Sau khi ăn xong món cá, Tạ Tuế Thần đến văn phòng một chuyến.
Thầy Trần hỏi: "Dạo này Bách Dĩ Phàm kèm em môn văn sao rồi?"
Tạ Tuế Thần: "Mỗi ngày một ít, học thuộc cùng Địa Trình, rồi làm thêm một bài phân tích thơ, bình luận thêm.
Ngày nào em cũng đọc thuộc lại cho Bách Dĩ Phàm kiểm tran."
Thầy Trần gật đầu, hỏi thêm: "Hội thao chuẩn bị đến đâu rồi?"
Không đợi Tạ Tuế Thần báo cáo, thầy Trần đã nói: "Em làm việc thì thầy cũng yên tâm.
Không cần nói, thầy cũng lười nghe."
Tạ Tuế Thần:...!
Thầy Trần suy nghĩ một lúc: "Trường sẽ phát nước đường, em qua phòng y tế lĩnh về.
Bảo mấy đứa thi làm hết sức, nhưng mục đích của hội thao không phải để mấy đứa phải uống nước đường, chơi thoải mái mới là mục đích chính.
Chơi vui là được rồi, em gọi Hình Mỹ Gia với Đại Trình mấy đứa lấy quỹ lớp ra mua mấy đồ ăn vặt, với mấy thứ cờ cổ vũ gì gì đó luôn."
Quay về lớp, Tạ Tuế Thần nói với Bách Dĩ Phàm: "Cần chuẩn bị mấy thứ cho hội thao.
Thứ bảy đi nhé."
Bách Dĩ Phàm: "Có thể không đi không?"
Tạ Tuế Thần lấy việc công làm việc tư: "Đây coi như trách nhiệm."
Bách Dĩ Phàm gật đầu: "Được rồi, coi như vì lớp cống hiến."
Thứ bảy, Bách Dĩ Phàm nhìn đống người đứng trước cửa, hỏi: "Sao tôi có cảm giác sai sai là sao nhỉ?"
Trình Dật Hạo nhìn Hình Mỹ Gia, Hình Mỹ Gia nhìn Tạ Tuế Thần.
Tạ Tuế Thần nhìn Bách Dĩ Phàm, hỏi: "Sai chỗ nào?"
Bách Dĩ Phàm bắt đầu chỉ từ Tạ Tuế Thần: "Lớp trưởng, lớp phó, bí thư, tất cả đều là nòng cốt của hội thao.
Tui là cán sự văn, mấy thứ mua đồ này liên quan gì? Phải là cán sự thể dục đi chứ?"
Tạ Tuế Thần ngẫm nghĩ một lúc: "Cậu không phải là cán sự ngữ văn mà là đại biểu cho quần chúng, cho nên phải đi."
Bách Dĩ Phàm:...!Sao tui có cảm giác con người này giảo hoạt hơn trước rồi nhỉ?
Trình Dật Hạo kéo tay Bách Dĩ Phàm: "Đi thôi, đi thôi, siêu thị mở cửa rồi, tôi còn chưa tới chơi lần nào đây!"
Bốn người tay không vào siêu thị và lại tay không đi ra.
Hình Mỹ Gia không vui: "Siêu thị mới mở thì có gì khác đâu cơ chứ, đồ vẫn đắt như thường! Đi ra chợ!"
Bách Dĩ Phàm nói: "Mấy chỗ đó giá loạn hết cả, mấy đứa học sinh chúng ta đi lơ ngơ là bị hét giá chắc luôn."
Hình Mỹ Gia cười lạnh: "Mấy chuyện nhỏ này mà làm khó được tôi sao? Cứ đi theo tôi là được."
Vì thế, mấy cậu trai đi sau Hình nữ hiệp đến chợ.
Hình nữ hiệp ra tay là đại sát tứ phương.
Không chỉ là cao thủ mà có thể nói cho người ta không phân được thật giả.
Hình Mỹ Gia: "Ông chủ à, ông đang lừa ai đó? Cờ này khác với cờ nãy ông đưa cho bọn cháu xem đúng không! Cán cờ nhựa này giòn sắp gẫy đến nới rồi! Cái này thay vì để trong kho không ai mua, chi bằng cho bọn cháu luôn đi!"
Đồng thời, trong đội ngũ người còn có một cao thủ ẩn thân – Trình Dật Hạo, chỉ có ông chủ không dám ra giá chứ không có chuyện cậu không dám mặc cả.
Trình Dật Hạo: "Cái gì cơ?! đồng á? đồng đi, bọn cháu mua hẳn thùng."
Nam nữ phối hợp làm việc không mệt.
Hai người này bắt tay đại sát tứ phương, như so xem ai mua được nhiều đồ hơn.
Quả thật là, rượu gặp tri kỷ, ngàn chén vẫn ít, chỉ hận túi mang theo quá ít.
Hai người còn lại đứng sau cặp đôi kia mà ngưỡng mộ
Bách Dĩ Phàm cảm thán: "Tôi thấy mình đúng là người thừa."
Đồng dạng thấy bản thân là người thừa - Tạ Tuế Thần do dự một lúc: "Chúng ta...!xách đồ thôi."
Bách Dĩ Phàm: "Cứ thế là địa biểu của quần chúng trở thành cu li à?"
Lúc này Hình Mỹ Gia bớt chút thời gian để quan tâm đến vị cu li: "Hai người đang nói gì đấy?"
Trình Dật Hạo cướp lời: "Nữ hiệp thật lợi hại, kỹ năng trả giá max level luôn!"
Hình Mỹ Gia xem thường: "Kỹ năng sinh hoạt cơ bản phải chuẩn bị thôi."
Trình Dật Hạo tranh công: "Tôi cũng mặc cả được không ít đồ đó! Cực kỳ thích hợp trong gia đình!"
Bách Dĩ Phàm: "Ừ, tắm rửa mấy cái rồi gả được luôn."
Trình Dật Hạo:...!
Lúc này, mấy đồ mua cho hội thao đã đủ, cờ cổ vũ, kèn cổ vũ, đồ ăn vặt, đồ uống cũng không ít.
Hình Mỹ Gia hôm nay mặc cả đến sướng cả người mà vẫn chưa thấy đã: "Còn sớm thì đi xem mấy đồ văn phòng phẩm đi."
Đúng lúc Bách Dĩ Phàm đang cần mua mấy thứ nên đồng ý luôn
Vì thế cả bốn đi đến khu văn phòng phẩm.
Bách Dĩ Phàm vào một cửa hàng, chỉ vào một cây bút mực hỏi: "Ông chủ, bút này bán như nào?"
Ông chủ đáp: "Một cái đồng."
" đồng thôi" Có người nào đó mặc cả.
Bách Dĩ Phàm quay lại, hết hồn: "Lớp trưởng này, anh bị cái gì kích thích thế?"
Tạ Tuế Thần: "Luyện tập kỹ năng sinh hoạt cơ bản."
Ông chủ: "Đâu ra chuyện mặc cả kiểu đó chứ? Không bán!"
Tạ Tuế Thần:...!
Bạn Tạ vừa mới ấn vào kĩ năng mặc cả thì đã thua ngay tức thì.
Tạ Tuế Thần không hiểu: "Đại Trình trả từ đồng xuống đồng được mà tôi mới giảm xuống / thôi lại không được à?"
Trình Dật Hạo truyền bí kíp: "Lớp trưởng à, tiền lãi nhiều thì chém xuống / cũng được nhưng bút mực là vật nhỏ mà lãi ít, tiêu thụ mạnh thế nên khoảng cách mặc cả rất ít.
Lúc này có thể bảo ông chủ khuyến mãi thêm cục tẩy hay gì gì đó cũng được..."
Bách Dĩ Phàm chỉ đứng nghe thôi mà đầu cũng muốn nổ tung.
Ba cái chuyện mặc cả này, nếu là Trình Dật Hạo làm thì thấy đáng yêu làm sao thế mà khi Tạ Tuế Thần làm thì thấy mất cả hình tượng.
Bách Dĩ Phàm đạp bay Trình Dật Hạo, khuyên Tạ Tuế Thần: "Lớp trưởng này, thế giới của mặc cả nó phức tạp lắm, sau này anh tìm một cô vợ giỏi mặc cả là được."
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm yên lặng móc đồng ra trả cho cây bút mực.
Cậu còn mua thêm vở, mực, giấy nháp, không hề mặc cả xu.
Trình Dật Hạo không nhịn nổi liền theo đuôi ông chủ đòi khuyến mãi: "Phàm Phàm này, ông với lớp trưởng đều nên tìm cô vợ biết mặc cả thôi."
Bách Dĩ Phàm: "Ta đây không có hứng thú với mi."
Trình Dật Hạo bị tổn thương, che mặt hức hức: "Thế là bị Phàm Phàm ghét bỏ rồi.
Nữ hiệp, cầu thu lưu."
Hình Mỹ Gia: "Biến ngay và luôn.
Chị đây cũng không có hứng với chú."
Mua xong đồ, Trình Dật Hạo đề nghị đi ăn gì đó.
Bách Dĩ Phàm không có hứng, Hình Mỹ Gia thì mệt.
Mọi người chia đồ mua được thành phần cho ba cậu con trai mang về.
Hình Mỹ Gia về cùng đường với Tạ Tuế Thần.
Vừa đi, hai người vừa nói chuyện linh tinh, thế nào mà lại nhặc đến chuyện mặc cả.
Hình Mỹ Gia đột nhiên hỏi Tạ Tuế Thầ n: "Lớp trưởng có bạn gái chưa?"
Tạ Tuế Thần:...!
Hình Mỹ Gia: "Là có cô bạn bên lớp / có hỏi tôi.
Nếu cậu không muốn nói thì đừng nói."
Tạ Tuế Thần lắc đầu: "Chưa có."
Hình nữ hiệp biến thành Hình bà mối: "Thế đã thích ai chưa? Có cần một cô bạn gái biết mặc cả không? Dĩ nhiên người đó không phải tôi, tôi có người mình thích rồi.
Cho nên đây không phải là tôi tự tiến cử đâu nhé."
Tạ Tuế Thần lại lắc đầu.
Hình Mỹ Gia: "Đây là thích ai hay là không cần bạn gái hả?"
Tạ Tuế Thần cứ cắm cúi đi, đi được một đoạn rồi mới nói: "Làm sao để biết mình có thích một người hay không vậy?"
Hình Mỹ Gia:...!
Hình Mỹ Gia nhất thời thấy bị áp lực như núi đè, sắp xếp ngôn từ rồi mới nói: "Chuyện này nói ra có chút phức tạp, mỗi người một kiểu, có nhất kiến chung tình, cũng có lâu ngày sinh tình."
"Tôi đột nhiên muốn học mặc cả thì có tính là thích được không?"
Hình Mỹ Gia cẩn thận đáp: "Dù sao thì đây không phải là bài toán để giải, không có câu trả lời chính xác.
Nhưng cậu đừng xoắn quá, rồi sẽ có lúc, cậu thấy người đó không giống những người khác."
"Bỗng nhiên thông suốt?"
"Đúng thế."
Tạ Tuế Thần: "Cảm ơn."
"Không có gì."
Hình Mỹ Gia quyết định về nhà gọi cho cô bạn kia báo cáo.
Chắc đến % là cô nàng sẽ không vui.
Trong khi đó, Bách Dĩ Phàm đang đi cùng Trình Dật Hạo ra trạm xe buýt.
Hai người đi ngang qua trường cũ, là trường tiểu học cũ ấy.
Trình Dật Hạo cảm thán: "Lúc nhỏ thì không thấy gì nhưng giờ nhìn lại, công nhận trường mình nhỏ thật."
Nào chỉ có nhỏ đâu, còn nát nữa ấy.
Trường tiểu học của hai người ở nội thành cũ, bốn phía đều là nhà mái ngói, nát đến không thể nát hơn.
Hai người đi qua thấy nhiều nhà đang sửa hoặc đề biển bán nhà.
Bách Dĩ Phàm thuận miệng đáp: "Rồi sẽ to thôi."
"Sao lại to được."
Bách Dĩ Phàm: "Nhà bốn phía đập đi, xây thêm nọ kia."
Nếu cậu nhớ không nhầm, không lâu sau, trường tiểu học sẽ bị dỡ, nhà xung quanh cũng bị đập đi.
Đây coi như là sự khởi đầu cho làn sóng phá dỡ quy hoạch lại.
Lúc bắt đầu còn chưa có quy định rõ ràng, tiền bồi thường phá dỡ cũng không ít.
Nhà mẹ của mợ cậu cũng có một gian ở chỗ này, lúc đó nhận được không ít tiền.
Sau này, xung quanh xây chung cư, lúc mở bán thì còn bán được giá.
Đến khi mọi người biết đến biệt thự liền kề thì giá không còn được như lúc đầu nữa.
Bách Dĩ Phàm nãy còn ủ rũ bỗng nhiên đứng lại.
Tròn mắt nhìn Trình Dật Hạo, mắt sáng lòe lòe.
Trình Dật Hạo thấy lưng phát lạnh: "Phàm Phàm à?"
Bách Dĩ Phàm đột nhiên hét: "Á, xe buýt!"
Tinh thần Bách Dĩ Phàm bỗng hưng phấn, nhấc đống đồ lên, chạy vèo vèo đuổi theo xe.
Sau khi đuổi kịp, Bách Dĩ Phàm đứng ở cửa xe vừa thở vừa chờ Trình Dật Hạo chạy đến rồi cùng lên xe.
Bách Dĩ Phàm vẫn đang rất phởn.
Trình Dật Hạo hết hồn: "Ông sao phởn thế?"
"Đại Trình, ông có biết nội thành sắp quy hoạch không?"
Trình Dật Hạo:...!
Biết chết liền.
Bách Dĩ Phàm: "Kiếm được rất nhiều tiền đó!"
Lúc Bách Dĩ Phàm bán đống vở ghi của Bách Khả Phi có kiếm được một số tiền nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn không hài lòng.
Bách Khả Phi là ai, là siêu-cấp-vô-địch-đại-phiền-toái đó, chính là cái máy nuốt tiền đó, học phụ đạo, học vẽ, sau này còn học đại học ở cái trường tốn hơn trường thường gấp en nờ lần.
Có khi còn phải đi du học, có vài quốc gia còn đòi chứng minh tài sản.
Nếu không chuẩn bị trước thì cậu luôn thấy không yên lòng.
Mỗi tội là từ đó đến giờ vẫn chưa nghĩ được cách kiếm tiền, giờ thì thấy đầu cơ mua nhà có thể kiếm được kha khá.
Bách Dĩ Phàm lập tức ném hết chuyện lúc trước đi.
Bách Dĩ Phàm: Mặc cả thì sau này học cũng được, kiếm tiền xong rồi tính!
Một đường im lặng.
Về đến nhà, Bách Dĩ Phàm ôm lấy máy tính, vào Googlemaps.
Mãi đến khi ba mẹ Bách đi làm về thì cậu mới rời mắt khỏi bản đồ đó.
Tuần này Bách Khả Phi vẫn không về nhà, ba mẹ Bách ăn xong thì mẹ Bách chơi máy tính, ba Bách xem tivi.
Bách Dĩ Phàm làm như không có chuyện gì mà ngồi xem Phỏng vấn tiêu điểm với ba mình.
Tranh thủ lúc quảng cáo, Bách Dĩ Phàm nói linh tinh với ba Bách, từ pháp luật đến chính trị, nối sang công việc của chính phủ.
Nói từ Nam lên Bắc, loạn xị ngầu.
Ba Bách vui vẻ: "Phàm Phàm nhà ta có ích hơn tên anh cả kia nhiều.
Nói với anh con thì nói mấy thứ triết học, ba nghe chả hiểu gì hết luôn.
Í, đến Thế giới động vật rồi kìa."
Bách Dĩ Phàm: Nhưng con chưa nói vào đề mà!!!
Bách Dĩ Phàm khó khăn nói tiếp, cuối cùng cũng với được sang quy hoạch trong nội thành.
Cậu chém như thật: "Con có thằng bạn cùng phòng, ba nó làm trong chính quyền thành phố.
Nó nghe ba nó bảo khu nam sắp dỡ.
Lần này sẽ thi hành chính sách bồi thường mới đó."
Ba Bách: "Thế à."
Bách Dĩ Phàm nỗ lực: "Chuẩn luôn đó ba.
Nhà chỗ đó đang rao bán nhiều lắm, mà giá lại rẻ nữa.
Ba nó bảo định mua hẳn mấy căn.
Lần bồi thường này không chỉ có dân mới được hưởng lợi đâu.
Lúc đó cầm tiền chênh lệch bồi thường, kiếm đưược một núi luôn."
Ba Bách: "Thế quá ác rồi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Có hy vọng nhưng có vẻ đường đi hơi khó.
^^^^^
Hai đứa ngu mặc cả nên phải thành đại gia để bỏ qua vụ mặc cả nầy nhá =)))).