Bách Dĩ Phàm đọc một lèo bảng tuần hoàn hóa học cho mọi người nghe.
Thầy Trần bực mình: "Nhóc vô ơn, chỉ biết làm cho tôi thêm bực thôi."
Tuyết rơi tháng sáu!!!
"Chủ công minh xét!" Bách Dĩ Phàm lập tức dốc hết lòng mề ra: "Cho dù Tào Tháo có bức thì tôi cũng thề trọn đời không bày một mưu kế gì cho y cả." (Trích Tam Quốc)
Bốn phía:...!
Thầy Trần vui vẻ: "Thế là tốt."
Bách Dĩ Phàm: Boss thế mà ấm áp vậy sao?
"Thầy Trần, em vẫn ổn, không bị tâm lý phản nghịch mâu thuẫn của thanh thiếu niên.
Ngài cứ chuyên tâm mà vần vò Chu Nhạc Dũng đi, em thầy nó gần đầy đỡ vênh hơn nhiều, không chừng có thể cứu được."
Thầy Trần cười ha ha, dí dí Bách Dĩ Phàm: "Lo mà học đi! Một thời gian sau tôi lại đổi trò về."
Bách Dĩ Phàm che trán: "Cứ để em từ quan luôn đi!"
Những ngày sau đó, thầy Trần vẫn tiếp tục vần Chu Nhạc Dũng.
Bách Dĩ Phàm thì nghiêm túc, chuyên tâm học hóa, rảnh rỗi không có việc gì thì đi xoát độ hảo cảm của thầy Hồng.
Lúc ăn trưa, hội phòng mới cùng phòng tụ lại một chỗ cùng ăn.
Bách Dĩ Phàm chọc miếng cải trắng: "Tôi thấy tính cách thầy Hồng có chút moe, không tin thì mấy người hỏi lớp trưởng mà xem."
Tạ Tuế Thần ngồi cạnh, vừa ăn mới cho đũa sau cần vào miệng đành phải gật đầu theo.
Bách Dĩ Phàm: "Cả lớp mình, thầy Hồng chỉ nhận ra được có người thôi."
Trình Dật Hạo tò mò: "Ai ai ai?"
Bách Dĩ Phàm: "Tạ Tuế Thần và tôi."
Vưu Thành hừ một tiếng: "Ông đừng có chém, tôi không tin thầy Hồng lại thảm như vậy đâu."
Bách Dĩ Phàm: "Không tin thì ông thử đi.
Tôi dám khẳng định là thầy Hồng sẽ không gọi tên ông."
Bách Dĩ Phàm vừa nói vừa đá chân ai đó dưới bàn.
Tạ Tuế Thần hạ đũa, gật đầu nói: "Ừm, Dĩ Phàm nói đúng đó, thầy Hồng sẽ không gọi ra được là Vưu Thành."
Trình Dật Hạo: "Phàm Phàm, sao ông đá tôi?"
Bách Dĩ Phàm:...!Í! Đá nhầm người? Nhưng sao tên kia phối hợp vậy???
Dù sao thì cậu cũng rất vui vẻ.
Vưu Thành rối rắm: "Tôi có cảm giác tôi đâu phải là người khó nhận biết như vậy đâu."
Bách Dĩ Phàm còn định nói tiếp thì Tạ Tuế Thần đẩy đẩy khay ăn của cậu: "Ăn đi."
Sau đó, Tạ Tuế Thần lại hạ đũa, nghiêm túc nói với Vưu Thành: "Thầy Hồng chắc chắn sẽ không nhận ra ông.
Thầy ấy đến Chu Nhạc Dũng còn khó lắm mới nhận ra được cơ mà."
Vưu Thành nghe vậy thì tin sái cổ: "Ảo vậy sao! Hay thầy ấy không phải là người!"
Bách Dĩ Phàm:...!
Tạ Tuế Thần nêu ví dụ: "Thầy Hông vào lớp, nếu có việc cần Chu Nhạc Dũng đều là đứng trên bục gọi Cán sự hóa đâu, nhưng lúc đó lại không nhìn về phía nó."
Bách Dĩ Phàm: Còn có cả chuyện này cơ á?
Sherlock Tạ Holmes lên sàn, Bách Dĩ Phàm đành ngoan ngoãn ăn cơm.
Trì Đào bổ sung: "Có lần Chu Nhạc Dũng đi với tôi lên văn phòng, trên đường gặp thầy Hồng đang ôm chồng bài tập.
Chu Nhạc Dũng chào thầy ấy, thầy ấy chỉ gật đầu.
Lúc đến văn phòng, Chu Nhạc Dũng hỏi về bài tập thì thầy ấy lại đưa chồng vừa nãy cho Chu Nhạc Dũng."
Mọi người:...!
Trình Dật Hạo: "Làm cán sự môn hơn ba tháng mà còn bị giáo viên không nhớ mặt, khổ thân."
Mọi người đều biểu hiện đồng tình với cậu bạn cùng lớp.
Bách Dĩ Phàm:...!Nhưng trọng điểm nãy tôi nói đâu phải thế!
Tạ Tuế Thần kéo trọng tâm lại: "Thầy Hồng đúng là hơi moe thật."
Mọi người: "Đúng đúng, thảm quá mà"
"Khó trách sao lại khó tính như vậy."
"Chắc là bị ám ảnh từ hồi bé nhỉ?"
Trong chớp mặt, hình ảnh thầy Hồng trong lòng mọi người biến thành cây cải thìa, thân thế đau khổ nên tính cách âm u.
Bách Dĩ Phàm:...!Cho làm mở màn của hí khúc cũng được ấy.
Ăn xong, ai về phòng người đó.
Phòng lúc này chỉ còn người, cực kỳ rộng rãi.
Bách Dĩ Phàm, Trì Đào, Vưu Thành, mỗi người chiếm lấy một bộ dường trên dưới, tủ lẫn bàn học đều là một người hai suất, thoải mái thôi rồi.
Hai giá sách thuộc về Bách Dĩ Phàm, một cái ních đầy sách, một cái khác thì có chút khác.
Tầng một là hoa quả, tầng hai là túi bông y tế to cùng tuýp thuốc mỡ bôi mắt Erythromycin màu đỏ - có nguồn gốc từ Bách Khả Phi.
Chuyện Bách Dĩ Phàm đánh nhau với Chu Nhạc Dũng, cả trường đã biết nhưng Bách Khả Phi lại từ miệng một người khác mới biết thằng em mình máu mũi chảy ba ngàn trượng.
Ngay lập tức đi tìm thằng em quý hóa, thằng em thì từ ngày ngã chết mà quay ngược thời gian đã bị chứng giấu bệnh sợ thầy vô cùng, thế là dùng cái miệng nói cho Bách Khả Phi hỗn loạn mà đi.
Sau đó, anh trai cũng không phải vừa, về nhà mách ba mẹ, mà hai vị lại không biết được ai truyền thụ, nghe bảo dễ chảy máu mũi là do mao mạch mỏng, phải bổ sung vitamin.
Thế là mẹ Bách mua một đống hoa quả đến cho đứa út rồi lôi nó xuống phòng y tế.
Cô bác sĩ liền vung bút kê đơn.
Thế là, ngày nào cũng dùng thuốc mỡ bôi mắt tra lên miếng bông rồi nhét vào lỗ mũi nửa tiếng (=))))
Bách Dĩ Phàm: Đây không phải chuyện cho người làm mà!
Cậu vừa chịu khổ vừa cảm thán vạn lần: "Bách Khả Phi đánh tôi cả nửa năm rồi mà có thấy để ý gì đâu, tên khốn nào dám mật báo cho Bách Khả Phi hả!"
Trong phòng , Tạ Tuế Thần hắt xì.
Bạn cùng phòng nhắc nhở: "Tạ lão đại à, trời thu rồi, cẩn thận bị cảm."
Tạ Tuế Thần cảm ơn rồi nhắc nhở Trình Dật Hạo: "Đại Trình, anh Khả Phi bảo ông đi giám sát Dĩ Phàm."
Trình Dật Hạo tích cực hưởng ứng: "Á, đi luôn đây, há há há, bộ dáng khốn quẫn của Phàm Phàm rất khó thấy nhá!"
Tạ Tuế Thần đi với Trình Dật Hạo qua phòng , Bách Dĩ Phàm thấy hai người họ, yên lặng nhét bông vào mũi.
Giọng cậu cũng bị biến đổi: "Được rồi, hai người có thể lượn được rồi chứ!"
Tạ Tuế Thần nói giọng đương nhiên: "Tôi đến để học."
Bách Dĩ Phàm: Rốt cuộc tên này có phải đang cố ý không?
Trong lúc đó, Trình Dật Hạo đang chém bão với Vưu Thành nốt câu chuyện ở căn tin.
Bách Dĩ Phàm tranh thủ cảm thán: "Thật ra sự moe của thầy Hồng không phải là thời kỳ cuối, có thể cứu được, tốn chút thời gian và sức lực là thầy ấy sẽ nhớ kỹ! Hơn nữa, nếu như thành công thì sẽ có cảm giác như đứng nhất môn hóa vậy."
Trình Dật Hạo suy nghĩ: "Không thì tôi thử xem sao?"
Sự tò mò của Trình Dật Hạo luôn đến nhanh mà đi cũng nhanh, đối với câu này, Bách Dĩ Phàm cũng không để trong lòng, lại quay sang tiếp tục ôn bài cho Tạ Tuế Thần.
Buổi chiều, sau khi hết tiết hóa, Bách Dĩ Phàm hỏi thầy Hồng xong bài tập thì Trình Dật Hạo mang sách bài tập lên bàn giáo viên.
Trình Dật Hạo: "Thầy ơi, em có bài cần phải hỏi thầy!"
Thầy Hồng gật đầu.
Trình Dật Hạo lập túc đặt sách lên bài, trên bìa sách có ba chữ "Trình Dật Hạo" to đùng.
Chữ to như núi, đỉnh thiên lập địa, suýt nữa không đủ chỗ viết luôn.
Sau đó là mở sách, tốc độ sánh với ốc sên, không hề làm mất hình ảnh ba chữ ấn tượng kia.
Bách Dĩ Phàm:...!Lại lên cơn gì đây?
Bách Dĩ Phàm yên lặng lùi lại, tỏ vẻ không phải là bạn của con người kia, nhanh chóng về chỗ ngồi.
Một lúc sau thì Trình Dật Hạo cũng về chỗ.
Bách Dĩ Phàm chọt cậu hỏi: "Làm trò gì thế?"
"Làm cho thầy Hồng nhận mặt đó!" Trình Dật Hạo cả thán: "Tôi vốn muốn biết cảm giác khi đứng đầu môn hóa là gì, nhưng có Tạ lão đại đây rồi thì đành phải tìm lối tắt khác."
Bách Dĩ Phàm:...!
Trình Dật Hạo dí sát mặt vào mặt Bách Dĩ Phàm, thần thần bí bí nói: "Tôi cá với Vưu Thành, ai có thể để thầy Hồng chỉ mặt gọi tên sẽ thắng.
Hầy, vì sao thẻ trường lại không ghi tên học sinh cơ chứ? Vẫn là cấp nhà mình là tốt nhất."
Thẻ trường của Nhất Trung quả thật rất lỗi thời rồi, chỉ to hơn đầu ngón tay một xíu, không tên không tuổi, chỉ có tên trường.
Bình thường chả có ai thèm đeo, chỉ có khi về trường đeo để được vào.
Trình Dật Hạo buồn rầu: "Phàm Phàm này, hay là lần sau tôi đeo thẻ học sinh cấp hai đi hỏi bài thầy Hồng nhỉ?"
Bách Dĩ Phàm:...!
Trình Dật Hạo tiếp tục gây rối Bách Dĩ Phàm: "Ông thấy tôi viết tên trên bài tập mang đi hỏi có được không?"
Bách Dĩ Phàm: "Viết thẳng lên mặt có phải hiệu quả hơn không?"
Trình Dật Hạo:...!
Nhưng mà dù sao thì trận cá cược giữa Trình Dật Hạo và Vưu Thành cũng đã bắt đầu, hai tên thi nhau vây thầy Hồng để xoát độ tồn tại.
Không qua vài ngày thì trận cá cược này cũng được lan truyền khắp lớp.
Sau khi mọi người thăm dò được nguyên nhân thì như đã dự đoán, tinh thần hóng hớt của mọi người lập tức bùng nổ!
Hình Mỹ Gia không sợ gì hết liền chạy tới góp vui.
Giờ tự học buổi tối, Hình Mỹ Gia cầm một tờ bài tập đi lên bục giảng, nói to: "Thầy Hồng, bài tập này có chỗ...!á, nhầm rồi, đây là của Trình Dật Hạo."
Hình Mỹ Gia ngẩng lên hô: "Trình Dật Hạo, bài tập của tôi đâu?"
Trình Dật Hạo lập tức phối hợp: "Tôi đâu có cầm của bà đâu, Hình nữ hiệp! Đây này, tờ của tôi vẫn viết tên TRÌNH, DẬT, HẠO!"
Thế mà còn kết bè phái đó!
Sau đó, Trình Dật Hạo và Vưu Thành bắt đầu so sánh lực lược bạn tốt, làm cả lớp / sôi động hẳn lên, người góp vui cũng không ít.
Cả lớp bắt đầu công phó bản thầy Hồng.
Thầy Hồng giờ đã thành con người chạm vào là bỏng tay, nếu là server thì nhất định sẽ là server hot nhất.
Rốt cuộc, đến một ngày khi Bách Dĩ Phàm đi nộp bài tập bị thầy Hồng kéo lại hỏi: "Lớp các em dạo này vì sao thích hỏi nhiều vậy?"
Bách Dĩ Phàm tự hỏi một giây rồi trả lời trái lương tâm: "Chắc là mọi người đều mong có thể học hóa tốt hơn ạ?"
Thầy Hồng nghe vậy liền vui vẻ.
Hôm sau có tiết liền ít đả kích / hắn một nửa so với trước đây.
Bách Dĩ Phàm ôm tim, chỉ cầu thầy Hồng vĩnh viễn không biết được sự thật.
Nhưng ban đầu đúng là mọi người mang tâm tình hóng hớt đùa nhau nhưng về sau lại không còn như vậy nữa.
Thầy Hồng tính tình hơi khó chịu nhưng đúng là giáo viên môn hóa.
Chỉ cần là một bài hóa của cấp , thầy đều có giải nhanh gọn, tốc độ nhanh, suy nghĩ cũng rất nhanh.
Thế là quan hệ thầy trò chả hiểu sao lại bình ổn hơn.
Đến kì thi tháng thứ hai, lớp / có kết quả nhảy vọt từ thứ toàn khối lên thứ làm cả lớp hân hoan.
Trong lúc này, Bách Dĩ Phàm vẫn duy trì sức mạnh từ lúc thi, các môn khác đều ổn và hóa cũng có tiến bộ nhất định.
Cậu nhảy thêm hai bậc, đứng thứ của lớp.
Lúc này thầy Hồng không còn nói cái gì mà may mắn nữa, mà đứng trước lớp khen ngợi: "Bách Dĩ Phàm rất cố gắng, thi được kết quả tốt như vậy là hiển nhiên, lần sau lại nhảy thêm vài bậc nữa."
Bách Dĩ Phàm:...!
Thầy Trần ơi, cứu mạng!!!!
Sau khi thi tháng thứ kết thúc thì cũng là Tết Nguyên Đán.
Trường học thông báo các lớp khối có thể chọn một ngày trong tuần trước Tết để tổ chức hoạt động đón Tết.
Khối bùng nổ, lập tức các cán bộ lớp họp khẩn.
Lớp / cũng không ngoại lệ, nhân lúc nghỉ giữa giờ, Tạ Tuế Thần công bố tin tức cả lớp liền xôn xao, nhiều người chọn hôm Giáng Sinh sẽ tổ chức.
Tạ Tuế Thần ổn định mọi người rồi nói: "Hoạt động làn này mọi người có ý kiến gì thì viết ra giấy.
Chiều nay sẽ thu.
Có thể viết tất cả những thứ liên quan như hình thức, nội dung, thời gian vân vân."
Trình Dật Hạo lập tức quay xuống nói với Bách Dĩ Phàm: "Phàm Phàm, tôi nhất định phải nghĩ ra gì đó thật hoành tráng! Ông bảo tôi viết vũ hội hóa trang thì lão đại có đồng ý không? Lúc đó tôi hóa trang thành Ultraman cho cả lớp há mồm luôn."
Bách Dĩ Phàm:...!"Lúc đó tôi sẽ hát cho ông nghe."
Trình Dật Hạo:....