Trọng Sinh Chi Đế Sư

chương 64

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên xe ngựa, Ôn Như Ngọc quay đầu nhìn Vũ Văn Bùi dựa vào trên vách xe nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt đầy nghi hoặc.

“Bùi Nhi, ngươi thành thật nói cho tiên sinh biết, ngươi đáp ứng Nhị vương gia cái gì?” Ôn Như Ngọc mở miệng, hỏi ra nghi hoặc trong lòng, y không tin Vũ Văn Lãng sẽ hảo tâm như vậy mà để y trở về. Chỉ có khả năng duy nhất chính là, Bùi Nhi đã đáp ứng điều kiện Vũ Văn Lãng, y mới có thể bình yên vô sự trở về.

Mở to mắt, Vũ Văn Bùi cầm tay Ôn Như Ngọc đặt vào trong lòng bàn tay mình thưởng thức, lật qua lật lại, ngoài miệng lại không nói lời nào, chỉ là đôi mắt nhìn Ôn Như Ngọc có quá nhiều tưởng niệm thật sâu.

“Tiên sinh, đừng bao giờ rời khỏi bên người Bùi Nhi.” Vươn tay ôm lấy cái người trước mặt chỉ chia cách một ngày một đêm, Vũ Văn Bùi ôm thật chặt người vào trong lồng ngực.

Đem đầu vùi vào chỗ cổ Ôn Như Ngọc cọ cọ, ngẩng đầu đáy mắt Vũ Văn Bùi thoáng hiện vẻ hung ác như một con ấu thú, nếu bọn họ dám đem tiên sinh mà mình để ý nhất tới uy hiếp, thì đừng trách cậu không ra tay.

Hỗ trợ đối với cậu mà nói, có lẽ cũng vẫn có thể xem là một cơ hội tuyệt hảo!

Ôn Như Ngọc nhíu mày, hiển nhiên y biết đây là Vũ Văn Bùi cố ý muốn nói sang chuyện khác, cậu không muốn nói cho mình biết…… Thở dài một hơi, Ôn Như Ngọc tự nhiên biết, Vũ Văn Bùi không muốn nói cho mình nghe, cho dù y có bức bách cũng không có ý nghĩa gì, vì thế chỉ có thể đem nghi vấn cất vào đáy lòng, tuy rằng tò mò nhưng là có một số việc, không biết có lẽ so với biết đến thì càng tốt hơn.

Xe ngựa bình ổn tiến về phía trước, bên ngoài tuy rằng gió lạnh thổi phần phật, nhưng trong xe ngựa xác thật vô cùng ấm áp.

Ôn Như Ngọc vùi vào trong lồng ngực Vũ Văn Bùi, thân thể thả lỏng, tùy ý để cậu ôm chặt chính mình, chỉ là thời điểm ngẫu nhiên, sẽ đặt tay vỗ lên lưng Vũ Văn Bùi, ý bảo chính y còn đang ở đây.

Giây lát sau, xe ngựa vững vàng ngừng ở cửa vương phủ.

Vũ Văn Bùi xuống xe ngựa, lại đỡ Ôn Như Ngọc xuống xe.

Ôn Như Ngọc vừa xuống xe, liền nghe được giọng nói nữ nhân nôn nóng cùng quan tâm, y quay đầu, liền thấy được đứng ở bên người Ôn Cát, Ôn phu nhân ánh mắt quan tâm nhìn y.

Bởi vì Ôn phu nhân thật sự không yên tâm, cho nên Ôn Cát đành phải mang theo bà sớm đi tới cửa vương phủ, Ôn phu nhân nôn nóng nhìn nơi xa, chờ đến khi Ôn Như Ngọc xuống xe ngựa, lúc này mới sốt ruột tiến lên một bước, mở miệng hô: “Như Ngọc!”

Hốc mắt nóng lên, y thiếu chút nữa rơi lệ, tiến lên vài bước đến trước mặt Ôn phu nhân: “Mẹ.”

Ôn phu nhân nhìn một lúc lâu, mới hơi hơi biệt mi, nói: “Nhìn dáng vẻ con đầy mệt mỏi, Như Ngọc, con chịu khổ rồi.”

“Không có gì, mẹ, con không có việc gì.”

“Như thế nào lại không có việc gì, thân thể của con không tốt như vậy, nếu không cẩn thận sẽ liền bị bệnh.” Ôn phu nhân không tán đồng nhìn Ôn Như Ngọc vẻ mặt không để bụng, ánh mắt nhẹ nhàng trách cứ.

“Mẹ……” Ôn Như Ngọc bị Ôn phu nhân nói, sắc mặt đầy xấu hổ, “Về sau con đảm bảo nhất định chiếu cố chính mình hơn nữa, hơn nữa còn có Đông Nhi ở đây.”

Đông Nhi cũng đúng lúc nhảy ra, nhảy chân sáo đến trước mặt Ôn phu nhân, nghiêm túc nói: “Phu nhân, con sẽ chiếu cố công tử thật tốt.”

Vũ Văn Bùi thấy ba người trước mặt tề tựu, chính mình thì bị bỏ qua một bên, vì thế không hài lòng mở miệng, cậu không thích bị Ôn Như Ngọc bài xích ra ngoài một chút nào.

“Tiên sinh, bên ngoài gió lớn, mọi người vẫn là nên đi vào bên trong rồi hẵng nói.” Vũ Văn Bùi đi lên một bước, cùng Ôn Như Ngọc sánh vai đứng thẳng.

Ôn Như Ngọc nhìn qua thiếu niên đứng ở trước mặt mình, buồn cười lắc lắc đầu, đối với Ôn phu nhân cùng Ôn Cát nói: “Cha, mẹ, chúng ta đi vào nói đi.”

Ôn thừa tướng lúc này mới nhàn nhạt mở miệng, cung kính hướng Vũ Văn Bùi hành lễ.

Ôn phu nhân tự nhiên cũng nhớ, vội vàng cúi người hành lễ, bà chỉ lo lắng xem Ôn Như Ngọc, vẫn chưa nhớ tới Vũ Văn Bùi ở bên cạnh Ôn Như Ngọc.

……

Hạ nhân dâng lên nước trà nóng hầm hập, trong khoảng thời gian ngắn, trong chính sảnh bốn phía chỉ toàn mùi hương trà.

Ôn Như Ngọc bị Ôn phu nhân lôi kéo hỏi cái này hỏi cái kia, thẳng đến khi Ôn Như Ngọc nói rõ ràng tình hình cả một đêm dài, Ôn phu nhân mới yên tâm gật gật đầu, ngay sau đó liền nói: “Như Ngọc, về sau nhớ để tâm một chút, miễn cho những chuyện giống như vậy phát sinh về sau.”

Ôn phu nhân cũng không biết Ôn Như Ngọc là bị Đức phi trói lại rồi sau đó bị Vũ Văn Lãng mang về vương phủ, bà chỉ cho là bọn bắt cóc bình thường muốn bắt cóc đòi tiền chuộc thôi.

“Mẹ, con đã biết.” Cầm lấy tay Ôn phu nhân, Ôn Như Ngọc nhu hòa nói, trên mặt ý cười nhàn nhạt nhìn Ôn phu nhân ngồi trước mặt mình đang vì chính y mà lo lắng.

Ánh mắt Vũ Văn Bùi vẫn luôn dừng ở trên người Ôn Như Ngọc, dáng vẻ cậu cười lên thật ôn nhu, ánh mắt bất tri bất giác trở nên nhu hòa lên, khiến các đường cong trên mặt đều mất đi sắc bén.

Ôn Cát nhìn, ở trong lòng thở dài một tiếng.

Có một số việc, ông vô lực ngăn cản, cũng vô pháp ngăn cản.

“Ôn thừa tướng, có thể nói chuyện một chút không?” Vũ Văn Bùi bỗng nhiên mở miệng, đánh gãy Ôn Cát tự hỏi.

Lục đạo tầm mắt tụ tập đến trên người Vũ Văn Bùi, nhưng thật ra cậu biểu hiện không chút hoang mang nào, đầu tiên là đối với Ôn Như Ngọc mỉm cười, ánh mắt đầy ôn nhu, rồi sau đó lại đem ánh mắt chuyển đến trên người Ôn Cát, trong nháy mắt thu hồi đi vẻ ôn nhu chỉ còn lại thần sắc sắc bén, trở nên bình đạm không gợn sóng.

“Bổn vương có việc thỉnh giáo ông.” Vũ Văn Bùi nói.

“Nếu vương gia đã mở miệng, vi thần đương nhiên tòng mệnh.” Nói xong liền đứng lên, hướng tới Vũ Văn Bùi chắp tay.

Vũ Văn Bùi nghe xong, ánh mắt hơi lộ ra chút ý cười, sau đó đứng dậy hướng tới ngoại thính mà đi, thời điểm đi đến bên người Ôn Như Ngọc, cậu ngừng lại xoay người ôn nhu nói: “Tiên sinh, nếu mệt mỏi, cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi, đến bữa tối Bùi Nhi sẽ đi kêu ngươi.”

“Ừ.”

Ôn Như Ngọc gật gật đầu, cười ôn hòa, không dùng quá nhiều ngôn ngữ.

Nhìn thân ảnh Vũ Văn Bùi cùng Ôn Cát cùng nhau đi ra ngoài, trên mặt Ôn Như Ngọc thu hồi dáng vẻ không để ý lắm, trở nên có chút ngưng trọng, dáng vẻ y làm Ôn phu nhân nghi hoặc.

“Như Ngọc, đã xảy ra sự tình gì sao?”

Ôn Như Ngọc quay đầu, thu hồi biểu tình, ôn thanh nói: “Không có việc gì đâu mẹ, Bùi Nhi đại khái là muốn cùng cha nói sự tình gì đó thôi.”

“Như vậy sao?” Ôn phu nhân nhẹ nhíu mày liễu, trên mặt lộ ra biểu tình lo lắng.

Ôn Như Ngọc thấy thế, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Ôn phu nhân, khẳng định nói: “Mẹ, thật sự không có việc gì. Nếu không, con dẫn mẹ đi dạo khắp nơi, tuy rằng hiện tại là mùa đông, nhưng ở vương phủ có một chỗ có cây hoa mai rất đẹp, cực kỳ đẹp, con dẫn mẹ đi xem có được không?”

Ôn phu nhân trong lòng hiểu rõ đây là Ôn Như Ngọc muốn nói sang chuyện khác, tuy rằng trong lòng vẫn là có chút bất an, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.

Trái phải cũng là chờ đợi, đi xem hoa mai cũng được đi.

Đông Nhi thấy thế, lập tức chạy chậm đi ra ngoài, một lúc sau cậu cầm lấy hai cái lò sưởi tay, đưa cho Ôn Như Ngọc cùng Ôn phu nhân, cậu nhìn Ôn phu nhân nở nụ cười, lúc này mới hướng tới Ôn Như Ngọc chớp chớp mắt, Ôn Như Ngọc hiểu ý cười.

……

Hương hoa mai tự khổ hàn lai, hoa mai tháng chạp tuy rằng nở đẹp, nhưng chúng cũng chịu đựng quá nhiều cơn gió lạnh buốt.

Ôn Như Ngọc cùng Ôn phu nhân đi đến nửa canh giờ, đi tới một nơi nở đầy biển hoa mai.

Ôn phu nhân vốn dĩ chỉ là muốn có thời gian tâm tình theo Ôn Như Ngọc đến đây, nhưng khi nhìn đến cảnh sắc này, không thể không trừng lớn hai mắt, trên mặt nổi lên biểu tình kinh diễm.

Bà nhìn hồi lâu, mới cảm khái nói: “Hoa mai nơi này xác thật nở đẹp quá, chỉ là thời tiết này thực sự quá mức rét lạnh rồi.”

Ôn Như Ngọc khoanh tay đứng thẳng, tiếp lời Ôn phu nhân nói, “Quả thật như vậy, Tịch Tuyết Hàn Mai, chỉ có thời điểm lạnh buốt như thế này, hoa mai mới có thể nở đẹp đẽ đến như vậy.”

Ôn phu nhân xoay người, cười ôn hòa, ánh mắt ánh lên vẻ từ ái, bà nhìn Ôn Như Ngọc, nói lời thấm thía: “Như Ngọc, mẹ chỉ hi vọng con vui vẻ là tốt rồi.”

Thiên ngôn vạn ngữ, bà chỉ có thể nói ra một câu này, có một số việc, bà nghĩ rằng mình sẽ làm bộ không biết, nhưng xác thật nó quá mức rõ ràng.

Tuy rằng trong Kiến Nguyên sớm đã không xem chuyện này quá mức to tát, nhưng dừng trên chính người con trai mình, không phải ai cũng đều có đủ ung dung bình thản, Ôn phu nhân thời điểm ban đầu không thể nào tiếp thu, nhưng càng về sau bà thấy được nụ cười đầy thỏa mãn từ con trai mình, thì bà liền đã biết.

Có một số việc không nên miễn cưỡng.

“Ờ, mẹ có chút lạnh, dẫn mẹ đi nơi khác nhìn đi.” Ôn phu nhân không chờ Ôn Như Ngọc mở miệng, liền nói trước sau đó bà xoay người chỉ để lại bóng dáng.

Ôn Như Ngọc mấp máy môi, tất nhiên là hiểu rõ những lời Ôn phu nhân vừa nói.

Y nhìn bóng dáng Ôn phu nhân, nở nụ cười.

“Cảm ơn mẹ……” Câu nói này thực nhẹ, rất nhẹ, Ôn phu nhân đi ở đằng trước vẫn chưa nghe được.

……

Trong thư phòng, Vũ Văn Bùi cùng Ôn Cát ngồi một bên, biểu tình trên mặt Vũ Văn Bùi có chút ngưng trọng, cậu nhìn Ôn Cát ánh mắt lóe lên, nói: “Ôn thừa tướng, ta có thể tín nhiệm ông không?”

Ôn Cát bật cười, thản ngôn nói: “Vương gia, trong lòng ngài hiểu rõ không phải sao?”

Vũ Văn Bùi gật gật đầu, lúc này mới đem chuyện Vũ Văn Lãng nói hết cho Ôn Cát, cuối cùng cậu nói: “Ôn thừa tướng, chuyện này ông thấy thế nào?”

Ôn Cát hơi nhíu mày, biểu tình nghiêm túc nói: “Vương gia, việc này quá mức nghiêm trọng, ngài đáp ứng quá lỗ mãng rồi.”

Vũ Văn Bùi lại nói: “Việc này tuy rằng nghiêm trọng, nhưng nếu xử lý tốt lời nói, có thể dùng một chiêu đánh bại Nhị hoàng huynh, rốt cuộc cái tội danh này, cũng không phải là giống nhau.”

Ôn Cát vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Vương gia tính toán làm như thế nào?”

Vũ Văn Bùi câu môi cười, đáy mắt hiện lên tia mũi nhọn, “Tương kế tựu kế.”

Nói xong, cậu lại đem kế hoạch mà lúc ở trên đường đã nghĩ tới nói cho Ôn Cát một lần, cái kế hoạch này nhìn như mạo hiểm nhưng mà trên thực tế, giống như những lời cậu nói, một chút thành công này thôi Vũ Văn Lãng sẽ liền thất bại, rốt cuộc sẽ không có đường sống để phản kích.

Nghe xong kế hoạch Vũ Văn Bùi, Ôn Cát cảm khái nói: “Vương gia tâm tư kín đáo, vi thần bội phục. Chỉ là, trong này phải điều binh hạng nhất, không có mệnh lệnh bệ hạ, căn bản vô pháp hoàn thành.”

Nghe xong Ôn Cát nghi ngờ, Vũ Văn Bùi nói: “Thừa Tướng đã quên, phụ hoàng từng ban cho ta một chỗ trống trong thánh chỉ.”

Ôn Cát tỉnh ngộ, nở nụ cười.

Ôn Cát không thể không bội phục, thiếu niên trước mặt tuy rằng mới mười tám tuổi, nhưng tâm tư thâm sâu làm ông xấu hổ, trước đó ông đã biết Vũ Văn Bùi tự mình tới cửa tìm Vũ Văn Lãng muốn người, trong lòng đã lắc đầu, nhưng là lại không có nghĩ đến, hóa ra còn có một kế hay như vậy.

Chỉ tưởng tượng như vậy, Ôn Cát đột nhiên hỏi: “Vương gia, Đức phi nương nương……”

Vũ Văn Bùi trào phúng nở nụ cười, “Bà ta sao, sớm đã sai người thả. Nếu đã đáp ứng Nhị hoàng huynh rồi, như vậy phải có thành ý không phải sao?”

Huống chi, Đức phi đối với cậu vô dụng, có giữ lại cũng không giúp ích được gì.

Đương nhiên, Vũ Văn Bùi cũng không thể dễ dàng khiến cho bà ta cứ như vậy rời đi, trước khi thả đi, cậu đã bảo người thả vào một vật nhỏ trên người bà ta, sẽ không trí mạng có thể chịu đựng được.

X

Thấm thoát trôi qua nhanh, thời gian dạo tới dạo lui vui mừng nghênh đón tân niên, một đêm trăng sáng đèn đuốc sáng trưng, hoàng cung đại nội tràn ngập rực rỡ.

Hôm nay trong hoàng cung, có thiết đãi gia yến, cái gọi là gia yến, kỳ thật chỉ là Vũ Văn đế kêu gọi các phi tần cùng các công chúa hoàng tử cùng nhau dùng một bữa cơm mà thôi.

Gia yến hoàng gia tất nhiên là không thể dẫn theo Ôn Như Ngọc cùng nhau tiến cung, Vũ Văn Bùi mặc một thân hoa phục cẩm tú màu đen, đứng ở cửa vương phủ cùng Ôn Như Ngọc cáo biệt, “Tiên sinh, nếu Bùi Nhi vẫn chưa trở về, ngươi không cần phải chờ, sớm một chút nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ừ, đã biết.” Cẩn thận khoác áo choàng cho Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc mỉm cười. Y không phải đứa bé lên ba, nếu đã quá trễ thì không cần thiết phải chờ đợi.

Nghe xong lời này, Vũ Văn Bùi nhìn thật sâu Ôn Như Ngọc, xoay người hướng tới xe ngựa mà đi. Ôn Như Ngọc nhìn bóng dáng Vũ Văn Bùi, bỗng nhiên mở miệng kêu: “Bùi Nhi……”

Nghi hoặc xoay người, Vũ Văn Bùi ánh mắt yêu say đắm nhìn Ôn Như Ngọc, phát ra tiếng nghi vấn: “Sao?”

Ôn Như Ngọc nhìn Vũ Văn Bùi trong chốc lát, há miệng cuối cùng cũng không nói được gì, chỉ là khóe miệng gợi lên một nụ cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Không có gì, tiên sinh…… Chẳng qua muốn kêu ngươi thôi.”

Vũ Văn Bùi không nghi ngờ gì, lại hướng về phía Ôn Như Ngọc nói xong lời từ biệt, rồi sau đó xoay người lên xe ngựa, hạ nhân lái xe vung roi lên, hai con ngựa chạy song song kéo xe ngựa chạy thật nhanh, rất nhanh liền biến mất ở trên đường có chỗ ngoặt.

Ôn Như Ngọc nhẹ nhíu mày, xoa lên ngực mình, từ lúc bắt đầu trong lòng y luôn có loại dự cảm xấu, làm ngực y buồn bực vô cùng, cho nên y mở miệng gọi lại Vũ Văn Bùi, chính là khi học trò mình xoay người nhìn y, y lại không có lời nào để nói.

Nhẹ nhàng quơ quơ đầu, đem trầm mặc trong ngực áp chế xuống.

Đại khái, chỉ là ảo giác của y đi.

Trong vương phủ, ngày thường cũng đã quá mức quạnh quẽ, hôm nay lại là đêm Giao thừa, Vũ Văn Bùi sớm đã cho hạ nhân nghỉ phép, cho bọn họ trở về cùng người nhà ăn Tết, cho nên toàn bộ vương phủ đều quạnh quẽ, dường như không có nhân khí.

Mùa đông gió lạnh thổi qua, thổi bay tóc đen dài quá eo Ôn Như Ngọc, khiến hai mắt y mơ hồ.

Tiểu Thần Tử cùng Đông Nhi đi theo bên người Ôn Như Ngọc, nhìn bóng dáng người trước mặt có chút cô tịch, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lặng lẽ đứng một bên.

Đông Nhi tiến lên một bước, mở miệng nói: “Công tử, hôm nay là đêm Giao thừa, nếu không hồi phủ Thừa tướng ăn Tết đi, như vậy lão gia cùng phu nhân đều vui vẻ.”

Ôn Như Ngọc dừng bước chân, quay đầu nhìn Đông Nhi, sau một lúc lâu, lại lắc lắc đầu, “Không được, các ngươi đi chuẩn bị một chút đi, bữa tối ta muốn ở trong đình ăn.”

Tiểu Thần Tử hành lễ, xoay người đi xuống chuẩn bị, mà Đông Nhi nhắm mắt theo sau đi theo Ôn Như Ngọc, nhìn công tử nhà mình dáng vẻ có chút xuất thần, trong lòng vạn phần cảm khái.

“Công tử, vì sao không muốn trở về phủ Thừa Tướng ăn Tết, Vương Gia không có ở trong phủ, cậu chỉ có một mình……” Dọc theo đường đi, Đông Nhi vẫn là nhịn không được đưa ra nghi hoặc chính mình, cậu không rõ, rõ ràng Vương Gia không về, vì sao công tử nhà cậu vẫn không muốn về nhà ăn Tết.

Cũng giống như mấy năm trước, cậu rất ít nhìn thấy Ôn Như Ngọc trở về nhà.

Ôn Như Ngọc không trả lời, nhưng kỳ thật y rất hiểu rõ, tân niên cả nhà phải nên đoàn viên, y hẳn phải phụng dưỡng bên người Ôn phu nhân cùng Ôn Cát, nhưng nếu là linh hồn của thân thể này thì không nói, nhưng y lại không phải. Tuy rằng có ký ức, cũng biết Ôn phu nhân cùng Ôn Cát chân chính yêu thương mình, nhưng trong những ngày lễ tết này, y không muốn đi gặp hai lão già rồi lừa gạt bọn họ.

Y vốn không phải Ôn Như Ngọc, chỉ là một linh hồn xa lạ sống nhờ trong khối thân thể khác mà thôi.

Những năm gần đây, y vốn không muốn về nhà là có nguyên nhân.

Đông Nhi thấy công tử nhà mình không có trả lời vấn đề của mình, liền ngậm miệng lại, không hỏi đến nữa

……

Trong hoàng cung, đèn cung đình thắp sáng muôn nơi.

Vũ Văn đế ngồi ở trên thượng vị, Vũ Văn Lãng Vũ Văn Nhạc Vũ Văn Bùi ngồi ở bên tay phải ông rồi sau đó theo thứ tự đi xuống lần lượt là Tam công chúa Ngũ công chúa Thất công chúa cùng ngồi bên tay trái ông, còn lại là hậu cung tứ phi.

Ấn theo tả hữu tôn ti, tự nhiên có thể nhìn ra được, trên thực tế địa vị hậu phi phải ở trên còn hoàng tử công chúa phải ở dưới, vị trí trước nay đều là do Vũ Văn đế tự mình an bài, bởi vậy cũng có thể nhìn ra Vũ Văn đế đối với phi tần hậu cung, kỳ thật không thích lắm.

Đợi cho cung nhân dâng đồ ăn xong, Vũ Văn đế cầm đũa gắp đồ ăn lên, mọi người mới bắt đầu dùng cơm.

Người bình thường mỗi khi đến dịp lễ tết luôn ở bên nhau cười cười nói nói, không khí rất vui vẻ sung sướng, nhưng mà gia yến trong hoàng gia, chỉ có nghiêm túc cùng an tĩnh.

Thực không nói, tẩm không nói.

Đây là lễ nghi hoàng gia, yêu cầu cơ bản nhất.

Bữa tối qua đi, liền đến tiết mục văn nghệ.

Vũ Văn đế tâm tình không tồi vỗ vỗ tay, Phúc Toàn trong lòng biết rõ liền xoay người đi xuống, chỉ trong chốc lát ông liền trở về, phía sau là một loạt các nữ tử, các cô trang điểm quyến rũ mỹ diễm, mỗi người họa trang dung tinh xảo, trên mặt tươi cười, sóng mắt lưu chuyển, đều thể hiện mị hoặc câu dẫn nhẹ nhàng.

Các cô ở trước mặt Vũ Văn đế khoe nhan sắc, Vũ Văn đế cười lên rất vừa lòng.

Nhưng mà, Vũ Văn Bùi lại nhíu mày.

Cách làm của Vũ Văn đế, khiến cậu không có đầu mối.

Vũ Văn Lãng khóe miệng hiện lên ý cười, ánh mắt dừng trên người các nữ tử, một lúc sau tầm mắt liền thu lại. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Vũ Văn Bùi, hơi hơi nhướng mày, tiến đến bên tai Vũ Văn Bùi nhẹ giọng nói: “Qua ba ngày sau sẽ hành động, không biết Lục đệ đã chuẩn bị xong chưa?”

“A, Nhị hoàng huynh, có phải quá mức vội vàng rồi không?” Liếc mắt nhìn Vũ Văn Lãng, Vũ Văn Bùi nói.

“Không, thời gian một tháng như vậy là đã quá đủ rồi. Huống chi, trên người Ôn Như Ngọc đang ngấm độc dược, một ngày vẫn còn tồn tại, thì thêm một ngày nguy hiểm, chẳng lẽ Lục đệ một chút cũng không nóng nảy sao?” Vũ Văn Lãng thấp giọng ra vẻ kinh ngạc nói.

Vũ Văn Bùi ánh mắt lạnh xuống, ngày ấy cậu tuy rằng thành công đón tiên sinh trở về, nhưng vẫn không thể ngăn cản Vũ Văn Lãng ở trên người y hạ độc dược.

Cậu hiểu được, đây là phòng ngừa cậu đến lúc đó lại đem phương pháp phản kích lên người hắn.

Vũ Văn Lãng nhìn Vũ Văn Bùi trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, ý cười trên khóe miệng càng thêm dày đặc hơn.

Hắn khinh thường nghĩ, nhi nữ tình trường anh hùng khí đoản, cho nên Vũ Văn Bùi chỉ có thể thành đá kê chân của hắn.

Ánh mắt hắn hơi liếc về phía Vũ Văn đế ngồi trên thượng vị, rồi sau đó rũ mi mắt xuống, khóe miệng gợi lên ý cười đắc ý, hắn chờ đợi ngày này thật sự là lâu lắm rồi.

Từ ngày cùng Vũ Văn Bùi đạt thành hiệp nghị, Vũ Văn Lãng liền sai người đặt dược vật huân hương ở trên người Vũ Văn đế khiến cho thân thể cơ năng chậm rãi suy yếu đi, thời gian một tháng như vậy đã đủ rồi, cho nên hắn đã không nghĩ muốn tiếp tục chờ đợi nữa.

Vũ Văn Bùi nhìn Vũ Văn Lãng đã bắt đầu lộ củ ấu ra ngoài, ánh mắt hiện lên mạt dị sắc, nhưng rất nhanh liền biến mất, bàn tay khép khép mở mở, lặp lại như thế một hồi lâu, thẳng cho đến khi nghe được Vũ Văn đế kêu tên mình, lúc này mới ngẩng đầu đem ánh mắt dừng ở trên người Vũ Văn đế.

“Lục hoàng nhi, trong số đám nữ tử này, con có thích ai không?” Vũ Văn đế thanh thản hỏi, trên mặt biểu tình như là chân chính chẳng qua chính là trong lúc vô tình hỏi thôi, không phải cố tình.

“Phụ hoàng, ngài đây đã biết rõ mà còn cố hỏi.” Vũ Văn Bùi lạnh lùng đón nhận ánh mắt Vũ Văn đế, trong lòng tức giận quay cuồng. Cậu không hiểu, vì sao phụ hoàng mình, cứ khăng khăng muốn tách cậu ra cùng tiên sinh đến thế.

“Xem ra hoàng nhi cũng không biết chọn đâu, để trẫm đến xem đi.” Không để ý đến ánh mắt Vũ Văn Bùi, Vũ Văn đế tự chính mình đi tới trước mặt những nữ tử này, từng bước từng bước đánh giá, cuối cùng ông ngừng lại ở trước mặt một nữ tử, trên mặt lộ ra một chút ý cười.

Ông hỏi: “Ngươi kêu là gì?”

Nữ tử cung kính hành lễ, âm điệu mềm nhẹ trả lời, “Dân nữ tên Ninh Hi.”

Vũ Văn đế lại hỏi: “Ngươi chi nữ nào?”

Ninh Hi đáp: “Phụ thân dân nữ là Lễ Bộ Thượng Thư ạ.”

Vũ Văn đế nở nụ cười, “Chi nữ Lễ Bộ Thượng Thư? Không tồi, không tồi.” Nói xong, Vũ Văn đế quay đầu nhìn Vũ Văn Bùi, hỏi: “Hoàng nhi cảm thấy như thế nào, trẫm rất là thích.”

Vũ Văn Bùi lạnh lùng nói: “Phụ hoàng có thể thu vào hậu cung, phong thành phi tần.”

Vũ Văn đế cũng không giận, tiếp tục nói: “Hoàng nhi năm nay cũng mười tám tuổi, đây là tuổi tác phải cưới vợ, trẫm cảm thấy Ninh Hi đoan trang tú lệ, thanh tú khả nhân, có thể tuyển làm Vương phi, hoàng nhi cảm thấy như thế nào?”

“Nhi thần sẽ không cưới vợ!” Vũ Văn Bùi đứng lên, công nhiên chống đối Vũ Văn đế.

Vũ Văn đế ý cười trên mặt cũng thu liễm đi, sắc mặt trở nên âm lãnh, khẩu khí trở nên lạnh lẽo, “Ha, con đừng có si tâm vọng tưởng, Vương phi con vĩnh viễn sẽ không thể là Ôn Như Ngọc!”

Tức giận đến mức tận cùng, Vũ Văn đế trực tiếp nói ra sự tình giữa Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc, trừ bỏ những người đã đoán trước được, những người còn lại đều là ồ lên, nhìn về phía Vũ Văn Bùi ánh mắt có chút nghiên cứu tìm tòi cùng khinh thường.

Thân là con cháu hoàng gia, thế mà lại cùng chính tiên sinh nhà mình ở bên nhau, thật sự là có vi lễ chế!

“Con nói không cưới sẽ là không cưới, phụ hoàng, chẳng lẽ ngài là muốn bức hôn sao? Hoặc là, dùng tiên sinh đến uy hiếp con?” Cười như không cười nhìn Vũ Văn đế, Vũ Văn Bùi không nghĩ tới, chuyện Vũ Văn đế tứ hôn tiên sinh một kế không thành, rồi lại sinh thêm một kế này, trong lòng đối với Vũ Văn đế hoàn toàn thất vọng, trái tim cậu có chút lạnh lẽo.

“Làm càn!” Vũ Văn đế bị Vũ Văn Bùi nói sắc mặt thập phần không tốt, cả người tức giận tận trời.

“Phụ hoàng, ngài muốn nhi thần cưới vợ, thứ nhi thần thật khó tòng mệnh.” Vũ Văn Bùi nói xong, xoay người phất tay áo bỏ đi.

Vũ Văn đế giận dữ, quát lớn nói: “Con đứng lại đó cho trẫm, con……” Lời còn chưa dứt, Vũ Văn đế thân hình nhoáng lên, sắc mặt trắng bệch hôn mê bất tỉnh.

Vũ Văn Bùi vẫn chưa xoay người, vẫn như cũ không quay đầu lại muốn rời đi, nhưng đi chưa được mấy bước, phía sau liền truyền đến tiếng kinh hô, tiếp đó chính là tiếng thái giám tiêm tế cùng tiếng thét chói tai từ các phi tần.

Dừng lại bước chân, Vũ Văn Bùi xoay người, nhìn một vòng người quay chung quanh Vũ Văn đế, không chút biểu tình nào.

Ánh mắt chuyển hướng về phía Vũ Văn Lãng đứng ở một bên, nhìn biểu tình trên mặt hắn lộ ra, Vũ Văn Bùi cười lạnh, không đáng để dừng lại, trong lòng đã sáng tỏ.

“Lục vương gia, xin dừng bước.” Đang lúc Vũ Văn Bùi muốn xoay người rời đi, phía sau truyền đến thanh âm có chút nhút nhát.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio