Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Vãn Thu không muốn suy nghỉ nữa, bất quá trong lòng đã có quyết định, lần này mặc kệ thiếu gia Tần gia biến thành bộ dáng gì, nàng đều phải gả đi.
Cuộc đời này quyết không lại bởi vì mình tùy hứng, hại phụ mẫu, hại Hạ gia.
“Nương, người cũng không cần lo lắng quá.” Hạ Vãn Thu nhè nhẹ rủ mắt, “Họ đều là người tốt, chắc sẽ bình an vô sự, quan trọng nhất vẫn là thân thể phụ mẫu, nếu là phụ thân cùng nương bởi vì chuyện nữ nhi mà mệt, nữ nhi......”
“Nói ngốc cài gì.” Hạ mẫu nghe thư thái, trên mặt lại không trách, “Nương chỉ muốn con sống tốt.”
“Có phụ mẫu, nữ nhi làm sao có thể sống không tốt.” Hạ Vãn Thu nũng nịu nói.
Hạ mẫu ngẫm lại cũng đúng, có họ ở đây, ai cũng khi dễ không được nữ nhi nhà mình.
Dương thị vừa mới nói sai, lúc này cũng không dám nói lung tung, muốn ở trước mặt Hạ mẫu biểu hiện một chút, tròng mắt vừa chuyển, thừa dịp Hạ mẫu nói dứt lời, bắt đầu nói, “Tiểu cô thân mình vừa tỉnh, phân phó đầu bếp làm chút đồ ăn nhẹ, đồ ăn khẩu vị đậm chờ tiểu cô tốt hơn lại ăn, buổi tối nhóm nha hoàn cũng chú ý chút, cũng đừng làm cho tiểu cô bị lạnh...... Ta còn chút tảo, mặc dù không phải thứ tốt gì, để ăn khai vị, một hồi đưa qua cho tiểu cô một ít.”
Hạ mẫu nghe xong gật gật đầu, “Nhị thiếu phu nhân nói các ngươi đều nhớ kỹ sao?”
Hai đại nha hoàn của Hạ Vãn Thu nhanh chóng đáp lời, “Đều nhớ kỹ.”
“Hôm nay trời hơi nóng, cô nương thân mình yếu không tốt trực tiếp dùng băng, một hồi đưa dưa hấu ướp lạnh cùng nước ô mai đến, để cô nương giải nhiệt.” Hạ mẫu suy tư một chút nói, “Cho người đưa chút băng đến, để ở gian ngoài, buổi tối cửa mở ra, cũng sẽ không nóng.”
“Dạ.” Sơn Tra Sơn Dược cùng đáp lời.
“Bà bà nói phải, tiểu cô nên bảo trọng.” Tô thị cười nói, “Ta một hồi phân phó cho người đưa tới.”
Hạ mẫu gật gật đầu, nhìn về phía Hạ Vãn Thu nói, “Vậy con lại nghỉ ngơi đi, nương ở tại nơi này cùng con.”
“Bà bà, người đi nghỉ ngơi đi, con cùng Yến Xảo thay phiên ở trong này cùng tiểu cô.” Tô thị lúc này mở miệng nói, Yến Xảo trong lời nàng là tên Dương thị.
“Đúng đó bà bà, có con cùng đại tẩu, người nếu mệt mỏi, tiểu cô sẽ đau lòng.” Dương thị ở một bên khuyên nhủ.
Hạ Vãn Thu lúc này ước gì ở một mình, cẩn thận cân nhắc, “Nương, đại tẩu nhị tẩu, các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi, có nha hoàn ở đây.” Vừa cười một chút nói, “Nữ nhi nếu không thoải mái, lập tức kêu nha hoàn đi gọi nương đến.”
Hạ mẫu suy nghĩ một chút, nói, “Cũng tốt.” Đứng lên, nhìn nha hoàn trong phòng, “Các ngươi hầu hạ cô nương đều cẩn thận cho ta.” phân phó vài câu, mới mang theo Tô thị cùng Dương thị rời đi.
Chờ Hạ mẫu cùng hai vị tẩu tử đều ly khai, Hạ Vãn Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hồi lâu mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, sau đem nhóm nha hoàn điều đi xuống, nhu nhu mi tâm.
Đứng ở chính giữa phòng, nhìn hết thảy bên trong, đời trước sau khi nàng gả đến Tịch gia, vô số lần nghĩ sân này. Cửa sổ xanh bích, rèm trướng màu đỏ, hết thảy đều là tinh xảo diễm lệ.
Nàng nhớ rõ nhuyễn sa (k biết là cái gì nhũng chắc là ghế mềm) quý giá khó được vẫn là đại ca chuyên vì nàng tìm đến, liền ngay cả chỗ của hai tẩu tử cũng không có.
Ngón tay xẹt qua bàn trang điểm, đồ trong hộp trang sức cơ hồ muốn tràn ra, liền ngay cả hộp son nho nhất, cũng là nhị tẩu Dương thị tự tay điều chế, mà son Dương gia đều là đưa vào cung.
Trong gương đồng là Hạ Vãn Thu mới mười bốn tuổi nhận hết sủng ái, mà không phải hai mươi tư tuổi chịu đủ cực khổ Tịch gia phụ nhân. ( cái câu này nghe quen quen đa nói qua lần rồi thì phải (=”=) Thu tỷ nên đổi cách nói khác đi muội edit cũng chán lắm đó).
Hạ Vãn Thu không biết rốt cuộc hiện tại là trong mộng, hay trí nhớ này mới là mộng.
Nhìn đôi tay chính mình trắng noãn tinh tế, Hạ Vãn Thu nhắm hai mắt lại, lúc mỡ mắt đã không có mê mang như lúc đầu.
Mặc kệ rốt cuộc là mộng hay thật sự, nàng tuyệt không cho mình lại rơi vào cảnh mịt mờ kia.
Tịch gia...... Tần gia......
Hạ mẫu cảm thấy nữ nhi mình thay đổi, không thể nói rõ rốt cuộc ở nơi nào, chính là một loại cảm giác mà thôi, bất quá Hạ mẫu cũng chỉ cho là nữ nhi bị bệnh một hồi,
Nhưng vẫn làm cho Hạ mẫu lo lắng, thiếu gia Tần gia đến nay còn không có tìm được, liền ngay cả lão gia nhà mình sắc mặt cũng không tốt.
Hạ Vãn Thu sống lại một kiếp như thế nào nhìn không ra tâm tư Hạ mẫu, suy tư liền lúc tìm từ thích hợp an ủi Hạ mẫu, nàng thêu mặc dù không tốt, những vẫn có đọc qua sách, dù sao cũng là Hạ phụ từ nhỏ dạy ra, “Nương, Tần gia ca ca chắc chắn bình an trở về, cũng thỉnh Tần bá phụ bá mẫu bảo trọng thân mình.”
Hạ mẫu cầm tay chép kinh của nữ nhi, nữ nhi mình mặc dù không nói rõ, nàng cũng biết đây là muốn đưa đến Tần gia, chính là nghĩ đến này thiếu gia Tần gia sinh tử không rõ, Hạ mẫu lại có chút do dự, liếc nhìn nữ nhi, nhấp môi dưới, ôn nhu nói, “Cũng là con hiểu chuyện.”
Hạ Vãn Thu ngồi vào bên người Hạ mẫu, nũng nịu nói, ” Hay là nương mang con đi chùa dâng hương đi.”
Hạ mẫu búng yêu trán nữ nhi nhà mình một cái cái, “Lại là nha hoàn nào lộ tin tức cho con.” Hạ mẫu tính ngày mai đi dâng hương cầu phúc, nhưng cũng không chuẩn bị mang theo khuê nữ nhà mình, hơn nữa ngày mai......Tần gia người kia cũng muốn đi.
“Nương......” Hạ Vãn Thu kéo dài thanh âm.
“Lại có việc gì làm khó nương con?” Theo thanh âm đi vào là một nam tử trung niên ước chừng bốn mươi tuổi.
Hạ Vãn Thu chạy nhanh đứng lên, phúc thân nói, “Thỉnh an phụ thân.”
Hạ mẫu cũng đứng lên, cho nha hoàn bưng nước để Hạ phụ rửa tay, Hạ Vãn Thu tiếp nhận khăn bố để Hạ phụ lau tay, lại tự tay bưng trà đi qua.
Hạ phụ uống một ngụm, gật gật đầu, “Quả nhiên là Thu Nhi hiểu chuyện.”
Hạ mẫu sẵng giọng, “cho dù nữ nhi bưng hoàng liên đến, sợ là người đều khen câu ngọt.”
“Đương nhiên nếu phu nhân nấu càng làm ngọt miệng hơn.” Hạ phụ tiếp lời nói.
“Mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi, không nên đoạt công việc của mẫu thân.” Hạ Vãn Thu theo trêu ghẹo nói.
“Tốt, các ngươi cha và con gái hợp nhau lại đến khi dễ ta.” Hạ mẫu giả bộ tức giận.
“Nương, nữ nhi sai lầm rồi.” Hạ Vãn Thu chạy nhanh đến bên người Hạ mẫu, lôi kéo ống tay áo của nàng nói, “Liền mang nữ nhi đi dâng hương đi.”
Hạ mẫu làm sao bỏ được sinh nữ nhi làm nũng, vỗ vỗ mu bàn tay nữ nhi nhìn về phía Hạ phụ, “Lão gia nhìn xem Thu Nhi có tiến bộ không?”
Ngân Hạnh đang cầm kinh thư Hạ Vãn Thu chép đưa cho Hạ phụ, Hạ phụ cầm trong tay nhìn kỹ xem, ánh mắt hơi hơi chợt lóe, “Nhìn thật ra trầm ổn không ít.” Trầm tư một chút nói tiếp, “Ngày mai đi dâng hương, liền mang theo Thu Nhi cùng nhau đi.”
Hạ mẫu vừa nghe, hơi hơi rũ mắt nói, “Hay là không bằng mang theo Tư Tư, Cẩm Nhi cùng nhau, cũng cho các nàng tỷ muội làm bạn.”
Hạ Tư Tư cùng Hạ Cẩm Nhi là hai thứ nữ Bình di nương thân sinh, nếu là đời trước Hạ Vãn Thu chắc chắn mất hứng, cảm thấy mẫu thân đi nơi nào đều muốn hai người kia, bất quá nay Hạ Vãn Thu lại có thể nghe ra mẫu thân ý tứ.
Hạ mẫu biết thiếu gia Tần gia lâu như vậy không tin tức, sợ thiếu gia Tần gia kia có chuyện không hay xảy ra, trước tiên vì chính mình tính.
Mang theo hai thứ nữ vì mình tị hiềm mà thôi.
Hạ Vãn Thu đều có thể nhìn ra, Hạ phụ như thế nào nhìn không ra, bất quá rốt cuộc là đau lòng đích nữ, tổng không thể nữ nhi còn không có gả đi ra ngoài liền thủ quả (quả phụ thủ tiết), thanh danh mặc dù dễ nghe, nhưng lại hủy cả đời nữ nhi.
Hạ mẫu nếu đáp ứng nữ nhi rồi, sẽ không thể không giữ lời, Hạ Vãn Thu theo Hạ mẫu một chiếc xe ngựa, mà Hạ Tư Tư cùng Hạ Cẩm Nhi hai người một chiếc xe ngựa.
Hạ mẫu mang theo các nàng đi cũng không phải tìm chùa hương khói thịnh vượng, mà là Vân Ẩn Tự vị trí có vẽ xa xôi hẻo lánh, Vân Ẩn Tự cũng không lớn, đã có rất lâu, trong viện cây chừng trăm năm, cho dù là ngày hè cũng mang theo vài phần thanh lương.
Hơn nữa Vân Ẩn Tự nổi danh nhất chính là bạch ngọc lan, chỉ tiếc đã qua mùa hoa, cho nên đến đây còn rất nhiều chỗ.
cái cây này này nhìn cũng rất đẹp..
Hạ Tư Tư cùng Hạ Cẩm Nhi hai người là Bình di nương sở sinh, Bình di nương nguyên là người hầu hạ bên người lão phu nhân đã qua đời, lúc Hạ mẫu hoài con thứ hai, bị lão phu nhân làm chủ cho Hạ phụ, tuy chỉ sinh hai nữ nhi, nhưng ở Hạ gia vẫn có vài phần thể diện.
Mà Hạ mẫu cũng không phải người hà khắc, Hạ Tư Tư cùng Hạ Cẩm Nhi hai người ở Hạ gia mặc kệ là ăn mặc dùng đều cùng Hạ Vãn Thu không có gì khác biệt.
Hạ Tư Tư cũng đã muốn đính hôn, là nhà công bộ chủ sự, nhà kia tuy chỉ là chính lục phẩm, nhưng là cùng Hạ Tư Tư đính hôn là công tử trưởng tử.
Hơn nữa lão gia nhà đó lúc trước cùng Hạ phụ cũng có vài phần tình cảm, Hạ mẫu vì cửa hôn nhân này cũng mất không ít tâm tư.
Hạ Cẩm Nhi tuổi còn nhỏ, nhưng là đã có thể nhìn ra bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần, mang theo vài phần mềm mại, Hạ Vãn Thu hơi hơi mím môi, nàng vẫn nhớ rõ, tiếp qua hai năm nữa Hạ Cẩm Nhi càng lớn càng đẹp, liền ngay cả......
“Nhị tỷ tỷ.” Hạ Cẩm Nhi mặc một thân quần áo hồng nhạt, lúc cười rộ lên khóe miệng mang theo nho nhỏ lúm đồng tiền, nhìn phá lệ đáng yêu.
Hạ Vãn Thu đối Hạ Cẩm Nhi vừa áy náy vừa hận, áy náy là chính mình lúc trước biến thành cửa nát nhà tan, làm hại nàng bị nhà chồng hưu, hận nàng là vì sau khi mình thu lưu nàng, nhưng lại xuất hiện trên giường trượng phu mình.
Bất quá Hạ Vãn Thu cũng nói không rõ rốt cuộc là áy náy nhiều hơn hay vẫn là hận ý nhiều hơn, dù sao nếu Hạ gia không hủy, Hạ Cẩm Nhi cũng sẽ không bị hưu, cười khổ một chút, cũng làm cho mình học được báo ứng.
Đáng tiếc cho dù nghĩ như thế, Hạ Vãn Thu vẫn không thể thản nhiên đối mặt với nàng.
Mà Hạ Tư Tư, lúc trước thời điểm Hạ gia gặp khó khăn, Hạ Tư Tư một lần cũng không lộ mặt, nhưng là trước đó Hạ Tư Tư thường xuyên hồi phủ.
“Đại tỷ tỷ, Tam muội muội.” Hạ Vãn Thu đứng ở Hạ mẫu bên người, ôn nhu nói.
“Nhị muội muội.” Hạ Tư Tư mỉm cười, nàng bộ dạng mặc dù không bằng Hạ Cẩm Nhi, nhưng cũng thanh tú khả nhân, nay đang ở tuổi thanh xuân, càng làm tăng vài phần nhan sắc.
“Nhị tỷ tỷ mấy ngày trước đây thân mình không khoẻ, di nương sợ ta phiền nhị tỷ tỷ nghỉ ngơi nên không cho ta xuất môn, nay nhìn thấy nhị tỷ tỷ thân mình tốt lắm, trong lòng ta cũng vui mừng.” Hạ Cẩm Nhi ngọt ngào cười, nói.
Hạ Vãn Thu nở nụ cười, lại không lại nói tiếp, chính là đối với Hạ mẫu nói, “Nương, chúng ta đi dâng hương đi.”
“Cũng tốt, chờ đi trở về ba tỷ muội các ngươi hảo hảo tán gẫu.” Hạ mẫu nhéo tay nữ nhi mình một chút, cười nói, “Tư Tư Cẩm Nhi, chúng ta cùng nhau vào đi thôi.”
Hạ Cẩm Nhi vừa định mở miệng, đã bị Hạ Tư Tư vụng trộm xả một chút, Hạ Tư Tư nói, “Nương nói là.”
Hạ mẫu tới đây tự nhiên có nhân tiếp đãi, vì Hạ mẫu là khách quen, nàng lần này đến cũng không phải vì nghe phương trượng giảng thiền, sẽ không làm cho tiểu hòa thượng đi theo.
Mang theo Hạ Vãn Thu ba người các nàng đi đến sau sảnh dâng hương, đi phía sau sương phòng.
Nói là sương phòng, kỳ thật là một tiểu viện, cũng không lớn nhưng sạch sẽ, trong viện không hề thiếu cây cùng hoa cỏ, toàn cảnh thanh u (thanh tĩnh +u nhã).