Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

chương 12: vào kinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Vào kinh

Bên này đoàn người Lạc Thi Kiều vẫn còn trên đường vào kinh, bên kia kinh thành dĩ nhiên là sôi sùng sục. Tương Vương dị họ Vương đã qua bảy mươi cùng với Thừa tướng đương triều đồng thời tuyên bố tìm về ngoại tôn cùng trưởng tôn thất lạc nhiều năm., tin tức này có thể nói là một hòn đá dấy lên sóng lớn ngập trời. Chuyện năm đó trong kí ức mọi người đã quá mơ hồ, nhưng mà mọi người vẫn chưa thể quên được hai người phong hoa tuyệt đại năm đó - nữ nhi duy nhất của Tương Vương, Tư Cẩm quận chúa cùng trưởng tử của Thừa tướng, Lạc đại tài tử. Lần này tìm được ngoại tôn, như vậy hai người thì sao? Những người trong kinh muốn nhìn thấy phong thái hai đại nhân vật nổi tiếng năm đó bắt đầu trông ngóng không ngừng.

Ở đây là muốn nói Tương Vương mang họ Vương, họ khác với Hoàng thất nhưng vẫn được phong làm Vương gia. Tương Vương là đại tướng quân có công và là huynh đệ kết nghĩa với Hoàng đế cho nên dù không có quan hệ huyết thống vẫn được nhập hoàng tịch, trở thành người hoàng thất, trên danh nghĩa vẫn có quan hệ thân thích với người hoàng tộc.

Trong kinh thành xuất hiện chuyện khác thường đâu chỉ là trò vui cho bách tính xem, từ khi Tư Cẩm quận chúa cùng Lạc công tử đồng thời mất tích thì chưa bao giờ thấy Tương Vương phủ và phủ Thừa tướng qua lại với nhau. Hạ nhân hai phủ cũng không có bất kì mối quan hệ nào, bây giờ nghĩ đến bởi vì đã tìm được người về, mọi người lúc này mới có nguyên cớ tiêu tan hiềm khích trước kia.

Hoàng cung, bên trong Ngự thư phòng, hai ông lão tuổi già đang đánh cờ, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện, bầu không khí khá là hòa hợp.

"Lão ca, nghe nói nói đã tìm được nhi tử của Tiểu Cẩm nhi, vẫn đang trên đường về kinh sao?". Lão nhân một thân long bào vàng óng ánh tay cầm quân cờ màu đen, bình tĩnh thong dong hạ cờ, vẻ mặt hờ hững nhìn lão nhân mặc áo mãng bào màu tím trước mặt.

"Ừ". Lão nhân thân mãng bào màu tím vô cùng lạnh nhạt trả lời một câu, hai người kết giao mấy chục năm, hắn từ lúc còn trẻ rất ít lấy ngữ khí này để nói chuyện. Thế nhưng đối với chuyện này hắn không có cách nào thay đổi thái độ.

Hai người này chính là đương kim thánh thượng cùng với Tương Vương hiện nay.

Nhận được câu trả lời lạnh nhạt của đối phương, Cảnh Thái đế đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức bỏ quân cờ trong tay xuống, thở dài nói: "Đã nhiều năm như vậy, lão ca vẫn không muốn tha thứ cho đệ đệ sao?".

"Ừ", lần này Tương Vương vẫn lạnh nhạt trả lời một câu. Hắn có thể ôn hòa nhã nhặn đánh cờ nói chuyện với người này, nhưng không đại biểu oán khí trong lòng đã tiêu tan. Việc năm đó không thể tách rời liên quan đến người này, tuy rằng sau đó mọi người đều biết mình bị lợi dụng nhưng mà tình nghĩa huynh đệ trong lúc đó vẫn hiện lên vách tường khó tiêu tan. Đồng thời mấy năm nay Cẩm nhi chịu khổ không phải đã không có cách nào bù đắp được sao?

Đáp án thẳng thắng như vậy của Tương Vương khiến Cảnh Thái đế nhất thời nghẹn lời, trợn to hai mắt muốn nhìn xem đối phương có nói thật lòng hay không. Sau đó nhận ra hành động của mình có chút buồn cười, hai người quen biết từ nhỏ làm sao lại không hiểu đối phương? Tính tình Tương Vương thế nào hắn hiểu rõ nhất, hành động năm đó của mình đã vô tâm xúc phạm đến người lão nhân này quan tâm nhất, bây giờ hại người ta âm dương cách biệt, tội nghiệt như vậy, làm sao có thể nhanh chóng tiêu tan? Nói vậy, lão huynh của mình bây giờ tâm tình đang rất nóng nảy, hắn gần đây cần phải cẩn thận mới tốt a.

"Tiểu Cẩm nhi cũng đã có nhi tử, đối với ngoại tôn duy nhất này lão ca có dự định sắp xếp như thế nào?". Cảnh Thái đế đúng lúc hỏi vấn đề này, Tương Vương người này hắn quá rõ ràng, bao che khuyết điểm đã đạt đến cảnh giới. Mà hắn cũng biết giới hạn cuối cùng của đối phương chính là người thân duy nhất này, mình cũng cần phải quản tốt con cái cùng nhóm thần tử của mình không phải sao?

Nghe được vấn đề này của Cảnh Thái đế, ánh mắt đang nhìn chằm chằm bàn cờ của Tương Vương cuối cùng cũng dời đi, đập vào đáy mắt là gương mặt già nua phong sương của Cảnh Thái đế, lời nói không chút nghĩ ngợi đã bật thốt lên: "Tự do, hạnh phúc, vô ưu".

"Đã hiểu", Cảnh Thái đế cười gật đầu, rõ ràng giữa hai người không có ước định gì thế nhưng hắn vẫn làm ra bộ mặt hứa hẹn, cũng bởi vì vẻ mặt này mà gương mặt vốn cứng nhắc của Tương Vương liền buông lỏng. Hắn làm sao lại không biết vị lão đệ này vẫn tự trách trong lòng suốt hơn hai mươi năm qua? Thế nhưng, vẫn khó có thể tha thứ, Cẩm nhi..... Vừa mới nhớ đến những lời mà người mình phái ra ngoài tìm hiểu, trong lòng hắn phảng phất như nghe thấy tiếng tim mình rỉ máu. Chí bảo hắn sủng trong lòng bàn tay thậm chí đến lúc chết đi cũng không toàn thây, cảnh tượng như vậy hắn không dám tưởng tượng, càng khó có thể tiêu tan. Thế nhưng tuy rằng hắn tức giận thì cũng biết lỗi sai không phải của Cảnh Thái đế. Bây giờ truy cứu trách nhiệm chuyện năm đó đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Người chết đã chết rồi, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống. Cẩm nhi, con trai của con, ta chắc chắn sẽ bảo hộ một đời chu toàn, một đời vô ưu.

Lúc này vào xuân chưa được bao lâu, một đời lên bắc Lạc Thi Kiều tất nhiên cảm nhận được phong quang không giống nhau của hai miền. Đã từng chỉ có thể nhìn thấy trên sách, bây giờ lại chân thực hiện ra trước mắt nàng. Thì ra dù trong sách có miêu tả tốt đến đâu thì cũng không thể hiện hết cái đẹp của mĩ cảnh. Cái đẹp thiên nhiên truyền đạt cho thế nhân chỉ có khi tự mình đặt chân vào cảnh giới mới có thể cảm nhận rõ ràng. Đối mặt với phong cảnh khác biệt với trấn Thanh Hà, trong lòng Lạc Thi Kiều là thích thú, nhưng càng nhiều hơn là băn khoăn. Rời đi nơi mình sống suốt bốn mươi năm, sắp phải đối mặt với hoàn cảnh xa lại, mặc dù tâm trí đã trưởng thành thì cũng làm sao? Rất nhiều lúc Lạc Thi Kiều cảm thấy ba mươi sáu năm nhân sinh kiếp trước của mình sống quá uổng phí, cả lòng đều là Thạch Vân Phi, nàng căn bản không thể hòa nhập với những năm tháng không có Thạch Vân Phi. Nàng một mực chờ đợi, rồi lại như một đứa trẻ ẩn nấp dưới sự bảo hộ của Tôn Hân sóng yên biển lặng vượt qua mười tám năm. Buồn cười chính là mãi đến tận cùng nàng mới hiểu được. Thật tâm mà nói nàng cùng những thiếu nữ vừa mới đi vào thành kia cũng không có gì khác nhau, bất kể là tâm trí hay những gì đã trải qua.

Vì lẽ đó, nàng lo sợ bất an. Kinh thành, đó là nơi vốn tưởng rằng cả đời không thể đến được, là nơi nàng không muốn dính líu đến nhưng lại trở thành nơi sau này nàng sẽ sinh sống. Mà cuộc đời này rốt cuộc cũng xuất hiện sóng lớn không giống như kiếp trước, vì sao lại như vậy? Tại sao kiếp trước nàng không được người thân nhận về, mà kiếp này lại đi đến con đường như thế này?

Chẳng lẽ thân thể kiếp này của mình có sự thay đổi so với kiếp trước.

Không, lí do này không thể chấp nhận, cha mẹ của mình vẫn giống như kiếp trước, không giống như bách tính bình thường của trấn nhỏ. Cho dù che lấp thế nào thì khí độ bất phàm trên người cũng nổi bật bọn họ với những người xung quanh, như vậy, là chuyện gì dẫn đến nàng phải khổ cực suốt mười tám năm của kiếp trước?

Kiếp trước cái chết của cha vô cùng đột ngột, cũng không giống như bây giờ, sau khi phát bệnh được mình cứu chữa sống sót, sau đó biết được tình hình sức khỏe của mình mà làm ra sắp xếp như lúc này. Thế nhưng mặc dù chuyện xả ra đột ngột thì nhớ lại năm đó khi cha phát bệnh cũng có dáng vẻ như muốn nói gì đó với mình. Kiếp trước lúc cha phát bệnh mình không có ở lớp học, như vậy người biết nội tình nhất định là môn sinh thân cận nhất của cha. Môn sinh thân cận nhất kiếp trước của cha? Đáp án có vẻ đã nổi lên mặt nước, Thạch Vân Phi, kiếp trước chắn chắc trước khi chết cha đã nói thân thế của mình cho Thạch Vân Phi biết. Thế nhưng sao người này lại không đem mọi chuyện nói với mình kia chứ?

Chuyện này tựa hồ cũng không phải rất khó đoán.

Thạch Vân Phi, nam nhân ích kỉ này, hồi tưởng lại dáng vẻ bị khiếp sợ của đối phương khi lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của mình, giờ phút này Lạc Thi Kiều chỉ cảm thấy buồn cười. Chỉ là một tên háo sắc mà thôi, tuy nói sau ngày đó Thạch Vân Phi nổi lòng chăm sóc chính mình, nàng cũng dần dần bị sự nhiệt tình của nam nhân này thuyết phục. Thế nhưng tất cả đều là lời nói dối thôi phải không? Bởi vì ham muốn sắc đẹp của mình, vì lẽ đó không nói sự thật thân thế cho nàng biết, bởi vì nếu như thế, hắn thân là một nho sinh nghèo túng sẽ không có cách nào trèo cao. Sau đó thì sao? Vào kinh dự thi, đậu được Trạng nguyên, thành Phò mã, như vậy càng không thể đem chân tướng nói cho nàng biết, sự thật cứ như vậy bị mưa gió vùi lấp. Nếu không có kì ngộ nàng trọng sinh ngày đó, chắc chắn không thể nào biết được thân thế của mình, làm sao có được ngày hôm nay. Tên nam nhân này bản tính đã ích kỉ rồi.

Nghĩ thông suốt được vấn đề này, vốn dĩ tâm tình của Lạc Thi Kiều đã không tốt càng thêm trở nên lạnh lẽo, phối với một thân nam trang tố tịnh, càng khiến người ta cảm giác được loại hương vị không dính chút bụi nhân gian. Điều này khiến cho mỗi một người đi trong đoàn đều run sợ trong lòng, cảm thấy đây là chủ tử không thể chọc đến, mọi chuyện nếu có thể nhân nhượng liền nhân nhượng hết mức có thể. Đối với suy nghĩ của mọi người, Lạc Thi Kiều tất nhiên không biết, chỉ chìm đắm trong dòng suy tư của mình, dọc theo đường đi cũng không nhớ đến việc thưởng thức mỹ cảnh. Chỉ là mới đầu mùa xuân, thế nhưng càng đi về phía bắc thì càng lạnh, dù Lạc Thi Kiều đã mặc áo lông cáo thì đối với người chưa bao giờ chịu qua giá lạnh như vậy cũng cảm thấy có chút chịu không nổi. Khí trời rét căm căm phương bắc thật sự không thể đùa.

Lúc nhanh lúc chậm, đoàn người Lạc Thi Kiều nửa tháng sau đã đến ngoại ô kinh thành. Xa xa nhìn lại Lạc Thi Kiều liền thấy tường thành hùng vĩ, một đường lên bắc đã thấy qua nhiều tòa thành phồn hoa nhưng chưa có nơi nào có cảm giác nghiêm trang như vậy. Đây là kinh thành sao? Đó là nơi cha mẹ sinh ra, lớn lên, gặp gỡ rồi tìm hiểu nhau sao?

Lạc Thi Kiều không biết cưỡi ngựa nên dọc đường đi đều ngồi trong xe ngựa, vậy mà lúc này xe ngựa lại ngừng lại. Nàng vẫn không rõ nguyên do, mãi cho đến khi được mời ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy cảnh tượng nhốn nháo thì mới hiểu ra tình cảnh của mình bây giờ. Thì ra Lạc Thi Kiều nàng vào kinh nhận thân còn có thể trở thành đối tượng ra mắt cho tất cả mọi người sao? Giống như xiếc thú bị mọi người vây quanh nhìn xem, cảm giác như vậy khiến Lạc Thi Kiều cực kì căm ghét, nàng nhìn thống lĩnh hộ tống mình, ngữ khí lạnh lẽo hỏi: "Chuyện gì thế này?".

Thống lĩnh đại nhân đột nhiên bị chấp vấn có chút không kịp phản ứng, nhìn bách tính vây xem cùng quan binh duy trì trật tự xung quanh, hiện trường không có gì không đúng, hắn vẫn chưa nhìn ra có chỗ nào không ổn. Người có thân phận hiển hách trong thành không phải khi xuất hành cũng là trận thế như vậy sao? Nhưng mà hắn đã quên Lạc Thi Kiều không phải là người kinh thành, cũng không phải là quan to quý nhân từ nhỏ đã quen nhìn cảnh này, chắc chắn là cảm thấy không tự nhiên. Từ nhỏ Lạc Thi Kiều chưa từng đối mặt với tình cảnh bây giờ, sau đó lại biết được Thạch Vân Phi vì quyền quý mà bỏ rơi mình mà càng thêm tự ti trong lòng. Vào giờ phút này bị mọi người vây xem khiến nàng chỉ cảm thấy lúng túng, giống như đang xích lõa biểu diễn, giống như chuyện cười vậy. Cảm giác như vậy, nàng vô cùng chán ghét.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio