Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

chương 79: chuyện cũ chưa kể (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Chuyện cũ chưa kể ()

Nghe xong lời này của Cảnh Thái đế, Cảnh Dung cũng chỉ liễm liễm lông mày, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng, lời này của người nếu truyền đến tai các Hoàng tỷ thì các nàng lại càng thêm căm hận Cảnh Dung. Cảnh Dung không cầu thứ gì khác, chỉ cầu một phần yên bình tĩnh lặng mà thôi".

"Được rồi, là trẫm không cân nhắc chu toàn, mấy Hoàng tỷ của con không giống với con, các nàng đã thành thân, người mà trẫm gả các nàng đi có ai không phải là long trung nhân phụng, từ vương hầu cho đến tướng quân, kém nhất cũng là tiến sĩ khoa thi. Đợi đã, khoa thi.... Cảnh Dung, trẫm nghĩ ra cách rồi!". Cảnh Thái đế đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lập tức sai Trần Nghĩa đi lấy thánh chỉ mà lúc trước hắn đã soạn xong lại đây, cũng cầm theo một phần tấu chương mới dâng đến, còn hắn đứng trong Như Nguyệt trai chờ đợi, bắt đầu lẩm bẩm. "Khoa thi, sắp đến khoa thi ba năm một lần rồi, trẫm cũng nghe từ chỗ kinh Triệu doãn rằng phần lớn thí sinh cũng đã vào kinh. Nếu đã như vậy thì vì sao trẫm lại không tổ chức khoa thi sớm hơn? Đến lúc đó gả con cho Kim khoa Trạng nguyên, thúc đẩy một đoạn giai thoại nhân gian tốt đẹp, như vậy thì đám thần tử kia cũng không thể nói gì".

Khoa thi, kiếp này lại là do Hoàng thượng tự mình nghĩ cách sao? A, Thạch Vân Phi, nàng cuối cùng cũng không trốn được sự thật người này sẽ trở thành Phò mã của nàng. Như vậy thì Lạc Thi Kiều, mà không, bây giờ hẳn là Lạc Tử Phong mới đúng, nàng ấy sẽ làm gì? Lại nói nếu kiếp này Lạc Tử Phong tìm được Tương Vương thì không phải nói rõ rằng Thạch Vân Phi đã sớm nói ra bí mật đó sao? Nếu như vậy thì không phải là nàng đang đoạt tình nhân của người ta sao?

Cảnh Dung không muốn giẫm lên vết xe đổ một chút nào, kiếp trước nàng không biết chuyện, không thể lựa chọn, kiếp này thì không thể như vậy, nàng có quyền lựa chọn. "Phụ hoàng, nhi thần không muốn gả cho một người không quen biết, mặc dù người kia là Kim khoa Trạng nguyên, tài trí hơn người thì thế nào? Nếu đối phương vừa già vừa xấu, hoặc là đối phương đã sớm có thê thất, hoặc là nhân phẩm không hợp, Phụ hoàng người đây không phải là đẩy Cảnh Dung vào trong hố lửa sao?".

Kì thực bây giờ nghĩ lại một chút thì hòa thân Hung Nô không phải không tốt, ít ra Vương tử Hung Nô cũng thật tâm đợi nàng, hơn nữa nàng đi rồi thì cơ hội Cố Hi Hoằng trở thành Hoàng trữ sẽ biết mất. Chỉ cần không để mật thám của Tĩnh quốc trở thành Hoàng đế tương lai thì tốt rồi, không phải sao?

"Cảnh Dung nói cũng có lí", Cảnh Thái đế gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Như vậy đi, trẫm đưa ra một cách thế này xem thử được không? Khoa thi bắt buộc phải tổ chức sớm, thế nhưng tuyển Phò mã chỉ chọn Trạng nguyên đúng là có chút nguy hiểm, như vậy đi, trẫm sẽ mở rộng phạm vi, chỉ cần thi đậu Tiến sĩ thì trẫm đều cho bọn họ cơ hội, đến lúc đó trẫm từ bên trong chọn ra người có nhân phẩm, gia thế, tài học, tướng mạo đến làm Phò mã của Cảnh Dung được không? Thanh Lam quốc ta là đại quốc rộng lớn, ở trong đám Tiến sĩ khoa thi chọn ra một nam tử như thế cũng không hề khó, Cảnh Dung con cứ yên tâm là được rồi, trẫm tuyệt đối sẽ không lãng phí hạnh phúc của con đâu".

"........". Cảnh Thái đế đã nói đến mức này, Cảnh Dung còn biết làm thế nào, phản đối nữa thì cho thấy mình không thức thời, phụ ý tốt của đối phương, bây giờ chỉ có thể tạm theo ý kiến của Cảnh Thái đế đi, đợi đến lúc đó nếu ứng cử viên vẫn là Thạch Vân Phi thì hẵng suy nghĩ đối pháp khác.

Tiễn Cảnh Thái đế đi rồi, Cảnh Dung có vẻ hơi thất thần, trong lòng bắt đầu dâng lên buồn bực cùng khó chịu, rốt cuộc nàng đang trông chờ thứ gì? Một nam nhân bụng dạ hẹp hòi, bám váy nữ nhân nâng cao quyền thế, đoạt mất thì đoạt mất đi, coi như nàng giúp Lạc Tử Phong tránh được một kiếp, miễn cho người này bị đồ cặn bã kia chà đạp, không phải sao?

Cảnh Dung vỗ tay gọi ám vệ Cảnh Thái đế ban cho mình xuất hiện, muốn giải quyết phiền muộn trong lòng.

"Không biết Công chúa gọi đến có chuyện gì quan trọng không?". Hắc y ám vệ vừa nghe ám hiệu liền lập tức hiện thân trong thư phòng của Cảnh Dung, dùng quân lễ tiêu chuẩn trong quân đội hành lễ với Cảnh Dung, sau đó mới hỏi nguyên nhân.

"Bản cung phái ngươi đến Tương Vương phủ theo dõi, mỗi ngày đúng giờ Tý về đây báo cáo với ta, xem thử Lạc Tử Phong làm những gì, gặp những ai".

"Chuyện này.....". Ám vệ có chút khó khăn nhìn Cảnh Dung, đừng nói đến việc Cảnh Thái đế phái hắn đến đây ngoại trừ bảo vệ an nguy của Cảnh Dung thì không được làm chuyện khác, chỉ riêng việc đi giám sát Tương Vương phủ đã là chuyện có thế nào cũng không làm nổi. Từ sau khi Tương Vương Thế tử hồi kinh thì tất cả thế lực mật thám trong Tương Vương phủ đều biến mất không còn dấu vết. Một người chuyên làm cận vệ cùng giết người như hắn không có cách nào đảm đương nhiệm vụ khó thoát chết của một mật thám chuyên nghiệp.

Thấy ám vệ nửa ngày không nói câu nào, Cảnh Dung mới hỏi: "Sao vậy? Ngươi không muốn?".

Ám vệ vừa nghe liền quỳ rạp trên mặt đất, "Thuộc hạ hoảng sợ, dặn dò của Công chúa thuộc hạ nào dám chối từ, chỉ là....".

"Không có chỉ là, ngươi lui xuống đi, giờ Tý ngày mai nếu ngươi không mang tin tình báo trở về thì tự mình đi lĩnh phạt đi". Cảnh Dung phất phất tay, hắc y ám vệ liền biến mất khỏi thư phòng.

"Công chúa, sao người lại để ý đến Tương Vương Thế tử kia như vậy?". Thanh Nhi vẫn đứng một bên không khỏi lên tiếng hỏi, trước đây thì viết tên cùng thời gian đối phương về kinh lên giấy, bây giờ thì phái người đi giám sát nhất cử nhất động của đối phương. Vị Tương Vương Thế tử kia nàng chưa từng thấy, cũng chỉ nghe lời đồn miệng, nghe nói vị Thế tử này cực kì giống Quận chúa mất tích đã lâu cùng với công tử phủ Thừa tướng, chính là nhân trung long phụng. Thế nhưng lời đồn cũng chỉ là lời đồn, cũng giống như nàng lúc trước nghe lời đồn về Cảnh Dung công chúa mà bị mê hoặc, tiếp xúc chân tướng mới biết sự thật khác xa lời đồn, cho nên trước khi tận mắt nhìn thấy thì nàng sẽ không tin Tương Vương Thế tử sẽ giống như lời người ta nói. Thế nhưng, có thể khiến cho Công chúa để ý như vậy tất phải có chỗ độc đáo riêng, chỉ là không biết đối phương rốt cuộc có chỗ nào có thể hấp dẫn được Công chúa điện hạ cho dù ở góc độ nào cũng vô cùng hoàn mỹ nhà nàng.

"Bản cung rất để ý đến nàng sao?". Cảnh Dung không trả lời mà hỏi ngược lại, vẻ mặt nghi vấn nhìn Thanh Nhi.

Thanh Nhi bĩu môi, có chút bất mãn nói: "Rõ ràng là có, Thanh Nhi đi theo Công chúa sáu năm, chưa từng thấy Công chúa để bụng người nào như vậy, thậm chí còn sử dụng ám vệ do Hoàng thượng ban tặng, chuyện này đúng là xưa nay chưa từng có mà".

Xưa nay chưa từng có? Cảnh Dung lắc đầu một cái, nàng từng giấu Thanh Nhi điều động ám vệ làm rất nhiều chuyện, đương nhiên nếu đã lựa chọn gạt đối phương thì lúc này tự nhiên cũng không cần nói ra.

"Vậy thì Thanh Nhi cứ coi như bản cung rất để ý đến nàng là được rồi. Dù sao cũng là một lang quân tuấn mỹ hiếm hoi trong hoàng thất, huống chi cha mẹ người này lại là nhân vật huyền thoại trong kinh thành hơn hai mươi năm trước, bản cung có chút hứng thú với nàng cũng là hợp tình hợp lí mà, đúng không?". Cảnh Dung vô cùng điềm tĩnh nói những lời này, tuy rằng lí do là giả thế nhưng kết quả là thật, nàng xác thực có hứng thú không tầm thường với Lạc Tử Phong. Từ kiếp trước nhìn thoáng qua một lần, chưa kịp nói chuyện với đối phương câu nào đã nhận được tin đối phương qua đời, vì vậy bây giờ có thể gần nàng như thế, mới sẽ càng thêm hứng thú đi. Tuy rằng hết sức không muốn thừa nhận, thế nhưng mối liên hệ của các nàng cũng cho Thạch Vân Phi ban tặng, bây giờ nàng thái độ khác thường phái người đi giám sát Tương Vương phủ cũng là vì Thạch Vân Phi. Bởi vì nàng muốn biết kiếp này Thạch Vân Phi cùng Lạc Tử Phong có quan hệ như thế nào. Nếu Thạch Vân Phi đến kinh dự thi, mà Lạc Tử Phong cũng ở kinh thành thì hai người nhất định gặp mặt, gặp mặt rồi thì ám vệ nàng phái đi sẽ mang tin tức hữu dụng trở về, như vậy cũng không uổng công nàng ôm cây đợi thỏ.

"Chẳng lẽ nói Công chúa coi trọng Tương Vương Thế tử đó sao? Như vậy cũng không đúng, Tương Vương Thế tử là ngoại tôn của Tương Vương, Tương Vương lại là huynh đệ khác họ với Hoàng thượng, mà Công chúa lại là con gái của Hoàng thượng, như vậy thì Công chúa và Tương Vương Thế tử không phải sẽ chênh lệch bối phận sao?". Nói một tràng dài như vậy Thanh Nhi cũng sắp bị loạn đến ngất, cuối cùng cũng thuận lợi móc nối được quan hệ của Lạc Tử Phong và Cảnh Dung, dựa theo bối phận thì Lạc Tử Phong rõ ràng phải gọi Cảnh Dung là "dì", dì lại nảy sinh hứng thú với cháu trai.... Thanh Nhi run lên, nàng sao lại không nhìn ra Công chúa nhà mình có khẩu vị nặng như vậy nha?

"Ngươi cũng đã nói Hoàng thúc là huynh đệ khác họ với Phụ hoàng, như vậy quan hệ của bản cung cùng Lạc Tử Phong cũng không có chút máu mủ nào. Cho dù bản cung chiêu nàng làm Phò mã thì người khác có thể nói gì? Huống chi, mặc dù thật sự có quan hệ máu mủ thì chuyện họ hàng gần thông hôn trong hoàng thất này còn thiếu sao? Phi tần của Phụ hoàng cũng có mấy người là thân nhân đó thôi, có người còn nói Hoàng hậu của Hoàng đế khai quốc chính là muội muội ruột của hắn nha, vì vậy Thanh Nhi ngươi là đang bận tâm tới thứ gì?". Nói rồi, Cảnh Dung duỗi ngón tay chọt chọt cái trán của Thanh Nhi, "Ngươi a, còn nhỏ tuổi mà tâm tư đã một đống, cả ngày nghĩ đông nghĩ tây, cẩn thận đến năm hai mươi lăm tuổi được xuất cung thì sẽ trở thành lão thái bà nha".

"Mới không như vậy a, lại nói, Thanh Nhi không muốn xuất cung, Thanh Nhi muốn ở bên Công chúa làm thiếp thân nha hoàn cả đời". Thanh Nhi nước mắt lưng tròng quấn lấy cánh tay Cảnh Dung, chỉ lo đối phương sẽ đuổi mình đi.

"Nha đầu ngốc, đến tuổi rồi xuất cung vẫn tốt hơn, từ trong cung ra ngoài, cho dù đã hai mươi lăm thì vẫn có nhiều nhà tốt muốn. Còn đi theo bên người bản cung thì sẽ biến thành như đám mama chọc người ta ghét bỏ kia, ngươi muốn trở thành như vậy sao?". Cảnh Dung cố ý hù dọa Thanh Nhi, đúng như dự đoán, Thanh Nhi mười bảy tuổi đã bị lời này của Cảnh Dung dọa sợ, từ đây cho dù trong lòng có không muốn thì cũng không nghĩ đến chuyện không xuất cung nữa.

Ám vệ Cảnh Dung phái ra không hề phụ kì vọng của Cảnh Dung, tuy rằng vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, ám vệ cũng chỉ ở xa xa giám sát Tương Vương phủ cùng Tương Vương Thế tử, thế nhưng trò hay Thạch Vân Phi đại náo Tương Vương phủ vẫn bị hắn nhìn thấy. Giờ Tý đêm đó hắn quay về Như Nguyệt trai, tỉ mỉ bẩm báo thu hoạch hôm nay, mới vừa định trở lại tiếp tục giám sát thì Cảnh Dung đã vung tay, nói hắn sau này không cần đến Tương Vương phủ nữa. Ám vệ vừa nghe thì như được đại xá, thi lễ liền lui ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio