Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

chương 47: chạy chạy chạy chạy chạy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì mục tiêu không làm lớp trưởng, Bách Dĩ Phàm còn lôi cả vở ghi văn của Bách Khả Phi năm lớp ra sửa lại.

Bách Dĩ Phàm: Hai tay hai súng, không tin không thành công!

Trình Dật Hạo thấy trên bàn Tạ Tuế Thần toàn là sách tham khảo và vở ghi đã được sửa lại thì động viên về mặt tinh thần cho khổ chủ: "Còn thảm hơn cả tôi nữa.

Lão đại cố nhên!"

Bách Dĩ Phàm cười ha ha: "Đại Trình, đã học thuộc sử chưa?"

Trình Dật Hạo rít như heo bị chọc tiết: "Cái đó có gì mà học! Tôi không thi khối xã hội mà!"

Bách Dĩ Phàm: "Trừ thi lớp , cả lớp vẫn phải thi."

"Cái gì cơ? Sao tôi lại không biết!" Trình Dật Hạo mặt sầu khổ: "Phàm Phàm, mới thi xong có ngày, tôi chắc chắn không có ai học thuộc hết!"

"Ai bảo thế, có tôi này." Bách Dĩ Phàm nói thật

"Trừ ông ra."

Bách Dĩ Phàm: "Nếu trừ tôi ta mà có người đã học rồi thì ông làm sao nào?"

"Tôi sẽ cắn sách!"

Bách Dĩ Phàm quay sang: "Tạ Tuế Thần, Vũ lập nên Vương triều nhà Hạ vào lúc nào?"

Tạ Tuế Thần cười, nhìn nhìn Trình Dật Hạo rồi lại nhìn nhìn Bách Dĩ Phàm: "Tầm trước năm trước công nguyên."

Trình Dật Hạo: "Lớp trưởng...!Ông biến xấu rồi, tôi mới là bạn cùng phòng thân thiết của ông chứ!!!"

Bách Dĩ Phàm dương dương tự đắc, lấy bừa một quyển sách để trước mặt Trình Dật Hạo: "Cắn đi."

Trình Dật Hạo phẫn nộ cắn một cái, đứng lên, đi tìm Trì Đào chém gió.

Bách Dĩ Phàm:...!

Độ phối hợp của Tạ Tuế Thần hiển nhiên cao hơn Trình Dật Hạo nhiều nhiều lắm, không cần Bách Dĩ Phàm giục đã tự giác mở sách tham khảo ra làm.

Ngoan ghê gớm.

Bách Dĩ Phàm:...!Kiềm chế, đừng có xoa đầu!!!

Hết tiết buổi chiều là phút trực nhật.

Tạ Tuế Thần đứng ở cửa gọi Bách Dĩ Phàm, sau đó bắt đầu đọc thuộc.

Mỗi ngày thêm một ít, đọc hiểu, cảm thụ thơ, điển tích, không có nửa chỗ nói bừa.

Thậm chí còn có thể đọc và phân tích thơ cổ nữa.

Bách Dĩ Phàm: "Phải tiếp tục ngoan như thế nhá."

Tạ Tuế Thần:...!

Bách Dĩ Phàm tìm Trình Dật Hạo, tìm không thấy.

Lúc cậu đi ngang qua cửa sau của lớp, một đám đang vây quanh Chu Nhạc Dũng.

Có người hỏi: "Chu Nhạc Dũng, lúc nào mới phát bài thi hóa thế?"

Chu Nhạc Dũng mặt lạnh đáp: "Không biết, tự đi mà hỏi thầy Hồng."

Môn hóa đến là lạ, mấy môn khác đã trả hết bài thi, thậm chí đã chữa xong xuôi rồi, mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Bách Dĩ Phàm: Tôi đây cũng không muốn thấy bài thi hóa của bản thân.

Bách Dĩ Phàm không tìm được Trình Dật Hạo, liền qua phòng giáo viên hỏi bài tập hôm nay.

Đáng tiếc còn chưa đến văn phòng thì gặp được thầy Hồng.

Ông thầy đang ôm tập bài thi đứng nói chuyện với Tạ Tuế Thần.

Bách Dĩ Phàm giả bộ người qua đường đi ngang qua, thế mà Tạ Tuế Thần lại nhìn qua, thầy Hồng cũng quét mắt sang.

Cậu đành phải đi đến: "Em chào thầy."

Tạ Tuế Thần chớp chớp mắt ra hiệu cho Bách Dĩ Phàm, Bách Dĩ Phàm không hiểu.

Thầy Hồng như không nghe thấy cậu chào: "Tạ Tuế Thần, lần sau cũng phải giữ vững thành tích.

Trò đem bài về lớp, bảo Chu Nhạc Dũng phát."

Bách Dĩ Phàm nhịn không được, lên tiếng nhắc: "Thầy ơi, không được báo điểm, để cán sự môn phát có lẽ cũng không được hay lắm."

Với cái tính của Chu Nhạc Dũng kia, lúc học cấp nếu có người thi không tốt thì hôm sau cả trường đều biết.

"Quy định đâu ra mà nhiều vậy, kết quả kém như thế mà cũng đòi thể với chả diện." Thầy Hồng mất kiễn nhẫn, lườm Bách Dĩ Phàm một cái: "Ai cho nói leo, không lễ phép gì cả.

Học lớp nào?"

Bách Dĩ Phàm:...!

Môn Hóa của Bách Dĩ Phàm coi như đứng tầm giữa lớp, lên lớp cũng ít bị gọi.

Cảm giác tồn tại thấp nên bị thầy quên cũng là dễ hiểu.

Bách Dĩ Phàm hít sâu, đáp ngắn gọn: "Thưa thầy, em là Bách Dĩ Phàm."

Lúc này thầy Hồng mới nhớ ra: "Chính là bạn cùng phòng với Chu Nhạc Dũng hả.

Bình thường ghét môn tự nhiên đó hả?"

Bách Dĩ Phàm:...!Ha ha.

Tạ Tuế Thần cắt lời thuyết giáo của ông thầy: "Sắp vào lớp rồi, em chào thầy ạ."

Lúc đi, Tạ Tuế Thần nói: "Thật ra thầy Hồng vốn không nhớ được mặt mọi người.

Tôi đã quen chào ổng theo kiểu..."

Tạ Tuế Thần dừng lại, nghiêm túc nói với không khí: "Chào thầy Hồng, em là học sinh lớp /, Tạ Tuế Thần.

Chào thầy Hồng, em là Tạ Tuế Thần, học lớp /.

Chào thầy Hồng, em là học sinh lớp /, Tạ Tuế Thần."

Bách Dĩ Phàm:...!Sao lại có cảm giác buồn cười thế này cơ chứ?

Dĩ nhiên Bách Dĩ Phàm cũng hết tức giận gì rồi.

Tiết ba là tiết nhạc, hôm nay học về nhạc nhẹ.

Giáo viên nhạc có một thân skill mặc kệ dân tình không kém gì thầy mỹ thuật.

Hôm nay cho dân tình nghe album của Bandari cả tiết.

Bách Dĩ Phàm: Dễ nghe, buồn ngủ.

Thầy nhạc cũng ngồi ngáp.

Bách Dĩ Phàm nằm bò ra bàn, lơ mơ ngủ.

Tạ Tuế Thần đang xếp lại bài thi theo số thứ tự trên danh sách lớp.

Lúc xong, do Bách Dĩ Phàm ngồi ngay cạnh nên được phát bài trước.

Cậu nhìn ô ghi điểm một cái, hay nha~ Vậy là cậu đã có thất bại đầu tiên trong cuộc đời cấp , điểm.

Tạ Tuế Thần nói nhỏ: "Cậu đứng thứ của lớp."

Bách Dĩ Phàm hết hồn: "Cao thế cơ á?"

Tạ Tuế Thần:...!

Cả lớp có mạng, bị điểm mà còn đứng thứ , thế nửa dưới kia bị bao nhiêu điểm vậy?

Quả nhiên, lúc nghỉ giữa tiết, Tạ Tuế Thần trả bài cho cả lớp, dân tình đến sức mà than cũng không còn.

Tạ Tuế Thần: "Đề lần này khó.

Điểm trung bình của lớp là ., trung bình của khối là ..

Điểm thấp nhất khối là ."

Thật là biết cách an ủi người khác.

Nói thế nghĩa là, / của lớp trên điểm trung bình lớp, / trên điểm trung bình khối, còn lại thì cao hơn điểm nhiều.

Mọi người tự an ủi bản thân.

Người duy nhất không vui chỉ có Chu Nhạc Dũng.

Tạ Tuế Thần trả bài chính là đoạt việc của y, rõ ràng y mới là cán sự môn hóa!

Thật ra, thầy Hồng cũng chẳng dễ dàng gì.

Bây giờ ông chính là mục tiêu để học sinh phỉ nhổ, là bia ngắm cho một loạt mũi tên."

Trước giờ tự học buổi tối, có mấy người ngồi quanh Trình Dật Hạo chém gió, mọi người bàn xem vì sao đề hóa lần này lại khó thế, tuy là thi tháng không quan trọng như thi giữa kỳ hay cuối kỳ nhưng thầy Hồng ra đề cũng phải có giáo viên khác duyệt chứ.

Trình Dật Hạo bật mí: "Tổ trưởng tổ hóa khối vừa khai giảng không lâu đã bị đi công tác.

Vừa hay thầy Hồng là tổ phó."

Dân tình:...!

Vưu Thành than: "Thế liệu ngài tổ trưởng có trở lại không? Nếu không về thì tập xác định."

Bách Dĩ Phàm ngồi đó cũng thấy hãi.

Nếu thi giữa kỳ vẫn như này thì...!

Cái chính là cậu không cẩn thận nhìn phải bài của Tạ Tuế Thần.

Tối đa điểm, trung bình của khối là ..

Tên này được hẳn điểm!!!

Bách Dĩ Phàm: Quả nhiên không phải người mà.

Muốn vượt qua lý hóa của tên này thì mình có phải nên đi cải tạo não trước không nhỉ?

Không sai, bạn Dĩ Phàm vẫn muốn dùng điểm thi PK chết bạn Tạ Tuế Thần đó.

Lúc mọi người đang công khai lên án hành vi của thầy Hồng, đột nhiên Bách Dĩ Phàm thở ra một câu: "Nếu muốn tiến bộ môn hóa thì phải làm sao?"

Cả lũ im lặng một giây.

"Đá bay lão Hồng!"

Bách Dĩ Phàm:...!

Bách Dĩ Phàm yên lặng lôi bài thi ra xem.

phút sau, bỏ cuộc.

Bài thi có nhiều nội dung chưa học qua.

Bách Dĩ Phàm: Để mai chữa bài rồi tính.

Hôm sau, trời đẹp

Buổi chiều, tiết là tiết thể dục, thầy Hồng lại vào lớp: "Tôi mới đổi cho thầy thể dục.

Tiết tiết chiều nay chữa bài thi."

Sét đánh giữa trời quang!

Tạ Tuế Thần đành phải chạy xuống sân thể dục gọi mấy người đang chơi dưới đó về lớp.

Bách Dĩ Phàm, Hình Mỹ Gia và cán sự thể dục cũng đi theo.

Xuống sân thể dục trước đa phần là mấy bạn trai.

Trình Dật Hạo ôm bóng, xị mặt: "Nghe nói nhiều lớp chữa bài chỉ nói qua, chưa hết nửa tiết là xong.

Bên / với / giáo viên còn không thèm chữa.

Lão Hồng muốn làm gì đây?"

Tạ Tuế Thần phân tích: "Cảm giác tồn tại của ổng không đủ nên thế."

Bách Dĩ Phàm phiên dịch: "Lão Hồng muốn dùng việc chữa bài cho lớp mình để chứng minh là đề thi rất tốt."

Hình Mỹ Gia hữu tình nhắc: "Tóm lại, tâm tình lão Hồng khẳng định sẽ rất nóng nảy.

Mọi người phải cẩn thận chút."

Hình nữ hiệp, nàng lại muốn không cẩn thận bật skill miệng quạ đen sao?

Cán sự thể dục sốt ruột: "Bài thi của tôi còn chưa chữa, làm sao đây?"

Một câu nhắc nhở, mọi người còn đang lề mề không muốn về lớp biến thành chạy như điên về lớp.

Trình Dật Hạo vừa chạy vừa hỏi Tạ Tuế Thần: "Lão đại, bài tôi còn chưa biết làm a!!!"

Tạ Tuế Thần lời ít ý nhiều: "Về lớp rồi nói.

Dĩ Phàm đâu rồi?"

Tạ Tuế Thần dừng lại, ngó quanh tìm Bách Dĩ Phàm.

Tụt lại phía sau không chỉ mình Bách Dĩ Phàm mà còn cả Hình Mỹ Gia không chạy theo nổi, Bách Dĩ Phàm tung tăng quanh Hình Mỹ Gia: "Nữ hiệp, khinh công của bà đâu mất rồi!!!!"

Hình Mỹ Gia nghe hai chữ khinh công tý nữa thì xòe, liền lấy đà chạy lên trước: "Xem Lăng Ba Vi Bộ của ta đây!"

Hình Mỹ Gia hét to rồi đuổi giết Bách Dĩ Phàm, cậu cũng cắm đầu chạy, còn hét lớn: "Tất cả tránh ra mau! Không đâm chết giờ!"

Trình Dật Hạo ngại chưa đủ vui, đang chạy phía trước còn hét: "Á Á Á, sói đến rồi!"

Bách Dĩ Phàm giận dữ hô: "Bắt lấy quả cam kia mau! Bắt được là có thưởng!"

Tạ Tuế Thần cực kỳ phối hợp, chạy đến túm bả vai Trình Dật Hạo, quay đầu hô: "Bắt được rồi!"

Trình Dật Hạo ai oán: "Lão đại, ông lại đứng nhầm đội rồi! Tôi mới là người thân của ông chứ!"

Tạ Tuế Thần nghiêm túc đáp: "Dĩ nhiên là tôi phải cùng phe với bạn cùng bàn rồi."

Bách Dĩ Phàm chạy đến, cười ha ha, đắc ý: "Tiêu diệt được một quả cam rồi! Cách mạng chưa thành công, các đồng chí hãy tiến lên phía trước!"

Vì thế Bách Dĩ Phàm cùng Tạ Tuế Thần cùng cắm đầu chạy, để lại Trình Dật Hạo cho nữ hiệp xử.

Tóm lại, mọi người đang tìm niềm vui trong nỗi khổ, vừa đùa vừa chạy, ông đuổi tôi chạy, rất giống một đám thiểu năng, vui vẻ chạy về lớp.

^^^^

Bandari gồm nhóm các nhà soạn nhạc, các nhạc công trẻ và say mê âm nhạc do nhà sản xuất đa tài người Đức Oliver Schwarz dẫn dắt.

Để thực hiện những CD của mình, ban nhạc Thụy Sĩ này đã thu lại thanh âm trung thực trong trẻo nhất của thiên nhiên, tạo ra thứ âm nhạc êm dịu làm vơi đi gánh nặng cuộc sống của những danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Châu Âu như dãy Alps, vùng rừng quanh thủ đô Vienne nước Áo và cảnh vật dọc theo bờ sông Rhine.

(Đã nghe thử và buồn ngủ ghê gớm =.=")

Bạn Cua có cần phải phối hợp nhiệt tình với Phàm Phàm thế không????

Ôi tuổi thanh xuân~~~

Dạo này hơi bận, các chế đã dài cổ chưa?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio