Chương : Gió nổi lên
Vốn cho rằng một ngày này có thể trôi qua bình thản, thế nhưng sự xuất hiện của Ngự lâm quân nháy mắt đã đánh vỡ sự yên tĩnh ở Lễ bộ. Nhìn tất cả mọi người bắt đầu lộ sắc mặt lúng túng, thậm chí còn muốn trốn tránh, Lạc Tử Phong mới ý thức được những người này lúc nãy chỉ là giả vờ, là đang muốn che đậy nội tâm sợ hãi của mình sao?
Lễ bộ Thượng thư Lý Thanh Nham sắc mặt tái nhợt bị thủ lĩnh Ngự lâm quân Tạ Thành Anh dẫn đi, Lạc Tử Phong đối với chuyện này không hiểu vì sao, tiến lên một bước hỏi: "Tạ tướng quân, đây là tại sao? Lý đại nhân hắn phạm tội gì sao?".
Tạ Thành Anh quay đầu nhìn lại, thấy người tiến lên là Lạc Tử Phong, sắc mặt cứng ngắc hơi hòa hoãn, nhưng vẫn có thể nhận ra tâm tình đối phương lúc này không tốt. "Thế tử, điều tra cho thấy trong Lễ bộ có người tư thông với địch bán nước, làm Lễ bộ Thượng thư, tội thần Lý Thanh Nham đương nhiên phải đứng mũi chịu sào. Bản quan còn có công vụ trên người, xin Thế tử nhường bước".
Nghe Tạ Thành Anh nói vậy, Lạc Tử Phong cũng chỉ bất đắc dĩ lùi qua một bên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lý Thanh Nham, tư thông với địch bán nước sao? Cảnh Dung nói nước Lễ bộ quá sâu chính là chỉ chuyện này? Lạc Tử Phong lắc đầu một cái, không thể nào, trong Lễ bộ này ai cũng có khả năng, thế nhưng Lý Thanh Nham nhát gan sợ phiền phức, cẩn thận chặt chẽ tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà lời Tạ tướng quân nói nàng không có cách nào phản bác, dù sao Lý Thanh Nham cũng là người quản lý Lễ bộ, nếu nhận định trong Lễ bộ có mật thám địch quốc thì bất kể có đúng hay không thì đường quan của Lý Thanh Nham cũng tận rồi. Từ chỗ Lạc thừa tướng nghe được con đường làm quan của Thượng thư đại nhân vô cùng nhấp nhô, lúc này nàng cũng chỉ có thể bóp chặt cổ tay, hi vọng có thể sớm ngày tra ra chủ mưu, nàng cũng có thể cầu xin Hoàng thượng, để có thể phán án nhẹ một chút.
Đương nhiên, Tạ Thành Anh không chỉ dẫn một mình Lý Thanh Nham đi, tất cả quan chức có liên quan đến kho vũ khí đạn dược đều bị mang đi, trong đó cũng bao gồm cả Cố Hi Hoằng. Trong chớp mắt Cố Hi Hoằng bị Ngự lâm quân dẫn đi, Lạc Tử Phong nhìn thấy khóe môi đối phương giương lên nụ cười trêu tức. Trêu tức? Đây không phải là không hợp lẽ thường sao? Tư thông địch bán nước.... Đột nhiên Lạc Tử Phong mở to hai mắt, chẳng lẽ Cố Hi Hoằng đang ám chỉ những người đang cạnh tranh hoàng quyền, cho nên hắn mới không sợ hãi sao? Dù sao một người luôn hi vọng trở thành Hoàng đế thường chính là người khó bán nước nhất, hắn là đang cười những kẻ làm chuyện vô ích sao?
Nhưng mà, nghi vấn vừa hình thành, ánh mắt Cố Hi Hoằng liền chuyển lên người nàng, tuy không có giao lưu ngôn ngữ thế nhưng ánh mắt kia.... Lạc Tử Phong hiểu rõ, nụ cười trêu tức kia là cho nàng xem. Cho nàng xem? Lạc Tử Phong dời tầm mắt, không nhìn Cố Hi Hoằng cười, cười làm cái gì, cũng không phải nàng vạch trần chuyện này.....
Chờ đã, chẳng lẽ.... Lạc Tử Phong cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì, nhíu mày, chuyện pháo tín hiệu là nàng nghe từ chỗ Cảnh Dung, cho nên chuyện lần này là do Cảnh Dung làm? Vì vậy Cố Hi Hoằng mới cười như vậy với nàng? E là trong lòng đối phương nàng là cùng một phe với Cảnh Dung, muốn cho hắn nếm mùi tai ương lao ngục.... Nghĩ đến đây, Lạc Tử Phong ngược lại có chút thoải mái, như vậy cũng được, cừu hận của Cố Hi Hoằng bị nàng gánh vác một phần, mặc dù có chút oan uổng vì thực tế Cảnh Dung cái gì cũng không cho nàng biết, thế nhưng nếu có thể chia sẻ hận thù với nàng ấy thì nàng tất nhiên cực kì tình nguyện.
Một trận khôi hài cứ diễn ra, Ngự lâm quân đột ngột xuất hiện, biến mất cũng rất nhanh, chỉ là người trong phủ nha Lễ bộ cũng đã thiếu đi phân nửa. Nhìn vẻ nghiêm nghị chưa hề biến mất trên mặt mấy người kia, nàng biết họ còn lo lắng, kì thực nhiều người cũng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, chỉ biết Lễ bộ gặp nạn. Một câu "tư thông địch bán nước" của Tạ Thành Anh đã khiến bọn họ kinh sợ, tội như thế chính là liên lụy đến cửu tộc. Trong lúc nhất thời người ở Lễ bộ đều thay nhau suy đoán, người tư thông với địch rốt cuộc là ai, dù sao chuyện lớn như vậy, chỉ cần có chút quan hệ với đối phương thì không chừng cũng bị liên lụy. Mà Lạc Tử Phong ngồi ngốc một chỗ cũng phát hiện, quả nhiên mọi người đều tránh nhắc đến Cố Hi Hoằng, mọi người tự nhiên đem Tứ hoàng tử loại trừ ra ngoài, thế nhưng, chính vì như thế nên Lạc Tử Phong ngược lại có cảm giác Cố Hi Hoằng là mật thám. Đương nhiên nàng cũng biết cảm giác này buồn cười cỡ nào, người nắm giữ kí ức kiếp trước như nàng hiểu hơn ai hết, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì Hoàng đế tương lai chính là Cố Hi Hoằng. Như vậy, một người nhất định sẽ trở thành Hoàng đế tại sao còn làm ra chuyện như vậy? Vì lẽ đó, đại khái hôm nay là nàng nghĩ quá nhiều rồi nên mới xuất hiện ý nghĩ như vậy, Cố Hi Hoằng làm sao có khả năng.....
"Aaaa!!". Lạc Tử Phong có chút buồn bực gãi đầu, càng nghĩ như vậy thì ý tưởng kia càng kêu gào trong lòng. Chính Cố Hi Hoằng cũng không biết hắn sẽ trở thành Hoàng đế không phải sao? Vì vậy nếu làm ra chuyện như vậy thì cũng không phải là không thể lý giải, cho rằng mình không có hi vọng làm Hoàng đế, cho nên mới bất đắc dĩ kí thỏa thuận với địch quốc. Dù sao bây giờ quan hệ của Cảnh Dung và Cố Hi Hoằng có chút căng thẳng, huống chi cục diện bây giờ cũng là động cơ cho Cố Hi Hoằng làm vậy. Mặc dù đúng là hắn làm như thế, thế nhưng không có ai đem ánh mắt hoài nghi đặt lên người hắn, nếu một người có thể đảm bảo mình tuyệt đối không bị hoài nghi thì hắn liền rất có thể làm ra chuyện như vậy không phải sao?
Ngày hôm sau, sau khi nghe được một tin, Lạc Tử Phong bị chấn kinh rồi, cuối cùng cũng không suy nghĩ đến chuyện này nữa, phân tích của nàng không hề có tác dụng, người nàng cho rằng khó có có thể làm nhất lại....
Đêm qua Lễ bộ Thượng thư Lý Thanh Nham ở trong nhà giam sợ tội tự sát, bên cạnh thi thể là một lá huyết thư nhận tội, vụ án Lễ bộ không thẩm tra mà đã phá được, người vô tội đều được phóng thích.
Xế chiều hôm đó, Lạc Tử Phong liền lần thứ hai nhìn thấy Cố Hi Hoằng một thân quan phục, thần thái sáng láng xuất hiện trước cửa phủ nha Lễ bộ. Lần này hắn lấy thân phận Thượng thư Lễ bộ để xuất hiện, haha, thân là Hoàng tử mà có thể nhậm chức trong lục bộ đã là hiếm thấy, bây giờ Cố Hi Hoằng lại là Thượng thư Lễ bộ, chuyện này đúng là xưa nay chưa từng có.
"Tử Phong.... Tử Phong.....". Trong bữa tối, Tương Vương gọi không biết bao nhiêu lần, mà hài tử này, từ hôm qua tan làm về nhà liền hồn vía lên mây, không ngờ hôm nay càng nghiêm trọng hơn, ngẫm lại chuyện phát sinh gần đây, hắn cũng có thể hiểu được nguyên nhân. "Tử Phong, còn đang suy nghĩ chuyện của Lý Thượng thư sao?".
Lạc Tử Phong bị Tương Vương gọi tỉnh có chút thẫn thờ gật đầu, nàng không thể tin được, Lý Thanh Nham sao có thể tư thông với địch bán nước chứ?
Thấy Lạc Tử Phong vẫn là dáng vẻ kia, Tương Vương cũng thở dài, cầm bầu rượu tự rót cho mình và Lạc Tử Phong mỗi người một ly: "Tử Phong, chuyện như vậy đều thường xuyên xảy ra, thứ con nhìn thấy chỉ là một góc mà thôi. Chỉ có điều cũng khổ cho Lý thượng thư, không biết là làm hình nhân thế mạng cho ai, không chỉ bồi tính mạng của mình, ngay cả một nhà già trẻ lớn bé cũng vậy....
Lạc Tử Phong nghe vậy liền đặt chén cơm trong tay xuống, vẻ mặt thành thật chỉ trích lời nói sai của Tương Vương: "Ngoại công, người đang nói gì vậy a? Hình nhân thế mạng? Không phải Lý thượng thư nhận tội rồi sao? Trên huyết thư cũng đã viết rõ ràng".
"Phụt~". Bị sự ngây thơ của Lạc Tử Phong làm sợ run, Tương Vương nhịn không được mà phun cả một miệng đầy cơm trắng lên bên mặt Lạc Tử Phong. Nhìn bộ dạng chật vật của đối phương, Tương Vương vội vàng gọi tỳ nữ đến lau sạch mặt cho Lạc Tử Phong, lại nhìn một bàn đầy cơm, hắn vung tay, để hạ nhân dọn bữa tối xuống. Chỉ là sau khi cười sặc sụa hắn lại thấy đau buồn, Lạc Tử Phong sao có thể ngây thơ như vậy? Lẽ nào thật sự phải như lời Cảnh Thái đế, để cho nàng và Cảnh Dung vĩnh viễn biến mất, rời xa triều đình?
"Ngoại công, người có ý kiến với con thì cũng không nên như vậy a". Sau khi rửa mặt, Lạc Tử Phong oán giận trở về, vốn trong lòng đã không vui vẻ gì, bị như thế này càng tối tăm
Tương Vương lúc này cũng mặc kệ Lạc Tử Phong có vui hay không, lôi kéo nàng ngồi xuống, một mặt sốt sắng hỏi: "Tử Phong, con thật sự tin tưởng sao? Chuyện Lý Thanh Nham vì sợ tội mà tự sát?".
"Vâng", Lạc Tử Phong gật đầu, sau đó không quên nói một câu: "Đều đã như vậy rồi, tại sao không tin? Chờ một chút, nói như vậy là ngoại công không tin sao?".
Tương Vương nghe vậy kiên định lắc đầu: "Bản vương đương nhiên không tin, Tử Phong, lẽ nào con cho rằng Lý Thành Nham có cam đảm làm ra chuyện này?".
Lạc Tử Phong lắc đầu một cái, nhìn vẻ mặt của Tương Vương, trong đầu càng thêm hỗn loạn, làm sao vậy? Lẽ nào chỉ có một mình nàng tin thôi sao? Đúng vậy, lúc ban đầu nàng liền khẳng định không phải sao? Lý Thanh Nham là người khó làm như vậy nhất, vậy tại sao khi nhận được tin tức kia liền dao động? Rõ ràng nàng....
"Tử Phong, Tử Phong..... Ngự y, nhanh đi gọi Ngự y cho bản vương!". Tương Vương ôm Lạc Tử Phong đột nhiên ngất xỉu vào lòng, mặc kệ dùng sức ấn huyệt nhân trung mạnh thế nào thì Lạc Tử Phong cũng không có chút phản ứng, tại sao lại như vậy? Một người đang tốt lành, vì sao đột nhiên nhất xỉu? Hơn nữa, còn bất tỉnh như vậy.... Cũng may sau khi Cảnh Thái đế ngả bài hắn đã dặn dò Thái y viện, bây giờ cho dù Ngự y đến rồi thì cũng không sợ bị phát hiện gì đó.
Tương Vương nửa quỳ nửa ngồi, ôm lấy Lạc Tử Phong chỉ còn hơi thở cùng tiếng tim đập, lẳng lặng đợi Ngự y đến. Thời gian trôi qua, tay hắn càng ôm chặt, tâm tư sợ mất đi ngày càng rõ ràng. Tại sao còn chưa đến?
"Tống hộ vệ, mau đi xem một chút, sao Ngự y còn chưa đến?". Tương Vương gào lên lần nữa, nhưng mà, lần này không có người đáp lại hắn, nhìn bốn phía căn phòng trống rỗng, hắn đột nhiên trầm thấp khóc nức lên. Tất cả mọi người, tất cả mọi người ở Tương Vương phủ đều bị hắn phái ra ngoài rồi, tại sao Ngự y còn chưa đến?
{