Tạ Tuế Thần mặt đầu xấu hổ: "Tôi mở loa, bình tĩnh chút."
Dĩ nhiên là đầu bên kia không thể nghe được gì, người ngã ngựa đổ một hồi, thỉnh thoảng chèn thêm mấy từ nước ngoài nữa, loạn vô cùng.
Tạ Tuế Thần:...!cúp máy.
Một giây sau.
Điện thoại điên cuồng rung.
Nhận máy: "Alo, dì Lỵ à.
Đúng vậy, không, không cần tiền, đừng gửi nữa.
Để bà ấy bình tĩnh đi, đừng khóc nữa.
Ừm, ở trường có chút chuyện, bà ấy là người giám hộ cần phải nói vài câu.
Được rồi, đừng để bà ấy nhận điện, dì nghe rồi nói lại đi.
Bà ấy nghe cũng được, che miệng lại đi đã.
Bên kia yên lặng chút.
Được rồi, cháu kể."
Tạ Tuế Thần cúi đầu kể lại, rồi đưa điện thoại về phía ba Chu.
Di động bên kia đổi người, thanh âm bình tĩnh, nghe giọng nhẹ nhàng, lão luyện.
"Chào mọi người, tôi là thư ký của mẹ Tạ Tuế Thần.
Xin hỏi có chuyện gì cần tôi chuyển lời cho cô ấy."
Ba Chu dật lấy di động, mở miệng như cái máy khâu: "Tạ Tuế Thần ở trường đánh nhau!"
Đầu bên kia là giọng mẹ Tạ xuyên màng nhĩ: "Đánh thì đánh đi! Bảo bôi cứ việc đánh! Đánh chết mẹ ngồi tù thay con!"
Mọi người:...!
Mẹ Tạ à, tam quan của dì đâu rồi?
Tạ Tuế Thần: "Dì Lỵ, phiền dì đưa bà ấy ra chỗ khác."
Dì Lỵ: "Được rồi, cô ấy đang bị kích động.
Khụ, đánh thì cứ đánh, tiền thuốc men dì chuyển cho.
Bên đó có gây khó dễ gì không? Để luật sự ra mặt đi."
Giọng mẹ Tạ từ xa vọng lại: "Cái gì cơ!!! Thằng chó nào dám gây khó dễ cho bảo bối, để mẹ đây thuê người chém chết cả nhà nhà nó!"
Dì Lỵ: "Cô đừng nói nữa được không? Đừng là thằng bé thêm phiền, sau này nó không gọi nữa đâu."
Mẹ Tạ hạ giọng: "Tôi không nói nữa.
Chị với bảo bối cứ bàn đi, tôi không nói nữa, chị nhắc bảo bối mai lại gọi cho tôi nhé.
Tôi muốn tặng nó PSP được không? Không mua bản limited, hàng phổ thông thôi.
Còn có cả Sennheiser HD nữa, có thể tặng không? Hay là áo cầu thủ, hỏi xem bảo bối thích Diêu Minh hay Kobe..."
Tạ Tuế Thần quyết đoán giật lại điện thoại từ tay ba Chu, tắt loa rồi đi đến góc, thấp giọng nói: "Chuyện này nói cho bà ấy thế thôi.
Nào, trả điện thoại cho dì Lỵ đi.
Không cần, không cần.
Không muốn.
Đừng nháo nữa.
Tiền cũng không cần.
Không đánh chết ai cả.
Đúng vậy, được rồi.
Không ai gây khó dễ hết.
Ở trường không tiện nhận đồ.
Đừng mua linh tinh.
Trả điện thoại cho dì Lỵ đi.
Dì Lỵ, cháu cúp trước..
Hả, sao vẫn là bà?"
Mọi người:...!
Tạ Tuế Thần úp mặt vào tường mà gọi điện, mặt sắp xửa dính vào tường luôn rồi.
Vưu Thành: "Lão đại thật là thâm tàng bất lộ."
Trì Đào: "Tôi thích Kobe."
Ba Bách: "Thật ra đó là chị nó...!hay là em gái nhỉ?"
Thầy Trần: "Chắc là con gái chứ?"
Bách Dĩ Phàm:...!Boss à, dạo này thầy vẫn bình thường chứ?
"Em vote là con gái."
Thiên tân vạn khổ, vượt ngàn trùng khơi, cuối cùng Tạ Tuế Thần cũng cúp được máy.
Anh tựa trán vào tường, cầm di động, khẽ thở dài.
Rồi quay lại, mặt đầy xấu hổ: "Muốn nghe gì thì mọi người cũng nghe được rồi chứ."
Mọi người:...!
Bách Dĩ Phàm: "Thái độ à, mẹ Tạ đã nói, đánh chết người thì dì ấy thay con trai ngồi tủ."
Còn muốn nháo nữa không!
Mẹ Chu thở dài: "Như vậy cũng được sao?"
Ba Chu: "Phụ huynh gì mà lại như này! Ba mày đâu, gọi cho ông ta!"
Tạ Tuế Thần:...!
Bách Dĩ Phàm: Mịa.
"Hahaha, Tạ Tuế Thần kìa, gọi đi, gọi bảo chú qua, để chú lái xe tang đến xan bằng trường luôn."
Mọi người:...!
Vưu Thành trợn mắt: "Lão đại, lão đại, thì ra ba còn lợi hại hơn à!"
Tuyền thống của , ba của đứa nào thì cũng là ba của những đứa còn lại.
Tuy Vưu Thành không thuộc biên chế nhưng cũng tự mình hòa đông với tập thể.
Thầy Hiệu phó: "Được rồi được rồi, mỗi người bớt vài câu đi! Giờ coi như phụ huynh Tạ Tuế Thần đã biết rồi đi."
Mẹ Chu: "Nhưng thái độ này của phụ huynh Tạ Tuế Thần làm sao khiến người khác yên tâm được."
Ba Chu cũng thêm vào: "Rất không có trách nhiệm, con trai tôi cứ bị khó dễ thế sao? Sau này nếu Nhạc Dũng ở trường lại bị Tạ Tuế Thần kiếm chuyện thì sao?"
Ba Bách: "Tôi còn đang lo Phàm Phàm nhà tôi ở cùng phòng với con trai anh hơn.
Làm sao nó có thể yên bình mà trưởng thành được cơ chứ!"
Bách Dĩ Phàm: "Tiểu Nhạc Dũng nhà ngài mặt mũi lớn như hồ Hồng Trạch vậy à? Mà dù thế thật thì chỉ cần nó đừng có lượn trước mặt chúng cháu thì lớp trưởng cũng lười đạp.
Giày người ta đắt lắm." (hồ Hồng Trạch là hồ nước ngọt lớn thứ năm của Trung Quốc, hạ lưu sông Hoài, phía tây Giang Tô)
Mọi người:...!
Sau đó là trận đấu của hai ông bố, cãi nhau xem ai phải chịu trách nhiệm.
Ba Chu khí thế bức người, ba Bách vững phòng tuyến, thiếu nữa đánh nhau.
Bách Dĩ Phàm không chen mồm được thì làm cổ độn viên: "Ba già cố lên!"
Thầy Trần ném Bách Dĩ Phàm cho Tạ Tuế Thần: "Trông kỹ."
Tạ Tuế Thần:...!
Anh túm lấy góc áo Bách Dĩ Phàm.
Thầy Trần: "Nghe tôi nói mấy câu."
Ba Bách lùi bước gật đầu: "Thầy nói đi."
"Chuyện này một cây làm chẳng lên non, mọi người lời qua tiếng lại cũng lãng phí thời gian.
Không bằng nói yêu cầu của mình ra.
Nhà Chu nói trước đi."
Ba Chu: "Thầy Trần à, thầy phải phạt hai đứa này! Không thì chuyện này không xong với tôi đâu!"
Thầy Trần: "Hình phạt đã được quyết định rồi, hai đứa này bị đình chỉ."
Học sinh ở đây không nói gì.
Ba Bách muốn nổi giận, bị Bách Dĩ Phàm giữ tay lại."
Ba Chu: "Đình chỉ không đủ! Còn phải có tính thực tế, ghi học bạ!"
Thầy Trần ba phải: "Ghi học bạ thì có gì đâu, không bằng tôi để Chu Nhạc Dũng là cán sự ngữ văn."
Bách Dĩ Phàm:...!Bỗng dung thấy vui, phải sao đây?
Vưu Thành cùng Trì Đạo nhỏ giọng bàn luận.
Tạ Tuế Thần lạnh mặt.
Bách Dĩ Phàm chớp mắt mấy cái với ba người, ý bảo an tâm đừng cho là thật.
Thầy Trần nói nhanh như vậy đến hiệu phó cũng cảm thấy có gì sai sai.
Tuyệt đối có âm mưu.
Tính thầy Trần như nào nhỉ? Trước khi học sinh báo cáo đã nắm rõ ràng mọi chuyện, xấu tính, bụng đầy thứ xấu xa không nói nhưng tuyệt đối không phải là người dễ dãi như này.
Lúc này không nổi giận ắt có hậu chiêu.
Bách Dĩ Phàm đột nhiên muốn thắp nến cho Chu Nhạc Dũng.
Chu Nhạc Dũng lại như lên cơn, càng kiêu ngạo lên tiếng: "Em muốn làm lớp trưởng! Không muốn cùng phòng với Bách Dĩ Phàm."
Vưu Thành đột nhiên nói: "Thầy Trần, em có chuyện muốn nói."
Thầy Trần: "Qua bên kia nghẹn đi."
Vưu Thành:...!Ngoan ngoãn đi nghẹn.
Trì Đào do dự rồi bị Vưu Thành đã một phát, đành phải nói: "Thưa thầy, em cũng có chuyện cần phải nói."
Thầy Trần: "Qua bên kia nghẹn cùng đi."
Trì Đào:...!Qua bên kia nghẹn.
Thầy Trần nhìn Bách Dĩ phàm và Tạ Tuế Thần: "Về chuyện lớp trưởng và ký túc xá cũng đã có phương án giải quyết, nhưng do có liên quan đến những học sinh khác, nên sẽ phải họp lớp.
Chu Nhạc dung thấy có được không? Thầy rất tin tưởng vào nhân duyên của trò."
Bách Dĩ Phàm: Khó lường, Boss lần này tính chơi lớn.
Chu Nhạc Dũng gật đầu: "Được!"
Thầy Trần: "Được rồi.
Hai vị còn yêu cầu gì không?"
Mẹ Chu uyển chuyển nói: "Thế thì cũng phải có gì bồi thường cho con trai nhà tôi nhỉ?"
Ba Chu: "Đúng, phải trả tiền thuốc! Còn phí dinh dưỡng nữa!"
Thầy hiệu phó bùng nổ: "Phí kiểm tra hôm qua nhà trường trả! Cái gì cũng không kiểm tra thấy! Dinh dưỡng phí để làm gì hả? Con trai ông thể chất vượt chỉ tiêu chẳng lẽ còn cần trường học giảm béo cho nó hả?"
Bị ép buộc cả một tối, giờ thầy không muốn bùng nổ cũng khó, vỗ bàn rầm rầm mà nói.
Mẹ Chu lập tức cười làm lành: "Không phải là muốn nhà trường bồi thường, ngài yên tâm, đừng nóng.
Động thủ trước là sai mà? Ít ra phải xin lỗi trước cả lớp chứ? Nhà Bách và nhà Tạ cũng phải tỏ vẻ gì đó chứ?"
Chu Nhạc Dũng: "Tạ Tuế Thần, nhà mày không có ai đến được đây đúng không!"
Bách Dĩ Phàm:...!
Tạ Tuế Thần đinh nói nhưng ba Bách giành trước: "Thằng ranh không ai dạy hả! Nói câu nữa có tin tôi tát lật mặt không!"
Ba Chu lại muốn nháo.
Thầy Trần vỗ bàn: "Muốn nhà Bách với nhà Tạ tỏ vẻ cũng được! Nhưng lần này MP của Bách Dĩ Phàm bị phá hỏng, mọi người thấy ai tổn thất hơn! Người ta còn chưa nói gì đau!"
Trì Đào rốt cuộc không nghẹn nổi nữa: "Ipod, thị trường giá tầm ."
Không nhắc đến thì thôi, giờ nhắc đến, mặt Bách Dĩ Phàm lạnh bang.
Vưu Thành cũng quyết tâm nháo đến cùng với Chu Nhạc Dũng: "Con trai chú nói láo người khác mới bị đánh sao không nói tới? Nhà chú cũng phải bồi thường chứ! Phải xin lỗi Trình Dật Hạo, Tạ Tuế Thần với Bách Dĩ Phàm chứ!"
Chu Nhạc Dũng: "Thế thôi hả? Nhà tao không thiếu mấy đồng này!"
Ba Chu rất phối hợp, rút ví lôi một xấp ra: "Bồi thường đây! Xin lỗi."
Ba Bách giận tím mặt: "Cút cmnm đi!"
Thầy hiệu phó với thầy Trần lập tức chạy qua ngăn ba Bách Lại.
Bách Dĩ Phàm cũng kéo tay ba mình: "Ba này, để con nói cho."
Ba Bách bực không xả nổi, trừng mắt nhìn Bách Dĩ Phàm một lúc rồi cũng mềm đi: "Ông đây khó chịu nhưng Phàm Phàm nhà tôi là người tự lập, con muốn nói thì nói đi.
Không phải sợ gì, cmn hôm nay ai dám động vào con với Tiểu Tạ, hay bạn con, ông đây chém chết cha nhà nó!"
Bách Dĩ Phàm:...!Hay lắm.
Nhưng cậu vẫn kéo tay ba mình lại.
Ba Bách thở phì phì nhưng ít ra cũng kiềm chế được.
"Không đủ, mấy đồng này không đủ đền."
Chu Nhạc Dũng: "Mày lừa đảo à!"
Bách Dĩ Phàm: "Đây là do anh trai cháu dùng học bổng và tiền tiêu vặt mua cho cháu, chú không bồi thường nổi."
Ba Chu: "Mày nói gì, cho tiền là đã cho mày mặt mũi rồi! Còn chưa tính tiền khấu hao đâu! Cầm tiền đi mua cái mới đi!"
Bách Dĩ Phàm nhìn mấy tờ tiền: "Tiền không đền nổi, không thì chú đền cháu cái di động đi.
Loại Chu Nhạc Dũng bình thường dùng cũng được."
Chu Nhạc Dũng cảnh giác: "Tao không có di dộng!"
Nội quy của trường không cho mang di dộng.
Vưu Thành phối hợp: "Mày lừa ai thế? Không phải mày vừa nói nhà mày không thiếu tiền sao? Nãy Tạ lão đại cũng đã mang ra rồi, mày giấu làm gì."
Tạ Tuế Thần lấy di dộng trong túi ra để lên bàn.
Ba Chu nổi giận: "Lấy thì lấy! Chu Nhạc Dũng lui làm gì! Có ba ở đây, xem thầy nào dám thu!"
Chu Nhạc Dũng cũng hùng hổ để di động lên bàn: "Ta đây cũng có, loại rất đắt!"
Bách Dĩ Phàm vươn tay ra cầm: " hả?"
Chu Nhạc Dũng lập tức cảnh giác: "Mày muốn hả? Tao không cho mày! Đây là quà ba mẹ thưởng cho tao vào cấp !"
Bách Dĩ Phàm cười: "Là phần thưởng a, thế thì tao an tâm rồi."
Chu Nhạc Dũng bỗng bừng tỉnh, chạy qua tính giật lại: "Trả cho tao!"
Tạ Tuế Thần bước ra chắn trước mặt.
Bách Dĩ Phàm lui lại, thả tay, di dộng rơi xuống đất.
Sau đó, cậu nhấc chân giẫm mạnh xuống, di di mất cái ở màn hình.
Răng rắc mấy tiếng, màn hình nát bét.
Bách Dĩ Phàm đạp thêm cái nữa, pin bắn ra ngoài.
Đổi góc độ, lại đạp một cái, vỏ nhựa cũng bay.
Một loại động tác nhanh gọn chuẩn, không chút sai sót.
Sau ba lần giẫm, di động tan nát.
Bách Dĩ Phàm ngẩng lên, lấy tập tiền trên bàn, nhét vào tay Chu Nhạc Dũng.
"Không tính khấu hao, đền cho mày, cầm lấy.".