Sau khi phải chịu đựng đủ kiểu tâm sự của trường thì hạng mục tiếp theo là, công bố lớp đã thực hiện tốt nhất, lớp tiêu biểu và cá nhân tiên tiến.
Lớp thực hiện tốt nhất là lớp /, nhận được một cờ lưu niệm.
Lớp tiêu biểu là lớp /, chỉ nhận được một tờ giấy khen.
Tuy là cầm được thưởng nhưng cả lớp / đều thấy mất hứng!
Hai lớp trưởng lên sân khấu nhận thưởng.
Lớp trưởng lớp / cao gầy, quả nhiên soái khí.
Bách Dĩ Phàm liếc qua: Không đủ khí thế, có gì hơn sao?
Dường như hiện thực cũng muốn xác minh ý nghĩ của Bách Dĩ Phàm nên trước con mắt của toàn trường, vị hiệu trưởng mắt cá vàng đã trao cờ của lớp / cho Tạ Tuế Thần.
Lớp /:...!
Lớp /: ——
"Yo, hiệu trưởng phát sai cờ kìa!"
"Yo, hiệu trưởng bị vẻ đẹp zai của lớp trưởng làm choáng kìa!"
"Yo, lớp trưởng vô tình được chứng minh là hotboy của trường kìa!"
Bầu không khí đầy vẻ mất hứng của / vờ bỗng biến mất.
Lớp trưởng là hotboy của trường so với cái cờ thưởng kia còn vinh quang hơn nhiều lắm nha.
Trên sân khấu, Tạ Tuế Thần phản ứng nhanh, đưa lại cờ cho lớp trưởng /, nói: "Chúc mừng."
Thanh âm truyền ra từ micro có chút sai lệch, không có chút dễ nghe như thường ngày.
Giọng của lớp trưởng lớp / có chút thô ráp: "Cám ơn."
Đúng là giai thoại về tình đoàn kết của học sinh mà.
Trong đám người truyền ra một giọng nói không liên quan.
Chu Nhạc Dũng: "Hừ, làm bộ làm tịch."
Bách Dĩ Phàm lấy hòn sỏi dưới chân, ngắm chuẩn, bắn.
Chu Nhạc Dũng Đuyệt" một tiếng: "Đứa nào ném đá tao! Oái!"
Bách Dĩ Phàm ngáp một cái, mọi người đều hiểu chuyện, đồng loạt coi Chu Nhạc Dũng như không khí.
Tiết mục tiếp theo là công bố cá nhân tiên tiến.
Ông thầy chủ nhiệm Mặt Gỗ: "Lớp /, Hà Chiêu Đệ, Nguyễn San, Bách Dĩ Phàm."
Bách Dĩ Phàm:!!!
Bách Dĩ Phàm hỏi Trình Dật Hạo: "Nãy tôi nghe nhầm gì sao?"
Trình Dật Hạo đáp: "Không đâu."
"Ông Mặt Gỗ vừa đọc tên tôi?" Bách Dĩ Phàm khiếp sợ: "Tôi đây không làm gì hết thì sao lại có tên được chứ?"
Trình Dật Hạo: "Ông quên lớp từng bầu sao? Mấy hôm trước có tin phải bầu gấp nên làm rất nhanh chóng.
Hôm đó ông đến muộn, là Hình Mỹ Gia viết tên ông."
Bách Dĩ Phàm nhớ lại, hình như đúng là có một tối, lúc cậu ôm chồng nhật ký quân huấn về thì Tạ Tuế Thần với Trình Dật Hạo đang đứng trên bục giảng đếm đếm gì đó.
Hình Mỹ Gia thì chạy xuống dưới viết ba cái tên rồi đưa lên.
Thật là lo nha~
Bách Dĩ Phàm lúc đó bị giục, liền viết một cái tên lên trang giấy.
Nhưng mà lúc đó cậu viết gì ấy nhỉ?
Trình Dật Hạo nói: "Lúc đó ông mất kiên nhẫn nên nộp luôn tờ đó.
Sau đó Tạ lão đại còn vì danh hiệu cá nhân tiêu biểu này mà đi tra cả Sổ tay học sinh nữa cơ mà..."
"Nói, tôi viết tên ai?" Bách Dĩ Phàm ngắt lời Trình Dật Hạo.
Trình Dật Hạo đau lòng: "Ông còn không biết xấu hổ mà nói sao! Ông cư nhiên viết Trình Dật Hạo – Tiểu Ngốc x.."
Trình Dật Hạo – Tiểu Ngốc x
Bách Dĩ Phàm vui vẻ: "Tôi cố ý đó."
Trình Dật Hạo: "Ông có thể thôi kiểu nói nghe hợp tình hợp lý như thế được không!"
Lúc này trong loa vang lên: "Mời những bạn vừa được đọc tên lên sân khấu lĩnh thưởng."
Bách Dĩ Phàm đứng lên, thả ipod vào tay Trình Dật Hạo: "Cho ông nghe đấy."
Sau đó lách qua hàng người đi lên, cúi đầu nhìn kỹ dưới chân, sợ đạp phải chân mấy đứa.
Đồng thời hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của đồng bọn.
Đi đủ một vòng lớn, Bách Dĩ Phàm lên đến sân khấu, xếp hàng lĩnh giấy khen với phần thưởng.
GIẤY KHEN
Học sinh: Bách Dĩ Phàm
Trong quá trình tập quân sự của trường Nhất Trung đã có biểu hiện nổi trội, xuất sắc.
Đạt được danh hiệu Cá nhân xuất sắc.
Giấy khen này để khích lệ.
Trường Nhất Trung.
Tháng năm XX.
Giấy khen đều là hàng đánh máy rồi in hàng loạt.
Phần thưởng là một cây bút mực, với quyển sổ A, chất lượng cũng không tồi.
Bách Dĩ Phàm cầm phần thưởng định về chỗ thì bị giáo viên ngăn lại: "Đừng có chạy, còn phải chụp ảnh."
Bách Dĩ Phàm sờ sờ đầu mình.
Đầu đinh một phân tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Bách Dĩ Phàm:...!Đầu một phân cũng phải chụp sao!
Bởi vì có nhiều người nên trên sân khấu láo nháo hết lên.
Một ông thầy đi lên chỉ đạo: "Lớp / đứng chỗ này, lớp / chỗ kia, lớp / đứng đó..."
Bách Dĩ Phàm đứng ngay chỗ ông thầy chỉ, hai bạn nữ khác được danh hiệu cá nhân tiêu biểu khác của lớp / cũng đi qua đứng cùng.
Bách Dĩ Phàm: Vì sao mấy người cao thế?
Bên cạnh chợt có người qua đứng.
Tạ Tuế Thần cầm giấy khen đứng cạnh cậu.
Bách Dĩ Phàm:!!!
Warning, warning, còn cách nhau chưa đến nửa mét!
Bách Dĩ Phàm lùi lại một bước: "Sao ông lại đứng đây?"
Tạ Tuế Thần: "Chụp ảnh."
Lúc này ông phó nháy rống lên: "Đứng yên nào, chuẩn bị chụp đây! Lớp / kia, bạn nam kia đứng sát vào."
Vì thế Bách Dĩ Phàm bước một bước lớn, đứng gần với lớp /.
Phó nháy hô: " – – —— Quả Cà!" (Quả cà đọc là qié·zi dùng tương tự như kimchi, cheese khi chụp ảnh)
Tạ Tuế Thần một tay đỡ giấy khen, một tay kéo Bách Dĩ Phàm.
Máy ảnh Tách một cái, thế là chụp xong rồi.
Bách Dĩ Phàm:...!
Ảnh chụp nhất định sẽ dán lên bảng thông báo, mà bảng thông báo lại ở trên đường từ khu dạy học ra căng tin.
Trên đường về chỗ, Bách Dĩ Phàm nghiêm túc tự hỏi bản thân: Hay là sau này tuyệt thực luôn nhỉ?
Chụp xong, mọi người về chỗ, rốt cục cũng đến tiết mục cuối cùng: Các huấn luyện viên biểu diễn.
Sau một buổi sáng uể oải, học sinh nhanh chóng tự thêm huyết hồi lam.
(Thuật ngữ trong game chỉ việc hồi máu, hồi nội lực.)
Học sinh rào rào đứng dậy.
Mấy ông thầy huấn luyện quân sự bước đi oai hùng, đi đều nhanh vào chính giữa sân.
Sau khi xếp thành hàng thì điểm danh, báo cáo cấp trên.
Một loạt động tác cơ bản làm sinh ra cảm giác oai hùng nơi sa trường.
Sau đó còn có biểu diễn quyền, thực chiến...!
Toàn trường nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng nhiều người lại không thấy được mà chỉ thấy được cái gáy của người đứng trước.
Lúc này, chủ nhiệm lớp là thầy Trần mới ra tay: "Hàng đầu ngồi xuống, hàng thứ hai ngồi cao, hàng thứ ba nửa ngồi, hàng thứ tư đứng thẳng!"
Người trong nghề vừa ra tay là biết ngay.
Lớp / nhanh chóng chỉnh đốn chỉnh tề.
Mọi người nhanh chóng tìm huấn luyện viên lớp mình.
Bách Dĩ Phàm đứng hàng thứ ba, nửa đứng nửa ngồi làm hai đùi tê rần, nhưng vẫn vui vẻ xem biểu diễn.
Đáng tiếc, còn chưa tìm được huấn luyện viên thì bài biểu diễn đã kết thúc.
Hội thao chính thức kết thúc, hiểu trưởng tuyên bố giải tán, mọi người về lớp tổ chức buổi họp lớp.
Về đến phòng học, mọi người về chỗ của mình, đa phần bàn tán về bài biểu diễn của các huấn luyện viên.
Trình Dật Hạo ngồi chém gió tung trời, khoa tay mua chân với bạn cùng bàn.
Hình Mỹ Gia vừa về lớp đã đập vai Trình Dật Hạo: "Sao giờ? Lớp mình quên chuẩn bị quà cho huấn luyện viên rồi!"
Trình Dật Hạo quay qua đáp: "Trong quân đội không cho huấn luyện viên được nhận quà đâu."
"Nhưng tôi thấy mấy lớp khác đều chuẩn bị xong hết rồi!"
Trình Dật Hạo: "Đuyệt! Cái này mình không thể thua được!"
"Lớp trưởng đi mời thầy huấn luyện viên rồi, giờ phải làm sao đây?"
Bách Dĩ Phàm ngồi cùng bàn với Hình Mỹ Gia, ngồi sau Trình Dật Hạo, hóng xem hai người vò đầu bứt tai.
Bách Dĩ Phàm xem chán mới đem phần thưởng nãy nhận được ra, để vào giữa hai người: "Để lớp mình ghi lời chúc cho thầy."
Trình Dật Hạo không chút khách khí lấy quyển sổ rồi chuyền tay mọi người: "Hai người cùng bàn viết một trang, mọi người viết lời chúc cho thầy huấn luyện viên rồi ký tên vào.
Nhanh lên, khẩn cấp đó!"
Không lâu sau, thầy Trần chủ nhiệm, thầy huấn luyện viên với Tạ Tuế Thần cũng về lớp.
Thầy Trần nói: "Thầy Lục đã sinh hoạt cùng lớp ta trong hai tuần, đã rất quan tâm chăm sóc các em.
Giờ đã hết kỳ học quân sự, cả lớp cùng nhau mời thầy Lục nói hai câu."
Thừa dịp mấy thầy đang nói chuyện, quyển sổ nhỏ không ngừng truyền qua tay mọi người rồi quay lại chỗ của Trình Dật Hạo.
Cậu cúi đầu đếm số trang."
Huấn luyển viên đứng trước lớp, không bỏ mũ xuống lại có chút bối rối: "Vốn là không được tới đây...!Tôi cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể chúc các em mọi việc sau này đều thuận lợi."
Cả lớp vỗ tay.
Trình Dật Hạo sửa sang lại quyển sổ rồi đứng dậy đi lên bảng.
Huấn luyện viên vội vàng xua tay: "Không không không, liên đội không cho phép nhận đồ từ học sinh.
Đây là mệnh lệnh đó."
Trình Dật Hạo lập tức nói: "Bọn em biết, cho nên chỉ chuẩn bị mọt quyển sổ nhỏ, bên trong đều là những lời nhắn của học sinh bọn em thôi.
Lễ ít tình nhiều, huống hồ, căn bản không mất đồng nào mà thầy.
Đều là quà của cá nhân tiêu biểu lớp em cống hiến!"
Bách Dĩ Phàm: Cống hiến cái con khỉ!
Thầy Trần tặng Trình Dật Hạo ánh mắt khen ngợi, cũng thuận thế khuyên hai câu: "Không tính là quà biếu đâu.
Đây là tình cảm của học sinh thôi."
Thầy Lục do dự rất lâu, cuối cùng cũng nhận lấy.
Nghe nói, trong khối thì chỉ có món quà này là được nhận thôi đó.
Lúc này, có mấy thầy huấn luyện viên khác đi dến, thầy Lục nhanh chóng đội mũ, cầm lấy quyển sổ, khi ra đến cửa còn quay người, chào kiểu quân đội với cả lớp.
Cả lớp đứng dậy vỗ tay, nhìn theo huấn luyện viên rời đi.
Thấy bầu không khí của cả lớp đầy thương cảm, thầy Trần thở dài: "Được rồi, chính thức kết thúc kỳ quân sự.
Sau đó sẽ được nghỉ tuần, ngày đến trường, ngày thi khảo sát."
Cả lớp:!!!
Còn có thể đau thương hơn nữa được hay không!!!
Từ bi thương thành phẫn nộ, bầu không khí trong lớp thay đổi không chút trở ngại.
Thầy Trần mỉm cười nhìn học sinh tức đến mức thở phì phì, chờ chừng một phút rồi nói: "Chốc nữa tan học phải về ký túc xá vệ sinh, sẽ có người kiểm tra, sau đó có thể về nhà.
Còn vấn đề gì thắc mắc không?"
Dân tình phần lớn đang đắm chìm trong nỗi bi phẫn mang tên Thi Khảo Sát.
Nhưng lần này lại có một cái giọng không liên quan vang lên: "Thưa thầy, Bách Dĩ Phàm không phải là cán sự môn của thầy sao? Lúc bầu chọn cá nhân tiêu biểu đã nói là cán bộ lớp không được tham gia sao? Chẳng lẽ Bách Dĩ Phàm không phải là cán bộ lớp?"
Mọi người: Sao lại là cái thằng này thế???!!!
Làm người xấu không biết mệt cũng là một loại cố chấp – Đương nhiên giọng nói này là của Chu Nhạc Dũng rồi.
Nói cũng không sai, lần này cán bộ lớp không được tham gia là quy định mới của trường.
Lúc bọn Tạ Tuế Thần đề cử đã trực tiếp loại bỏ bộ phận cán bộ lớp ra.
Đây là việc của Tạ Tuế Thần, cho tên Bách Dĩ Phàm vào là lỗi.
Thầy Trần nghiêm mặt nhìn Tạ Tuế Thần: "Lớp trưởng giải thích đi."
Đủ loại ánh mắt tập trung lên Tạ Tuế Thần.
Tạ Tuế Thần đứng lên: "Cán sự bộ môn không phải là cán bộ lớp."
Mọi người: Hở?!?!
Tạ Tuế Thần: "Trong Sổ tay học sinh - Chương : Tổ chức học sinh và chế độ cán bộ lớp.
Phần một - Chức vị cán bộ lớp, đoàn và trách nhiệm.
Trong đó có định nghĩa chức vị của cán bộ lớp, có lớp trưởng, lớp phó, các ủy viên nhưng không có đề cập đến cán sự bộ môn." (iêm chém =x=)
Sợ sai thì mời tra Sổ tay học sinh luôn đi.
Tạ Tuế Thần: "Trang ."
Mọi người thấy Tạ Tuế Thần nói chắc chắn như thế thì ào ào muốn quỳ lạy.
Tạ Tuế Thần nói: "Cho nên, Dĩ Phàm là cán sự bộ môn nhưng không thuộc cán bộ lớp.
Có đủ điều kiện để đề cử cá nhân tiêu biểu
Chu Nhạc Dũng còn định nói thêm gì đó.
Tạ Tuế Thần tiếp tục: "Người được bầu ra là dựa trên số phiếu của mọi người.
Phiếu vẫn còn ở chỗ Hình Mỹ Gia.
Nếu bạn Chu Nhạc Dũng còn dị nghị gì thì có thể kiểm tra lại.
Thầy Trần, việc là như vậy."
Thầy Trần: "Rất tốt.
Còn có vấn đề gì thì mau hỏi luôn đi."
Lúc này cả lớp im lặng, ai cũng cảm nhận được thầy Trần đang không vui, không thoải mái.
Bình thường, thầy Trần không hay lộ diện, phần lớp học sinh đến giờ còn chưa bắt được mạch của ông thầy này (Ý là chưa hiểu được tính của ổng), không ai rảnh đến mức đi chọc vào.
Chu Nhạc Dũng thuộc dạng ngu cũng biết điều ngậm miệng lại.
Họp lớp cứ thế kết thúc.
Người nào cần về nhà thì về nhà, cần tìm mẹ thì tìm mẹ..