Vũ Văn Bùi tâm tình tốt, Ôn Như Ngọc lúc này mới nói lên chính sự, y đem việc ở ngoài cung ngày hôm nay bị Nhị hoàng tử Vũ Văn Lãng mời cùng với Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc thế y giải vây sự tình toàn bộ nói ra, đương nhiên là giấu đi bị Vũ Văn Nhạc đùa giỡn. Sau khi nói xong, còn chớp chớp mắt cho Vũ Văn Bùi một cái kết luận, “Tứ hoàng tử, có lẽ có thể thân cận một phen.”
“Thân cận?”
“Các ngươi là huynh đệ mà.” Ôn Như Ngọc liền nói tới đây, không nói thêm gì nữa. Y tuy rằng chỉ thấy qua Vũ Văn Nhạc hai lần, nhưng y có thể nhìn ra được, Vũ Văn Nhạc này tâm không đặt trên ngôi vị hoàng đế, chí không ở núi sông, chơi bời lêu lổng lưu luyến bụi hoa những việc này tựa hồ đều chỉ là vì rời xa cái quyền lực trung tâm phân tranh, có lẽ chỉ khi làm Vương gia tiêu dao mới là thứ hắn theo đuổi, huống chi, quan trọng một chút là, hắn cùng Thái Tử cùng Nhị hoàng tử quan hệ tựa hồ cũng không quá tốt cho lắm.
Vũ Văn Bùi luôn luôn thông tuệ, đầu hơi chuyển một vòng liền đã hiểu rõ ý tứ Ôn Như Ngọc, chỉ là ánh mắt cậu lóe lóe, nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi không muốn nghĩ.”
Hại chết mẫu thân cậu, một trong số đó có mẫu phi Hiền phi Vũ Văn Nhạc, tuy rằng những năm gần đây Hiền phi đóng cửa chuyên tâm lễ Phật, nhưng cũng không thay đổi được, bà đã từng là hung thủ hại chết mẫu phi cậu, như vậy, cậu phải như thế nào dụng tâm bình khí cùng tâm thái đi đối mặt nhi tử hung thủ đã từng hại chết mẫu phi mình?
—— cậu tự hỏi mình làm không được.
Thấy sắc mặt Vũ Văn Bùi có chút không ổn ánh mắt lộ ra cừu hận, Ôn Như Ngọc bừng tỉnh nhớ lại, Ngu phi mất, hậu cung tam phi một người đều không thoát mối can hệ này.
Ôn Như Ngọc hận không thể giáng cho chính mình một bạt tai, y thế mà lại quên mất, quên mất chuyện quan trọng như vậy!
Y nhìn Vũ Văn Bùi, chỉ thấy đáy mắt bảo bối học trò mình đều là hận ý, cả đường cong gương mặt cứng đờ, nhấp môi, đôi tay nắm chặt chẽ, thuyết minh chân thật nhất đáy lòng cậu không cam lòng cùng với hận ý ngập trời…… Nhìn Vũ Văn Bùi như thế, Ôn Như Ngọc cảm thấy trái tim mình dường như đang phát đau.
Tiến lên một bước, Ôn Như Ngọc gắt gao đem thiếu niên ủng vào trong lòng ngực mình, đôi tay nhẹ nhàng đặt ở phía sau lưng đối phương, chậm rãi, chậm rãi, ngữ khí y thực mềm nhẹ, thực ôn nhu, như ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông, khiến trái tim Vũ Văn Bùi đầy băng thiên tuyết địa, làm toàn thân cậu đều cảm nhận được ấm áp……
Đôi tay chặt chẽ ôm lấy eo Ôn Như Ngọc, đầu khẽ tựa vào trên vai Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi thấp giọng hô: “Tiên sinh……”
“Tiên sinh ở đây, thực xin lỗi Bùi Nhi, tiên sinh chưa từng xuy sét đến cảm thụ của ngươi.”
Vũ Văn Bùi không nói gì, cậu chỉ chặt chẽ ôm lấy eo Ôn Như Ngọc, chóp mũi ngửi được mùi trên người Ôn Như Ngọc, khóe miệng hơi hơi giương lên, tha thứ cho cậu phải dùng một chút mưu kế, nhưng là như vậy, cậu mới có thể đủ quang minh chính đại thân cận tiên sinh……
Ánh mắt lộ ra quang mang kiên định, cậu muốn, nhanh một chút mau lớn lên ——
……
Lại qua mấy ngày, trong Ngự Thư Phòng, Vũ Văn đế giận dữ trách cứ Thái Tử Vũ Văn Hoằng không màng thể diện hoàng gia sai người rải tin lời đồn đãi Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi đoạn tụ khiến hoàng gia hổ thẹn thành đầu đề câu chuyện của thiên hạ, cùng ngày liền hạ lệnh cấm túc Thái Tử nửa năm phạt bổng ba tháng răn đe cảnh cáo.
Mà Hoàng Hậu bởi vì liên quan chịu tội cuối cùng cũng bị xử phạt một phen, cấm túc ba tháng chuyên tâm lễ Phật.
Tin tức này một khi truyền ra, Vũ Văn Bùi liền cười, tuy rằng cái xử phạt này không nghiêm trọng, nhưng mục đích cậu đã đạt được, Hoàng Hậu cùng Thái Tử vốn dĩ ở trong lòng Vũ Văn đế đã không có quá nhiều hảo cảm, hiện giờ cứ như vậy, càng là đại đại khấu không biết nhiều ít điểm, cậu phỏng đoán, nếu đã làm ra sự tình này, đại ca nếu muốn vị trí Thái Tử này, có muốn giữ cũng không nổi.
Đương nhiên, nghe thấy cái tin tức này đồng dạng vui vẻ còn có Vũ Văn Lãng được phong làm Vương gia cùng với mẫu phi hắn Đức phi, thời điểm nghe được tin tức, Vũ Văn Lãng đang bồi Đức phi chơi cờ, cung nhân tới báo, Đức phi cùng Vũ Văn Lãng đều cười, vô cùng sung sướng.
“Lãng nhi, may mắn con sai người truyền tin đến mẫu phi, nếu không mẫu phi cũng sẽ liên quan đến chuyện này.” Đức phi đỡ tóc mây, câu môi cười, mặt mày lộ rõ hơi thở mỹ lệ thành thục.
“Lục đệ chơi chiêu này xác thật rất lợi hại, sau này, Thái Tử cùng Hoàng Hậu địa vị ở trong lòng phụ hoàng sẽ càng không tốt.” Đặt xuống một quân cờ, Vũ Văn Lãng chuyên chú nhìn bàn cờ.
“Ha, chỉ là một hoàng tử không có mẫu phi.” Đức phi hừ lạnh, cười nhạo một chút, ngược lại nói với Vũ Văn Lãng: “Lãng nhi, qua mấy ngày nữa là sinh thần bệ hạ con, con đã chuẩn bị tốt lễ vật đưa đến cho bệ hạ chưa?”
“Mẫu phi không cần lo lắng, nhi thần đã chuẩn bị tốt lễ vật, phụ hoàng sẽ thích.” Lại đặt xuống một quân cờ, Vũ Văn Lãng ngẩng đầu lên nhìn Đức phi, “Mẫu phi, người thua.”
“Ha ha, mẫu phi thua.” Đức phi nhìn ván cờ, ngược lại cười thoải mái, “Lãng nhi tay nghề chơi cờ có tiến bộ, mẫu phi mới hạ vài bước liền thua rồi.”
“Đều là mẫu phi dạy dỗ đúng cách.” Hồng Tụ dâng lên nước trà, Vũ Văn Lãng ngược lại dâng cho Đức phi, cung kính nói: “Mẫu phi uống trà, nhi thần nhất định sẽ không làm mẫu phi thất vọng.” Lời này một ngữ hai ý nghĩa, nhưng Đức phi đã hiểu rõ.
Bà gật gật đầu, vui mừng mỉm cười, con trai của bà đa mưu túc trí tài đức vẹn toàn, mới hẳn là người được chọn kế thừa đại vị, mà hài tử Hoàng Hậu, chẳng qua chỉ là do nhi tử bà sớm sinh ra trước, lại được cái tiếng tên tuổi con cả mà thôi.
X
Ngày này, mười tháng mười, sinh thần Vũ Văn đế, buổi lâm triều, đủ loại quan lại sôi nổi đưa lên hạ lễ cùng chúc phúc, bởi vì yến hội buổi tối chỉ có quan viên tứ phẩm trở lên mới được cho phép tham gia, mà những quan viên dưới tứ phẩm ấy, chỉ có ở thời điểm lâm triều, đưa lên hạ lễ, chúc mừng sinh thần Vũ Văn đế.
Vũ Văn đế sắc mặt vẫn luôn trong trạng thái không tốt, nhìn không ra thần sắc vui sướng, ánh mắt ông bình bình đạm đạm, đối với những bọn quan viên dâng tặng lễ vật cũng chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu, liền bảo Phúc Toàn đến nhận lấy.
Cuối cùng, nhóm thần tử cũng đều đưa xong rồi, lâm triều cũng kết thúc, còn các tặng lễ của hoàng tử, đều vào thời điểm cung yến dâng lên sau.
Sau khi lâm triều, Vũ Văn Bùi về tới Cảnh Nhân Cung, vừa mới đến cửa cung điện, liền thấy tiên sinh thập phần nhàn nhã ngồi ở trước cửa bậc thang Cảnh Nhân Cung, phủng khuôn mặt ngây ngốc nhìn phía trước.
Vũ Văn Bùi biết, đây là lúc Ôn Như Ngọc lại đang ngẩn người, gần đây cậu luôn có thể nhìn thấy tiên sinh nhà cậu ngồi ở phía trên bậc thang như người không chốn nương tựa, nhìn phương hướng đằng xa đến phát ngốc, cậu cũng từng hỏi qua, chỉ là không có nghe được câu trả lời.
Bước chân cậu uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến bên người Ôn Như Ngọc, nhìn Đông Nhi cùng Tiểu Thần Tử đang muốn hướng đến mình hành lễ, cậu giơ tay làm một động tác ý bảo hai người không cần lên tiếng, Tiểu Thần Tử đôi mắt tròn xoe vừa chuyển, kéo Đông Nhi đứng ở một bên chạy đi.
Đông Nhi nhíu mày nói: “Tiểu Thần Tử, ngươi làm cái gì lôi kéo ta chạy.”
Tiểu Thần Tử chớp mắt vô tội, “Điện hạ thích cùng công tử đơn độc ngồi ngây ngốc cùng nhau, như vậy hắn mới thực vui vẻ nha.” Nhảy nhảy lộc cộc, Tiểu Thần Tử vài lần gặp qua Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc thời điểm ở bên nhau hơi thở quanh thân đều là ôn hòa không phải loại khí thế thánh thót, vì thế liền hiểu rõ chủ tử thích cùng tiên sinh ngây ngốc cùng nhau, vì thế thời điểm chủ tử muốn ngây ngốc cùng nhau, bọn họ làm hạ nhân liền phải lảng tránh đi, ý tưởng của cậu, chính là đơn giản như vậy thôi.
“Đi thôi đi thôi, chúng ta đi tìm Tầm ma ma làm đồ ăn đi.” Tiểu Thần Tử thấy Đông Nhi quai hàm phồng lên, lôi kéo cậu chạy chậm lại, cả người vui vui sướng sướng, Đông Nhi mạc danh thở dài, cậu từ nhỏ đã nhìn Tiểu Thần Tử nhà mình từ lúc mới tiến cung, ngây ngốc, trì trì độn độn.
Vũ Văn Bùi thấy Đông Nhi cùng Tiểu Thần Tử đi rồi, mới đi đến bên người Ôn Như Ngọc ngồi xuống, cậu không hề có cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng khi cậu ngồi xuống Ôn Như Ngọc liền có phản ứng, “Bùi Nhi, ngươi sao có thể ngồi ở chỗ này, nếu thái giám cung nữ nhìn thấy, sẽ nghĩ như thế nào?”
Vũ Văn Bùi nhún vai, không để ý lắm nói: “Bùi Nhi thấy tiên sinh ngồi ở chỗ này, Bùi Nhi nghĩ ngồi ở chỗ này nhìn xem tiên sinh mỗi ngày đều đang nhìn cái gì?”
Ôn Như Ngọc mở to hai mắt nhìn, ngay lập tức đứng lên, “Mau đứng lên, bằng không người ở trong cung tới chỗ này đều sẽ đồn đãi về ngươi.” Nói xong, y vươn tay về hướng Vũ Văn Bùi, thân mình hơi khom về phía trước.
Vũ Văn Bùi thấy tiên sinh vươn cánh tay thon dài trắng nõn tới trước mặt mình, cười đến nỗi mi mắt cong lên, vươn tay nương lực đạo Ôn Như Ngọc đứng lên, chẳng qua lực đạo này quá lớn, liền lập tức đem Ôn Như Ngọc kéo gần lại trong lòng ngực chính mình, vẻ mặt của cậu ngẩn ra, ngay sau đó nhẹ nhàng đẩy ra tiên sinh trong lòng ngực mình.
Tuy rằng cậu rất muốn cứ ôm như vậy mãi, nhưng nơi này dù sao cũng là hoàng cung, cậu có thể cho lời đồn đãi về mình tung bay đầy trời, nhưng tuyệt đối không cho phép tiên sinh tham gia vào việc này.
—— rốt cục, Vũ Văn đế nhẫn nại là cực độ hữu hạn, ông có thể cho phép hài tử mình đoạn tụ, nhưng sao có thể cho phép hài tử mình cùng lão sư dạy dỗ ở bên nhau được?
Nhân tâm đều là bất công, nếu Vũ Văn đế phát hiện tâm ý Vũ Văn Bùi, như vậy Ôn Như Ngọc, ngày đó sẽ là ngày chết.
Vũ Văn Bùi biết, chính mình có thể bảo hộ tiên sinh không bị thương trong tương lai, điều này cậu phải cần nhẫn nại.
“Tiên sinh, chúng ta vào đi thôi.” Vũ Văn Bùi oai oai đầu, trên mặt lộ ra tươi cười rạng rỡ chỉ khi ở trước mặt Ôn Như Ngọc mới lộ ra ngoài, ánh mắt thanh triệt đôi mắt sáng ngời, thoạt nhìn tinh thần sáng láng nhưng lộ ra dáng vẻ đáng yêu pha chút tinh nghịch.
Vũ Văn Bùi như vậy, Ôn Như Ngọc luôn là không thể chống đỡ được.
Y phát hiện, chính mình thế mà đã bị học trò mình ăn gắt gao……
Hai người một trước một sau rảo bước tiến đến Cảnh Nhân Cung, bên trong Cảnh Nhân Cung cung nữ thái giám nội thị thấy Vũ Văn Bùi trở về, đều dừng công việc trong tay cung kính hành lễ, nghe Vũ Văn Bùi nhàn nhạt nói miễn lễ lúc sau bọn họ mới có thể tiếp tục chuyện vừa rồi, cung nhân trong này đều có lễ tiết rất tốt.
Bọn họ ở trong Cảnh Nhân Cung đã ngây người ba năm, đều phát hiện, chủ tử bọn họ kỳ thật đối với bọn họ thực tốt, chưa bao giờ mắng to cũng sẽ không quát lớn, có thể gặp được chủ tử như vậy, bọn họ thực thỏa mãn.
Đương nhiên, trong đó không thiếu có một ít người có tâm cơ nhãn tuyến, chẳng qua bọn họ cũng không có được tin tức gì, mỗi lần truyền ra ngoài, đều chỉ là việc nhỏ hằng ngày, lâu dần, những người có tâm cơ đó cũng liền không đối với bọn họ ôm quá nhiều kỳ vọng, mà bọn họ, cũng dần dần chân chính dung hợp vào Cảnh Nhân Cung, trong lòng đã bắt đầu hướng tới bên Vũ Văn Bùi.
Rốt cục, bọn họ chỉ là nô tài, bọn họ càng sẽ chân thành phục vụ với chủ tử tốt với mình.
Hết chương