"Mua hẳn cái chân gà cho ông ăn đến ngấy thì thôi luôn!"
Lúc tan học, Hình Mỹ Gia bỏ lại câu này, cả người nhẹ hẳn, không đợi Bách Dĩ Phàm phản ứng liền chạy thẳng.
Hình Mỹ Gia vui vẻ ăn cơm chiều rồi đi tìm thầy Trần.
Hình Mỹ Gia vừa mở cửa phòng giáo viên thì tâm tình vui vẻ cũng viu viu bay mất luôn.
Trong phòng, Tạ Tuế Thần đang ăn mắng.
Trần Boss nghiêm túc: "Lần này, môn văn tiến bộ như không! Viết văn nếu có một chút tiến bộ thì có thể kệ đúng không! Lúc thi khảo sát, em không kém mấy đứa như Trình Dật Hạo, Cố Mặc Xuyên, Tôn Tương Kiền, thế mà giờ mấy người đó tiến bộ rất rõ ràng.
Tôi không nghĩ nguyên nhân là do em không đủ thông minh, về tự kiểm điểm bản thân đi."
Tạ Tuế Thần: "Vâng."
Hình Mỹ Gia đang định trốn, còn đang do dự thì thầy Trần nhìn thấy nhỏ.
Thầy Trần vẫy vẫy tay với Hình Mỹ Gia.
Hình Mỹ Gia:...!
Họa tránh không thoát rồi, Hình Mỹ Gia đành phải đi vào.
Thầy Trần dùng giây để chuyển sang chế độ hòa ái dễ gần: "Sao vậy?"
Hình Mỹ Gia bỗng ngây người, máy móc đem mấy lời đã chuẩn bị tốt ra đọc thuộc: "Thưa thầy, mắt em bị tăng số, nhìn không rõ bảng, em muốn chuyển lên trên mấy bàn.
Dĩ nhiên về nhà em cũng sẽ đo kính."
Thầy Trần gật đầu: "Mắt cận là phải chú ý, chuyện này thầy hiểu rồi.
Nhưng mà, Hình Mỹ Gia này, thầy có chuyện phải hỏi em."
Mặt Hình Mỹ Gia nghiêm túc lại, cả người đứng thẳng, tim nhảy lên tận họng.
Thầy Trần không chút để ý: "Nếu không thấy bảng thì sao lại không nói sớm? Lần sau phải chú ý đó."
Tim Hình Mỹ Gia cuối cùng cũng hạ xuống, cực kỳ cảm động, muốn biểu đạt lòng trung thành làm mặt đỏ bừng, cuối cùng không nói gì.
Thầy Trần nhìn nhìn Hình Mỹ Gia rồi lại nhìn nhìn Tạ Tuế Thần, sờ sờ cằm: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, vừa hay vừa hay..."
Hình Mỹ Gia với Tạ Tuế Thần nhin nhau, trong lòng hai người khẽ nảy, sao mà có cảm giác giống như thầy Trần sắp sửa dở trò vậy?
Lúc này thì chuông vào giờ tự học vang lên, thầy Trần phất tay ý bảo hai người lăn về lớp.
Hình Mỹ Gia vừa ra cửa liền cảm thán: "Thầy Trần thế mà lại không mắng tôi, làm tôi cảm động muốn chớt.
Ây, lớp trưởng này, nãy tôi cực kì muốn đọc cái bài mà lúc trước Bách Dĩ Phàm đọc ấy, cái gì mờ tới, cái gì ấy."
"Dữ hàn kinh châu văn." Tạ Tuế Thần nhắc nhở.
"Ế, đúng là nó đó!" Hình Mỹ Gia cảm thán: Nhưng mà đọc ra thì ngại lắm.
Cũng không biết Bách Dĩ Phàm sao mà tuôn ra ầm ầm được nữa."
Tạ Tuế Thần cười, đi một đoạn rồi hỏi: "Số đo đồng phục cậu vẫn giữ chứ?"
Hình Mỹ Gia gật đầu: "Còn giữ, sắp phát đồng phục à?"
"Sắp rồi, sắp đại hội thể thao mà, nếu mặc đồng phục rằn ri thì khó coi lắm."
Hình Mỹ Gia nghĩ cúng đúng: "Để về tôi tìm."
Hai người vừa nói vừa đi về lớp, trong lớp, có người nhỏ giọng nói chuyện, vừa khó nghe được vừa làm phiền người khác.
Trình Dật Hạo ngồi trên bục giảng sửa bài thi, nhìn thấy Tạ Tuế Thần về thì vui khôn tả.
Tạ Tuế Thần ngồi vào chỗ Trình Dật Hạo: "Mọi người yên lặng, cần trao đổi thì viết ra giấy."
Giọng nói chuyện nhỏ dần.
Hình Mỹ Gia về chỗ, Bách Dĩ Phàm đang chuẩn bị bài cho môn lý.
Hình Mỹ Gia rút một tờ nháp ra viết: Boss đồng ý đổi chỗ cho tôi rồi, cảm ơn nhá.
Hình Mỹ Gia chuyền cho Bách Dĩ Phàm.
Cậu nhìn thoáng qua, cũng mừng, đáp lại: Một trăm chân gà, không có gì đâu.
Hình Mỹ Gia bỗng muốn đánh người.
Hình Mỹ Gia viết: Lúc tôi vào văn phòng ấy, lớp trưởng cũng đang ở đó, hình như bài thi văn làm không tốt, bị nghe mắng á.
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm viết: Được bao nhiêu điểm?
Cậu đưa giấy qua, Hình Mỹ Gia đọc rồi lắc đầu tỏ vẻ không biết rồi bắt đầu làm bài.
Bách Dĩ Phàm ngẩng lên nhìn thoáng qua bục giảng, tâm tình có chút rối rắm.
Vừa hay Tạ Tuế Thần cũng ngẩng đầu, nhìn qua.
Tạ Tuế Thần cười với cậu.
Tâm tình cậu lại càng phức tạp: Cũng chỉ biết dùng mỹ nam kế thôi, có muốn người ta đưa tay ra giúp không đây?
Lập trường của cậu lung lay trong vòng một giây, thầy Giả dạy lý đến trả bài.
Thầy Giả vui vẻ vào lớp: "Lớp mình lần này thi không tồi, chia trung bình ra là đứng thứ của khối nhé!"
Cả lớp "Ồ!" một tiếng, hoan hô, vừa vỗ tay vừa dậm chân.
Dân tình vênh mặt, có người hỏi: "Thầy ơi, thế lớp / như nào ạ?"
/ và / là đối thủ của nhau từ đợt tập quân sự mà thầy hiệu trưởng trao nhầm giải, đến giờ thì hai lớp chỉ chuyên đấu nhau.
Nhưng thầy Giả là chủ nhiệm /, hỏi ông thế là quá thẳng rồi.
Thầy Giả cười ha ha: "Thứ nhất chứ sao.
Tôi là chủ nhiệm lớp mà mấy đứa đó dám thi không tốt à.
Chủ nhiệm mấy đứa dạy văn, không phải cũng đứng đầu khối sao?"
Nhưng mà bọn yêm vẫn không vui đâu.
Thầy Giả kinh nghiệm phong phú: "Thật ra lớp tôi đang gào khóc đau khổ kia kà.
Ai bảo lượng điểm tối đa bị lớp mấy đứa đoạt mất rồi."
Bầu không khí âm u lập tức bay đi, ngó ngó xem ai là người được điểm tối đa.
"Đừng tìm nữa, là Tạ Tuế Thần, Trì Đào, Chu Nhạc Dũng và cán sự môn của tôi.
Lớp / có tận người được điểm tối đa."
Dân tình vỗ tay ầm ầm, nở hết cả mặt cả mày, gà chó lên mây, tràn đầy nhiệt huyết.
Sau đó, thầy Giả đọc tên, mọi người lên nhận bài nhưng không đọc điểm.
Gần đây cục giáo dục có ban hành lệnh cấm trường học công bố thành tích của học sinh.
Trả bài theo danh sách lớp, người đầu tiên nhận là Bách Dĩ Phàm.
Cậu cầm bài thi, nhìn kết quả.
Tuy không phải tối đa nhưng cũng không tôi.
Thầy Giả có phê: "Tiến bộ rất lớn, cần không ngừng cố gắng."
Bách Dĩ Phàm sướng, có một bài tính bị sai mà cậu cũng không thấy quan trọng.
Tâm tình tốt đẹp kéo dài đến chiều hôm sau, sau khi hết tiết văn.
Tiết , môn văn, thầy Trần trả xong bài thi thì cũng là lúc chuông tan học reo.
Nghe thấy tiếng chuông, cả làng theo quán tính té khẩn.
Nhưng có biến!
Thầy Trần thế mà lại! KHÔNG! ĐI!!!
Trần Boss khoanh tay đứng đó, mặt nghiêm túc.
Nhiều người chưa đi thấy có gì đó rồi, lập tức về chỗ, ngồi thẳng lưng.
Có một tên đã té khỏi lớp, khom lưng quay lại.
Thầy Trần đứng trên bục giảng, nhìn học sinh của mình lúng túng: "Đổi chỗ cho mấy em bị cận cái nhỉ."
Dân tình:...!
Đổi chỗ thôi mà thầy có cần nghiêm túc thế không!
Bách Dĩ Phàm thầm khinh bỉ Boss nhà mình: Thầy cố tình là thế để dọa người đúng không, đừng có bảo trong lòng đang sướng lắm nhé!
Thầy Trần vẫn không đổi tư thế: "Cố Mặc Xuyên về sau một bàn, Hà Cao đổi cho Tôn Tương Kiền..."
Một chuỗi lệnh không thừa chữ nào, Bách Dĩ Phàm vừa đánh cái ngáp dài thì thầy Trần nói: "Hình Mỹ Gia lên trước bàn, Tạ Tuế Thần ngồi cạnh Bách Dĩ Phàm."
Bách Dĩ Phàm:...!Chắc nghe nhầm?
Hình Mỹ Gia đứng lên, có chút đau lòng: "Ây da, đột nhiên tôi thấy luyến tiếc a.
Cũng may là quan hệ của ông với lớp trưởng không tồi, tôi đây cũng yên lòng."
Cung phản xạ của Bách Dĩ Phàm sau khi bay được một vòng quanh trái đất thì cũng về.
Cậu đứng bật dậy: "Cái gì? Ai ngồi đây cơ?"
Hình Mỹ Gia hết hồn: "Lớp trưởng á."
Bách Dĩ Phàm giữ chặt Hình Mỹ Gia: "Tôi không đồng ý, bà đừng đi mà!"
Hình Mỹ Gia ứ hiểu: "Không phải ông sớm biết tôi phải đổi chỗ sao? Giờ bị trúng gió hả?"
Động tĩnh của hai người khá lớn, cả lớp lại yên tĩnh, vô số ánh mắt hóng hớt bắn đến, trong đó có cả ánh mắt của thầy Trần.
Bách Dĩ Phàm nháy mắt tỉnh lại: "Nói sẽ bao tôi chân gà mà, còn chưa mua mà dám đi sao?"
Cả lớp cười phá lên.
Thầy Trần bực mình, thở ra câu: "Nhanh đổi đi, sắp vào tiết rồi!"
Thầy Trần không hóng được tin hót, thầy rất thất vọng a!
Bách Dĩ Phàm giúp Hình Mỹ Gia chuyển chỗ, chuyển xong thì về chỗ mình, móng trái cầm vuốt phải, hít sâu.
Tạ Tuế Thần vẫn đứng ở chỗ mình, không động.
Một lúc sau thì cậu bạn phải chuyển đến chỗ cậu phải giục thì Tạ Tuế Thần mới hồi thần xin lỗi rồi đi đến chỗ bên cạnh Bách Dĩ Phàm.
Đúng lúc chuông vào tiết vang lên, giáo viên vào lớp.
Người đến chính là cô giáo đã gặp hôm báo danh, cô họ Lệ, dạy sử.
Lúc học, Bách Dĩ Phàm nghe giảng, cực kì chuyên chú, đầu cũng không xoay.
Tầm mắt người khác thì đi theo từng bước giáo viên di chuyển mà cậu chỉ nhìn chằm chằm bảng đen, muốn chọc ra một cái động.
Chuyện trước đủ loại, chuyện sau tầng tầng, cậu có cảm giác, Tạ Tuế Thần tuổi trẻ-version rất nộn, rất nice, lại càng toẹt vời, nhưng một hai tiếng ngồi cũng chỗ thì cũng tập xác định.
Nếu muốn cậu hữu hảo sống chung lâu dài làm bạn cùng bàn thì khá là có tính khiêu chiến.
Bách Dĩ Phàm: Chẳng may trụ không được, lẫn giữa tuổi trẻ-version với version kia, nhào lên cắn một phát thì sao đây? Thật ra cũng chỉ là cùng một người, căn một cái chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Túm váy lại, cực kỳ sầu khổ.
Sầu khổ hết một tiết, Bách Dĩ Phàm quyết định đi giãy dụa một chút.
Cậu vứt bỏ Trình Dật Hạo, cơm cũng chưa ăn, đẩy cửa vào phòng giáo viên: "Thầy, thầy!"
Thầy Trần đang chăm chú chơi Pokemon trên máy tính, đầu cũng không nâng lên, đáp: "Hôm nay không có bài về nhà, sửa lại bài thi là được."
Mấy bé Pokemon đáng yêu đang líu ríu kêu.
Bách Dĩ Phàm:...!
Thầy Trần kẹt rồi, vạch đỏ rồi.
Bách Dĩ Phàm chọt chọt chọt: "Chỗ này, chỗ này, rồi chỗ này nữa, con Pikachu chỗ này!"
Thầy Trần:...!
Bách Dĩ Phàm lập tức đổi: "Chuột vàng đuôi to chỗ đó đó!"
Thầy Trần như có thần trợ, đáng tiếc là thời gian ngắn quá, thận trợ thế nào cũng không qua được.
Thua rồi...!
Thầy Trần và Bách Dĩ Phàm đồng thanh: "Ây!"
Thầy Trần tắt game, quay qua hỏi cậu: "Có việc gì?"
Bách Dĩ Phàm lúc này mới nhớ ra, cậu quyết định từ việc chất lượng: "Thưa thầy, lần này Cố Mặc Xuyên và Tôn Tương Kiền thi không tồi, em có cảm giác họ đã vào guồng rồi, em hết việc rồi phải không ạ?"
"Ừm." Thầy Trần gật đầu: "Cố Mặc Xuyên, Tôn Tương Kiền với Đại Trình sau này em không cần kèm nữa cũng được, trọng điểm lúc này là Tạ Tuế Thần, môn văn của nó mà học ở lớp của tôi là không được."
Bách Dĩ Phàm kích động, vào đề rồi đây: "Nhưng mà thầy ơi, em có cảm giác em không giúp được Tạ Tuế Thần đâu ạ.
Thầy xem, em đã giúp cả tháng rồi mà cũng đâu có tiến bộ.
Hơn nữa, hai đứa ngồi cùng bàn, em sẽ nghẹn chết cho mà xem!"
Thầy Trần nhìn thấu tâm tư Bách Dĩ Phàm rồi: "Thật ra là em không muốn ngồi cùng bàn với nó đúng không?"
Bách Dĩ Phàm đáp một cách tự nhiên: "Đúng thế, thầy đổi chỗ cho em đi."
Thầy Trần ha ha: "Được thôi, nhưng có điều kiện."
Bách Dĩ Phàm vui vẻ: "Là gì ạ?"
"Lúc nào điểm lý của em cao hơn Tạ Tuế Thần, tôi sẽ đổi chỗ cho em."
Bách Dĩ Phàm:...!
Thầy Trần: "Sợ rồi hả?"
Bách Dĩ Phàm không phục: "Làm gì có chuyện đó, lần này bài lý của em tiến bộ rất lớn, lần sau thi sẽ vượt được!"
Thầy Trần: "Thế à, thế thì thêm môn hóa đi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Thầy Trần: "Còn có sinh, toán, tiếng anh.
Không phải chỉ một cái mà là tất cả, chỉ cần một lần vượt được."
Bách Dĩ Phàm: "Được rồi ạ, ngồi cùng nhau thì ngồi cùng nhau! Em sẽ dùng môn văn ngược Tạ Tuế Thần phát khóc!"
Thầy Trần cười ha ha: "Tuế Thần làm gì em hả? Đừng tưởng rằng em đối với mình nó một kiểm.
Người khác thì được kèm, đến nó chỉ được ném cái mục lục rồi tự sinh tự diệt.
Phân biệt đối xử cũng quá rõ rồi đó."
Bách Dĩ Phàm: "Không phải là do em tin tưởng vào tính tự giác của cậu ta sao? Ai ngờ là cậu ta không cố gắng.
Em cũng không hiểu được."
Thầy Trần đưa ra ý kiến: "Vậy thì em hỏi nó đi?"
Bách Dĩ Phàm hừ hừ: "Thầy à, có phải thầy đang muốn hạ em đúng không? Nhưng mà, em báo trước, nếu em đột nhiên lên cơn không kiềm chế được cắn Tạ Tuế Thần thì thầy không được trách em đâu nhé."
Thầy Trần:...!
^^^
Cắn nhau đi
Cắn nhiệt tình vào hề hề.