Buổi trưa khách hành hương ở tế đàn rất ít, hai gã tiểu sa di yên lặng dọn dẹp tuyết trong đình, tận chức tận trách, cây bồ đề vàng bên ngoài bức tường phía tây được dành riêng để treo pháo đỏ, là cây cầu phúc, pháo hồng nổ theo gió bay vào, rớt ở trên mặt tuyết, tích tụ thành những bông hoa màu hồng.
Hương khói dày đặc hun cho đầu óc Lạc Ngọc choáng váng, hắn hướng chỗ ngồi bên trái sách sẽ né qua, không chú ý một cái, suýt nữa chạm vào phụ nhân đi dâng hương. Phu nhân mặc xiêm y vải thô màu xanh lam, tóc búi thành một đoàn dùng trâm cố định, không trang điểm nhưng giơ tay nhấc chân có vài phần thướt tha, trên cánh tay cầm rổ hương nến.
Bởi vì né tránh, trong rổ rơi xuống mấy cây hương, Lạc Ngọc xoay người cúi xuống nhặt lên, trả lại cho nàng, cười hỏi: “Phu nhân cũng đến tự cầu phúc sao?”
Sáng sớm khi gặp Hàn Đông Lâm, hắn đoán là theo Hàn lão phu nhân tới, quả nhiên.
Lúc này Hàn lão phu nhân còn chưa già, thái độ người làm mẹ thong thả, vừa thấy liền biết ôn nhu dễ thân, không giống như năm đó, tàn ác, cả người thích châm chọc, năm tháng đau khổ khiến nàng trở nên chanh chua, rất khó ở chung. Nàng rất chán ghét Lạc Ngọc, thế cho nên ở thời điểm Lạc Ngọc thất vọng nghèo túng, nàng ngay cả châm biếm cùng nhạo báng cũng không thèm bố thí cho, làm cho phủ tướng quân cùng hắn không có liên quan gì, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn cũng rất có ích.
Kỳ thật cũng là Lạc Ngọc gieo gió gặt bão, hắn làm nhiều chuyện thiếu đạo đực như vậy, ai cũng đều khó tha thứ.
“Đúng vậy, lúc trước không có thời gian, thừa dịp tháng giếng đến để thắp nén hương.” Hàn phu nhân thân thiết nói, đối với vị thiếu niên dun mạo tuấn tú trước mặt này ấn tượng không tồi, nhìn quần áo đoán rằng chắc là xuất thân nhà quan, nói chuyện ôn hòa như vậy, “Tiểu quan nhân là tự mình tới, hay là cùng người trong nhà tới?”
Sắc môi nàng tương đối tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, mang theo dáng vẻ mỏi mệt, vừa nhìn là biết thân thể không tốt, thường xuyên sinh bệnh.
“Cùng tổ mẫu tới, thuận đường cúi chào bồ tát, phù hộ ta tỷ thí thuận lợi.” Lạc Ngọc nói.
“Tỉ thí? Tiểu quan nhân là đệ tử Ứng Thiên học viện?” Nàng buông rổ, cười mỉm, nhìn tuổi Lạc Ngọc cũng không sai biệt lắm với đứa con nhà mình, cố gắng lại hiểu biết.
“Đúng vậy.”
“Thật là có duyên, khuyển tử cũng là đệ tử của Ứng Thiên học viện,” Hàn phu nhân nói, vừa vặn Hàn Đông Lâm xuất hiện, nàng chỉ vào hắn giới thiệu, “Người đứng ở cửa đại điện mặc áo xanh chính là con ta.” Dứt lời, liền ngoắc gọi, “Đông Lâm, ngươi lại đây.”
Muốn rời khỏi đã muộn, Hàn Đông Lâm thu mắt chăm chú nhìn vào xẻng súc tuyết ướt sũng trên mặt đất, dấu chân đi tới đi lui, trong lòng hắn có khúc mắc, cố ý không muốn cùng Lạc Ngọc thân thiết, nhưng Hàn phu nhân vẫn kêu mãi, đành phải định thần lại, chậm chạp đi qua.
“Nương.” Hắn theo dư quang lén nhìn, chỉ nhìn thấy ngọc lưu vân bách phúc chớp lên, cành hồng ngọc đang đung đưa, giương mắt, vừa lúc chạm vào đôi mắt thâm sâu của đối phương, không biết tại sao lại thấy ngượng ngùng, lại rất bình tĩnh dời ánh mắt.
“Thật là không trôi chảy. » Hàn phu nhân nói hắn, « Tiểu quan nhân này học cùng thư viện với ngươi, cũng cùng ngày tỉ thí, ngươi mau cùng người ta nói chuyện, tính tình hũ nút, nhìn thấy cũng không chủ động chào hỏi hai câu. »
Chưa đợi hắn mở miệng, Lạc Ngọc giải vây nói : « Bá mẫu, ta cùng Đông Lâm là bạn cùng bàn, cùng đọc sách ở huấn đường, đôi ta rất quen thân, » hắn tự mình đi lên, một tiếng bá mẫu gọi người ta, mắt hơi nâng lên, nheo mắt với người ta, ý xấu trong ánh mắt tạm dừng một chút, « Lúc trước ở bên ngoài đâu chỉ thấy qua. »
Mặt Hàn Đông Lâm lúc này trầm như nước, đái khái là không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, trong đầu tất cả đều là chuyện hương diễm kia. Cảnh tượng tươi đẹp lại cảm thấy thẹn thùng, khiến cho lỗ tai ửng đỏ lên.
Lạc Ngọc cổ quái liếc hắn một cái, trước cửa đại điện, lão phu nhân cầm phật châu nhìn Vân Không đại sư chia tay.
« Tổ mẫu ta đi ra, không quấy rầy bá mẫu dâng hương nữa, ngày khác có rảnh, nhất định sẽ đến quý phủ bái phỏng. »
Hàn phu nhân gật đầu, rất là vui vẻ, chờ hắn đi xa, nhẹ nhàng khiển trách Hàn Đông Lâm không hiểu lễ nghĩa, lấy ra hương nến gọi hắn đến đốt giúp.
Lúc này, tiếng chuông bên hạ đường vang lên ba tiếng, tiếng chuông vang vọng khắp trong núi vào buổi trưa, đương….. một chút lại một chút, giống như là đập vào đầu quả tim của Hàn Đông Lâm, tâm thần hắn rung động, giật mình, đã quên hoạt động.
Hàn phu nhân nhìn hắn đốt hương, nhắc nhở : « Ngươi đứa nhỏ này, hôm nay làm sao tâm thần lại không yên như vậy. »
Không lâu sau, tăng lữ sau khi trai thực xong liền quay về đại điện, khách hành hương ở tế đàn dần dần đông lên, mẫu tử hai người đốt hương xong, đến đại điện thăm viếng một phen, lại đi theo khách hành hương nghe kinh.
Thời gian trong núi qua thật mau, đi một đường đã hết hai canh giờ, nghe xong ra điện đã là giờ dậu, Hàn phu nhân theo mọi người xuống núi, mà Hàn Đông Lâm ở lại trong tự, theo tập tục xưa ở trong chùa có thể tẩy sạch những thứ không sạch sẽ và mang đến phúc khí, Hàn phu nhân là một nữ quyến cũng ngủ lại không tốt lắm, liến để cho hắn lưu lại.
từ h đến h chiều
Tháng giêng khách hành hương nhiều, khách phòng ngày ngày đều chật ních người, hắn ở chính là một gian phòng cuối cùng ở bên trái, trước phòng có trồng một cây liễu, mở ra cửa sổ, có thể nhìn thấy thân cây vàng nâu, cùng với tường viện màu đỏ thắm, cũng không có những phong cảnh khác.
Hắn đem hành lý mở ra, sắp xếp quần áo thật tốt, lấy ra sách ngồi ở trước cửa sổ ôn tập, không ngờ đã qua nửa giờ tuất, thời gian dài đọc sách, khiến cho hắn có chút mơ mơ màng màng, giật mình, từ khe hở của thân cây cùng tường, hình như nhìn thấy bóng dáng của Lạc Ngọc, nghĩ là ảo giác, định thần lại vừa thấy, tất cả đều là tuyết trắng xóa, bóng người cũng không có một ai, sợ là đọc sách đến mơ hồ rồi.
Từ h đến h tối.
Thoáng chốc không có hứng trí tiếp tục đọc sách.
Khép sách lại, hắn chỉnh sửa lại quần áo, đi trai đường ăn cơm.
Kỳ thật đã sớm qua giờ cơm, chỉ còn lại hai cái bánh mì cứng ăn được.
Đội gió lạnh trở về phòng, mới tiến vào sân, liền nhìn thấy phòng chính mình sáng đèn, hắn nhớ rõ khi ra ngoài đã thổi đèn, chẳng lẽ có sư phụ nào ở bên trong ?
Nghi hoặc vào phòng, trong phòng có một thân ảnh đỏ tươi, nhận thấy là hắn đến, người nọ quay người, trong đôi mắt hiện lên vui mừng, nhưng vẻ mặt lại giả ý, ra vẻ giật mình nói : « Khách phòng không còn phòng, Vĩnh Chân sư phụ nói nơi này có người cùng tuổi với ta, nên sắp xếp cho ta tới đây, như thế nào lại là ngươi. »
Vẻ mặt Hàn Đông Lâm nháy mắt rất là đặc sắc, mím môi nhíu mày, không có phản ứng gì.
Lạc Ngọc trợn mắt giống như không hiểu mặt lạnh của người ta, mềm thân mình tựa vào trên ghế, nhìn trời, miệng nói : « Ngươi xem hôm nay, mới vừa rồi còn sáng sủa, đảo mắt liền tối như vậy, tuyết lại muốn rơi. »
Cửa cũng chưa đóng, Hàn Đông Lâm không nói một lời, đến trước cửa sổ ngồi xuống, đọc sách.
Lạc Ngọc ngượng ngùng, thức thời câm miệng.
Trong phòng ngọn đèn loe loét mờ nhạt, bấc đèn đốt tới mặt ranh giới với dầu hỏa, lừa khói màu hồng vàng đột nhiên biến thành màu xanh tím, hắn bốc lên một lá trúc, gẩy gẩy bấc đèn, ánh lửa nhảy lên, lại chảy ra màu hồng vàng.
Như lời hắn nói, rất nhanh, bông tuyết nhỏ vụn từ mái hiên bay vào, tung bay lả tả, tiến vào từ cửa sổ, chậm rãi rơi xuống trên sách Hàn Đông Lâm, trên tay, sau đó hòa tan biến mất. Một lát sau, tuyết nhỏ biến thành tuyết lớn, từ từ tung bay dạo chung quanh, trên bàn học giống như bị tuyết bao trùm.
Bịch một tiếng, Lạc Ngọc đem cửa sổ đóng vào cho hắn, Hàn Đông Lâm ngập ngừng mở miệng, đang muốn nói chuyện, có người đến đây.
Vĩnh Chân sư phụ ôm một bộ chăn bông rất nặng, còn có hai bộ áo bông ấm áp, ban đêm trên núi lạnh hơn, bọn họ ăn mặc ít lại gặp lạnh, hắn tạ lỗi với Hàn Đông Lâm, lại tự ý đưa người đến khách phòng này ở, nghĩ hai người là đồng học, mà Hàn Đông Lâm lúc ấy cũng không ở đây, nên đem Lạc Ngọc sắp xếp vào phòng này trước.
Hàn Đông Lâm đương nhiên không thể nói cái gì, nhận áo bông cùng chăn bông, nói lời cảm ơn, cùng Vĩnh Chân sư phụ nói chuyện trong chốc lát, đem người tiến ra tới cửa, quay lại khách phòng, ngay ngắn ngồi đọc sách.
« Trời lạnh như vậy, ngươi còn muốn đọc sách sao, ngày mai lại xem. » Lạc Ngọc có ý tốt nói, kéo chặt áo bông, lãnh đến lui thành một đoàn, lạnh đến tận xương, ngón tay cứng ngắc, ngồi đọc sách chẳng phải chịu tội.
Hàn Đông Lâm như cũ không đáp, lưng thẳng tắp, giống như là không cảm thấy khí lạnh đang thấm vào trong sương.
Lạc Ngọc mặt nóng dán mông lạnh, hiểu được trong lòng người này rối rắm nhăn nhó, nên cũng không đi phiền hắn, cởi quần áo, duỗi lưng nằm trên giường. Mắt hắn hướng ra ngoài nằm xuống, đệm giường và chăn đều dày, mềm mại thật thoải mái, dễ chịu muốn chết, nhàn hạ trở mình, làm ầm ĩ không yên, cuối cùng mệt mỏi, mờ mịt tiến vào mộng đẹp.
Lúc nửa đêm, ngọn đèn lay động hôn ám, ngọn đèn vang lên tiếng nổ lách tách lách tách, một lúc lâu sau, trong phòng không thấy năm ngón tay, ngọn đèn cháy hết, lửa tắt.
Hàn Đông Lâm tính toán đọc sách cả đêm, nhưng hiện tại tối thành như vậy, không có cách nào khác nhìn tiếp, nhưng hắn rất buồn bực, không xem được nhiều nội dung, người nọ ở trên giường ngủ say sưa, thỉnh thoảng xoay người.
Hắn giãy dụa thật lâu, cuối cùng cất sách đi, nhẹ tay nhẹ chân cởi giày cởi áo, chui vào trong chăn ấm áp.
Hiển nhiên là do chăn bị vén lên khiến cho gió thổi vào, trong lúc ngủ mơ Lạc Ngọc lầm bầm. Lại lăn qua lăn lại, một phen ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của hắn, tất cả hơi thở đều phun vào cái cổ mẫn cảm của hắn.
Hàn Đông Lâm sợ tới mức cứng ngắc cả người, kinh hoảng không biết làm sao, tim đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu choáng váng não nóng lên yết hầu sít chặt, nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng lại sợ làm cho người tỉnh lại, vậy rất là xấu hổ. Vì thế cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích, thẳng tắp giống như gậy gỗ, không dám chợp mắt, không biết bao lâu, tay ở trên lưng trượt xuống, hắn như được đại xá, sống chết hướng ra bên ngoài, nửa người còn lộ ra khỏi chăn, mặc dù lạnh đến run lên, lại an tâm không ít.
Ngoài phòng tuyết bay lả tả, trải một sân thật dày, gây sức ép đến hơn phân nửa buổi tối, thật sự rất mệt, một khi trầm tĩnh lại, thân thể buổn ngủ không thể chống cự, mi mắt nặng ngàn cân, hắn rốt cục ngủ.
Dục niệm mọc lan tràn trong lòng thiếu niên, trong mộng lại tự dưng sinh ra một chút huyền ảo, la trướng buông xuống, lụa mỏng lay động, thấy không rõ ràng, một người mảnh khảnh đang cưới ở trên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cúi đầu cười tươi, trước mắt thật mơ hồ, hắn không thấy rõ diện mạo của người nọ, còn mơ hồ cảm thấy thật quen thuộc.
Hắn kinh sợ không thôi, muốn chạy trốn, nhưng bóng đè cố tình dây dưa, lư hương màn hồng, gió xuân đầy phòng, ngoài phòng thơm mát. Hải đường tươi đẹp rực rỡ, mở ra một mảnh đỏ tươi vô biên vô hạn, rực rỡ mà huyết lệ.