Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

chương 58: chờ tôi ở vạch đích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một lúc sau, thầy Trần với một vận động viên khác dìu Cố Mặc Xuyên ra ngoài, lúc đi thì chạm mặt Tạ Tuế Thần.

Thầy Trần nói mấy câu với Tạ Tuế Thần, chỉ thấy Tạ Tuế Thần gật đầu.

Sau đó, Tạ Tuế Thần đi về phía cạnh Bách Dĩ Phàm: "Tôi đến rồi."

Vừa nói vừa cởi áo.

Bách Dĩ Phàm:...!

Giờ là cuối tháng , đầu thu, trời đang lạnh dần, dù giờ đã là buổi chiều, có nắng nhưng vẫn thấy se se lạnh.

Tạ Tuế Thần bình thường như không mà cởi áo khoác, chỉ mặc bộ đồ thể thao – áo phông trắng với quần đùi.

Bách Dĩ Phàm lia mắt qua: Hừ, còn không trắng bằng mình!

Bách Dĩ Phàm nhận lấy áo của Tạ Tuế Thần, trọng tài nói: "Học sinh thi m nam khối tập trung lại đây.

Tôi nói mấy câu thôi, nếu không chạy được nữa thì dừng lại, tuyệt đối không được cậy mạnh.

Bỏ quyền thi không có gì mà xấu hổ cả, không thì đi bộ đến đích cũng được.

Tóm lại nếu thấy không thoải mái thì phải nói ra."

Sau khi dặn dò là xếp đường chạy.

Chạy m có cực kì ít người thi, mỗi khối chỉ có người thi.

Tạ Tuế Thần chạy ở đường số , người chạy bên cạnh chính là người quen – lớp trưởng /

Hai hotboy khối chạy đường đua gần nhau ư!! Khán đài lập tức bùng nổ!

/ gần đó là điên cuồng luôn.

Mấy tên chạy đi chơi lập tức bị gom về, cầm cờ thì điên cuồng vẫy, cầm còi thì đua nhau thổi, không cầm gì thì xả họng ra mà hò hét.

Trình Dật Hạo đang ôm bé con nhà thầy Trần còn chỉ huy: "Đồng thanh hô nào! Chuẩn bị, hô – Lão đại!!!!"

"Cố lên!!!" Cả lớp ra sức hét.

Bé con nhà thầy Trần víu lấy cổ Trình Dật Hạo cũng rướn cổ gào: "Cố lên!"

Khí thế lớp / đã mạnh mẽ thế thì lớp / đương nhiên không thể chịu thua được.

Vị trí cổ vũ thua đã đành nhưng bọn họ cũng có ưu thế khác.

Lúc này trong loa là một bản phát thanh: "Bản phát thanh của lớp /, bạn Thang Tiểu Liễu.

Trận thi đấu chạy m nam của khối sắp bắt đầu.

Lớp trưởng của chúng ta sẽ thi đấu.

Lớp trưởng là niềm tự hào của chúng ta! Hãy tự do mà chạy, hãy để những giọt mồ hôi của tuổi trẻ..."

Âm thanh từ loa đương nhiên áp tiếng cổ vũ của lớp /.

Cả lớp lại hò nhau gào to hơn.

Thế mà hết bản phát thanh đó rồi mà bản sau vẫn là của lớp /.

Lớp / bùng cháy phẫn nộ, Hình Mỹ Gia đứng phắt dậy, cầm lấy một tờ phát thanh ở trên bàn: "Định coi như trong triều không có bà đây sao!!!"

Hình nữ hiệp phẫn nộ rồi, phóng vèo ra ngoài, làm mấy thằng bạn phát sợ.

Không tới phút sau, giọng nữ dịu dàng của phát thanh viên lại vang lên: "Bản phát thanh của lớp /, thầy Trần Văn Ngọ..."

Lớp /:...!

Lớp /:...!

Thầy Trần:...!

Mọi người đần mặt nhìn nhau rồi nhìn về phía thầy Trần đang đứng cuối lớp.

Thầy Trần khoanh tay mỉm cười, nhìn về phía Bách Dĩ Phàm đang lượn lờ trong sân rồi hỏi Vưu Thành đứng bên cạnh: "Phụ trách bản phát thanh là Bách Dĩ Phàm đúng không? Thầy nghe bảo nó có sửa chữa mấy chỗ nhỉ?"

Vưu Thành rùng mình, ngoan ngoãn khai: "Vâng..."

Thầy Trần lại còn cười tươi hơn.

Nhưng được cái chất lượng bản phát thanh coi như cao, từ ngữ đĩnh đạc, thân mật, hữu nghị, mang đầy phong thái sư phạm, thỉnh thoảng còn chêm vào mấy câu danh ngôn hoặc thi từ, ví như: "Nhanh hơn, cao hơn, mạnh hơn" mấy kiểu chính quy thì không có tác dụng nên đành phải đạo.

Đọc xong bản phát thanh của thầy Trần, cả trường cảm động không chịu nổi, vỗ tay rào rào.

Thầy Trần vô cùng có mặt mũi, Bách Dĩ Phàm tránh được một kiếp.

Trên khán đài là trận địa loạn chiến của hai lớp mà dưới sân lại là bầu không khí vẫn hài hòa.

Lớp trưởng / – Bùi Trí là một người thích cười: "Tạ Tuế Thần à, nhớ cho nhau chút mặt mũi nhé, nhưng đừng ném tôi ra xa quá là được."

Tạ Tuế Thần đưa mắt hướng về khán đài phía sau Bùi Trí có Bách Dĩ Phàm đang xoay hông, đá chân.

Tạ Tuế Thần lập tức hiểu ý, liền vận động làm nóng người.

Bách Dĩ Phàm: May mà còn thông minh.

Bách Dĩ Phàm nhét áo khoác của Tạ Tuế Thần vào ba lô của mình rồi lấy chai nước bên trong ra vặn sẵn nắp.

Thầy trọng tài cao giọng hô: "Vào vị trí...!Chuẩn bị...."

Ngàn cân treo sợi tóc, mọi người nhìn chăm chú, một bóng người vọt lên.

Nhưng mà súng hiệu vẫn chưa bắn,

Có mấy người bị vô thức chạy theo người kia, được mấy bước thì ngơ ngơ dừng lại, nhìn về phía sau.

Thầy trọng tài đi đến: "Chuyện gì đây? Bạn chạy đường số chú ý nhé, phải chờ súng hiệu lệnh! Mọi người về điểm xuất phát đi."

Đường chạy số là một nam sinh nhỏ người, bộ dáng ngoan ngoãn, liên miệng xin lỗi, mọi người cũng không tiện nói gì.

Đến lần thứ hai, lại là cậu trai chạy trước.

Lần thứ ba, đường chạy số rốt cuộc không chạy trước mà là cậu bạn ở đường số .

Mọi người:...!

Các cụ có câu Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt (Đánh trống lần thứ nhất thì binh sĩ hăng lên, đánh lần thứ hai thì lòng hăng hái giảm xuống, đánh lần thứ ba thì không còn hăng nữa)

Cả khán đài đều nóng nảy, huống chi là trên sân.

Lớp trưởng / không để ý hình tượng nữa: "Cái gì nữa đây! Đây là chạy đường trường chứ có phải là m đâu, có chạy nhanh lúc đầu cũng không có tác dụng gì! Hiểu chưa!"

Lớp / cũng có người chạy cùng, vừa hay đứng cạnh Bách Dĩ Phàm, cậu ta giờ cũng đang tức không chịu được: "Làm cái gì đây! Có chạy hay không nữa đây! Chạy trước lần nữa thì khỏi thi luôn đi!"

Đáng tiếc, đến cả thi cuốc tế cũng không có quy định về chuyện chạy trước, nói gì đến hội thi ở trường.

Chỉ có thể chuẩn bị lại lần nữa.

Nhưng dựa trên tâm trạng mọi người lúc này, thầy trọng tài nhanh chóng quyết định: "Nghỉ ngơi một phút trước đi đã."

Tạ Tuế Thần đi tới chỗ khán đài.

Bách Dĩ Phàm hỏi: "Có muốn giết người cho hả giận không?"

Tạ Tuế Thần gật đầu: "Rất muốn."

Bách Dĩ Phàm: "Tôi cũng muốn lắm nhưng giết người là phạm pháp, có muốn uống nước để tỉnh táo chút không? Hay là tôi kể chuyện cho anh nhé, đảm bảo có thể bình tĩnh."

Tạ Tuế Thần hiếu kỳ gật đầu.

Bách Dĩ Phàm: "Ngày xưa, có một ngọn núi, trên ngọn núi đó có một ngôi miêu, trong miếu có tiểu hòa thượng đang nghe lão hòa thượng kể chuyện, ngày xưa có một ngọn núi..."

Tạ Tuế Thần:...!

Tạ Tuế Thần dở khóc dở cười: "Vẫn cứ để tôi pk bọn họ trên sân đi."

Nhưng mà tâm tình công nhận đã tốt hơn nhiều rồi.

Nghỉ ngơi xong, lúc mọi người chuẩn bị thì thầy trọng tài nhấn mạnh: "Lần này mà chạy trước là bỏ quyền thi luôn."

Mọi người liền nghiêm túc.

Sau Vào vị trí, chuẩn bị, súng hiệu lệnh bụp một tiếng.

Mọi người lại chậm một nhịp chạy.

Do quá tập trung và vật cực tất phản nên chỉ có mình Tạ Tuế Thần xuất phát đúng lúc, đoạt được chút lợi thế, mà người còn lại cũng lập tức chạy theo.

Chạy cự li dài có thể bứt phá ở khúc quanh đầu tiên, một người không quen đang chạy dẫn đầu, mọi người đều chạy vào đường chạy trong cùng sát với sân cỏ.

Lúc này lớp trưởng / không phụ sự mong đợi của mọi người mà bám sát người chạy dẫn đầu.

Còn Tạ Tuế Thần, thì không nhanh không chậm chạy thứ ba, tư thế tiêu chuẩn, tốc độ đều đều.

Bách Dĩ Phàm: Dáng chạy cũng coi như đẹp.

Bách Dĩ Phàm đứng dưới chân khán đài, ngáp một cái.

Làm người chạy cùng cũng phải có kỹ thuật.

m không giống như m, phấn lớn thời gian là chạy đều đều cùng tốc độ, không cần phải chạy theo ngay từ đầu.

Nên khoảng thời gian lúc mới bắt đầu, mấy người chạy cùng của mấy lớp đều đứng đó rảnh hư người.

Thậm chí có lớp không chỉ có một người chạy cùng mà tới tận mấy người, họ tụ lại một chỗ nói chuyện.

Bách Dĩ Phàm cũng không biết làm gì, ngược lại cậu bán bấm giờ bên cạnh đi đến chỗ cậu: "Cậu bạn này khối hả? Nhìn quen quen, trông rất giống một cậu bạn trong lớp anh."

Bách Dĩ Phàm:...!

Không đợi Bách Dĩ Phàm trả lời, cậu học sinh chạy cùng của lớp / đi qua hỏi: "Anh ơi, chạy m thường thì mất bao lâu ạ?"

Anh lớp trên: "Anh cũng lần đầu tiên bấm giờ."

Trong lúc nói chuyện thì có người đã chạy xong một vòng.

Anh trai lớp trên bỏ qua hai người, cúi đầu ghi vào sổ: Số , vòng.

Đề bài: Muôn thú trong rừng tổ chức hội thao.

Cua nhỏ tham gia chạy m nam.

Một vòng chạy là m.

Vậy cua nhỏ phải chạy bao nhiêu vòng?

Giải: : = . (vòng)

Đáp án: Bạn cua nhỏ phải chạy vòng rưỡi.

Bách Dĩ Phàm nghĩ thôi đã muốn ngất, rồi cậu nhìn chằm chằm Tạ Tuế Thần.

Nhưng đối phương dường như không có cảm giác gì.

Tư thế chạy vẫn thế, thần thái bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Không nhanh không chậm, đều đều chạy xong vòng, đến tốc độ cũng không đổi.

Nếu không phải lúc đối phương chạy qua, Bách Dĩ Phàm thấy trên trán có mồ hôi thì chắc cậu đã cho là Tạ Tuế Thần đến đi bộ chứ không phải thi chạy rồi.

Nhưng mà, đúng là có người đến đi bộ thật.

Lúc chạy được m, có người đang chạy phía trước, phía sau có người chạy một lúc lại dừng một lúc, lúc sau có một người đến ghép đôi, người này vừa đi bộ vừa chém gió với nhau.

Bởi vì chuyện xuất phát lộn xộn lúc đầu làm trễ giờ nên mục chạy m chưa kết thúc mà mấy mục chạy ngắn đã bắt đầu.

Thế nên thỉnh thoảng lại nghe thấy giáo viên học học sinh hỗ trợ hét lên với hai cậu bạn đến để tản bộ kia: "Hai cậu kia, đừng có chiếm đường chạy, chỗ này có người đang thi!"

Bách Dĩ Phàm:...!

Anh lớp trên nãy nói chuyện với Bách Dĩ Phàm quay sang nói với một cô gái: "Cậu làm phiếu bỏ quyền cho hai người kia đi, tôi ký cho."

Cô gái kia lườm một cái: "Tôi ghi thời gian cho, cậu đi mà làm.

Cậu là tổ trưởng đó!"

Anh trai kia đành phải đưa sổ ghi thời gian lại, chạy đi khuyên bảo hai cậu bạn đang tản bộ kia.

Lúc này, đã chạy được một nửa, có ba người dẫn đầu một quãng xa.

Cậu bạn không quen kia vẫn đứng đầu, lớp trưởng / Bùi Trí Nhất thứ , Tạ Tuế Thần không nhanh không chậm chạy theo phía sau.

Có mấy người chạy cùng bắt đầu khởi động, Bách Dĩ Phàm thấy Tạ Tuế Thận chạy tới gần, từ từ mà chạy, nhàn nhã mà chạy.

Đừng nói cậu không khuyên được Tạ Tuế Thần bỏ quyền mà đến đưa nước cậu cũng không đưa được.

Thế nên, Bách Dĩ Phàm đành phải ngồi xổm gần đường chạy mà hóng.

Lúc Tạ Tuế Thần chạy đến vòng thứ thì mới nhìn về phía khán đài.

Bách Dĩ Phàm mắt sáng lòe lòe, kéo ba lô sau lưng ra đằng trước, chạy chậm theo: "Nước à?"

Tạ Tuế Thần gật đầu.

Bách Dĩ Phàm vừa chạy vừa lấy ra một bình nước vặn ra đưa tới.

Tạ Tuế Thần nhận lấy, không uống mà dội từ đầu xuống rồi đưa chai không lại cho cậu: "Cảm ơn."

Bách Dĩ Phàm:...!Có cần phải thoải mái như vậy không!

"Cố lên!"

Tạ Tuế Thần tập trung chạy, Bách Dĩ Phàm chạy chậm theo một đoạn.

Tạ Tuế Thần liền lãng phí hai chai nước.

Bách Dĩ Phàm không thể so với Tạ Tuế Thần, lưng cậu đeo ba lô khá nặng, chạy được hai vòng thì muốn nổ phổi, cảm giác như cách cái chết không xa.

Bách Dĩ Phàm cắn răng, ném ba lô, nghiến răng nghiến lợi chạy thêm nửa vòng.

Lúc này Vưu Thành dẫn theo vì người đến.

Trì Đào chạy đến đầu tiên, nhặt lấy ba lô của Bách Dĩ Phàm, hô to: "Phàm Phàm, bọn tôi tới rồi!"

Bách Dĩ Phàm: Một đàn thiên thần a~

Bách Dĩ Phàm: "Khốn lạn, nãy giờ chết đâu hả!"

Miệng thì gào mà chân thì vẫn chạy.

Mắt thấy Trì Đào với Vưu Thành đến gần, Bách Dĩ Phàm định rút lui, phủi áo đi thẳng thì bỗng Tạ Tuế Thần quay lại nói: "Đứng đây chờ tôi."

Bách Dĩ Phàm: "Hả?"

Tạ Tuế Thần lặp lại: "Đứng ở đích chờ tôi."

Không chờ Bách Dĩ Phàm đáp lại thì Tạ Tuế Thần đã tăng tốc! Trì Đào chạy cùng bên cạnh.

Bách Dĩ Phàm giờ mới biết là mình đang đứng ở đích.

Đích đối diện với khán đài, anh trai lớp trên lúc nãy cũng đang đứng ở đây.

Có vài học sinh cũng lục đục đi về phía này.

m còn vòng, vỗn dĩ ba người đang chạy đều đều liền tăng tốc.

Bùi Trí Nhất lớp / như uống thuốc kích thích, được nửa vòng liền vượt qua vị kia, lại tăng tốc, chân khua như điên, còn điên hơn cả chó điên chạy.

Đáng tiếc, cũng chỉ thế mà thôi vì còn Tạ Tuế Thần nữa.

Tạ Tuế Thần lúc này vẫn giống với Tạ Tuế Thần của m trước.

Tốc độ nhìn thì vẫn như thế mà lại nhàn nhàn vượt qua thứ , bám sát thứ nhất.

Sau đó là thời khắc gay gấn.

Tạ Tuế Thần như bắt đầu tăng ga xe Bùi Trí Nhất như thúc ngựa mà chạy.

Mặc cho Bùi Trí Nhất chạy nhanh đến đâu thì khoảng cách giữa hai người ngày một ngắn lại.

Một màn rượt đuổi hiện ra, khán giả ai nấy hồi hộp.

m cuối cùng, Tạ Tuế Thần vượt qua Bùi Trí Nhất.

Lớp / hò hét ầm trời, vỗ bàn đánh bảng, Trình Dật Hạo đứng lên ghế hét: "Lão Đại!!!!!!!!!"

Giọng Trình Dật Hạo gào như giết lợn, làm Tạ Tuế Thần vèo một cái, cách Bùi Trí Nhất thêm một đoạn.

Vưu Thành đứng ở đích, kích động mà nhảy tưng tưng, nắm lấy tay Bách Dĩ Phàm hô: "Lão đại, sắp đến rồi aaaaaaa!!!!"

Bách Dĩ Phàm:...!

Bách Dĩ Phàm đập lên tay Vưu Thành: "Con mực kia, mi nên cắt móng tay đi"

Tiếng hô cổ vũ của Vưu Thành bị nghẹn lại, nói không ra lời.

Bởi vì Tạ Tuế Thần đã đến đích, uy vũ, ôm lấy Bách Dĩ Phàm.

Trong một giây, Vưu Thành không biết tại sao mà từ đôi mắt đến trái tim đều thấy không ổn.

Lúc sau, Bách Dĩ Phàm vỗ vỗ Tạ Tuế Thần: "Đừng dừng lại, đi thêm một lúc đã!"

^^^

Một chương của Phàm Phàm toàn hơn chữ hiu hiu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio