Kiến Nguyên năm , Đột Quyết đột nhiên xâm chiếm quy mô toàn Trung Nguyên, Vũ Văn đế lúc lâm triều mệnh Khương Thủ mang binh mã chạy tới biên thành, nhất định phải đem đám binh mã Đột Quyết dám can đảm xâm chiếm lãnh địa bọn họ đuổi ra lãnh thổ Kiến Nguyên.
Chính là, đã qua một tháng, tiền tuyến truyền đến đều không phải là tin chiến thắng mà là tin dữ, bởi vì Khương Thủ không nghe thủ hạ khuyên kiên quyết giữ ý mình, bọn họ thất thủ Biên Thành, tử thương vạn thượng, chỉ có thể lui về Biên Thành không dưới mấy trăm dặm ở ngoài Giang Thành đóng quân doanh địa.
Khương Thủ thời tuổi trẻ xác thật là một mãnh tướng, tiếc rằng Vũ Văn đế thống trị triều Kiến Nguyên quá nhiều năm hòa bình, võ tướng không có đất dụng võ, hơn nữa quyền lực phân tranh, làm ông đã trở nên lười nhác lại sống trong nhung lụa, hơn nữa tuổi tác ông đã cao, luôn ỷ vào công tích ngày xưa, chỉ cho rằng chuyện mình làm mới là đúng, mới có thể rơi vào hoàn cảnh lần này.
Lần này lại là Đột Quyết bỗng nhiên có quy mô xâm chiếm, đánh bọn họ không kịp trở tay, tuy rằng Đột Quyết phía trước thường xuyên xuất binh quấy rầy nơi phòng thủ biên thành, tiếc rằng lúc ấy, binh mã Đột Quyết giống như cùng bọn họ chơi đùa, đánh một trận rời đi, đánh một trận dừng lại…… Căn bản lần quy mô xuất động bất đồng, như là muốn nhập vào Trung Nguyên.
Tin tức này truyền đến Châu Thành, Vũ Văn đế giận dữ không màng lâm triều liền trực tiếp ném tấu thư xuống giận tím mặt nói với võ tướng phía dưới, “Trẫm lưu các võ tướng như các ngươi có tác dụng gì! Ngay cả một Biên Thành còn thủ không được, chỉ chưa đến mấy tháng, những nơi liên quan đến Châu Thành đều bị đại quân Đột Quyết nhất cử công phá ——“
Nhóm võ tướng khổ không nói nổi, Đại tướng quân Khương Thủ tự cho mình siêu phàm không chịu nghe theo thủ hạ khuyên bảo sự tình, bọn họ còn chưa được tham dự chiến trường nữa……
Chỉ tiếc, cho dù Vũ Văn đế giận chó đánh mèo, bọn họ cũng không thể phản bác được gì.
Vũ Văn Bùi đã không còn non nớt như năm năm trước nữa, cậu đứng dậy, cao giọng nói với Vũ Văn đế: “Phụ hoàng bớt giận, nhi thần nguyện thỉnh đi trước chi viện tướng quân, đem Đột Quyết đuổi khỏi Kiến Nguyên, phàm là uy hiếp phạm đến quốc gia ta, tuy xa tất tru ——“
Cậu ánh mắt sắc bén ngữ khí kiên định thanh âm đầy nhịp điệu, vẫn giống như năm năm trước, cậu ở trong Ngự Thư Phòng, quỳ xuống giảng đạo nói với Vũ Văn đế: “Nhi thần thề những quốc gia nào phạm đến Kiến Nguyên, đều trả giá đại giới!”
Vũ Văn đế đem thiếu niên trước mắt cùng thiếu niên năm năm trước liên tưởng đến, nhìn Vũ Văn Bùi thật lâu, lúc sau, ông không giận tự uy, trầm thanh nói: “Được, một khi đã như vậy, trẫm sẽ nhậm chức con thành Đại tướng quân, Diệp Quân là phó tướng, đưa con hổ phù. Tiếp đó sẽ là tin chiến thắng, trẫm muốn nghe được những lời con nói, đánh bại Đột Quyết, đem binh mã Đột Quyết, đuổi ra khỏi Kiến Nguyên.”
Vũ Văn Bùi quỳ xuống, cúi đầu cung kính trả lời: “Dạ, nhi thần nhất định không nhục sứ mệnh!”
Ôn Cát giương mắt nhìn thẳng tắp thân ảnh thiếu niên quỳ gối giữa điện, ánh mắt lộ ra một chút thần sắc phức tạp, thiếu niên như vậy, khí phách phong hoa, phong hoa tuyệt đại, đế vương đem phong thái tương chi, tiểu nhi tử nhà ông, sao lại có thể thương hắn đây……
Vũ Văn Hoằng cùng Vũ Văn Lãng đều đứng ở vị trí bọn họ, không nói một lời, nhìn thẳng tắp về thân ảnh Vũ Văn Bùi, ánh mắt bình thản không gợn sóng. Bọn họ tuy rằng cũng muốn chờ lệnh xuất chiến, tiếc là không làm gì được, hai người bọn họ là người chân chính không có võ công, chỉ biết động mồm múa mép, công lao như vậy, bọn họ ôm không nổi.
Huống chi, bọn họ không cho rằng, bọn họ chỉ có lý luận cũng không có thực tiễn như Lục đệ, thật sự sẽ không có lời nói hùng hồn, đại bại binh mã Đột Quyết, thu hồi Biên Thành, bọn họ chẳng qua là, chờ đợi, nhìn trò hay thôi……
Rốt cuộc những năm gần đây, bọn họ đã bị cái hoàng tử nửa đường bỗng nhiên nhảy ra, áp chế lại, mất đi quá nhiều tiên cơ.
Nếu là lần này binh bại, như vậy, bọn họ đã có thể có chuyện có thể nói.
……
Chuyện lâm triều qua đi, Vũ Văn Bùi bị Vũ Văn đế lưu lại gọi vào trong Ngự Thư Phòng, mấy năm nay, Lục hoàng tử nhà ông đã trưởng thành, Vũ Văn đế xem ở trong mắt, kỳ thật ông rất là vui sướng.
Ông như ở trên người Vũ Văn Bùi thấy được tuổi trẻ chính mình lúc thời điểm còn phong phạm, cho nên ông đối Vũ Văn Bùi càng thêm yêu thích. Lần xuất quân chinh chiến này, ông còn có một chút sự tình, muốn đích thân dặn dò cậu.
—— thời cơ cũng tới rồi, lão già Khương Thủ cậy mặt, cũng là thời điểm, nên đi thấy tiên hoàng.
Bảo Phúc Toàn canh giữ ở ngoài Ngự Thư Phòng, Vũ Văn đế khoanh tay đưa lưng về phía Vũ Văn Bùi, nói: “Bùi Nhi, con cũng biết hôm nay trẫm vì sao sẽ đáp ứng bảo con xuất chiến.”
“Nhi thần không biết.” Vũ Văn Bùi cúi đầu, đứng ở phía sau Vũ Văn đế, cung kính trả lời.
Vũ Văn đế quay đầu, một đôi mắt nhìn thấu thế sự dừng ở trên người Vũ Văn Bùi, đầu tiên là nhìn cậu hồi lâu, rồi sau đó mới mở miệng: “Trẫm già rồi, đảo mắt đã qua mười ba năm, trẫm thực xin lỗi mẫu phi con thực xin lỗi Địch Liễu.” Nói tới đây, ông tạm dừng một chút, thấy Vũ Văn Bùi vẫn chưa ngẩng đầu nhìn ông, lại tiếp tục nói: “Nhưng là hiện tại, thời cơ rốt cuộc đã tới, Khương Thủ lão gia hỏa kia, là thời điểm, phải xuống đài, ông ta đã ngồi chức Đại tướng quân lâu lắm rồi.” Nói xong lời này, khẩu khí ông lạnh băng, ánh mắt vô cùng âm hàn.
Vũ Văn Bùi cúi đầu, nhấp đôi môi chặt chẽ, cậu lần đầu tiên nghe được Vũ Văn đế xin lỗi, chỉ là, xin lỗi như vậy, lại không có cách nào triệt tiêu oán hận trong cậu. Đúng vậy, cậu sẽ hận, rất hận ——
“Trẫm biết con oán hận trẫm, cũng biết, năng lực con không chỉ có như thế.” Thay đổi ngữ khí, Vũ Văn đế khẩu khí thực bình đạm, phảng phất như không còn quyền lực trung tâm không còn là người ủy quyền.
“Buông tay đi làm đi, trẫm đã nghĩ, Địch Liễu sở dĩ không muốn nhập vào trong mộng trẫm, có phải là bởi vì, trẫm năm đó, quá mức nhẫn tâm……”
Vũ Văn Bùi vẫn không nhúc nhích an tĩnh lắng nghe, rốt cuộc, ngay lúc này, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra tàn nhẫn, không còn dáng vẻ thanh triệt nữa, “Phụ hoàng, nhi thần đã từng rất hận người.”
Sau khi nói xong, lại như nhớ tới cái gì đó, trên mặt hiện lên một chút ý cười, “Chính là, sau này nhờ phụ hoàng vì nhi thần tìm tới tiên sinh, những năm gần đây, tiên sinh vẫn luôn bồi Bùi Nhi, dần dần, hận ý đối với ngài, cũng chậm rãi triệt tiêu…… Nhi thần chỉ hi vọng, ngài có thể cấp cho mẫu phi một cái trong sạch, rốt cuộc, mẫu phi cả đời đều trong sạch như vậy, thời điểm khi chết đi, trên lưng còn bêu danh tâm tư ngoan độc.”
Nghe xong lời nói này, Vũ Văn đế nhìn Vũ Văn Bùi trong ánh mắt cũng không tức giận, ông nói: “Trẫm không trách con xuất khẩu vọng ngôn, hôm nay bảo con lưu lại đây, là vì muốn giao cho con một việc, con phải thay trẫm làm cho bằng được.”
Vũ Văn Bùi nhìn Vũ Văn đế, ánh mắt bằng phẳng, không có biểu tình.
“Cấp cho Khương Thủ một cái tội danh, trẫm bây giờ có thể áp chế lão. Khương thị ỷ vào có Hoàng Hậu chống lưng quên mất bổn phận chính mình là như thế nào, hiện tại, cũng tới lúc làm cho bọn họ biết được. Cho dù là Hoàng Hậu, hừ còn Địch Liễu vô tội, trẫm phải tính sổ với nàng ta!” Ông thấy Vũ Văn Bùi nhìn mình, tiếp tục mở miệng, ánh mắt ông lạnh băng vô tình, hoàn toàn thuyết minh bốn chữ ‘ đế vương vô tình ‘.
“Nhi thần có lời muốn cầu, khẩn cầu phụ hoàng đáp ứng.” Vũ Văn Bùi bỗng nhiên đối với Vũ Văn đế quỳ xuống cung kính nói.
“Con nói.”
Vũ Văn đế trước mặt, trải qua tám năm, dáng người đã có chút mập ra, nhưng ánh mắt ông vẫn sắc bén như cũ, ngữ khí đế vương mười phần uy vũ, ánh mắt ông vậy mà lộ ra uy nghiêm, phảng phất vừa rồi một chút thương cảm Vũ Văn đế mang đến trước nay chưa từng xuất hiện qua!
“Nhi thần hi vọng, Ôn Như Ngọc với nhi thần cùng đi đến biên cảnh.”
“A, con thật sự cho rằng trẫm không nhìn ra con đối với Ôn Như Ngọc có cảm tình sao?” Vũ Văn đế cười nhạo một tiếng, cười như không cười nhìn Vũ Văn Bùi quỳ trên mặt đất.
“Nhi thần không thể rời đi tiên sinh!”
“……”
Vũ Văn đế ánh mắt phức tạp lóe lên, cuối cùng vẫy vẫy tay, “Tùy con, chỉ cần con có thể bảo đảm, sẽ không bởi vì tư tình nhi nữ uổng phí trẫm đối với con chờ mong là được.”
Được Vũ Văn đế đồng ý, lúc này Vũ Văn Bùi mới đứng dậy cáo lui.
Sau khi nhìn Vũ Văn Bùi rời khỏi, lúc này Vũ Văn đế mới nheo nheo mắt, trong lòng trăm chuyển chi gian khóe miệng nở ra nụ cười khẽ……
Ha, Lục hoàng tử này, vẫn còn hơi chút ngốc, trong lòng có tình, sao lại có thể không gây ra sơ hở được? Một khi bị người bắt được uy hiếp, như vậy liền có thể hoàn toàn chế phục đi ——
Có điều, ông hiện tại muốn nhìn xem, Lục hoàng tử nhà ông, rốt cuộc có thể đi đến nơi nào ——
X
Trở lại phủ, Vũ Văn Bùi sai người chuẩn bị hành lý, ngày mai liền phải xuất phát đi biên cảnh trước, bởi vì thời gian phải giành giật từng giây, bọn họ không biết, nếu thời gian xuất phát trễ hơn, nhóm đội ngũ ẩn cư ở Giang Thành có hay không lại nghênh đón một trận ác chiến.
Lúc sau, cậu đi đến trước phòng Ôn Như Ngọc, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Cậu đã làm rõ tình cảm chính mình, cậu một chút đều không hối hận ngày ấy hôn Ôn Như Ngọc. Tuy rằng ngày ấy đã hôn qua, tiên sinh nhà mình xấu hổ một thời gian dài mỗi lần nhìn thấy cậu đều có chút mất tự nhiên, nhưng cũng may, từ ngày đó tới giờ, tiên sinh đã khôi phục bộ dáng như cũ.
Liền một khắc sau, cửa mở ra, Ôn Như Ngọc biểu tình nhu hòa nhìn cậu.
“Bùi Nhi, ngươi tới tìm tiên sinh, là vì chuyện gì?” Thời gian trôi qua năm năm, khiến khí chất trên người Ôn Như Ngọc càng thêm nho nhã càng thêm ôn hòa, thời điểm y thấy Vũ Văn Bùi, tuy rằng ánh mắt hiện lên một chút xấu hổ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại ánh mắt ôn hòa.
“Tiên sinh, ngươi không cho Bùi Nhi vào cửa sao?” Chớp chớp mắt, Vũ Văn Bùi khó có được lộ ra một chút bộ dáng nghịch ngợm.
Nghiêng người bảo Vũ Văn Bùi tiến vào, Ôn Như Ngọc đi theo phía sau cậu, cũng ở bàn tròn bên cạnh ngồi xuống, y nhìn học trò nhà mình, thần sắc đáy mắt y nhìn cậu đầy ôn nhu, y cười cười, nói: “Nói đi, tiên sinh nghe.”
Đón nhận ánh mắt ôn hòa từ Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi khởi môi giảng đạo: “Tiên sinh, Bùi Nhi muốn lên chiến trường.”
Vốn đang cười tính toán xem học trò mình sẽ nói đến điều gì, khóe miệng tươi cười liền cứng đờ, sửng sốt một chút liền hỏi ngược lại: “Xuất chiến?”
“Ừ, xuất chiến, Bùi Nhi muốn đem Đột Quyết xâm chiếm lãnh thổ Kiến Nguyên ta, toàn bộ đều đuổi ra ngoài ——“ thiếu niên cười thực tự tin, thực kiên quyết, ánh mắt cậu dừng ở trên người Ôn Như Ngọc, hỏi: “Tiên sinh, ngươi có nguyện cùng Bùi Nhi cùng nhau đi đến biên quan trước?”
“A, ta sao?” Ngẩn ngơ, Ôn Như Ngọc làm ra động tác ngu đần, y dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi chính mình, hỏi.
“Tiên sinh có nguyện ý?” Nhìn chằm chằm vào Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi lại lần nữa lên tiếng.
Đối diện với ánh mắt thiếu niên, bỗng nhiên Ôn Như Ngọc nhẹ nhàng nở nụ cười, như tắm mình trong gió xuân, y trả lời: “Đương nhiên, tiên sinh nguyện ý!”
Nghe xong Ôn Như Ngọc trả lời, Vũ Văn Bùi cười, khóe miệng giương cao, mặt mày cong thành hình dạng trăng non.
Ôn Như Ngọc thấy học trò nhà mình cười, cũng chậm rãi nở nụ cười, chỉ là bỗng nhiên y nghĩ tới, y không phải là quân sư cũng không phải người nhâm mệnh Hoàng Thượng, sao lại có thể dễ dàng đi trước, ý cười ngay khóe miệng cũng chậm rãi thu liễm về, “Bùi Nhi, chỉ sợ tiên sinh, không thể bồi ở bên cạnh ngươi được?”
“Vì sao?” Vũ Văn Bùi hỏi.
Lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, Ôn Như Ngọc đưa tay nhéo mặt Vũ Văn Bùi một phen, buồn cười nói: “Tiên sinh không phải quân sư cũng không được bệ hạ đồng ý, sao có thể tùy quân xuất chinh?”
Vũ Văn Bùi nghe xong, đôi mắt chớp chớp, ai nha, cậu quên nói cho tiên sinh, cậu đã được phụ hoàng đồng ý rồi ——
Vì thế, bỗng nhiên Vũ Văn Bùi có ý xấu nhìn tiên sinh nhà mình cảm xúc liền tụt xuống, nở nụ cười, hơn nữa bộ dáng càng thêm vui vẻ.
“Bùi Nhi, vì sao ngươi lại cười như vậy?” Ôn Như Ngọc nghi hoặc, y không hiểu vì sao Vũ Văn Bùi lại cười vui vẻ đến thế.
“Ha ha, tiên sinh, Bùi Nhi quên nói cho ngươi……” Ánh mắt cậu dẫn theo ý cười, đáy mắt chỉ có thân ảnh tiên sinh ngồi trước mặt mình, “Phụ hoàng, đã đáp ứng Bùi Nhi rồi, tiên sinh có thể cùng Bùi Nhi cùng nhau xuất chinh.”
Ôn Như Ngọc: “……”
Cho nên nói, y vừa rồi là bị học trò nhà mình thích giả cao thâm bày trò sao?
—— a, đáng lẽ ra y phải biết từ sớm, học trò nhà mình, chính là muộn tao……
Chớp chớp mắt, Ôn Như Ngọc cười.
Tiểu phiên ngoại bán manh:
Tiểu Ngọc Nhi ( trong tay ôm lò sưởi, một đôi mắt tròn xoe trừng Tiểu Bùi Nhi): Hừ hừ hừ, Tiểu Bùi Nhi, Tiểu Ngọc Nhi thật sự không lạnh nha ~
Tiểu Bùi Nhi ( khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc Nhi): Nói bậy, tay ngươi thật là lạnh ~
Tiểu Ngọc Nhi ( đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tiểu Bùi Nhi): Kia, Tiểu Bùi Nhi giúp Tiểu Ngọc Nhi che lại ~
Tiểu Bùi Nhi (cúi đầu ánh mắt sáng lên vui sướng ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi trước mặt chính mình): Chóc một phát, ừ, che tay che tay ~
Tiểu Ngọc Nhi ( cúi đầu nhìn tay mình bị đặt tới địa phương xx Tiểu Bùi Nhi): Tiểu Bùi Nhi, ngươi đem tay của ta đặt ở nơi nào a a a a ——
Tiểu Bùi Nhi ( nháy mắt vô tội): Giúp Tiểu Ngọc Nhi ấm tay đó nha ~