Những điều Hạ mẫu nói Hạ Vãn Thu đều hiểu được, nàng chỉ cảm thấy chính mình có chút buồn cười, đời trước có thể nói là sống uổng phí một kiếp, mỗi bước vấp ngã xem như gieo gió gặt bảo.
Nghĩ đến đời trước cho dù cho nàng làm quản gia, nàng cũng không có bản sự kia, ngược lại chọc người chê cười.
Hạ Vãn Thu cảm thấy mình vừa mới ngủ, đã bị người đánh thức.
Mở mắt ra chỉ thấy người đến là Ngân Hạnh đại nha hoàn bên người Hạ mẫu, thanh âm Ngân Hạnh nhẹ nhàng ôn nhu:”Cô nương.”
Hạ Vãn Thu ngồi dậy, gật gật đầu, không nói gì thêm, Ngân Hạnh tránh ra một bên, chờ cho nha hoàn khác hầu hạ Hạ Vãn Thu rửa mặt xong mới mở miệng nói, “Chủ tử nói Lưu phủ hoa nở rộ.”
Lời nói này có chút đột ngột, Hạ Vãn Thu sửng sốt một chút, liền hiểu được, lúc trước nàng cùng Hạ mẫu xuất môn, Hạ mẫu trước tiên đều giúp nàng chọn tốt xiêm y trang sức, nhưng lần này lại không có, ngược lại chỉ cho nha hoàn bên người bên lại đây, câu nói kia xem như nhắc nhở.
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, Ngân Hạnh cười phúc phúc thân.
Thật ra cũng không cần Hạ Vãn Thu chính mình lựa chọn, tự nhiên có đại nha hoàn bên người chọn, cuối cùng nàng chỉ cần quyết định thích hợp hay không là được.
Ánh mắt Hạ Vãn Thu tất nhiên không kém, nhìn nữ nhi một thân y phục lam nhạt, Hạ mẫu gật gật đầu, một thân y phục này mặc dù không phải đẹp nhất nhưng cũng thích hợp.
Dù sao đi nhà người khác, đoạt sự nỗi bật của chủ nhân sẽ không tốt lắm, hơn nữa nàng còn đặc biệt cho Ngân Hạnh đi nói Lưu phủ hoa nở rộ, trên người quá nhiều màu sắc cũng sẽ có vẻ rất loạn.
Hôm nay Hạ Cẩm Nhi mặc một thân xiêm y hồng nhạt, càng có vẻ xinh đẹp, sau khi hành lễ liền ngoan ngoãn đứng ở một bên, chỉ vụng trộm nháy mắt với Hạ Vãn Thu.
“Cẩm Nhi hôm nay rất được.” Hạ mẫu vẻ mặt từ ái cười, nói.
Mặt Hạ Cẩm Nhi đỏ lên, “Mẫu thân cùng tỷ tỷ mới xinh đẹp đâu.”
Tay Hạ mẫu cầm tay Hạ Cẩm Nhi, “Hôm nay các ngươi hai người đều cùng ta ngồi đi.” (Kiều thấy Hạ mẫu đối với Hạ Cẩm Nhi xa cách nên khi nào xưng hô với Hạ Cẩm Nhi sẽ dùng ta-ngươi, chỉ đặc biệt xưng hô với con ruột của mình Hạ mẫu mới xưng hô ta-con, nương-con thôi)
“Vâng.” Mặt Hạ Cẩm Nhi có vẻ xấu hổ, trả lời.
“Tỷ tỷ, ta lát nữa có thể cùng một chỗ với người hay không?” sau khi Hạ Cẩm Nhi lên xe, nhỏ giọng hỏi.
“Làm sao vậy?” Hạ Vãn Thu rót cho Hạ mẫu chén trà, hỏi.
Hạ Cẩm Nhi giống như có chút ngượng ngùng,”Ta có chút sợ hãi, lần đầu tiên đi, không nhận biết mọi người.”
Hạ Vãn Thu vừa định đáp ứng, chợt nghe thanh âm chén trà đặt lên trên bàn tròn nhỏ, “Lưu bá mẫu rất hiền lành, ngươi không cần sợ hãi.” Nhưng lời nói tuyệt không đề cập tới cùng nàng đi cùng nhau.
Lại hàn huyên vài câu, các nàng đều không mở miệng, trong lòng Hạ Vãn Thu cẩn thận suy tư một chút, mới hiểu được ý tứ lúc nãy của mẫu thân, chính mình thiếu chút nữa nhảy vào bẫy của Hạ Cẩm Nhi.
Người Tầm thành xem trọng nhất là thân phận đích thứ, nàng là tiểu thư Hạ phủ con vợ cả, kết giao tự nhiên là người có thân phận giống nhau của phủ khác, cho dù Hạ Cẩm Nhi có nỗi bật nàng ta cũng chỉ là thứ xuất, không có tư cách gia nhập vào giới đích tử của nàng.
(Tên của huyện Cửu Giang thuộc tỉnh Giang Tây)
Vừa mới rồi câu nói kia của Hạ Cẩm Nhi như mình là một muội muội làm nũng với tỷ tỷ, làm cho tỷ tỷ quan tâm nhiều một chút, kỳ thật là muốn dựa vào Hạ Vãn Thu tiến vào giới đích nữ này.
Nếu Hạ Vãn Thu bị lừa, trước không nói Hạ Cẩm Nhi có thể bằng năng lực của mình lưu lại hay không, nhưng chính Hạ Vãn Thu đã trở thành tiểu băng. (tiểu băng có thể hiểu là người làm mai nhỏ 冰人–băng nhân, hoặc là người bị lạnh nhạt, k biết dịch làm sao nên để nguyên)
Lúc này suy nghĩ cẩn thận, Hạ Vãn Thu chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, Hạ Cẩm Nhi nhỏ hơn so với mình không bao nhiêu.
Hạ mẫu cũng không có xem các nàng, chỉ tựa vào đệm mềm, như bình thường nhắm mắt dưỡng thần, “Lát nữa chúng ta đi là biệt viện Lưu gia, Lưu phu nhân mời không ít người tuổi không chênh lệch lắm so với các ngươi, nhất định có thể kết giao bạn tốt.”
Hạ Vãn Thu lên tiếng,”Trách không được nương mang theo chúng ta ngồi xe ngựa đến đâu.”
“Mẫu thân, biệt viện xinh đẹp sao?” Hạ Cẩm Nhi trong giọng nói mang theo vài phần chờ mong.
“Đến lúc đó ngươi có thể hảo hảo đi dạo.” Hạ mẫu cười nói.
Hạ Cẩm Nhi lên tiếng, “Tỷ tỷ, đến lúc đó chúng ta cùng đi nhìn xem, được không?”
Hạ Vãn Thu đối Hạ Cẩm Nhi tâm sinh cảnh giác, nhưng lúc này không đáp ứng liền có vẻ nghiêm khắc quá mức, “được.”
Đến biệt viện Lưu phủ, vừa xuống xe liền thấy một nữ tử trung niên lại đón, “Hạ phu nhân.”
Hạ mẫu gặp người liền cười nói, “Ngươi như thế nào tự mình đi ra.”
“Ta cũng là vừa vặn đi ra.” Lưu phu nhân cười yếu ớt nói, sau đó nhìn về phía Hạ Vãn Thu và Hạ Cẩm Nhi.
Hạ mẫu kéo hai người qua, “Các ngươi còn không mau thỉnh an Lưu bá mẫu.”
Hạ Vãn Thu và Hạ Cẩm Nhi tiến ra trước một bước, phúc phúc thân nói, “Cấp Lưu bá mẫu thỉnh an, chúc Lưu bá mẫu sinh thần vui vẻ.”
“Hảo hảo, đều là hảo cô nương.” Lưu phu nhân vẻ mặt tươi cười, nắm tay Hạ mẫu nói, “Chúng ta đi vào trước nói sau.”
Hạ Vãn Thu cùng Hạ Cẩm Nhi đi theo phía sau Hạ mẫu, nha hoàn bên người Hạ mẫu đem danh mục quà tặng giao cho quản sự Lưu phủ.
Đến phòng khách, Lưu phu nhân lại cùng Hạ mẫu nói vài câu, mở miệng nói, “Có không ít người đến đây, ngay tại hoa viên nhỏ, ta mang các ngươi đi qua đi.”
“Thế nào phiền ngươi, có nha hoàn là tốt rồi, ngươi đi làm việc đi, hai chúng ta thế nào lại cần khách sáo này.” Hạ mẫu sẵng giọng.
Lưu phu nhân cũng không nói thêm nữa, chỉ phân phó đại nha hoàn bên người cẩn thận hầu hạ xong liền ly khai, tuy rằng người đáng giá để Lưu phu nhân tự mình đi tiếp không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không có, dù sao hôm nay nàng là chủ nhân.
“Nô tỳ Thải Oánh cấp phu nhân cùng cô nương thỉnh an.” nha hoàn này chừng mười sáu, dáng vẻ mi thanh mục tú, phúc phúc thân nói, “Nô tỳ giúp phu nhân và cô nương dẫn đường.”
Kỳ thật hoa viên cũng không xa, sau khi đến chỉ thấy trong đình đã có vài phu nhân ngồi, những người đó Hạ mẫu đều nhận biết, Hạ Vãn Thu đi vào, đã bị người kéo tay nói, “Vãn Thu thật sự là càng ngày càng đẹp.”
Hạ Vãn Thu đỏ mặt lên, hơi hơi cúi đầu.
“Xem ngươi làm đứa nhỏ xấu hổ.” vài vị phu nhân trêu ghẹo nói.
Hạ Vãn Thu vẻ mặt thẹn thùng ứng phó các vị phu nhân, lơ đãng nhìn Hạ Cẩm Nhi đứng ở một bên, mới nhớ tới sau khi vừa tiến vào Hạ Cẩm Nhi trừ bỏ cùng nàng cùng nhau cấp chúng phu nhân thỉnh an, không hề hé răng, mà các phu nhân này cũng như bình thường không nhìn thấy Hạ Cẩm Nhi.
Đích thứ chi phân...... Hạ Vãn Thu lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng như vậy.
Nói chuyện một lúc, Hạ mẫu liền cười nói, “Chúng ta vài người cũng lâu không thấy, hôm nay vừa vặn trò chuyện.” Nhìn Hạ Vãn Thu cùng Hạ Cẩm Nhi liếc mắt một cái, tiếp theo mở miệng, “Các ngươi hai người cũng không cần ở lại chỗ này, qua bên kia hảo hảo chơi đùa.”
“Vâng.” Hạ Vãn Thu và Hạ Cẩm Nhi phúc phúc thân, mới lui xuống.
Thải Oánh đang ở bên ngoài đình chờ, gặp hai người Hạ Vãn Thu đi ra, “Nô tỳ mang nhị vị cô nương đi qua.”
Lúc Hạ Vãn Thu đi qua, trong đình đã có không ít người, nàng phát hiện chính mình thế nhưng một người cũng không nhận biết, chỉ là nàng vừa mới tiến đến, có một cô nương mặc váy bách điệp lại đón, cầm lấy tay nàng, “vậy là ngươi đã đến.” câu này Kiều chém
“Bội Lan.” Hạ Vãn Thu do dự mới kêu lên, nàng nhớ trước khi xuất giá bạn tốt được mấy người.
Lưu Bội Lan cười nói, “Đến, chúng ta đều chờ ngươi đã lâu.”
“Hảo, đúng rồi đây là Tam muội của ta, danh Cẩm Nhi.” Hạ Vãn Thu cùng Lưu Bội Lan nắm tay, giới thiệu nói.
Hạ Cẩm Nhi phúc phúc thân, “Các vị tỷ tỷ hảo.”
“Tam cô nương hảo.” Lưu Bội Lan nói một câu sau, hướng tới bên kia vẫy vẫy thủ, “Tứ muội, hảo hảo chiêu đãi tam cô nương.”
Hạ Cẩm Nhi ánh mắt lóe lóe, mới cười đi theo tiểu cô nương cùng nhau đi.
Tuy rằng cẩn thân nhớ lại những người này ở kiếp trước, nhưng là dựa theo trí nhớ của Hạ Vãn Thu, các nàng dù sao cũng mười mấy năm không có gặp mặt, sợ có sai sót, Hạ Vãn Thu cũng không nhiều nói, chỉ có khi hỏi nàng, mới có thể nói vài câu.
Hầu hết người ở đây đều cùng Hạ Vãn Thu giao hảo, cũng đều biết chuyện Hạ gia cùng Tần gia, chỉ nghĩ Hạ Vãn Thu tâm tình không tốt, cũng đều thông cảm không nói nhiều.
Trong đó Lưu Bội Lan cùng Hạ Vãn Thu quan hệ là tốt nhất, nhìn dáng vẻ Hạ Vãn Thu có chút không yên lòng, nhỏ giọng nói, “Nhà của ta có một chỗ hoa nở tốt nhất, ta dẫn ngươi đi xem đi.”
“Ngươi rời đi không tốt lắm đâu.” Hạ Vãn Thu vừa nghe, rất động tâm.
“Không có việc gì.” Bội Lan nháy mắt, lôi kéo tay Hạ Vãn Thu, nói, “Ra sân đi phía trái có cái ao nhỏ, ngươi tới trước ở đó chờ ta.”
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, nhìn tất cả mọi người đang nói chuyện, cùng người bên cạnh chào hỏi liền đi ra ngoài.
Hạ Cẩm Nhi mặc dù cùng người bên cạnh xem mọi người nói chuyện, nhưng vẫn chú ý Hạ Vãn Thu, thấy nàng rời đi, hơi hơi suy tư một chút, cũng đi theo ly khai.
Ra sân không xa, liền nhìn thấy cái ao mà Lưu Bội Lan nói, nhưng là đã có người tới trước một bước ở nơi đó, Hạ Vãn Thu do dự vừa định rời đi, chợt nghe có người nói, “Cũng không biết thiếu gia Tần gia biến thành bộ dáng gì nữa, vẫn trốn ở trong phòng không dám xuất môn.”
“ Nhưng thật ra ta nghe nói, dáng vẻ hiện tại của hắn dọa khóc tiểu hài tử.”
“Thật sự là đáng tiếc, lúc trước Tần thiếu gia...... Này Hạ cô nương thật đúng là đáng thương, có thể đến lúc vén khăn voan trực tiếp dọa khóc hay không?”
Hạ Vãn Thu nghe xong, trên mặt lạnh lùng, liền chuẩn bị rời đi, ai biết bỗng nhiên nghe thấy Hạ Cẩm Nhi hô, “Tỷ tỷ, người như thế nào ở trong này.”
Thanh âm Hạ Cẩm Nhi cũng không nhỏ, lập tức liền khiến cho vài cô nương ở bờ ao chú ý, các nàng quay đầu nhìn thấy Hạ Vãn Thu, sắc mặt đều biến đổi, có chút xấu hổ, nhưng trong đó một người trên mặt mang vẻ đắc ý.
Nếu đời trước, Hạ Vãn Thu nhất định cảm thấy Hạ Cẩm Nhi không phải cố ý, chính là vừa mới lĩnh giáo qua lòng của nàng ta thâm sâu, lúc này cho dù người khác nói giúp nàng ta, Hạ Cẩm Nhi là vô tội, nàng cũng không tín, ý niệm trong đầu chợt lóe, Hạ Vãn Thu khẽ cười nói, “Ta cũng mới đến, nhưng nhìn thấy vài vị muội muội ở bên cạnh ao nói chuyện vui vẻ, không tốt đi qua quấy rầy thôi.”
“Hạ cô nương.” Nói chuyện đúng là cô nương mặt mang vẻ đắc ý mặc váy dài màu hạnh vàng, nàng chậm rãi đi tới, bên hông trang sức ngọc bích theo bước chân của nàng phát ra thanh âm thanh thúy, “Vài tỷ muội chúng ta không có ý tứ khác, chính là......” Ra vẻ đáng tiếc lắc lắc đầu, “Có chút đáng tiếc.”
Lưu Bội Lan cũng đi ra, nàng thấy tình cảnh cạnh ao, sau khi khẽ cau mày, vẻ mặt liền mang ý cười đi tới, “Như thế nào đều trốn ở chỗ này, nói cái gì lặng lẽ nói đâu.”
Hạ Vãn Thu vừa định mở miệng, chợt nghe Hạ Cẩm Nhi nói, “Có vài người loạn ngôn a.”
“Chúng ta nào có nói lung tung.”
“Trương Oánh Oánh.” Lưu Bội Lan kêu lên.
Hạ Vãn Thu thế này mới nhớ tới đến cô nương mặc váy dài màu hạnh màu vàng là ai, phụ thân nàng là Bình Anh Điện đại học sĩ, bởi vì hai người các nàng đều là nữ nhi đại học sĩ, thường xuyên bị người đặt cùng một chỗ so sánh, Trương Oánh Oánh cũng là tâm cao khí ngạo, như thế nào chịu được, cho nên hai người các nàng quan hệ tự nhiên không tốt.