài bước, cậu lại ngừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn trên giường cách đó không xa. Ôn Như Ngọc ôm Tiểu Bình An đi đến bên người Vũ Văn Bùi, tự nhiên cũng thấy được.
Cách bọn họ khoảng cách chừng ba bốn bước chân ở ngoài trên giường, La Tuyết nở nụ cười ôn nhu hai mắt vĩnh viễn nhắm lại, tay nàng, còn cầm một cái túi thơm.
Tiểu Bình An tựa hồ có thể cảm ứng điều gì đó, miệng mấp máy, khóc lên, Ôn Như Ngọc cúi đầu nhìn hài tử trong lòng ngực, cười khổ nói: “Bình An, đệ cảm giác được, mẫu thân mất rồi sao?” Ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Bùi, “Bùi Nhi, để tỷ cùng trượng phụ tỷ ấy hợp táng đi, khó có được tình nhân như thế này……”
Hơi hơi cảm khái một tiếng, Ôn Như Ngọc ôm Tiểu Bình An trong lòng ngực xoay người đi ra ngoài.
Tuy rằng y biết La Tuyết cần phải chết, nhưng mà, nhìn thấy nữ tử thâm tình như thế, vẫn cảm thấy động dung thật sâu.
Vũ Văn Bùi ấn theo lời Ôn Như Ngọc, phân phó thủ hạ đem người này cùng trượng phu hợp táng, tiếp đó, bọn họ không ở Lạc Thành nữa, mà là bước chân nhanh hơn quay trở về Châu Thành, dọc theo đường đi này, Ôn Như Ngọc đã cảm nhận được làm cha mẹ không dễ dàng gì.
Hết chương