Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [] Giao Dịch
Năm giờ chiều, tiếng chuông tan học vang lên.
Hạ Trạch vừa thu dọn đồ đạc vừa xem tin nhắn Trì Dĩ Hoành gửi tới, đối phương còn việc ở công ty tới tận tối mới xong, vì thế bảo Hạ Trạch về nhà trước, hai người sẽ gặp lại ở Hạ gia. Hạ Trạch rất nhanh trả lời lại một cái mặt cười thật tươi, tri kỉ nói mình không sao, Trì Dĩ Hoành cứ tập trung làm việc.
Hành động của Hạ Trạch dừng trong mắt Bạch Hiểu Tề ló đầu vào ở ngoài cửa phòng, Bạch Hiểu Tề chỉ cảm thấy quanh người Hạ Trạch có một đám bong bóng phấn hồng, quả thực là sắp mù hết mắt đám người xung quanh. Nghĩ tới đây, Bạch Hiểu Tề liền nhớ tới chuyện tối qua. Đối với người ham thích bát quái mà nói, có bát quái nhưng không thể nói chính là chuyện ngứa ngáy khó chịu nhất. Thừa dịp Trì Dĩ Hoành hiện giờ không ở, Bạch Hiểu Tề nghĩ nghĩ vừa lúc có thể nhắc tới chuyện tối qua, sẵn tiện đòi công.
Ý niệm vừa hiện trong đầu, Bạch Hiểu Tề ho nhẹ một tiếng, tự nhiên hấp dẫn Hạ Trạch, ngay lúc này Mã Thiên Lỗi từ phía sau chồm tới vỗ vỗ vai hai người, thuận miệng nói: “Tôi có chuyện muốn nói.”
Bạch Hiểu Tề: “…”
Tầm mắt Hạ Trạch rất nhanh từ Bạch Hiểu Tề chuyển qua Mã Thiên Lỗi: “Chuyện gì?”
Mã Thiên Lỗi vẻ mặt thờ ơ hệt như đang nói chuyện tối nay ăn gì: “Tôi không định xuất ngoại nữa.”
“Vì cái gì?” Sắc mặt Hạ Trạch cùng Bạch Hiểu Tề lập tức biến đổi, đồng loạt hô lên: “Không phải cậu đã liên hệ với trường xong xuôi rồi sao?”
Mã Thiên Lỗi thờ ơ lắc đầu: “Các cậu đều ở trong nước, một mình tôi xuất ngoại chẳng thú vị gì cả. Vừa lúc đại học Hải thành đặc biệt mời tôi vào đội bóng rổ, tôi định thử một chút.”
Mã Thiên Lỗi rất thích chơi bóng, việc xuất ngoại học tài chính vốn chẳng mấy hứng thú, chỉ là muốn lấy văn bằng mà thôi. Mắt thấy Hạ Trạch không còn lêu lổng như xưa, bắt đầu có mục tiêu, hơn nữa còn cố gắng phấn đấu, trong lòng Mã Thiên Lỗi cũng kích động không ít. Nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định nghiêm túc nói chuyện với gia đình một lần. Chẳng sợ cuối cùng cũng không được chơi bóng như mong muốn, nhưng ít ra cũng từng cố gắng một lần, đến khi đó xuất ngoại du học cũng không muộn. Dù sao có anh cả thì không sợ đói chết, ba ba cũng đã về hưu, cậu lại càng không cần bận tâm.
Mã Thiên Lỗi vừa tung quả bom này đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Hạ Trạch, ham muốn bát quái của Bạch Hiểu Tề cũng nghẹn ở miệng, suýt chút nữa hại cậu nghẹn chết. Mẹ nó!
Ba người kề vai sát cánh rời khỏi trường, Hạ Trạch phải về Hạ gia, vừa lúc tiện đường nên đi cùng Mã Thiên Lỗi, Bạch Hiểu Tề suy nghĩ một giây rồi quyết định đi cùng. Cơ hồ lúc Hạ Trạch vừa xuất hiện, một chiếc xe gia dụng đậu bên đường liền chú ý. Người đàn ông lái xe cung kính quay đầu ra sau nói: “Đại ca, Hạ Trạch ra rồi.”
Ghế sau chiếc xe gia dụng, Trần Huy đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy vậy thì chậm rãi mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông nghiền ngẫm đánh giá ba đứa nhóc, rất nhanh liền nhận ra Hạ Trạch. Gương mặt Hạ Trạch thực sự rất bắt mắt, nhìn trực diện thực sự gây ra chấn động khá mạnh. Nói ra thì Hạ Trạch tuy bình thường hồ nháo, nhưng tuổi còn nhỏ, hơn nữa có trong nhà quản giáo nên cũng chỉ gây ra vài việc ầm ĩ nho nhỏ, căn bản không có cơ hội gặp gỡ Trần Huy, này vẫn là lần đầu tiên Trần Huy thấy Hạ Trạch. ‘Đáng tiếc.’ Trần Huy thầm tiếc nuối nghĩ, thân phận của Hạ Trạch làm ông không dám động, bằng không với gương mặt kia, cho tới Di Nhiên cư dạy dỗ một phen, qua vài năm lại có thêm một Quách Hoa Đình.
Trần Huy vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ không nói tiếng nào, thủ hạ cũng không dám nhiều lời, chỉ nhỏ giọng xin chỉ thị: “Đại ca, bọn họ muốn đi, có cần đuổi theo không?”
Trần Huy thu hồi tầm mắt gật gật đầu, lần thứ hai nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên câu nói của Thẩm Gia Thạch trước lúc chết.
“Ông không thể giết tôi.” Thẩm Gia Thạch điên cuồng gào lên: “Đoạn phim này không phải bản gốc, chỉ là bản tôi sao ra, bản gốc đã được gửi tới cho người khác. Người kia không dễ chọc đâu, chỉ cần ông buông tha tôi thì tôi liền nói người đó là ai.”
Trần Huy nghĩ tới đây liền nhếch lên một mạt cười trào phúng, cái kẻ dám đàm điều kiện kia đã bị ông vứt ra vùng ngoại thành Bắc Phong cho xe đụng, nếu Thẩm Gia Thạch muốn chết đến vậy, ông tự nhiên phải thành toàn. Nếu không phải nhóc con ngu xuẩn kia trước lúc chết gây loạn thì ông cũng không cần phiền toái thế này. Đối với đoạn phim gốc mà Thẩm Gia Thạch nói, Trần Huy vốn cũng không quá để ý. Bất quá chỉ là mấy câu nói hời hợt mà thôi, trong mắt ông chúng không đáng để xem là bằng chứng. Nhưng Tôn Đức Nguyên lại khá khẩn trương, nhất định muốn mang về, thậm chí còn vì việc này mà phẫn nộ. Trần Huy phải dựa thế Tôn Đức Nguyên, tự nhiên không thể không nghe lời, chỉ đành phái người nhìn chằm chằm Hạ Trạch.
Theo cấp dưới điều tra, quan hệ của Hạ Trạch cùng Hạ Chí Thành vốn không tốt. Hơn nữa đã qua một tuần mà đoạn phim kia vẫn không hề có tung tích. Hoặc là Hạ Trạch nhận được nhưng căn bản không đưa cho Hạ Chí Thành, hoặc Hạ Chí Thành đã có được nhưng đang tìm thời cơ thích hợp để lật ngược tình thế. Theo những tin tức có được, Trần Huy càng thiên về vế đầu hơn. Hiện giờ vấn đề là Trần Huy làm thế nào để liên hệ với Hạ Trạch, ông có chuyện muốn bàn.
Nghĩ tới đây, Trần Huy liền mở mắt hỏi một câu: “Danh sách số tranh chữ Trì Dĩ Hoành muốn đã đưa chưa?”
Người đàn ông ngồi ở ghế phó lái gật gật đầu, Trần Huy có chút đăm chiêu mỉm cười, ông đại khái hiểu được nguyên nhân Hạ Trạch không đưa đoạn phim đó cho Hạ Chí Thành.
Trần Huy một đường nhìn Hạ Trạch quẹo vào khu ở chuyên dụng dành cho công nhân viên chức thành ủy, bảo tài xế dừng xe, nếu đi tới nữa sẽ gặp bảo vệ gác cổng, muốn vào có thể sẽ gặp phiền toái.
“Đại ca?” Lái xe xin chỉ thị nhìn về phía Trần Huy.
Trần Huy nhắm mắt lại không nói gì, người họ hiểu ý liền cho xe đậu ở bên đường, đám người đồng thời yên lặng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lúc Hạ Trạch về tới nhà, trừ bỏ dì giúp việc, những người khác đều không ở. Hạ Trạch tìm một vòng trong phòng nhưng không hề thấy kiện hàng chuyển phát nhanh mà Hạ Khải đã nói. Hạ Trạch nhăn mặt nhíu mày, phản ứng đầu tiên là nghĩ Hạ Khải lừa mình, nói không chừng chẳng có hàng gì hết. Tuy nghĩ vậy, Hạ Trạch vẫn đi tìm dì giúp việc hỏi một tiếng, xem thử mấy ngày nay có ai vào phòng mình không? Có thấy hàng chuyển tới không?
Dì giúp việc lắc đầu, trừ bỏ quét dọn vệ sinh thì không có ai tới phòng Hạ Trạch, về phần hàng hóa gì đó thì cũng không hề thấy qua. Hạ Trạch giận tái mặt, quả nhiên là Hạ Khải lừa mình, cậu không nên tin tưởng Hạ Khải, nó cũng luôn nói dối hệt mẹ mình. Hạ Trạch trong lòng bực bội nên chẳng muốn ở lại nhà lâu, nhìn thoáng qua thấy thời gian vẫn còn sớm, nghĩ nghĩ một chút rồi nhắn tin cho Trì Dĩ Hoành, nói anh bận việc thì không cần tới rước, cậu sẽ tự về Trì gia.
‘Ừ, anh biết rồi!’ Trì Dĩ Hoành trả lời thực ngắn gọn, xem ra quả thực rất bận.
Hạ Trạch không tiếp tục quấy rầy Trì Dĩ Hoành, cậu có nghe Trì Dĩ Hoành nói gần nhất anh bận rộn vụ miếng đất thành tây. Cậu không hiểu lắm, nhưng ẩn ẩn đoán được Trì gia sẽ cho Chu gia một vố, chờ Chu gia mắc câu. Hạ Trạch vừa nghĩ miên man vừa đi ra đường lớn đón xe, một chiếc xe gia dụng chậm rãi dừng ở bên cạnh. Hạ Trạch cảnh giác lùi về sau từng bước, tuy hiện giờ sắc trời còn sáng, trên đường cũng có nhiều người qua lại, nhưng sau khi Thẩm Gia Thạch gặp chuyện không may, cậu bắt đầu sinh ra cảm giác bài xích với những chiếc xe gia dụng màu đen, theo bản năng giữ khoảng cách với chúng.
Cửa xe mở ra, người bên trong rõ ràng là hướng về cậu mà tới. Ánh mắt Hạ Trạch đầy đề phòng, Trần Huy thấy vậy thì tỏ ra ôn hòa bước xuống xe, chủ động hướng Hạ Trạch nói: “Hạ Trạch sao? Tôi là Trần Huy.”
Trong mắt Hạ Trạch chợt lóe dị sắc, cậu từng thấy qua ảnh chụp Trần Huy ở chỗ Trì Dĩ Hoành, đương nhiên biết người trước mặt là ai, nhưng cậu thực không hiểu Trần Huy tới tìm mình làm gì?
“Có việc?” Hạ Trạch lạnh nhạt nói.
Ánh mắt Trần Huy trở nên nghiền ngẫm, bộ dáng Hạ Trạch lúc này cùng lúc ở cổng trường không giống nhau, có cảm giác cao ngạo cùng kiêu căng đã thấm sâu vào tận xương tủy. Ông mỉm cười, dứt khoát vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn giao dịch với cậu.”
Hạ Trạch chớp mắt mấy cái, không hề che dấu vẻ bất ngờ trên mặt, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Trần Huy: “Tôi không biết chúng ta có cái gì cần giao dịch.”
Đây là lời nói thật, Hạ Trạch thực không đoán ra mình cùng Trần Huy có gì cần bàn. Bàn cách làm thế nào liên thủ hủy Hạ gia? Hạ Trạch cảm thấy thực buồn cười, có phải ông ta nghĩ cậu không xem tin tức nên cái gì cũng không biết? Bên này cố gắng quật ngã Hạ gia, bên kia lại tìm tới cậu, thân là thành viên của Hạ gia để bàn chuyện, thật sự không có gì nhầm lẫn? Hay là Trần Huy cảm thấy vì chuyện tranh chữ nên cậu đã hoàn toàn lật mặt với Hạ gia, thuận theo câu kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, bắt tay liên thủ với ông ta?
Ý tứ cự tuyệt của Hạ Trạch quá rõ ràng, Trần Huy cũng không để ý, thờ ơ tung ra chút mồi câu: “Sáu bức họa Hạ Chí Kiệt tuôn ra ở Di Nhiên cư, tôi có thể giúp cậu thu hồi trở lại.”
Sắc mặt Hạ Trạch khẽ biến.
Trần Huy cười nhạt, ông biết rõ này là nhược điểm của Hạ Trạch. Không nói tới giá trị, chỉ riêng chuyện Hạ Trạch không hề hay biết, những thứ của mình suýt chút nữa bị người ta đánh cắp sạch sẽ, ông tin tưởng Hạ Trạch đang ở độ tuổi trẻ tuổi bồng bột có thể nuốt trôi cơn giận này. Giọng điệu Trần Huy trở nên ôn hòa: “Lúc trước Hạ Chí Kiệt mang số tranh chữ kia tới thế chấp gán nợ, Di Nhiên cư không hề biết chuyện kia, bằng không chúng ta tuyệt đối không thu những thứ lai lịch bất minh.”
Hạ Trạch nghe hiểu Trần Huy muốn rũ bỏ trách nhiệm, lập tức nói: “Ông muốn bàn chuyện gì?”
Trần Huy đoán đúng, sáu bức họa kia là nhược điểm của Hạ Trạch, không phải cậu nhớ thương giá trị của chúng mà là trong số đó có một bức của Trì gia, cậu không hi vọng nó lưu lạc bên ngoài.
Trần Huy ý vị sâu xa nói: “Cậu nói xem?”
Hạ Trạch nhăn mặt nhíu mày: “Tôi không rõ ý ông.”
Trần Huy mỉm cười, ngầm chỉ: “Tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên quên đi một chuyện.”
Trần Huy nói chính là đoạn phim mà Thẩm Gia Thạch đã gửi cho Hạ Trạch, mà Hạ Trạch thì nghĩ tới chuyện mình chứng kiến cảnh Thẩm Gia Thạch chết. Cứ việc chút kinh ngạc trên mặt chỉ lóe qua trong một cái chớp mắt, rất nhanh liền dấu đi, nhưng Trần Huy vẫn luôn chú ý tới sắc mặt Hạ Trạch tự nhiên bắt được.
Ý niệm trong lòng hai người khác nhau, Hạ Trạch khiếp sợ chính là Trần Huy làm thế nào biết ngày đó mình có mặt ở hiện trường, kia anh họ thì sao? Trần Huy có biết anh họ cũng ở không? Mà Trần Huy thì càng khẳng định Hạ Trạch đã xem qua đoạn phim kia, bằng không sẽ không phản ứng như vậy.
Hai người nghĩ tới hai chuyện khác nhau nhưng lại quỷ dị dính lại cùng nhau.
Hạ Trạch sống chết không thừa nhận: “Tôi không hiểu ông đang nói gì.”
Trần Huy cũng không trông mong ngay lần gặp đầu tiên đã có thể đạt thành hiệp nghị. Này cũng vì sau lưng Hạ Trạch có hai nhà Trì Hạ chống đỡ, ông không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu đổi lại là người khác, ông không biết đã xuất ra bao nhiêu thủ đoạn.
Trần Huy kiên nhẫn nói: “Không sao, không hiểu cũng không sao, cậu cứ ngẫm nghĩ lại điều kiện của tôi, từ từ sẽ hiểu.”
Hạ Trạch bình tĩnh không nói thêm gì nữa.
_______
Hoàn