Lúc Lăng Tây Thành và Lê Mặc tới Dạ Mịch, Trương Huy Thanh đã có mặt ở đó, thấy Trương Huy Thanh đang tò mò đánh giá xung quanh, Lê Mặc mở miệng gọi nhóc lại: “Sao cậu không ngồi vào bàn thế?”
“A! Học trưởng, chủ tịch!” Trương Huy Thanh nhảy đến trước mặt Lê Mặc hoạt bát đáp lời.
“Cậu cũng thật là, giống y như trẻ con vậy.” Lê Mặc vỗ vỗ đầu của Trương Huy Thanh để cậu nhóc an tĩnh lại.
Lăng Tây Thành kéo ghế cho Lê Mặc ngồi, rồi đi đến quầy để nước lấy ấm pha trà.
“Hương vị trà này giống trà anh hai em pha ghê!” Trương Huy Thanh uống hết một hơi hưng phấn nói.
“Làm sao có thể được, đây là bí quyết gia truyền của Văn Lý đó.” Lê Mặc có chút kinh ngạc hỏi nhóc.
“Thiệt mà, em không lừa anh đâu! Tuy rằng em chỉ mới uống có hai lần, nhưng em dám khẳng định hương vị rất giống nhau.” Trương Huy Thanh lại uống thêm ngụm nữa, chắc chắn nói.
Lê Mặc và Lăng Tây Thành cùng lúc liếc mắt nhìn đối phương, dường như có một cái gì đó đã hiện lên trong đầu họ, nhưng lại không thể nắm bắt được.
Lúc này Văn Lý bưng đồ ăn tới: “Đừng có ngồi thừ ra đó nữa, đi qua giúp người ta coi, có thể ăn cơm rồi đây.”
Trương Huy Thanh lập tức đứng dậy nói: “Em giúp anh ha! Học trưởng và chủ tịch hai người cứ ngồi đi.”
Lăng Tây Thành lặng lẽ hỏi Lê Mặc: “Mặc Mặc, em nói có thể hay không…”
“Chắc sẽ không trùng hợp như vậy chứ!” Lê Mặc do dự đáp lời anh. Nếu anh trai của Trương Huy Thanh đúng là người mà Văn Lý đang chờ đợi, mà cậu cũng không hề chuyển nhà rời đi, vậy thì tại sao anh trai của Trương Huy Thanh lại không trực tiếp đến đây tìm cậu?
“Ừ em nói cũng đúng, việc này chờ anh trở lại rồi tính tiếp! Nhưng mà Mặc Mặc này, em ngàn vạn lần phải đề phòng Lê Tử Du, anh sợ y thừa dịp không có anh ở đây giở trò với em.”
“Yên tâm đi! Em biết chừng mực mà.” Lê Mặc nắm lấy tay Lăng Tây Thành trấn an.
Lăng Tây Thành gật đầu, bốn người cùng ngồi xuống ăn bữa tối.
Một đêm yên tĩnh trôi qua, giờ sáng chuyến bay của Lăng Tây Thành sẽ cất cánh, Lê Mặc vừa giúp anh kiểm tra hành lý vừa dặn dò anh phải chú ý an toàn.
Lăng Tây Thành ngồi trên giường nhìn Lê Mặc vì mình mà bận rộn liên tục cảm thấy cực kỳ luyến tiếc. Sau khi sống lại, anh chưa hề cùng Lê Mặc chia xa lâu như vậy. Anh dường như đã hình thành cho mình một thói quen mỗi ngày đều phải ở cạnh bên cậu, mỗi ngày đều muốn cậu giờ giờ phút phút bầu bạn cùng mình.
Lăng Tây Thành đi tới bên người Lê Mặc ôm lấy cậu và nói: “Được rồi Mặc Mặc, đừng đi qua đi lại nữa em. Toàn bộ đồ dùng trong nhà đều bị em nhét vào vali hết rồi kìa.”
“Đâu có khoa trương như anh nói đâu.” Lê Mặc thấp trả lời, cũng không hề có ý muốn đẩy anh ra. Lê Mặc trong lòng có chút buồn, trước kia Lăng Tây Thành vẫn thường đi công tác, đã vậy còn ở cùng Lê Tử Du, có khi một tháng chưa thấy mặt anh một lần, bây giờ nhớ lại, Lê Mặc hình như đã quên mất mình làm sao có thể nhẫn nại chịu đựng được.
“Thật muốn đem em đóng gói mang theo.” Lăng Tây Thành mạnh mẽ bế Lê Mặc lên, hôn một cái vào khóe môi cậu. Đã gần đến giờ khởi hành, không đi nữa thì anh chắc chắn sẽ trễ chuyến bay.
“Thượng lộ bình an.” Lê Mặc vừa nói vừa giúp Lăng Tây Thành điều chỉnh vị trí cà vạt, vuốt thẳng nếp nhăn trên áo anh.
“Ừ, em cũng vậy, nhớ chú ý an toàn, chờ anh trở về.” Lăng Tây Thành đặc biệt lo lắng cho an toàn của Lê Mặc trong khoảng thời gian này, một lần nữa thận trọng dặn dò cậu.
“Anh yên tâm đi, nhanh nhanh rời nhà nào, trễ bây giờ.” Lê Mặc vừa cười vừa nói, hôn vào mặt Lăng Tây Thành một cái để trấn an.
“Ừ, vậy anh đi đây.” Lăng Tây Thành cầm lấy hành lý đặt ở huyền quan, ôm Lê Mặc thêm chút nữa, rồi mới rời khỏi nhà.
Lúc đang đi trên đường, Lăng Tây Thành trái lo phải nghĩ, anh lấy di động ra gọi cho Lê Huyền.
“Có chuyện gì?” Lê Huyền hình như đang ở ngoài, bên kia điện thoại truyền đến rất nhiều tạp âm ồn ào.
“Hôm nay mình phải xuất ngoại đi Nhật Bản, có lẽ một tuần nữa mới trở về được. Mình lo lắng việc để Mặc Mặc ở nhà một mình, nên có nhờ cậy Văn Lý đưa em ấy về nhà hộ, cậu nếu có thời gian nhớ đi thăm em ấy một chút.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Lê Huyền mau chóng đồng ý: “Tôi hiện tại đang có ít việc cần giải quyết gấp, cúp máy trước đây.”
Lăng Tây Thành nhìn cuộc gọi bị cắt ngang không biết nói gì hơn, cũng chẳng biết Lê Huyền có đáng tin hay không. Cậu ta chúa vô tâm, một khi đã chăm chú làm gì đó thì chả cần để ý đến ai nữa, “Ai!” Lăng Tây Thành thở dài, hẳn là anh nên mang Lê Mặc theo cùng, nếu không có lẽ anh sẽ cứ canh cánh trong lòng như vậy đến khi chuyến đi kết thúc mất.
Sau khi Lê Mặc tiễn Lăng Tây Thành đi, cậu cảm thấy dường như trong lòng có phần mất mát, miễn cưỡng tự lên tinh thần cho bản thân, dọn dẹp mấy thứ linh tinh rồi đi làm. Dặn dò bác Vương buổi tối nhớ đến đón mình xong, Lê Mặc liền đi lên lầu.
Vừa mở máy tính lên, dự định xem tiến độ công việc gần đây một chút, thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên. Là tin nhắn của Lăng Tây Thành, trên đó viết: “Mặc Mặc, anh đã lên máy bay rồi, tới nơi sẽ gọi điện cho em. Ngoài ra anh cũng nói với Lê Huyền chuyện anh đi công tác rồi, bảo cậu ấy có thời gian thì nhớ qua thăm em. Em đừng làm việc quá sức, phải tự chăm sóc mình thật tốt.”
Lê Mặc thở dài, tâm tình phức tạp tựa người bên cửa sổ. Cậu từng mất một năm trời để tập làm quen với cuộc sống hôn nhân lạnh lẽo kia, vậy mà Lăng Tây Thành chỉ cần chưa tới một tháng đã phá vỡ sự ung dung của cậu. Nhìn tin nhắn với từng con chữ dịu dàng và thân mật, Lê Mặc rất muốn nhắn trả một câu, em nhớ anh. Thế nhưng cậu tự nhủ mình không được làm như vậy, cậu không cho phép mình trở thành gánh nặng của Lăng Tây Thành. Do dự một hồi, Lê Mặc dứt khoát bỏ điện thoại lên bàn, mở bản kế hoạch làm việc ra, nhìn xem ngày hôm nay phải làm những gì.
Lăng Tây Thành vừa xuống máy bay là ngay lập tức mở điện thoại di động, đợi nửa ngày cũng không thấy Lê Mặc trả lời tin nhắn, do dự một chút rồi gọi điện qua cho Lê Mặc. Anh đợi nửa ngày cũng không thấy cậu bắt máy, đành phải nhắn thêm một tin báo mình đã đến nơi an toàn. Anh muốn gọi vào số nội tuyến trong văn phòng Lê Mặc, nhưng chợt nhớ đến phòng làm việc của cậu mới sửa sang lại, còn chưa lắp đặt đường dây nội bộ. Hay là em ấy đang bận, Lăng Tây Thành tự an ủi mình.
Trong lòng cảm thấy bất an nên anh không muốn vội vàng gặp mặt người đại diện bên Nhật Bản ngay, Lăng Tây Thành trực tiếp đi đến suối nước nóng trong khách sạch. Nhìn gian phòng có suối nước nóng lộ thiên, anh có cảm giác Lê Mặc chắc sẽ thích phong cách này lắm.
Suối nước nóng hình tròn không lớn, nhưng hai người sử dụng thì dư sức. Gần bậc thang được làm bằng đá cẩm thạch trắng là một gốc cây anh đào, có lẽ là nhờ vào hơi ấm của dòng suối, hoa trên cây đều đã nở rộ. Phối cùng hơi nước mờ ảo lại càng tôn lên nét đẹp tựa như tiên cảnh trần gian của nơi này. Lăng Tây Thành chụp hình gửi qua cho Lê Mặc, anh nghĩ lần sau có dịp hai người sẽ cùng nhau đến đây.
Đợi một hồi, cũng không thấy Lê Mặc reply. Lăng Tây Thành lắc đầu, cảm thấy mình cũng thật kỳ dị, ngồi ở suối nước nóng cũng có thể nhớ tới Lê Mặc.
Ngồi trên giường, Lăng Tây Thành xem tư liệu trong tay, tâm nhịn không được bay về bên người Lê Mặc, lúc này, Lê Mặc chắc là đang làm việc đi! Nhưng cũng có thể là đang mệt mỏi nghỉ ngơi, thời gian rảnh Lê Mặc thích pha hồng trà, ngồi trên ghế salon đọc sách. Cậu luôn luôn rất chú ý hình tượng của mình, tuy rằng Lăng Tây Thành đã lót thảm ở sàn nhà ngay cửa sổ, cũng đặt giá vẽ, nhưng chưa lần nào Lê Mặc ngồi qua.
Nhớ lại lúc ở nhà Lê Mặc mặc một bộ quần áo rộng thùng thình ngồi co một chân lại bên cửa sổ vẽ vời, màu đậm của thảm càng tôn lên vẻ trắng nõn của đôi chân không mang bít tất của Lê Mặc. Lăng Tây Thành phiền táo ném đi tập văn kiện trong tay, cầm điện thoại di động lên một lần nữa bấm số của Lê Mặc, đợi mãi chỉ nghe thấy âm thanh của hệ thống báo người bên kia không nghe.
Lăng Tây Thành nhìn đồng hồ, từ khi anh rời khỏi nhà đến giờ đã là sáu tiếng, Lê Mặc không thể qua thời gian dài như vậy không xem qua điện thoại di động chứ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Lòng Lăng Tây Thành cả kinh, nhanh chóng gọi cho Văn Lý.
“Alo?” Văn Lý nhận điện thoại rất nhanh.
“Là anh, Lê Mặc sao rồi?” Giọng Lăng Tây Thành mang theo lo lắng, nhưng lại khiến cho Văn Lý nảy ra ý tưởng bất minh.
“Lê Mặc đang làm việc trong phòng mà!”
“Vậy sao em ấy lại không nghe điện thoại? Cậu thay anh đi xem một chút đi.” Tuy Văn Lý nói đã làm Lăng Tây Thành an tâm một điểm, nhưng khi chưa chính tai nghe được âm thanh của Lê Mặc, anh không nỡ.
“Người không ở trước mặt không có nghĩa là ly biệt, em nói học trưởng, anh đem Lê nhị thiếu gia buộc bên người luôn đi, lúc này mới có bao lâu đâu, anh đã mất hồn mất vía rồi.” Văn Lý vừa nói vừa đi đến phòng làm việc của Lê Mặc gõ cửa, Lê Mặc quả nhiên ở bên trong, Văn Lý đưa điện thoại còn đang nói chuyện trong tay cho Lê Mặc nói:”Lê Mặc, cậu nhanh nhanh nói với Lăng đại boss nhà cậu một tiếng, anh ta còn tưởng cậu mất tích luôn kìa!”
“Hả?” Lê Mặc có chút kinh ngạc từ đang tập trung thiết kế ngẩng đầu, nhận lấy điện thoại từ trên tay Văn Lý:”Alo, Tây Thành sao? Anh đang ở Nhật Bản hả?”
“Ừ, sao em không nghe điện thoại?” Lăng Tây Thành nghe được thanh âm của Lê Mặc tâm tình khẩn trương của anh thả lỏng không ít.
“Em đang làm việc, điện thoại di động không để bên cạnh nên em không chú ý, xin lỗi đã làm anh lo lắng.” Lê Mặc nghĩ có chút ngượng ngùng, chính mình lại khiến Lăng Tây Thành lo lắng.
“Không sao, em không có việc gì là tốt rồi. Em ăn cơm trưa chưa?” Âm thanh của Lăng Tây Thành xuyên qua điện thoại càng thêm ôn nhu.
“Ăn rồi, ở nhà hàng của nhân viên, còn anh? Mọi thứ bên Nhật Bản đã an bài xong chưa?”
“Ừ, em yên tâm, anh đang ở khách sạn có suối nước nóng, phong cảnh cũng không tệ lắm, anh có chụp hình gửi qua điện thoại em đó. Em mở lên xem đi, nếu thích thì lần sau chúng ta cùng đi.”
“Vâng, được. Lát nữa em sẽ xem.” Lê Mặc trầm mặc trong chốc lát, mở miệng hỏi:”Anh ăn trưa đúng giờ không?”
“Có, ăn ở trên máy bay.”
“Trên máy bay có mấy món ăn như vậy thôi, nếu đói bụng anh đến quán ăn thêm nhé, đừng để đói quá!” Lê Mặc không yên lòng căn dặn.
“Ừ, em thật là, anh không có ở nhà em phải chiếu cố mình thật tốt.” Lăng Tây Thành vừa nói vừa nhìn đồng hồ:”Anh bên này buổi tối còn phải cùng đối tác bên Nhật bàn bạc nữa, anh cúp trước nhé.”
“Ừ, được.” Lê Mặc cúp điện thoại di động, đã thấy Văn Lý đứng ở một bên tự tiếu phi tiếu:”Xin lỗi, làm phiền anh rồi.” Lê Mặc bị Văn Lý nhìn có chút xấu hổ.
“Không có gì, nhưng sau này cậu nhớ mang điện thoại theo bên mình, học trưởng đã ở tận bên đó mà còn có sức canh chừng cậu thật đúng là…” Văn Lý cười lắc đầu, cho tới bây giờ anh vẫn chưa thấy qua Lăng Tây Thành khẩn trương vì một người như vậy:”Không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây, buổi tối tan việc sẽ đến tìm cậu.”
“Vâng.” Lê Mặc đáp sau đó Văn Lý cất bước, nhanh cầm điện thoại di động lên. Quả nhiên có mấy cuộc điện thoại chưa nhận, còn có hai tin nhắn chưa đọc. Mở ra cái gần nhất, là ảnh chụp Lăng Tây Thành gởi từ suối nước nóng. Lê Mặc bấm nút bỏ chế độ im lặng, một lần nữa để điện thoại kế bên. Nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi của Lăng Tây Thành, Lê Mặc có chút thất thần. Chờ cậu lấy lại tinh thần thì đã vẽ ra mặt của Lăng Tây Thành. “Ai” Lê Mặc thở dài đem bức vẽ cất vào, đứng dậy rót hồng trà vào ly rồi ngồi trên ghế salon ngẩn người. Bây giờ mới là ngày đầu tiên, còn sáu ngày nữa, cũng không biết mình có an tâm làm việc nổi không.
Bên kia, lúc chấm dứt điện thoại với Lê Mặc, Lăng Tây Thành gia tăng tốc độ làm việc. Rốt cuộc anh vẫn không yên lòng khi để Lê Mặc ở nhà một mình. Lăng Tây Thành biết tâm lý mình có chút không bình thường, thế nhưng anh vẫn không khống chế được, nhất là khi nhớ đến kết cục của Lê Mặc vào đời trước, đã cảm thấy một cỗ hàn ý dâng lên.
Sau bữa cơm chiều vất vả ứng phó với người Nhật Bổn, Lăng Tây Thành khước từ những lời mời từ người khác, một mình trở về khách sạn. Đơn giản tắm rửa, Lăng Tây Thành mặc áo choàng tắm nằm trên giường, nhìn đồng hồ thấy còn chưa quá muộn, anh đang lo không biết có nên gọi điện thoại cho Lê Mặc hay không thì Lê Mặc đã gọi tới.
“Alo, Mặc Mặc?” Bởi lúc ăn tối có uống chút rượu, thanh âm Lăng Tây Thành có chút biếng nhác.
“Ừ, bữa tối thế nào?” Thanh âm của Lê Mặc rõ ràng truyền đến.
“Cũng bình thường, nhưng nội dung cụ thể thì muốn ngày mai gặp nhau thảo luận, hợp đồng có chút chi tiết cần phải chỉnh sửa.”
“Vậy là tốt rồi, bây giờ anh đang làm gì?”
“Đang nằm, còm em?” Hôm nay em làm gì?”
“Báo cáo với cấp trên là làm việc bình thường, cũng không làm gì nhiều. Buổi tối tới chỗ Văn Lý ăn cơm.” Thanh âm Lê Mặc nói chuyện không lớn không nhỏ, có hiệu quả thôi miên rất cao.
Lăng Tây Thành im lặng nghe Lê Mặc nói chuyện, nửa ngày không mở miệng.
“Anh mệt lắm sao?” Thanh âm của Lê Mặc rất nhẹ, mang theo ôn nhu duy nhất dành cho anh.
“Không có.” Lăng Tây Thành thở dài hỏi:”Làm sao bây giờ Mặc Mặc? Anh nhớ em quá!”
Bên kia đầu dây, Lê Mặc trầm mặc nửa ngày không nói chuyện.
Lăng Tây Thành khẳng định cậu đang xấu hổ, phỏng chừng lúc này lỗ tai hay cái cổ đều đã đỏ, cũng không muốn chọc cậu mãi. Vừa định nói sang chuyện khác, chợt nghe bên kia truyền đến một câu nói bằng giọng rất nhỏ:”Em cũng nhớ anh.”
“Ừ, ha hả.” Lăng Tây Thành không tự chủ được nở nụ cười, Lê Mặc của anh, luôn trong sáng như vậy, tuy rằng xấu hổ thế nhưng vẫn như cũ thẳng thắn đáng yêu.
Nghe tiếng cười của Lăng Tây Thành, cho dù biết anh không cười nhạo mình, Lê Mặc vẫn như cũ cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng nói câu “chúc ngủ ngon” rồi cúp điện thoại.
Lăng Tây Thành một mình nằm trên giường khó đi vào giấc ngủ. Luôn cảm thấy bên cạnh thiếu mất một người nên giường cũng lớn hơn rất nhiều. Cũng không biết Lê Mặc hiện tại ở một mình có ngủ được hay không, có giống như anh cô đơn khó ngủ hay không, Lăng Tây Thành suy nghĩ một chút rồi dần chìm vào giấc ngủ.