Cả người Miêu Chính đều xanh tím, Nguyên Bắc vừa đánh còn vừa lắc lắc nắm đấm, tựa hồ là cảm thấy đánh mệt. Miêu Chính chợt nghe Thành Ôn nói, nhanh chóng khóc gào: "Thành Nhị gia! Thành Nhị gia ngài nói! Ngài nói! Chỉ cần ngài tha cho tôi một mạng, cái gì tôi cũng đồng ý!"
Thành Ôn cười khẽ một tiếng, nói: "Tiểu Bắc, lập chứng từ cho ông chủ Miêu, liệt kê hết những chuyện phạm pháp mấy năm nay của ông chủ Miêu quý phái, sau đó chúng ta ra giá, cho ông chủ Miêu thời gian ba ngày để mang tiền đến."
"Mày!"
Miêu Chính suy nghĩ, nhe răng trợn mắt nói: "Mày đây là lừa bịp tống tiền! Mày muốn lừa tao!"
Thành Ôn chậm rì rì nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Miêu Chính chật vật, cười nhạo: "Ông chủ Miêu thật sự là người thông minh. Anh nói đúng đấy, hoặc là bị đánh ở đây, hoặc là lập nhiều chứng từ. Dám vào Ôn Soạn phường, phải chuẩn bị tình huống này chứ."
Miêu Chính không cam lòng, dù sao lập chứng từ là ném bím tóc vào tay Thành Ôn, ngày nào đó Thành Ôn không vui là có thể công bố hết chuyện mình làm mấy năm nay, gào lên: "Đại ca của tao là Miêu đại soái! Mày dám động vào tao thử xem! Nếu hôm nay tao chịu tội, mày đừng mong sống tốt!"
Thành Ôn không cho là đúng, vẫn cứ chậm rì rì, nói: "Ông chủ Miêu vẫn không hiểu tôi. Tôi chỉ xuất thân từ gia đình nhỏ, ngài thì khác, mạng ngài quý giá hơn tôi. Tục ngữ nói, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, ông chủ Miêu nghĩ kĩ đi."
Thành Ôn nói xong, cố ý nói với Nguyên Bắc: "Tiểu Bắc, đá phía dưới của ông chủ Miêu đi, đá tàn phế trước, sau này không dễ sống."
Tưởng Mục Thăng nghe, thiếu chút nữa cười lên, quả nhiên ai cũng đừng ép người tốt tính nóng nảy, huống hồ Thành Ôn là bản tính không chịu thiệt, kỳ thật trong xương không phải tốt tính.
Nguyên Bắc làm bộ muốn đá, Miêu Chính hô to một tiếng, như thể hắn đã bị đá tàn phế, hô: "Thành gia gia tha mạng! Tha mạng! Ông chủ Tưởng ngài cứu tôi, nhanh cứu tôi, đại ca của tôi với ngài có giao tình sâu như vậy, nể mặt đại ca tôi, cứu tôi đi!"
Tưởng Mục Thăng cười lạnh một tiếng, nói: "Thế cũng không đúng, tôi với Miêu đại soái cũng chỉ là sơ giao."
Nguyên Bắc đá một cước vào đùi hắn, quát: "Đừng có miệng lưỡi trơn tru, tao cũng không nhẫn nại."
Miêu Chính gào đau một tiếng, vội gật đầu, gào: "Tôi đồng ý, tôi đồng ý, tôi viết chứng từ!"
Nguyên Bắc nghe xong, bật người tìm giấy bút, liệt kê hết tất cả tội trước kia của Miêu Chính ra, ngẩng đầu nói: "Nhị gia, giá tiền khai như thế nào?"
Thành Ôn bưng tách trà có nắp chỉ suy nghĩ một chút, tiếp lời: "Bảy vạn đồng bạc."
"Bảy vạn!"
Miêu Chính nhất thời đau hết cả thịt, còn đau hơn cả Nguyên Bắc đánh hắn, nói: "Thành Ôn, cậu đây là tay không bắt sói! Bảy vạn đồng bạc, ba ngày tôi lấy ra thế nào!"
Thành Ôn cười nói: "Ông chủ Miêu tự mình đến đây, sao tôi không thể lên giá được? Quan tài còn cần bảy vạn đồng bạc, mua mạng ngài, bảy vạn không coi là nhiều chứ?"
Nguyên Bắc mặc kệ Miêu Chính gào thế nào, rất nhanh đã viết xong. Thành Ôn nói: "Buông một bàn tay ra để đóng dấu."
Nguyên Bắc cởi một cánh tay của Miêu Chính. Thân thể Miêu Chính rất nặng, một cánh tay bị treo, đau đến độ chửi bậy. Nguyên Bắc cầm mực đóng dấu ấn lên ngón tay hắn, lưu loát nắm tay Miêu Chính ấn xuống, lập tức lại treo Miêu Chính về.
Thành Ôn lúc này mới đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, cười nói: "Đi thôi, chứng từ tôi cất kỹ rồi. Ông chủ Miêu nhớ rõ, ai có thể chọc, ai không thể chọc... Ngài yên tâm đi, tôi lập tức bảo Miêu đại soái đến đón ngài về."
Thành Ôn dứt lời, cũng mặc kệ Miêu Chính kêu như giết heo, thanh thản bước ra khỏi phòng bao.
Nguyên Bắc trước khi đi lại đạp Miêu Chính một cước, Tưởng Mục Thăng nhìn Nguyên Bắc đá vui vẻ như thế, nói: "Đá vui không?"
Nguyên Bắc hưng phấn gật gật đầu, lập tức phát hiện mình liều lĩnh, Tưởng Mục Thăng cười nhạt. Anh nuốt nuốt nước miếng, nói: "... Cũng được."
Tưởng Mục Thăng cùng Nguyên Bắc ra khỏi phòng, Tưởng Mục Thăng nói: "Tiểu Bắc chú đi tìm Miêu đại soái, bảo Miêu gia tới đón người."
Nguyên Bắc lập tức trả lời, vội vàng ra Ôn Soạn phường.
Thành Ôn ra phòng, cũng không xuống đại sảnh lầu một mà lên lầu ba. Tưởng Mục Thăng cũng đi theo, lầu ba có phòng riêng, đặt các loại thực đơn và sổ sách của Thành Ôn.
Thành Ôn đi vào, Tưởng Mục Thăng cũng đi vào theo, cười nói: "Thành nhị gia thật là biết trị người."
Thành Ôn ngồi xuống, bởi vì phía dưới đau, động tác không phải quá tự nhiên, đương nhiên bị Tưởng Mục Thăng phát hiện, nhưng hai người đều bất động thanh sắc.
Thành Ôn cười nói: "Đối phó người như Miêu Chính, không thể nói lí được."
Tưởng Mục Thăng không có ý muốn đi, cũng ngồi xuống, ngồi đối diện Thành Ôn, ho khan một tiếng, cười nói: "Thân thể Nhị gia... Thân thể thế nào rồi?"
Thành Ôn nhịn không được nâng mắt lên nhìn hắn một cái, lập tức lại bình tĩnh rũ mắt, nhìn sổ sách trong tay, nói: "Tôi còn chưa kịp cảm tạ ông chủ Tưởng."
Tưởng Mục Thăng nói: "Cũng vừa vặn nhị tiểu thư Du gia tìm được tôi."
Hai người nói xong, hai người biết nói chuyện làm ăn lại không nói chuyện được nữa, không khí tựa hồ xấu hổ.
Vừa vặn có người đến gõ cửa, là hỏa kế, cầm một thiệp mời, nói: "Lão bản, ông chủ Tưởng, có thiệp mời của nhị vị."
Thành Ôn vươn tay, hỏa kế kia tới đây, đua hai thiệp mời ra sau đó lui ra ngoài.
Tưởng Mục Thăng lấy thiếp mời nhìn, là Hồn Xuân lâu phát tới, trò còn không nhỏ. Nguyễn Dục cô nương Hồn Xuân lâu hát lần cuối, mời Tưởng Mục Thăng và Thành Ôn đến.
Tưởng Mục Thăng nghĩ đến thái độ của Nguyễn Dục với Thành Ôn, nhịn không được nhíu mi, nói: "Có một số việc bản thân Tưởng mỗ không nên nói, nhưng còn phải nhắc nhở Nhị gia một tiếng. Đầu bảng như Nguyễn Dục không thiếu trò, sở dĩ có thể leo lên tên đứng đầu bảng, tâm cơ là không thiếu được. Hơn nữa Thành lão gia muốn cưới Nguyễn Dục vào cửa đã bị truyền khắp Tuyền Giang, Nhị gia vẫn là cách xa thì hơn."
Thành Ôn nở nụ cười, nói: "Nguyễn Dục cô nương cũng không chỉ mời mình tôi, ông chủ Tưởng không phải cũng nhận được thiệp mời sao."
Tưởng Mục Thăng chỉ nở nụ cười, cũng không nói gì thêm.
Miêu Chính rất nhanh đã được người Miêu gia đón đi, nhưng Miêu Khải cũng không xuất hiện. Dù sao Miêu Khải đời này nặng nhất là mặt mũi, không có khả năng xuất hiện ở chỗ mất mặt như thế.
Hạ nhân Miêu gia nhận lỗi với Thành Ôn mãi, lúc này mới cung kính đi.
Gần tới hoàng hôn, Tưởng Mục Thăng và Thành Ôn ngồi xe ngựa đến Hồn Xuân lâu, trong ngày thường hai người hay dùng thời gian ngồi xe ngựa khách sáo vài câu, nói mấy câu pha trò, nhưng hiện giờ hai người đều có chút trầm mặc.
Thành Ôn cả ngày ở Ôn Soạn phường cũng không nghỉ ngơi, hiện giờ lại phải đến Hồn Xuân lâu, cảm thấy thân mình càng không thoải mái, cảm giác khó chịu phía dưới quá rõ ràng, cơ hồ ngồi không yên.
Trong xe ngựa không nhỏ, Tưởng Mục Thăng và Thành Ôn cũng không ngồi cạnh nhau mà là ngồi đối diện. Hai người đều nhìn ngoài cửa sổ, Thành Ôn ngồi lâu không thoải mái, nhẹ nhàng muốn đứng lên muốn giảm bớt một chút đau đớn, không nghĩ tới lại không cẩn thận đụng phải đầu gối Tưởng Mục Thăng.
Thành Ôn khó hiểu cả người run một cái, giống như là bị điện giật, đầu gối tê dại, mỏng manh, lại hết sức rõ ràng.
Ánh mắt hai người vừa lúc chạm vào nhau, Tưởng Mục Thăng tựa hồ là đang tìm đề tài, nói: "Hôm nay Kiều gia về Tuyền Giang, sợ là muốn giữ chúng ta lại uống rượu. Nhị gia sai người về nhà thông báo một tiếng."
Thành Ôn gật đầu một cái, nói: "Vẫn là ông chủ Tưởng nghĩ chu đáo."
May mà Hồn Xuân lâu cách đó không xa, rất nhanh đã tới, hai người xuống xe ngựa, bên trong đã náo nhiệt. Kiều gia ngay lập tức thấy được bọn họ, nhưng nói là thấy được Thành Ôn và Tưởng Mục Thăng, không bằng nói là thấy được Nguyên Bắc theo sau bọn họ.
Sắc mặt Nguyên Bắc cũng không khoái trá như Kiều Quan Niên, anh vừa nhìn thấy mặt lỗ mãng của Kiều Quan Niên kia đã cảm thấy không vui nổi.
Kiều Quan Niên đi tới, dẫn hai người lên phòng bao ngắm cảnh, nói: "Hôm nay nghe hát xong, ai cũng không đi, không say không về."
Hắn dứt lời, quay đầu cười như không cười nhìn chằm chằm Tưởng Mục Thăng, cố ý đi sau vài bước, cho Thành Ôn đi trước, cùng Tưởng Mục Thăng sóng vai đi, đè thấp giọng cười nói: "Được lắm, động tác rất nhanh, không nghĩ tới anh lại là người động tác nhanh nhẹn như thế, còn lưu loát hơn tôi?"
Trên môi Tưởng Mục Thăng là nụ cười nhạt, trong ánh mắt lại không có ý cười, nhìn Kiều Quan Niên một cái, nói: "Kiều gia nói cái gì, Tưởng mỗ không nghe hiểu."
Kiều Quan Niên không sợ hắn, vẫn cứ đè thấp giọng, "Đừng giả ngu với tôi, chị Nhị đã nói với tôi, tôi nói Tưởng Mục Thăng anh vì một miếng ngọc bội mà cho nhiều thế chắc?... Thôi được rồi, hôm nay cho anh một cơ hội, giúp anh làm thằng nhóc Thành gia kia quá chén, thế nào?"
Tưởng Mục Thăng nghe hắn nói hai chữ "ngọc bội" mới chợt nhớ tới, mình đến Tuyền Giang là tới thay người trả ân tình, kết quả lại diễn biến thành như vậy, hắn cơ hồ đã quên chuyện ngọc bội...
Lên lầu hai, vẫn là phòng bao ngày ấy. Mấy người đi vào, vừa lúc nghe được tiếng ủng hộ liên tiếp ở đại sảnh lầu một. Kiều gia tựa lan can nhìn xuống, cười nói: "Nguyễn Dục ra rồi."
Hắn nói xong, Thành Ôn và Tưởng Mục Thăng cũng đến cạnh lan can, Nguyễn Dục một thân hỉ phục, dáng người thướt tha. Cô đi ra, như là biết trên lầu có người, ngẩng đầu lên, liếc lên lầu hai, cho dù là lầu hai cũng có thể nhìn thấy ánh mắt đưa tình của đối phương.
Mày Tưởng Mục Thăng hơi hơi nhăn lại, ánh mắt này tất nhiên không thể nghi ngờ là liếc Thành Ôn. Tâm tư này của Nguyễn Dục, Tưởng Mục Thăng còn có thể không biết sao? Dù sao cũng phải lập gia đình, gả cho Thành Ôn tốt xấu còn trẻ chút, vẫn tốt hơn gả cho Thành lão gia.
Nếu đổi thành ngày trước, Tưởng Mục Thăng tất nhiên là một bộ tư thái xem kịch vui, trải qua đêm hôm đó, tâm tính Tưởng Mục Thăng bỗng nhiên biến hóa, trở nên vô cùng vi diệu.
Ông chủ Tạ rất nhanh tiến vào, hôm nay vẫn là một thân sườn xám xẻ tà, quyến rũ minh diễm, cười hì hì vào, ôm bả vai Thành Ôn, nói: "Nhị gia thân mình ổn không, đừng cố chấp, mau ngồi xuống đi."
Thành Ôn bị anh ấn một cái, tốt xấu là một người đàn ông hàng thật giá thật, lực tay cũng không nhỏ, Thành Ôn bị ấn một cái, nhất thời đau lên, nhấp miệng.
Ông chủ Tạ còn muốn "động chân động tay" nữa, đã bị Tưởng Mục Thăng vươn tay ngăn cản. Tưởng Mục Thăng tự nhiên cười nói: "Chị Nhị sao không mời tôi ngồi xuống."
Ông chủ Tạ chế nhạo Tưởng Mục Thăng, cười nói: "Chạm một cái cũng không được à? Làm sao, có thể rụng miếng thịt chắc? Thành Nhị gia chỉ có thể cho cậu sờ, cậu chạm à?"
Anh nói xong, cố ý liếc nhìn Thành Ôn, nhưng Thành Ôn trời sinh một bộ vân đạm phong khinh, ông chủ Tạ nói như thế nào cũng không có một chút ngại ngùng. Ông chủ Tạ cảm thấy không thú vị, ngồi xuống.
Mọi người cùng ngồi, hỏa kế rất nhanh đưa lên rượu và thức ăn, dưới lầu liên tiếp trầm trồ khen ngợi, trên lầu lại không ai có hứng thú xem cuộc vui. Kiều gia và ông chủ Tạ chỉ sợ thiên hạ bất loạn, thay phiên mời rượu Thành Ôn.
Thành Ôn tất nhiên không thể từ chối, uống hai chén, bởi vì thân mình không thoải mái, cảm giác choáng váng, sắc mặt đỏ ửng.
Thành Ôn vốn định ngồi cạnh Tưởng Mục Thăng, chẳng qua ông chủ Tạ chen vào, lần lượt Thành Ôn ngồi xuống, Tưởng Mục Thăng cũng không thể đi qua, ngồi cách ông chủ Tạ ngồi xuống. Lúc này kiều gia lại bắt đầu mời rượu Thành Ôn, Tưởng Mục Thăng lại bỗng nhiên đứng lên, vươn tay ngăn, cười nói: "Kiều gia hôm nay vui vẻ thế?"
Kiều Quan Niên nhướng mày cười nói: "Đúng đấy, tôi đi ra ngoài buôn bán cũng mấy ngày, thật vất vả mới về, đã nói rồi, chúng ta hôm nay không say không về."
Tưởng Mục Thăng nói: "Nhị gia đã say, không bằng tôi và Kiều gia uống vài chén."
Kiều gia nhìn thoáng qua ông chủ Tạ, sau cười nói: "Đây chính là anh nói đấy, hôm nay tôi và chị Nhị muốn thay nhau chuốc rượu, đến lúc đó cũng đừng khóc."
Khi nói chuyện, dưới lầu đã hát xong, Nguyễn Dục cô nương nhẹ bước hoa sen khoan thai lui về hậu trường.
Mấy thân hào đều muốn gặp Nguyễn Dục một lần, mời Nguyễn Dục lại đây uống hai chén rượu, nhưng mặc cho những thân hào đó kêu như thế nào, Nguyễn Dục cũng không chịu.
Nguyễn Dục ở phía sau tẩy trang, thay sườn xám màu trắng điểm hoa mai. Dáng người Nguyễn Dục không cao gầy như ông chủ Tạ, tuy cũng đẹp, lại thiếu sự quyến rũ chết người.
Nguyễn Dục thanh thản vén mành lên, từ phía sau đi ra, có mắt sắc người lập tức thấy được cô, lập tức la hét, tất cả mọi người vung tiền như rác mời cô đi qua uống rượu, nhưng Nguyễn Dục lại không để ý tới, nhiều lắm là mỉm cười gật gật đầu, nói vài câu khách sáo, chân không dừng nửa bước, đã đi lên cầu thang, lên lầu hai.
Mọi người mất hứng, sôi nổi đoán người trên lầu hai là ai.
Nguyễn Dục lên lầu hai, bưng một bầu rượu, gõ gõ cửa, đi vào cười nói: "Các vị ăn có ngon miệng không? Tiểu nữ tử tới hầu rượu."
Nguyễn Dục vừa nói, vừa đi tới, rót một chén rượu cho Thành Ôn trước, cười nói: "Thành nhị gia, còn nhận ra em không?"
Đầu óc Thành Ôn mơ hồ, nở nụ cười có lệ. Đúng như Tưởng Mục Thăng nói, cậu không muốn thân cận Nguyễn Dục, dù sao Nguyễn Dục không chỉ là vợ bé Thành lão gia, còn thân cận với Thành Hạo.
Thành Ôn cười nói: "Tôi làm sao có thể không nhận ra Nguyễn Dục cô nương. Chúc mừng tiểu thư Nguyễn Dục lập tức được tự do."
Nguyễn Dục lập tức cười thẹn thùng, mím môi, nhẹ giọng nói: "Nhị gia... Nhị gia... Có rảnh không, em muốn mời Nhị gia uống một chén rượu nhạt."
Cô ta vừa nói xong, Tưởng Mục Thăng lập tức bật cười, nói: "Tiểu thư Nguyễn Dục đây là bên trọng bên khinh, chúng tôi vẫn còn ngồi đây."
Tưởng Mục Thăng tuy rằng cười, nhưng ý cười không lan tới đáy mắt. Nguyễn Dục vô ý liếc mắt một cái, cảm thấy có chút sợ hãi, trong lòng không lý do run một cái, nhưng cô tốt xấu là đầu bảng trà trộn lâu trong Hồn Xuân lâu, biết ăn nói không phải giả, nói: "Nhìn ông chủ Tưởng nói kìa, nào, em mời ông chủ Tưởng."
Tưởng Mục Thăng không từ chối, sảng khoái uống rượu Nguyễn Dục mời.
Hắn uống xong, trên môi như cũ treo nụ cười, lại nói: "Tiểu thư Nguyễn Dục, chúng tôi còn có chuyện làm ăn muốn nói, chuyện này cô nghe cũng buồn tẻ."
Mặt Nguyễn Dục biến sắc, môi run run hai cái. Ngay từ đầu cô đã biết Tưởng Mục Thăng không dễ chọc, cho nên căn bản không muốn nịnh bợ Tưởng Mục Thăng, vừa lên đã đi nịnh bợ Thành Ôn, muốn để Thành Ôn cứu mình khỏi "biển khổ". Cô nào nghĩ đến, Thành Ôn cũng là người khôn khéo, không chút nào hâm mộ mình, mà Tưởng Mục Thăng này, càng là người không gần nữ sắc. Cô sống bao năm nay, chưa có đàn ông nào cự tuyệt mình, càng miễn bàn mời mình ra ngoài trắng trợn như thế.
Nguyễn Dục chung quy không thể xụ mặt, cười gượng vài cái, nói: "Em vừa vặn còn có việc, về trước, các vị nhất định phải tận hứng."
Tất cả mọi người xem ở trong mắt, Kiều gia vẻ mặt cười tủm tỉm, ông chủ Tạ càng là vẻ mặt sâu không lường được.
Kiều Quan Niên và ông chủ Tạ hữu ý chuốc rượu, tửu lượng Tưởng Mục Thăng tuy rằng tốt, nhưng không chịu nổi hai người cùng làm khó hắn. Thành Ôn vẫn luôn cười tủm tỉm không nói gì, mọi người uống đến khi đóng cửa, đại sảnh lầu một đã không còn ai, bọn tiểu nhị cũng từng người về nhà, có hỏa kế tiến vào, hỏi bọn họ muốn thêm rượu không.
Lúc này Tưởng Mục Thăng tuy rằng còn tỉnh táo, nhưng kỳ thật đã choáng váng, ánh mắt tựa hồ không bị mình khống chế nữa, không tự giác liếc Thành Ôn.
Thành Ôn tựa hồ là bắt gặp ánh mắt Tưởng Mục Thăng, đột nhiên nở nụ cười. Dưới ánh đèn con ngươi Thành Ôn giống như điểm nước sơn, khóe mắt ửng đỏ càng là thêm một phần phong thái. Tưởng Mục Thăng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ánh mắt tự nhiên rời đến nơi khác.
Thành Ôn cười nói: "Tôi thấy ông chủ Tưởng đã uống say, chúng ta hôm nay về thôi."
"Cái này không thể được."
Ông chủ Tạ cười nói: "Chúng tôi vẫn chưa uống đủ."
Thành Ôn nói: "Nếu không như vậy đi, tôi đỡ ông chủ Tưởng đi nghỉ ngơi trước."
Cậu nói lời này xong, Tưởng Mục Thăng cũng sửng sốt một chút. Kiều Quan Niên cười nói: "Cũng được, bảo tiểu nhị mở phòng ở lầu ba ra, làm phiền Nhị gia đỡ con ma men này lên."
Nguyên Bắc nghe, không biết thâm ý của mọi người, thành thật đứng lên, nói: "Để tôi."
Kiều gia kéo Nguyên Bắc, nháy mắt ra dấu, nói: "Em lên làm gì, uống thêm mấy chén với chúng tôi."
Tiểu nhị kia nghe, sắc mặt xấu hổ, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại không dễ nói ra, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói: "Cái kia... Kiều gia, phòng kia... Thích hợp không?"
Kiều gia trừng mắt, nói: "Sao không thích hợp?"
Ông chủ Tạ cười tủm tỉm nói: "Kiều gia nói gian kia thích hợp, tôi cảm thấy cũng rất thích hợp, cậu đi chỉ đường đi."
Tiểu nhị lúc này mới gật gật đầu, như cũ chần chờ, dẫn Thành Ôn và Tưởng Mục Thăng lên lầu ba.
Thành Ôn đỡ Tưởng Mục Thăng, Tưởng Mục Thăng cảm thấy kỳ thật mình còn không đến mức bị người đỡ đi, tuy rằng cảm giác say, nhưng vẫn tỉnh táo.
Đến lầu ba, đi đến đầu phòng, tiểu nhị đẩy cửa ra, cũng không có ý đi vào, cúi đầu khom lưng cười nói: "Hai ông chủ, tiểu nhân không đi vào."
Thành Ôn gật gật đầu, tiểu nhị kia chạy nhanh như chớp làm Thành Ôn nheo mắt, tựa hồ cảm thấy có cái gì không đúng.
Hai người đi vào, nhưng thấy trong phòng treo bức màn, ngăn cách ánh trăng ngoài cửa sổ, mờ ám, loại hôn ám này mang theo sắc thái kiều diễm không bình thường, bởi vì bức màn đều là sa mỏng...
Vào phòng, có treo một bình phong, vén bình phong, chỉ thấy một cái giường lớn, bốn góc giường cũng treo màn sa mỏng, đệm chăn trên giường là thành đôi, ngăn tủ đầu giường đặt các loại roi, còng tay, ngọc thế.
Ánh mắt Thành Ôn đầu tiên là sửng sốt, lập tức nghĩ đến, thiếu chút nữa quên nơi này là Hồn Xuân lâu...
Tiểu nhị còn săn sóc đóng cửa lại, Tưởng Mục Thăng chẳng biết tại sao, có lẽ bởi vì trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cũng có lẽ là bởi vì say, lại có một chút miệng khô lưỡi khô.
Thành Ôn đỡ hắn, nói: "Nếu ông chủ Tưởng say, nghỉ ngơi một lát đi."
Nói xong, cậu đỡ hắn lên giường, nhưng trong nháy mắt cũng không biết như thế nào hai người đều ngã xuống giường, hô hấp Thành Ôn vẩy vào cổ Tưởng Mục Thăng, làm Tưởng Mục Thăng dồn dập lăn động yết hầu, tay không tự giác đặt ở thắt lưng Thành Ôn, nhẹ nhàng dùng sức.
"Ưm..."
Thành Ôn khẽ hừ một tiếng trong lỗ mũi, một tiếng này cực kỳ nhu thuận, giọng có chút yếu, như là lông chim, vuốt tim Tưởng Mục Thăng ngứa ngáy.
Hô hấp Tưởng Mục Thăng nhất thời ồ ồ, nghiêng người chặn Thành Ôn, nương mùi rượu, bá đạo ngậm môi Thành Ôn, cảm thụ đối phương bởi vì chính mình hôn môi mà hô hấp hỗn độn.
Thành Ôn ngây ngô đáp lại, nhưng không kháng cự, tựa như ngày ấy ở trong ngõ hẻm, thậm chí nắm chặt phía sau lưng Tưởng Mục Thăng, tựa hồ là ngượng ngùng.
Tưởng Mục Thăng bị Thành Ôn trêu chọc đến khó chịu, vươn tay xé rách quần áo Thành Ôn. Thành Ôn đột nhiên cười khẽ một tiếng, nhấc thắt lưng, khóa ngồi ở trên lưng Tưởng Mục Thăng, chủ động vươn tay vào áo Tưởng Mục Thăng, cúi đầu, hôn ngực Tưởng Mục Thăng.
Hô hấp Tưởng Mục Thăng đột nhiên ồ ồ, môi Thành Ôn có chút nóng người, từng chút từng chút xúc hôn lên lồng ngực của hắn, thậm chí vươn đầu lưỡi ra, theo vết sẹo trên người Tưởng Mục Thăng nhẹ nhàng liếm liếm, mỗi một cái đều gõ thần kinh của hắn.
Thành Ôn cảm nhận được có cái gì đã ngẩng đầu, kề ở sau mình, nhưng không có một chút không thoải mái, tinh tế hôn ngực Tưởng Mục Thăng, lại cúi đầu, chủ động ngậm môi Tưởng Mục Thăng, học hôn môi mới vừa rồi của Tưởng Mục Thăng, hôn trả hắn.
Tưởng Mục Thăng cho tới bây giờ không nghĩ tới Thành Ôn chủ động như vậy, thuận theo thu liễm một thân gai, làm hắn có chút "thụ sủng nhược kinh". Kỳ thật nếu trong ngày thường Tưởng Mục Thăng sớm nên kéo chuông cảnh tỉnh, nhưng hôm nay Tưởng Mục Thăng, cũng thật sự là thuyền nhỏ trong ngòi.
Tưởng Mục Thăng bị nụ hôn ngây ngô của Thành Ôn biến thành trong lòng ngứa, một cỗ khô nóng mãnh liệt ập lên, vừa muốn động tác, hai cổ tay chợt lạnh, "cạch" một tiếng rất nhỏ. Thành Ôn ngẩng đầu, cong khóe miệng, ánh mắt sáng ngời, tươi cười thực hiện được ý đồ.
Tưởng Mục Thăng cũng đột nhiên nở nụ cười, tựa hồ có vài phần bất đắc dĩ, cũng lạ mình phớt lờ như vậy, nghĩ đến Thành Ôn tuy rằng thoạt nhìn ôn hòa, nhưng làm sao có thể thuận theo đến tùy ý mình muốn làm gì thì làm như vậy, thậm chí còn chủ động trêu chọc mình. Tưởng Mục Thăng cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai tay của mình thủ sẵn còng tay vừa rồi đặt ở tủ đầu giường...
Thành Ôn vỗ vỗ tay, từ trên người Tưởng Mục Thăng xoay người xuống dưới, đứng ở bên giường, ngón tay từ ngực Tưởng Mục Thăng đi xuống, xẹt qua chỗ bị mình trêu chọc cứng rắn, thanh âm ôn hòa, cười nói: "Ông chủ Tưởng nghỉ ngơi đi."
Tưởng Mục Thăng tỉnh táo không ít, cười nói: "Nhị gia, ngày ấy tôi cứu em từ tay Miêu Chính, em đối xử với ân nhân như vậy?"
Thành Ôn cười tủm tỉm một đôi phượng nhãn, làm tim Tưởng Mục Thăng thình thịch, khó hiểu cảm thấy hô hấp căng thẳng, phía dưới lại bắt đầu khô nóng.
Thành Ôn cười nói: "Đúng là bởi vì cảm kích ông chủ Tưởng, lại suy xét đến sau này còn phải dựa vào ông chủ Tưởng hợp tác, cho nên mới không đòi lại ông chủ Tưởng một lần. Anh nhìn xem, đồ ở đây chuẩn bị cũng rất đầy đủ."
Nói xong cậu còn cầm lấy thuốc cao bôi trơi ở tủ đầu giường đùa nghịch một chút. Tưởng Mục Thăng đương nhiên biết, Thành Ôn nói "đòi một lần" là cái gì, sợ là lần trước mình thừa dịp Thành Ôn thần chí không rõ, làm quá ác, hiện giờ ngược lại bị Thành Ôn trả đũa...
Thành Ôn nói xong muốn đi, tay Tưởng Mục Thăng bị còng, không thể động, chỉ theo bản năng gọi một câu, "Thành Ôn."
Thành Ôn dừng bước lại, khó hiểu tim đập nhanh hơn. Mỗi lần Tưởng Mục Thăng luôn gọi mình là "Nhị gia", lần đầu gọi tên đứng đắn như vậy, cái loại giọng khàn khàn đầy tình dục này, Thành Ôn bỗng nhiên chịu không nổi.
Thành Ôn xoay đầu, Tưởng Mục Thăng cũng không thấy giận, giọng khàn khàn trầm thấp như cũ, cười nói: "Chúng ta hôm nào nói chuyện nghiêm túc, khả năng có một số việc để em hiểu lầm."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phương pháp ăn Thành Tiểu Ôn
Đồ ăn chiêu bài của dược thiện phường: Thành Tiểu Ôn xào lăn
Cách nấu: rau thơm (xuân dược) nhất định cần, một chút muối (KY), xào lửa lớn, thời gian địa điểm y theo khẩu vị cá nhân phối (tác giả tương đối thích dã chiến!)
Mùi vị: thơm nồng, sắc hương vị đầy đủ!
Người ăn: phải là ông chủ Tưởng
(thức ăn quá chính trực, xin đừng bắt chước, nếu không tự gánh lấy hậu quả.)
Định đăng hai chương mà chương này dài quá, gấp đôi chương bình thường (; ̄Д ̄)