trọng sinh chi hạ trạch [] thay đổi
Sau khi thọ yến của Hạ nãi nãi kết thúc, lão A cũng từ Trung kinh trở lại.
Cùng Hạ Trạch tới gặp lão A là Trì Dĩ Hoành, vốn Mã Thiên Lỗi định đi cùng Hạ Trạch, nhưng Trì Dĩ Hoành đột nhiên xuất hiện, vì thế Mã Thiên Lỗi thức thời tìm cớ chuồn mất.
Hạ Trạch cũng không muốn đi cùng Trì Dĩ Hoành, điều tra Điền Hiểu Tĩnh chỉ là một phần thôi, cậu còn muốn điều tra Hàn Linh. Nhưng trước đó cậu không đề cập Hàn Linh với Trì Dĩ Hoành, đợi tý nữa làm sao nói chuyện này với lão A trước mặt anh? Hạ Trạch cự tuyệt không có chút hiệu quả nào với Trì Dĩ Hoành, dưới ánh mắt kiên định không thương lượng của anh, Hạ Trạch không tình nguyện leo lên xe.
“Tư liệu em chuẩn bị đâu? Lấy ra anh xem.”
Sau thọ yến Hạ nãi nãi, Trì Dĩ Hoành bảo Hạ Trạch chuẩn bị một phần tư liệu cung cấp cho thám tử tư. Chính là phạm vi hoạt động thường ngày của Hạ Chí Thành, phương thức liên hệ này nọ. Tư liệu này kỹ lưỡng chừng nào thì thám tử tư càng thuận tiện hoạt động, có thể tiết kiệm thời gian điều tra.
Hạ Trạch nghe Trì Dĩ Hoành nói vậy thì âm thầm kêu khổ, cậu đã chuẩn bị xong, chỉ là ngoại trừ tư liệu cơ bản về phụ thân cùng Hạ Nguyên, còn có một ít suy đoán về đời trước cùng nghi ngờ về mối quan hệ giữa bọn họ. Nhưng vấn đề cũng chính là ở đây. Lúc tất cả hoài nghi đều chỉ về phía Điền Hiểu Tĩnh thì cậu không quên đặt Hàn Linh vào trọng điểm. Hạ Trạch không muốn để Trì Dĩ Hoành xem, vì thế tìm cớ nói mình quên mất. Nhưng dưới tầm mắt hiểu rõ của Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch không thể không kì kèo lôi tư liệu ra, đồng thời quyết định khăng khăng nói Hàn Linh là người tình của phụ thân.
Trì Dĩ Hoành xem thực chăm chú, anh nhìn ra được Hạ Trạch đã ghi chú rất cẩn thận. Lúc ngoài ý muốn nhìn thấy cái tên Hạ Nguyên trong đó, ánh mắt Trì Dĩ Hoành trở nên u ám. Giữa Điền Hiểu Tĩnh và Hạ Nguyên, Hạ Trạch đã gạch một đường nối, ghi chú là có quen biết khá mật thiết. Trong lòng Trì Dĩ Hoành nảy ra một suy nghĩ vớ vẩn tới cực điểm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy không có khả năng. Tầm mắt lướt qua Hạ Nguyên, anh thấy một cái tên xa lạ, Hàn Linh. Cũng giống như Điền Hiểu Tĩnh, Hàn Linh, Hạ Chí Thành cùng Hạ Nguyên tạo thành một hình tam giác, mà đồng dạng, Hạ Linh cùng Hạ Nguyên cũng có ghi chú là có quen biết.
Trì Dĩ Hoành nhận ra Hạ Trạch còn chuyện gạt mình. Anh khép tư liệu lại, biểu tình trở nên nghiêm túc: “Hàn Linh là ai?”
Hạ Trạch nhỏ giọng nói: “Người tình của phụ thân.”
Lúc trả lời vấn đề này, biểu tình Hạ Trạch thực thản nhiên, nhưng chút chột dạ trong đáy mắt vẫn bán đứng cậu. Trì Dĩ Hoành quả thực là vừa bực mình vừa buồn cười, anh thoạt nhìn ngu ngốc đến mức tùy tiện có thể lừa được sao? Hay là Hạ Chí Thành có ham mê đặc biệt, thích phụ nữ lớn tuổi?
Đối mặt với hoài nghi của Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch vẫn một mực khẳng định Hàn Linh là người tình của phụ thân. Trì Dĩ Hoành không có cách nào, đưa tay kéo Hạ Trạch ôm vào lòng, hướng mông cậu đánh hai cái: “Còn dám gạt anh?”
Trì Dĩ Hoành hành động lưu loát sinh động như mây bay nước chảy làm Hạ Trạch không kịp phản ứng. Chờ đến khi ý thức được đã xảy qua chuyện gì, cả người đều sửng sốt, dựa vào lòng ngực Trì Dĩ Hoành nửa ngày không nhúc nhích.
Trì Dĩ Hoành đánh xong cũng thực sửng sốt, anh không biết làm thế nào lại thuận tay như vậy. Nhìn Hạ Trạch trong lòng mình buồn bực không nói tiếng nào, Trì Dĩ Hoành tự nói với chính mình Hạ Trạch vẫn chỉ là một đứa nhỏ, cùng lúc lại ẩn ẩn cảm thấy ôm nhóc thế này cũng rất tốt. Trì Dĩ Hoành cảm thấy từ sau thọ yến Hạ nãi nãi, thái độ của mình đối với Hạ Trạch tựa hồ bắt đầu có biến hóa, về phần biến hóa thế nào thì anh không nghĩ tiếp nữa, quyết đoán dìm ý niệm này vào sâu trong đầu.
“Hạ Trạch?” Trì Dĩ Hoành thả lỏng âm thanh, cảm thấy có lẽ mình làm tổn thương lòng tự trọng của Hạ Trạch. Dù sao Hạ Trạch cũng đã mười tám tuổi, bị đánh đòn như vậy thể nào cũng ngượng ngùng, phỏng chừng lúc bé cũng không ai dám làm vậy với nhóc. Trì Dĩ Hoành nghĩ vậy, thỏa hiệp dỗ dành: “Anh tin em rồi, Hàn Linh là người tình của dượng.”
Hạ Trạch đến lúc này mới chính thức hoàn hồn, rầu rĩ đáp một tiếng, tiếp đó luống cuống tay chân bật dậy khỏi lòng Trì Dĩ Hoành, quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, không dám quay đầu lại. Theo góc độ Trì Dĩ Hoành nhìn qua thì nửa bên mặt Hạ Trạch đã đỏ như tích máu, trái tim anh lập tức mềm nhũn. Một đường sau đó, Hạ Trạch giống như bị phong cảnh ngoài cửa xe mê hoặc, cứ duy trì góc độ nhìn ra ngoài. Trì Dĩ Hoành nhìn bộ dáng cậu, khóe miệng vô thức cong lên, tâm tình cũng ngoài ý muốn tốt hơn.
Nửa giờ sau, bọn họ tới chỗ hẹn lão A.
Trước lúc gặp mặt, Hạ Trạch từng rất nhiều lần tưởng tượng bộ dáng lão A. Thông minh tháo vát? Giảo hoạt gian trá? Hay là đa mưu túc trí? Nhưng người trước mắt thì mặt mũi đầy râu ria, dáng người cao lớn, thoáng nhìn hệt như một ngọn tháp, nói chuyện thì lớn tiếng, ánh mắt cứ liếc tới liếc lui không giống người tốt, thật sự rất khó liên hệ với hình ảnh thám tử tư bí ẩn trong lòng Hạ Trạch. Nói ông ta là xã hội đen hay côn đồ thì đúng hơn.
Bất quá lão A như thế cũng có chỗ tốt, không hề nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp lật xem tư liệu Hạ Trạch cung cấp, xác nhận nói: “Là muốn điều tra hai người, một là Điền Hiểu Tĩnh, một là Hàn Linh?”
Hạ Trạch gật đầu.
Ánh mắt Lão A có chút cổ quái: “Cả hai đều là người tình của Hạ Chí Thành?” Nói xong ông nhỏ giọng lẩm bẩm, sở thích của người này cũng thực kỳ quái đi.
Hạ Trạch nghe thấy, theo bản năng liếc mắt nhìn Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành sâu sa nhìn cậu cười cười, Hạ Trạch nhớ tới chuyện trước đó, mặt lập tức đỏ bừng.
Trì Dĩ Hoành buồn cười nhìn Hạ Trạch, thay cậu đáp vấn đề này.
Đã xác định mục tiêu, dựa theo quy củ của lão A thì phải đưa trước một nửa tiền. Có kho bạc Trì Dĩ Hoành ở, Hạ Trạch tự nhiên không cần chi tiền. Lão A một bên chờ chuyển khoản, một bên không ngừng lớn tiếng an ủi Hạ Trạch.
“Nhóc, an tâm đi. Lũ đàn ông ngoại tình đều là con rùa đen khốn khiếp. Từ nhân tình tới con riêng tôi sẽ moi ra hết.”
Hạ Trạch: “…”
Mãi đến lúc rời đi, Hạ Trạch đều hoài nghi lựa chọn của mình, lão A này nhìn thế nào cũng không đáng tin. Trì Dĩ Hoành ý bảo Hạ Trạch ra xe trước, đợi đến lúc cậu đi rồi, anh mới suy tư nhìn về phía lão A.
“Ông biết mình đang điều tra ai đi?”
Gương mặt thô kệch của lão A hiện lên ý cười giảo hoạt, ông không trực tiếp trả lời mà cười ha hả: “Điều tra ai không quan trọng, tôi chỉ biết có Trì gia ở thì tôi sẽ không gặp chuyện gì cả.”
Thông minh! Đây là đánh giá của Trì Dĩ Hoành về lão A, anh tán thưởng liếc mắt nhìn đối phương, nhận ra người Hạ Trạch tìm có vẻ khá bản lĩnh. Hai người trao đổi một nụ cười hiểu rõ, Trì Dĩ Hoành hài lòng cáo từ, vừa bước ra đã thấy Hạ Trạch nghi hoặc nhìn bọn họ. Anh kìm lòng không đậu mỉm cười, lên xe vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Hạ Trạch đang định hỏi Trì Dĩ Hoành một mình nói gì với lão A, nghe thấy anh hỏi vậy, suy nghĩ không khỏi chuyển tới chuyện ăn cơm.
“Thúy Vi lâu?”
Trì Dĩ Hoành đang định đáp ứng thì di động đột nhiên reo vang, ba chữ Lý Minh Hiên xuất hiện trên màn hình.
“Học trưởng?” Trì Dĩ Hoành có chút ngoài ý muốn, hôm qua vừa liên hệ, nói tới việc muốn nhờ lão K ở Trung kinh điều tra chút việc, hi vọng Lý Minh Hiên liên lạc giúp. Lý Minh Hiên một mực đáp ứng, bảo anh chỉ cần chờ lão K gọi tới. Anh vốn nghĩ Lý Minh Hiên liên lạc với lão K cũng cần chút thời gian nên cũng không sốt ruột, nhưng này là sao?
Lý Minh Hiên ở bên kia đầu dây cười cười: “Anh hiện giờ đang ở Hải thành, cậu rãnh không, cùng ăn bữa cơm tối? Sẵn tiện anh giới thiệu một bằng hữu cho cậu nhận thức.”
“Hải thành?” Trì Dĩ Hoành thực sự bất ngờ, rất nhanh cười nói: “Rãnh, học trưởng đang ở đâu?”
“Chờ, anh hỏi lại.” Đầu kia Lý Minh Hiên tựa hồ cùng người bên cạnh nói gì đó, Trì Dĩ Hoành ẩn ẩn nghe Lý Minh Hiên cười nói ‘Tiểu Hi, đừng nháo’. Chỉ chốc lát, âm thanh Lý Minh Hiên truyền tới: “Bằng hữu anh đã đặt chỗ ở Thúy Vi lâu, tiện không?”
Trì Dĩ Hoành mỉm cười: “Tốt. Tôi mang theo một người tới, học trưởng không ngại đi?”
“Đương nhiên, bên anh cũng khá đông, vừa lúc tới thêm cho đông vui.”
Cúp điện thoại, Trì Dĩ Hoành tâm tình khá tốt nhìn về phía Hạ Trạch: “Chúng ta tới Thúy Vi lâu ăn cơm, anh mang em đi gặp học trưởng của anh lúc còn ở nước ngoài.”
Trì Dĩ Hoành cao hứng như vậy, Hạ Trạch cũng không muốn làm anh mất vui, ngoan ngoãn đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ, người có thể làm Trì Dĩ Hoành gọi một tiếng học trưởng cũng chỉ có Lý Minh Hiên ở Trung kinh. Đời trước, cậu theo Trì Dĩ Hoành từng gặp Lý Minh Hiên vài lần, trong ấn tượng thì vị học trưởng này cũng giống Trì Dĩ Hoành, đều là người rất nghiêm túc.
Trì Dĩ Hoành thực hưng trí kể về cuộc sống của mình lúc còn ở nước ngoài, Hạ Trạch tuy đều biết nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe. Lại nói tiếp, Trì Dĩ Hoành tuy cùng Mặc Chính du học, nhưng hai người học chuyên ngành khác nhau, trường cũng khác, bình thường rất hiếm khi có thời gian ở cùng một chỗ, phần lớn thời gian đều sinh sống ở thành phố khác nhau. Mấy năm ở nước ngoài, Lý Minh Hiên lớn hơn vài tuổi đã không ít lần chiếu cố. Cũng vì giao tình giữa hai người lúc ở nước ngoài, quan hệ giữa Trì gia cùng Lý gia vẫn luôn rất tốt, kinh doanh cũng không ít lần hợp tác.
Trì Dĩ Hoành nói một đường, Hạ Trạch cũng kiên nhẫn nghe một đường. Hai người tới Thúy Vi lâu đã là nửa giờ sau.
Ghế lô của Lý Minh Hiên đặt ở lầu ba, quản lý tươi cười một đường đưa bọn họ đến cửa phòng. Lúc Trì Dĩ Hoành mang theo Hạ Trạch đẩy cửa bước vào, hai bên đều đồng thời sửng sốt. Bên trong có tổng cộng năm người, trừ bỏ Lý Minh Hiên, bốn người còn lại đều xa lạ. Này không phải mấu chốt, mấu chốt là lúc Trì Dĩ Hoành tiến vào, một thanh niên mặc áo len đen dài tay đang lười biếng dựa vào người Lý Minh Hiên, Lý Minh Hiên thì ôn nhu nhìn đối phương, hai người đang nhỏ giọng thì thầm gì đó.
Trì Dĩ Hoành nháy mắt có ảo giác vào nhầm phòng.
Cùng lúc tầm mắt Trì Dĩ Hoành dừng lại trên người thanh niên nọ thì năm người trong phòng đồng thời chú ý tới Hạ Trạch. Thật sự là Hạ Trạch lớn lên quá xinh đẹp, không phải loại đẹp âm nhu, ngược lại là vẻ đẹp đầy nguy hiểm.
Trì Dĩ Hoành phản ứng trước hết: “Học trưởng.”
Lý Minh Hiên cười cười chào hỏi, thanh niên bên cạnh lúc này cũng ngồi ngay ngắn, cao thấp đánh giá Hạ Trạch.
Lý Minh Hiên lần này đến Hải thành hoàn toàn vì vì chuyện riêng, anh nhanh chóng giới thiệu những người bên cạnh với Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch. Thanh niên ngồi gần nhất gọi là Trầm Hi. Trầm Hi diện mạo anh tuấn, ánh mắt sắc bén, xem ra quan không tầm thường với Lý Minh Hiên. Trì Dĩ Hoành ẩn ẩn đoán được gì đó nhưng trên mặt không hề biểu lộ. Bên cạnh Trầm Hi chính là bằng hữu tốt nhất, Phương Lạc Duy, nghe thấy cái tên này, trong mắt Trì Dĩ Hoành lộ ra một tia cổ quái, đặc biệt nhìn Phương Lạc Duy vài lần. Đối phương dung mạo không tồi, nếu thật sự là người Mặc Chính tâm tâm niệm niệm thì khó trách cậu ta vừa gặp đã yêu. Tiếp theo Phương Lạc Duy chính là người đại diện Triệu Văn Bình, nghe tới đây, Trì Dĩ Hoành đã xác định Phương Lạc Duy này chính là đối tượng thầm mến của Mặc Chính, đúng là trùng hợp!
Giới thiệu xong mấy người kia, Lý Minh Hiên đặt trọng điểm vào người cuối cùng. Đối phương thoạt nhìn khoảng ba mươi, dung mạo đoan chính, tựa hồ vừa mới bị thương, một cánh tay bó bột, trên đó chật ních chữ kí. Trì Dĩ Hoành tinh mắt nhìn thấy chữ kí to nhất là tên Trầm Hi, trong lòng không khỏi buồn cười. Lý Minh Hiên nói tên người này là lão K, Trì Dĩ Hoành có chút sửng sốt, ánh mắt rất nhanh trở nên nghiêm túc.
Lý Minh Hiên giới thiệu xong, Trì Dĩ Hoành giới thiệu Hạ Trạch thì đơn giản hơn. Hạ Trạch, em họ anh, người Hạ gia Hải thành.
Nghe thấy Hạ Trạch là người Hạ gia, Triệu Văn Bình ở đối diện khó nén biểu tình thất vọng. Hạ Trạch so ra không hề thua kém Phương Lạc Duy, nếu kí kết với công ty, không tới một năm tuyệt đối sẽ nổi như cồn.
Đối với ánh mắt đánh giá của mọi người, Hạ Trạch đã tập thành thói quen. Cậu tỏ ra thản nhiên như vậy, mọi người ngược lại ngượng ngùng tiếp tục nhìn chằm chằm.
Theo Trì Dĩ Hoành đến, phục vụ rất nhanh ân cần tiến vào ghi món. Mọi người chọn một vòng, cuối cùng là thức uống, Lý Minh Hiên nhìn Hạ Trạch, ý hỏi cậu muốn uống gì?
Hạ Trạch còn chưa mở miệng, Trì Dĩ Hoành đã lập tức quyết định thay: “Nước chanh.”
Hạ Trạch thất vọng khẽ mím môi, giận mà không làm được gì.
Trầm Hi ngồi đối diện hứng thú nhìn hai người, sau đó quay đầu cười tinh ranh nói: “Anh họ, tôi cũng muốn uống nước chanh.”
Lý Minh Hiên nuông chìu nhìn cậu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hạ Trạch ngẩng mạnh đầu, tầm mắt nhìn thẳng về phía Trầm Hi.
Cậu rốt cuộc ý thức được vì sao vừa nãy mình cảm thấy không thích hợp. Chính là cái tên Trầm Hi này. Cậu đã từng nghe thấy nhưng lại không thể nhớ ra những chuyện liên quan, rốt cuộc là sao?
Hạ Trạch nhớ rõ, tin tức oanh động nhất Hoa quốc sáu năm trước chính là con út Trầm gia Trung kinh lái xe đụng chết người. Chuyện này khi đó huyên náo rất lớn, ngay cả Hải thành cách Trung kinh xa như vậy cũng ầm ĩ một trận, khắp nơi đều đưa tin về chuyện này. Cách quá lâu, Hạ Trạch không còn nhớ rõ nội dung cụ thể, chỉ nhớ Trầm Hi cuối cùng bị kết án cố ý giết người ở tù chung thân. Phán quyết này vừa ra, cả giới thượng lưu Hải thành đều lấy chuyện Trầm Hi ra làm ví dụ răng dạy đám con cháu. Hạ Trạch khi đó chỉ mới vào trung học, cũng không ít lần nghe phụ thân cùng cữu cữu nói tới chuyện Trầm Hi, vì thế có ấn tượng khá sâu.
Trầm Hi, lại còn gọi Lý Minh Hiên là anh họ, thanh niên trước mắt rõ ràng chính là con út Trầm gia bị đưa tin vào sáu năm trước. Nhưng hiện giờ không phải Trầm Hi nên ở trong tù sao? Hạ Trạch hoàn toàn không hề nghe thấy tin Trầm Hi ra tù, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Trạch trong lòng quá khiếp sợ, ngay cả chuyện Hạ Chí Thành ngoại tình cũng chưa từng chấn động đến vậy. Vì tầm mắt cậu quá thẳng thừng, Trầm Hi rất nhanh nhìn qua. Hạ Trạch vội vàng thu hồi tầm mắt, trong lòng nhất thời nổi lên gió to sóng lớn.
Phản ứng của cậu làm Trầm Hi hiểu lầm, Trầm Hi còn tưởng Hạ Trạch kinh ngạc đến vậy là vì quan hệ giữa mình cùng Lý Minh Hiên. Dù sao hai người chưa bao giờ có ý giấu diếm, đã là người yêu lại là anh em họ, quả thực có chút không bình thường.
Trì Dĩ Hoành chú ý tới dị thường của Hạ Trạch, lo lắng nhìn qua, đưa tay sờ trán cậu kiểm tra một chút, thấp giọng nói: “Sao vậy, không thoải mái à?”
Hạ Trạch lắc đầu, Phương Lạc Duy ngồi đối diện thấy được động tác của Trì Dĩ Hoành, thân thiết rót một ly nước nóng đẩy tới.
“Uống chút nước ấm đi.”
Hạ Trạch nhìn Phương Lạc Duy, lại là một nhân vật chưa từng tồn tại trong trí nhớ. Này rốt cuộc là sao? Là cậu nhớ lầm hay thế giới này đã xảy ra biến hóa gì đó mà cậu không hề hay biết?
__________
Hoàn