Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thầy Sa cũng có nghiên cứu binh pháp, thật ra chuyện này là thầy dựa vào chuyện phát sinh lúc nãy mà tương kế tựu kế.
Đánh cược cái gì gì đó, thầy Triệu tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì hết nha!
Bất quá, thầy Sa thuộc level cao, Bách Dĩ Phàm nhìn không thấu được.
Bách Dĩ Phàm được thầy Sa thả ra mà nghiêng nghiêng ngả ngả xuống sân, trong đầu toàn là vị trí đầu lớp.
Xuống đến sân, nhìn thấy một biển người liển tỉnh lại.
Lúc sáng đến, trong sân trường chả có ma nào mà giờ đã đứng đầy học sinh.
Bách Dĩ Phàm hoàn toàn không nhớ lớp mình đứng đâu, tìm một lúc mới thấy bóng dáng thầy Triệu đang đứng chắp tay sau lưng, đi qua đi lại.
À, chỏm tóc của Duẫn Tương Kiệt đã biến mấy rồi.
Nhìn thấy Bách Dĩ Phàm chạy đến, ông coi như không nhìn thấy gì hết.
Trình Dật Hào chớp chớp mắt nhìn cậu, phía trước không có ai đứng.
Bách Dĩ Phàm liền hiểu, chạy qua đó đứng.
"Ông ý biết thầy Sa tìm cậu nói chuyện." Trình Dật Hạo nhỏ giọng nói, nhìn thấy thầy Triệu đã đi ra đằng sau liền ghé vào Bách Dĩ Phàm nói: "Nãy tôi vào văn phòng thì thấy dì Ngô đó."
Bách Dĩ Phàm:!!!
Cậu quay phắt lại nhìn Trình Dật Hạo, trong đầu xẹt qua đánh giá của thầy Triệu về mình ban nãy: Đi học không nghe, bài tập không làm, muốn tốt nghiệp cũng khó.
Những điều này đều là sự thật nhưng hình như cha mẹ cậu trước đó không biết.
Triệu Cường Phú đã sớm muốn kệ Bách Dĩ Phàm mà lại liên hệ với phụ huynh sao? Cả cha Bách lẫn mẹ Bách vốn không phải là người nhiệt tình lôi kéo quan hệ với giáo viên mà?
"Không phải tôi nói đâu!" Trình Dật Hạo vội thanh minh: "Buổi sáng tôi tới nhà ông đều nói lời tốt thôi nha! Tiết truy bài ông ấy nhận được điện thoại, đại khái là dì Ngô xin nghỉ cho ông, ông ý liền tiện thể nói luôn chuyện của ông ra."
Có được bà mẹ quá mức tri kỷ cũng không phải việc tốt a.
Bách Dĩ Phàm phát sầu.
Cả người đều khó chịu.
Cậu vốn hận Bách Khả Phi làm chuyện ngu ngốc rồi bị đuổi học, vốn dĩ chính mình cũng đã làm chuyện ngu ngốc không kém sao?
Sau lễ chào cờ là bài diễn văn dài dòng, Bách Dĩ Phàm vẫn ỉu xìu.
Tiếp theo là hai tiết văn.
Có vẻ như giáo viên thích chọn thứ Hai làm ngày kiểm tra hay sao mà lại thêm hai bài kiểm tra văn.
Lần này Bách Dĩ Phàm ung dung đối phó.
Ngữ văn sao? Người ta là sinh viên khoa tiếng Trung nha, là nghiên cứu sinh đọc Hán ngữ cổ nha.
Tuy là nghiên cứu xong cũng không biết mình nghiên cứu ra con khỉ gì nhưng kiến thức cơ bản vẫn có, còn từng được chấm bài thi đại học đó nha, bài kiểm tra văn lớp chỉ là muỗi thôi.
Vào tiết bốn, thầy văn yêu cầu mọi người dừng bút làm bài thể dục mắt, còn có người trong hội học sinh đến kiểm tra.
Bách Dĩ Phàm ngạc nhiên khi mình còn nhớ bài thể dục mắt mà bài thể dục theo đài thì không nhớ chút nào.
Sầu chết người.
Hết tiết bốn, thu dọng sách vở xong, Bách Dĩ Phàm ỉu xìu lết ra cổng trường, cảm ơn chú bảo vệ rồi dắt xe đi.
Trình Dật Hạo đi cùng Bách Dĩ Phàm về nhà, mặt dày đi nhờ xe.
Xe của nhà họ Bách là xe hai tám đã sớm tuyệt chủng, phía trước có thanh gióng nằm ngang, Bách Dĩ Phàm đành phải ngồi vững trên xe rồi chống chân chờ Trình Dật Hạo ngồi vững.
Một học sinh nam đi xe hai tám tấc, đằng sau cũng là một học sinh nam cũng được coi là cảnh đẹp đi.
Trình Dật Hạo nhận ánh mắt từ hai bên đường đến hạnh phúc, cầm lấy áo của Bách Dĩ Phàm mà hô: "Giá!"
Bách Dĩ Phàm:...!
Vừa vặn thấy trên đường có ổ gà liền không cẩn thận đi vào.
Trình Dật Hạo suýt chút nữa là vỡ mông, mông đau không nhẹ thế là không dám làm loạn nữa, liền truyền lại kinh nghiệm cho Bách Dĩ Phàm: "Nếu như về nhà mà dì Ngô mắng ông thì phải lập tức nhào qua ôm tỏ vẻ mình sẽ chăm chỉ học tập, ngày ngày cố gắng.
Đảm bảo không có chuyện gì."
Bách Dĩ Phà: "Sao tôi có cảm giác ông có kinh nghiệm đầy mình thế nhỉ?"
Trình Dật Hạo dương dương tự đắc: "Mỗi lần bị điểm kém tôi toàn làm thế.
Chủ động quỳ xuống thì ba sẽ không đánh."
Bách Dĩ Phàm:...!
Lại nói, Bách Dĩ Phàm tử nhỏ đến lớn còn chưa bị ăn đòn lần nào, con trai khó tránh bướng bỉnh nhưng lần nào mắc lỗi đều là Bách Khả Phi thay cậu chịu oan, hàng dùng cực tốt.
Đến cổng nhà, Bách Dĩ Phàm dừng xe đạp Trình Dật Hạo xuống.
"À này," Trình Dật Hạo cho là đã trấn an được Bách Dĩ Phàm liền kéo cậu lại: "Buổi chiều ông nhớ đem tôi mượn quyển toán nhá."
"Ờ." Bách Dĩ Phàm thuận miệng đáp.
Vào nhà dựng xe, định mở khoá cổng lại phát hiện cửa không khoá.
Bách Dĩ Phàm nhớ là trước giờ buổi trưa đều là cậu cắm cơm.
Bách Dĩ Phàm rón rén đẩy cửa vào.
Đi từ sân đến trước cửa nhà không thấy ai khả nghi mà chỉ nghe thấy mẹ Bách đang gọi điện.
"Vừa nãy không phải chị không nghĩ cẩn thận mà.
Cậu không biết Tuyết Liên nói chuyện sợ như nào đâu."
Ngô Tuyết Liên là em gái của mẹ Bách, Bách Dĩ Phàm gọi một tiếng dì Ba, hiện đang làm một trưởng phòng nho nhỏ ở uỷ ban.
Mẹ Bách còn có một cậu em trai tên là Ngô Đại Học, hiện đang mở cửa hàng tạp hoá, sau này là siêu thị.
Lúc ba Bách gặp chuyện, ông cậu này vẫn chưa phát đạt nhưng cũng đã giúp đỡ rất nhiều.
Mẹ Bách hiện giờ quả nửa đang nói chuyện với ông cậu.
"Ừ...!đúng rồi.
Tuyết Liên nói là nó quản lý phần đó, mấy học sinh trung học thành tích kém lại sớm ra xã hội đều trở thành côn đồ lưu manh, đánh nhau..."
Đánh nhau, phóng hoả, cướp của, giết người, bị bắn chết, đẻ con ra rồi bỏ lại ở nhà vệ sinh...!Bách Dĩ Phàm tự động đem nội dung mà mẹ Bách đã tỉnh lược ra bổ sung hoàn chỉnh.
Biết rõ dì Ba của mình chuyên nói xấu người khác với lắm miệng nên Bách Dĩ Phàm cũng chả muốn tức làm gì.
"...Ừ, nó còn nói Bách Dĩ Phàm sẽ làm Khả Phi thêm phiền.
Như vậy không ổn, để chị chờ nó về rồi đánh một trận mới được."
Bách Dĩ Phàm:!!!
Bách Dĩ Phàm bắt đầu cẩn thận cân nhắc đến đề nghị lúc nãy của Trình Dật Hạo, đại trượng phu co được duỗi được, quỳ một lần dù sao cũng đỡ hơn bị đánh một trận.
Bây giờ còn không biết tình trạng đầu thay ra sao, có thể vẫn còn đang xếp hàng, nhưng giờ trốn nhà đi rồi qua chỗ của Bách Khả Phi có vẻ cũng khả thi đó.
Bách Dĩ Phàm yên lặng lùi một bước.
"Phàm Phàm, sao con lại đứng ở cửa nhà thế?" Giọng của ba Bách từ phía sau vang lên.
Kế hoạch sống nhiều hơn một giây của Bách Dĩ Phàm – Kết thúc.
Mẹ Bách ở trong phòng nghe được động tĩnh liền vội vàng cúp máy: "Thôi nha, ba con nó về rồi."
"Chị..này, chị tuyệt đối không được đánh cháu nó nha!" Ông cậu điên cuồng hét lên, giọng còn xuyên qua tai nghe làm mọi người đều nghe thấy.
Bách Dĩ Phàm bị cha Bách lôi vào cửa, trong lòng run sợ liếc mẹ mình.
Mẹ Bách không có vẻ mặt thát vọng, chỉ là chút lúng túng với hơi giận vì bị nghe thấy: "Về từ lúc nào?"
Trong đầu nhanh chóng loé ra vài suy nghĩ, Bách Dĩ Phàm quyết định sẽ hạ thủ vi cường: "Mẹ à, hôm nay thầy toán khen con là chữ đẹp có tiền đồ đó.
Thầy bảo lần thi thử tháng sau phải đạt hạng trên...! toàn lớp."
Bách Dĩ Phàm nghẹ một lúc rồi tiếp tục đau khổ nói: "Con cũng cảm thấy con có thể làm được."
Mẹ Bách: "Hả?"
Sao lại khác những gì sáng nay mình nghe vậy?
Mẹ Bách lộ vẻ do dự, Bách Dĩ Phàm lại tiến công: "Thầy Triệu chủ nhiệm nói con không thi nổi vào lớp , thầy toán tức giận liền đánh cược với thầy ý."
Mẹ Bách lúc trước đã được Ngô Đại Học khuyên nhỉ đến xuôi xuôi rồi, giờ lại thấy con mình bị người ta chèn ép: "Chủ nhiệm của lớp con là sao?"
Mẹ Bách nhẹ dạ không phải chuyện ngày một ngày hai mới biêt, đặc biệt là dễ dàng bị người khác mê hoặc đầu óc.
Nếu không cũng không nghe những lời chém gió của dì Ba Ngô Tuyết Liên kia.
Bách Dĩ Phàm thấy đã hiệu quả liền thêm một nhát: "Hôm nay thầy Văn cũng khen con là bài kiểm tra viết rất tốt, không khác gì đáp án cả."
Khoe hay không khoe thì cũng là chuyện sớm muộn thôi.
"Trong lớp, thầy Triệu không thích con nhất." Bách Dĩ Phàm nói ra sự thật: "Ông ấy toàn nói con kém hơn mọi người, dốt hơn mọi người."
Đứa con mình không nỡ đánh lại bị người khác động vào ư? Mẹ Bách bùng nổ: "Thúi lắm!"
Mẹ Bách nói xong cũng giật mình.
Đại khái nghe những gì Bách Dĩ Phàm khác xa với những gì nghe được ở trường nên có chút không kiềm chế được.
Mẹ Bách quay qua tìm liên minh aka ba Bách, kết quả thấy cha Bách đang chăm chú ăn thịt viên hôm qua rồi —— Đói nha.
Mẹ Bách vừa tức vừa buồn cười nhìn cha Bách ăn đồ nguội lạnh: "Đi rửa tay đi!"
"Em về sớm thế?" Ba Bách nhạy cảm hỏi.
Thật ra buổi sáng mẹ không đi làm.
Mẹ Bách đang muốn bàn bạc với ba Bách liền kéo ông vào bếp.
Bách Dĩ Phàm quen thói liền lướt đến cửa bếp, tiếp tục hóng trộm.
"Anh nói xem Khả Phi...!Phàm Phàm như vậy..." Giọng mẹ Bách ngắt ngoãng.
"Đó đều là hai đứa con trai ruột, hoàn toàn giống nhau.
Em cho là nhân bản ra à?" Ba Bách lớn tiếng: "Không phải em đã nói sao? Không cầu con trai đại phú đại quý, chỉ cần bình an là được."
"Chẳng phải hôm nay em bị hồ đồ chứ?...!Dầu nóng rồi, nhanh cho đồ ăn vào đi!"
Tiếp theo là loạt âm thanh bùm bùm xèo xèo, quá nửa là ba Bách ra tay xào rau.
Giọng cha Bách cùng với tiếng dầu nóng xèo xèo xèo hoà vào với nhau: "Thành tích không tốt thì trời cũng không sập.
Cùng lắm thì chúng ta tích góp nhiều chút, sau này để nó đi làm ăn.
Không phải Ngô Đại Học giờ mở cửa hàng cũng kiếm được kha khá đó sao.
Em ý.
Ít nghe em gái em nói mò thôi, Phàm Phàm của nhà ta là đứa như nào? Em nói là Khả Phi thì may ra anh mới tin, nó mới là đứa phá phách, gây sự không ít."
"Cũng đúng.
A cháy rồi...!Anh nói nhỏ chút đi!"
Sau đó lại một hồi lạch cạch tiếng muôi chảo rồi tiếng xì xèo dầu nước che đi tiếng nói chuyện của ba Bách với mẹ Bách.
Bách Dĩ Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Nguy cơ được giải trừ.
Bách Dĩ Phàm quay ra dọn bát đũa.
Một lúc sau thì ăn cơm.
Thịt băm xào đậu, trứng hấp với canh trứng gà tảo tía, còn có thịt viên cải trắng hôm qua còn lai nữa.
Ba Bách còn làm gà rán giòn để an ủi Bách Dĩ Phàm, cũng hỏi thẳng luôn: "Phàm Phàm này, thầy Triệu đó có phải không hợp với con không? Hay là nhà ta đưa chút quà?"
"Không cần đâu." Mình đã ngốc lại còn làm chuyện hại mình mà đối thủ chả sao đã đành, đâu cần thêm chuyện đưa tiền gì gì đó, Bách Dĩ Phàm nói chắc chắn: "Con có thể học tốt được."
Tốt xấu gì bản thân cũng từng là hắc mã thi đại học, giang hồ gọi là máy bay chiến đấu tự học đó thôi.
"Như vậy được không?" Cha Bách gắp một đũa cải trắng, ngẫm nghĩ.
Bách Dĩ Phàm sợ cha Bách tự làm liền nói: "Trường học có quy định là giáo viên không được nhận quà, cha có đưa thì thầy ấy cũng không dám nhận, có khi còn tưởng là con muốn hại thầy ấy cũng nên.
Có một bạn trong lớp từng đến nhà thầy ấy tặng quà, thầy ấy không nhận còn để cậu ấy chuyển xuống bàn cuối lớp."
Chẳng qua, đầy là chuyện cũ, bây giờ người ngồi hàng cuối trong lớp là Bách Dĩ Phàm rồi.
Bách Dĩ Phàm: "Thầy Triệu thật sự không thích con, cứ như trời sinh là tương khắc.
Cha mẹ có tặng quà thì cũng chỉ thêm rắc rồi thôi."
Mẹ Bách: "Ông thầy Triệu này cũng thật chẳng ra gì."
Ba Bách cũng nổi giận: "Thế thì con hãy học hành chăm chỉ, để ông ta chống mắt xem đi."
Thầy Triệu một ngày bị người ta bôi đen lần, rốt cuộc trở thành kẻ địch của mọi người.
Bách Dĩ Phàm thấy mình đã xúi giục thành công, gật gật đầu đồng ý với ba Bách.
Cơm nước xong, Bách Dĩ Phàm tự giác thu dọn bát đũa lại bị mẹ Bách giành lấy rồi bắt cậu đi nghỉ trưa.
Bách Dĩ Phàm nhân lúc mẹ Bách không chú ý mà lau bàn, quét nhà.
Nhìn thấy mấy chậu cây trong sân có hơi héo liền ra tưới nước.
Lúc tưới nước đứng dưới tán cây lựu, liền ngây người một hồi.
Bởi vì ăn trưa muộn nên sắp đến giờ đi học.
Bách Dĩ Phàm nhớ ra Trình Dật Hạo muốn cậu mang cho quyển toán gì gì đó liền lên phòng tìm.
Lên phòng thấy quyển sách ngay trên bàn, Bách Dĩ Phàm cầm lên, mở ra nhìn thì ngạc nhiên.
Trong sách toán của Bách Dĩ Phàm, mỗi trang đều có những đánh dấu ghi bằng bút chì, thưa dày không đều, đều khi lại trọng điểm cần chú ý với đề hình tổng hợp.
Có thể nói là dụng tâm lương khổ.
(aka muốn tốt cho người khác)
Chỉ là có hơi khó nhìn, chữ viết chả khác gì vẽ bùa, y hệt chữ giun bò vạn năm không đổi của Bách Khả Phi.
^^^
Đang không nhớ ra là cô văn hay thầy văn = =" sửa sau nha.
Anh Phi còn phải khổ vì ông em này dài dài cơ =)))))))))))))))))))))
Xe : may mà bạn Hạo ngồi sau chứ ko phải ngồi gióng =)))))
Thịt băm xào đậu:
Trứng hấp: Trái tim cho tình củm
Canh trứng gà tảo tía:
Gà rán giòn: ai cũng biết rồi nhưng cứ thích nhét vào hehe.
Mỳ là người cuồng gà, món gì có gà cũng thích =))))))))))
Ba Bách là mẫu đàn ông lý tưởng đó~~~~.