Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca
Lâm Tưởng nghe Cố Thành lộ liễu nói thẳng như vậy làm cho đỏ bừng cả mặt, cúi đầu chui sâu vào ổ chăn, nhưng chăn bông mền mại căn bản không thể che đậy được. Chỉ cần Cố Thành lấy tay lật lên một cái Lâm Tưởng liền biến thành quả trứng gà bị lột hết vỏ, trắng nõn bóng loáng mà xuất hiện trước mắt Cố Thành, thoạt nhìn giống như một món ăn ngon miệng.
Ánh mắt nóng bỏng của Cố Thành nhìn cô đến mức u mê, kết hầu ở cổ chuyện lên xuống, dùng sức kéo cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên vành tai ngọc ngà của cô.
Làn da bị mất đi sự bảo vệ của chăn bông liền tiếp xúc trực tiếp với không khí. Lâm Tưởng nhịn không được run lên một cái, nhưng giây tiếp theo đã bị cơ thể ấm áp của Cố Thành bao bọc lấy. Nhìn cách ăn mặc của anh cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ phía trong tỏa ra.
Lâm Tưởng có chút thẹn quá hóa giận, ngay sau đó liền vén vạt áo của anh lên cho hai bàn tay lạnh lẽo vào, dính sát lên bụng anh, giương mắt lên hỏi anh: “Cảm thấy thế nào?”
anh cố ý xuyên tạc ý của cô, trêu chọc nói: “Muốn chủ động sao? Có phải em cũng rất muốn có phải không?”
Làn da ấm áp gặp phải bàn tay lạnh lẽo của cô trong nháy mắt nổi đầy da gà, nhưng Cố Thành cũng không cự tuyệt, hào phóng mà tiếp tục ủ ấm tay cô, một bàn tay không khách khí mà để lên ngực cô…..
Sắc mặt Lâm Tưởng ửng đỏ nhưng cũng không cự tuyệt, vô cùng mong nhớ, thực ra cơ thể cô cũng có khát vọng muốn anh đến an ủi.
Đây là buổi tối Lâm Tưởng cảm thấy ấm áp nhất trong vòng một tháng nay, Cố Thành không chỉ làm ấm tay của cô, mà mang một luồng nhiệt tới làm ấm cả người cô.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Tưởng bị tiếng điện thoại di động làm tỉnh giấc, là Nhạc Tiểu Kỳ gọi tới thúc giục cô rời giường, hôm nay Lâm Tưởng có khá nhiều cảnh quay nên sáng sớm đã phải đi trang điểm.
Lâm Tưởng để điện thoại lên tai, Nhạc Tiểu Kỳ ở đầu dây bên kia đã ríu rít nói chuyện. Mí mắt cô vẫn còn chưa nâng lên được, thay đổi một tư thế thoải mái hơn, theo thói quen định gối đầu lên cánh tay Cố Thành, đôi chân càng không khách khí mà nhét vào giữa hai chân anh, da thịt hai người tiếp xúc, thoải mái thân mật.
Cố Thành đối với động tác của cô cũng đã tập mãi thành quen, tuy rằng cũng chỉnh lại tư thế kẹp lấy chân cô nhưng lại không có chút ý muốn tỉnh dậy, nhìn dáng vẻ hẳn là tối hôm qua thực sự là mệt muốn chết.
Lâm Tưởng tiến lại gần nhìn mặt anh, phát hiện râu của anh đã mọc ra khá dài, cái mũi vẫn thẳng tắp như cũ, nhưng quầng thâm mắt có chút trầm trọng.
Bắt đầu bước vào giai đoạn cuối năm nên hẳn là công việc của anh vô cùng bận rộn, kết quả còn chạy tới đây thăm ban, khẳng định mấy ngày trước đã tăng ca rất nhiều đã đẩy nhanh tốc độ công việc, căn bản có rất ít thời gian để nghỉ ngơi.
Ngày hôm qua phải bay một quãng đường dài để tới đây cũng không để thân thể nghỉ ngơi một chút liền ôm cô lăn lộn đến nửa đêm, cho nên buổi sáng hôm nay cũng không bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Lâm Tưởng ngơ ngác nhìn Cố Thành ngủ say, Nhạc Tiểu Kỳ ở đầu dây bên kia nói một lúc lâu, nửa câu cũng không lọt được vào tai cô.
“Chị?” Nhạc Tiểu Kỳ nghi hoặc mà gọi một tiếng.
“Hả? Em nói cái gì?” Lâm Tưởng kéo về được một chút tỉnh táo mới phát hiện bản thân mình khi đối diện với lão công nhà mình lại trở nên si mê như vậy, có chút ngượng ngùng mà xoay người đưa lừng về phía Cố Thành.
Nhạc Tiểu Kỳ:……
“Phó đại diễn thông báo, buổi sáng có cảnh quay của chị nên bảo chị tới sớm một chút để hóa trang.” Nhạc Tiểu Kỳ thở dài một cái rồi thông báo.
cô nàng có chút dự cảm không tốt, Cố tổng tới, khẳng định là Lâm Tưởng sẽ có chút tinh thần không tập trung!
“Ừ….” Lâm Tưởng nhẹ nhàng lên tiếng.
“…..” Nhạc Tiểu Kỳ không biết rốt cuộc là cô có nghe rõ hay không nên chỉ có thể ngây ngốc mà ôm điện thoại chờ đợi.
Lâm Tưởng vừa mới xoay người rời khỏi vòng tay của anh, Cố Thành đã cảm nhận được hơi ấm trong lòng mất đi không khỏi cau mày mở hé mắt, nhìn người phụ nữ của mình đang quay lưng lại với mình liền có chút khó chịu, vươn cánh tay ôm lấy eo cô kéo sát lại tiếp tục ôm cô vào trong lồng ngực.
Người vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng vật ở dưới thân đã thức tỉnh cao ngạo mà chọc vào mông cô.
Lâm Tưởng quay đầu lại liếc nhìn anh một cái rồi lại nói với Nhạc Tiểu Kỳ trong điện thoại: “Chị lập tức đi xuống đây….. Đừng…..” Lời còn chưa nói xong đã bị Cố Thành hôn.
Nhạc Tiểu Kỳ không nghe rõ khúc sau cô nói cái gì cho nên liền để điện thoại vào sát bên tai, kết quả cô hình như nghe được âm thanh kỳ quái gì đó, sau đó thì điện thoại liền bị ngắt máy.
Trong lòng Nhạc Tiểu Kỳ có một vạn ý nghĩ đen tối chạy ra như điên trong đầu, cô còn nhỏ a, vì cái gì mà mới sáng sớm đã cho cô nghe cái loại âm thanh tà ác này chứ, thực là muốn lỗ tai mình điếc đi cho rồi!!!
Chị Lâm Tưởng không phải là muốn nghỉ việc đó chứ!?
Cuối cùng Lâm Tưởng vẫn đúng giờ xuống lầu, Cố Thành chỉ ôm cô hôn một lúc lâu cũng không làm gì quá mức. Sau khi nghe được lời hứa hẹn đày hấp dẫn của cô cũng để cô thức dậy xuống lầu, còn anh lại tiếp tục ngủ nướng.
trên đường cùng Nhạc Tiểu Kỳ đi tới phim trường, Lâm Tưởng đe dọa cô nàng. “Lần sau còn dám lừa gạt chị thì chị sẽ trừ tiền lương của em!”
Tuy rằng tiền lương của Nhạc Tiểu Kỳ là do công ty phát nhưng cô nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Hôm qua lúc Cố tổng gọi điện thoại cho em, em cũng bị làm cho hoảng sợ.”
Lâm Tưởng quét mắt liếc nhìn cô nàng một cái, không nói gì nữa.
Nhạc Tiểu Kỳ lại che miệng cười trộm, “Chị, hôm nay nhìn nét mặt của chị rất tốt.”
“Tiểu hài tử cũng dám trêu chọc chị ha? đã từng trải qua chuyện yêu đương chưa hả?” Lâm Tưởng duỗi tay nắm lấy đuôi tóc của cô nàng hỏi.
“Đau đau đau đau…. Chị, buông tóc em ra đã!” Nhạc Tiểu Kỳ vội vàng xin tha.
Tới phòng hóa trang liền thấy Giả Vân Vân đang trang điểm, nhìn qua gương thấy cô đi vào, cười hỏi cô: “Em đã ăn sáng chưa? Chị mua rất nhiều đồ ăn, lát nữa ăn cùng nhau đi.”
Lâm Tưởng ngồi xuống bên cạnh cô, lắc đầu nói: “Cảm ơn chị, em vừa ăn rồi.”
một chuyên viên trang điểm khác vội vàng đi tới trang điểm làm tóc cho cô. Sau khi làm xong liền đi tới phim trường nghe đạo diễn chỉ đạo diễn xuất, luyện tập đi chuyển….. một ngày bận rộn tại phim trường chính thức bắt đầu.
Bởi vì trong lòng nhớ thương Cố Thành cho nên hôm nay Lâm Tưởng có chút mất tập trung, vừa mới bắt đầu quay hơn một tiếng mà đã bị đạo diễn hô vài lần NG. Giả Vân Vân phối hợp diễn với cô cũng phát hiện cô có chút kỳ lạ, thừa dịp nghỉ ngơi giữ giờ kéo cô qua một góc, “Em làm sao thế? Hồn vía để lên mấy hết rồi.”
Lâm Tưởng lắc đầu, “không có việc gì đâu, có thể là do tối qua em ngủ không được ngon thôi.”
Giả Vân Vân diễn cùng cô hơn một tháng qua ít nhiều cũng đã hiểu rõ cô, Lâm Tưởng luôn luôn công tư phân minh, rất ít khi để chuyện sinh hoạt nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng đến công việc, mỗi lần quay phim đều vô cùng nghiêm túc, chuyện liên tiếp mất tập trung giống như hôm nay thực sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
“Có phải thân thể cảm thấy không thoải mái đúng không? Nếu thấy không thoải mái thì cũng đừng có chống đỡ, để bác sĩ khác qua cho em.”
“Cảm ơn chị Vân, em thật sự không có việc gì hết.” Cố Thành tới thăm ban, cô thật sự cảm thấy chỗ nào cũng không tốt, nhưng vẫn tiếp tục lắc đầu phủ nhận.
Thấy dáng vẻ này của cô, Giả Vân Vân cũng không éo hỏi nữa, chỉ có thể dăn dò cô: “Lát nữa nếu như cảm thấy thực sự không thoải mái thì phải nói ra đấy.”
Lâm Tưởng gật đầu đáp ứng, quay đầu lại kêu Nhạc Tiểu Kỳ đi mua cho cô một ly cà phê đen, chờ đến khi uống cà phê vào bụng rồi thì lúc này tinh thần của cô mới tỉnh táo lại một chút.
Bởi vì máy quay xảy ra vấn đề cho nên thợ quay phim đang phải chỉnh sửa, vì vậy thời gian nghỉ ngơi lần này tương đối dài.
“Em đã nghe nói gì chưa? Hôm nay sẽ có đại nhân vật tiến vào đoàn làm phim đấy.” Giả Vân Vân cầm một nắm hạt dưa đưa cho Lâm Tưởng một ít, rồi ngồi xuống bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu.