Nghe được mẫu phi gọi mình, Triệu Tử Nghiễn thoáng chốc liền hiểu rõ: "Mẫu phi là muốn hỏi Khanh nhi sao?"
Ôn Như Ngôn vẻ mặt có chút bối rối, nhưng cũng có chút thấp thỏm không yên, cẩn thận từng li từng tí nói: "Trước đây Phòng Đạo Hải cũng nói qua với mẫu phi chuyện của các con. Mẫu phi không phải muốn ngăn cản, ta chỉ là lo lắng, con hôm nay thân phận đặc thù, hai con đều là cô nương gia, con thật sự muốn lựa chọn cùng nàng bên nhau cả đời sao?"
Ôn Như Ngôn tuy không quá thấu hiểu loại tình cảm này, nhưng nàng cũng không phải những người tự cho mình là đúng kia, không hiểu liền không có quyền xen vào. Nhưng đây là bảo bối của nàng, nàng cả đời bị tình yêu làm thương tổn, nàng tuyệt không muốn Tiểu An nhi lại giẫm lên vết xe đổ.
Triệu Tử Nghiễn nhìn mẫu phi trong mắt tràn đầy lo lắng, nói khẽ: "Mẫu phi có câu hỏi này, là bởi vì nàng cùng con đều là nữ tử sao?"
Ôn Như Ngôn nhẹ gật đầu lại lắc đầu, đau lòng nói: "Ta chỉ là lo lắng, trên đời này có quá nhiều áp lực, cũng có quá nhiều ngăn trở, con người dù mạnh mẽ thế nào cũng đến lúc chịu không nổi, mà chịu không nổi buộc lòng phải buông tay. Giữa tình cảm nam nữ bình thường cũng có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ mà rời bỏ nhau, huống chi hai con loại này tình cảm thế nhân không hiểu được, càng đối mặt với nhiều áp lực, mẫu phi sợ con bị thương tổn."
Triệu Tử Nghiễn trong mắt tràn đầy thương tiếc, nàng mặc dù không rõ phụ hoàng, mẫu phi cùng Phòng Đạo Hải năm xưa đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe lời nói tràn đầy bi thương của mẫu phi, có thể đoán được, trong tình cảm người đã gánh chịu rất nhiều thống khổ. Nàng chăm chú nhìn mẫu phi, chậm rãi nói: "Mẫu phi, con hiểu được. Nhưng con tin tưởng nàng, chúng con cùng nhau đi đến hôm nay đã trải qua rất nhiều trắc trở, nàng có vô số lần có thể buông tay con, nhưng nàng chưa từng làm vậy. Nàng là người trên thế gian này ràng buộc sâu nhất với con, con nguyện ý vì nàng chịu đựng tất cả nguy hiểm. Hơn nữa, yêu thích một người rất cần dũng khí, để bảo hộ tình yêu của mình, con sẵn sàng chống lại tất cả áp lực thế nhân, dù thái độ bọn họ thế nào, con cũng tuyệt không buông tay nàng, không phải vì con không sợ hãi, mà vì nàng cho con lòng tin tuyệt đối. Mặc dù con bởi vì chuyện này mà thân bại danh liệt, bị người xem thường, Khanh nhi cũng sẽ không bỏ lại con. Mẫu phi, nàng rất tốt rất tốt đấy."
Ôn Như Ngôn ánh mắt phức tạp, trong lòng tự nhiên có chút chua chua, lúc trước bảo bối khi còn nhỏ liền yêu thích dán lấy mình, xem mẫu phi là tất cả. Hôm nay trưởng thành, có người trong lòng rồi. Thở dài, Ôn Như Ngôn có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn ôn thanh nói: "Vậy Tiểu An nhi nói cho mẫu phi biết, nàng tốt bao nhiêu, có đáng giá hay không để Tiểu An nhi của ta như thế ái mộ đối đãi."
Ôn Như Ngôn đối Phó Ngôn Khanh ấn tượng quả thật không tệ, xa xa nhìn cử chỉ của hai người, liền có thể nhận ra Phó Ngôn Khanh rất cưng chiều Tiểu An nhi. Vừa rồi động tác kia tri kỷ tinh tế, dễ chịu mà thỏa đáng, nhìn khí độ phong phạm cũng là nữ nhi quý nhân gia, lại có thể vì Tiểu An nhi mà nấu cơm, cũng là hiếm có được.
Hai mẫu tử ngồi bên nhau, một nói một nghe, đợi đến lúc Triệu Tử Nghiễn đem toàn bộ sự tình kể xong, từ lúc bảy tuổi gặp được Khanh nhi, cho đến bây giờ trải qua muôn trùng gian nan mà hiểu nhau yêu nhau, định cả đời không rời bỏ, Ôn Như Ngôn đã là hai mắt đẫm lệ mông lung. Nàng biết rõ Tiểu An nhi của nàng trôi qua không tốt, dù hôm nay đứa trẻ này mang theo tia ngọt ngào hạnh phúc mà kể lại, nàng cũng có thể đoán được, đoạn thời gian ấy là thống khổ đến mức nào. Tiêu Thục Nghi đối với nàng hận thấu xương, làm sao sẽ bỏ qua cho nữ nhi của nàng, còn Triệu Cảnh nghi ngờ An nhi không phải con ruột hắn, nên đã sớm bỏ mặc không quan tâm đến.
Ôn Như Ngôn trong lòng đau đến không thở nổi, nàng đem nữ nhi ôm vào lòng, đau khóc thành tiếng: "Mẫu phi... mẫu phi không hỏi nữa, mẫu phi đã hiểu rồi, đã hiểu rồi. Trời cao rủ lòng thương, để Tiểu An nhi của ta gặp được người xứng đáng, để con sống sót lớn lên, mẫu phi có lỗi với con, không thể che chở con trưởng thành, mẫu phi có lỗi với con."
Ôn Như Ngôn khóc thành như vậy khiến Triệu Tử Nghiễn luống cuống tay chân, nàng tiếng nói nghẹn ngào: "Mẫu phi, không trách người, không trách người, con hiện tại rất tốt, đã có Khanh nhi, mẫu phi người lại trở về rồi, đây là chuyện trước nay con nghĩ cũng không dám nghĩ. Tháng ngày kia tuy rằng rất khổ, nhưng không có ngày đó, sẽ không có con hôm nay, những đại giới mà con phải trả, đều đáng giá."
Ôn Như Ngôn nghe được vừa đau lòng lại vừa kiêu hãnh, nữ nhi của nàng cuối cùng tài giỏi hơn Triệu Cảnh rất nhiều, lớn lên xinh đẹp lại thông tuệ, trong tình cảm lại kiên nghị vô cùng.
Lúc này Phó Ngôn Khanh đi vào, nhìn thấy hai mẫu tử tràn đầy xúc động vui mừng, hai người con mắt đều hồng hồng, nàng khẽ thở dài, nghiêm túc đối Ôn Như Ngôn thi lễ: "Ngôn Khanh vừa rồi thất lễ, xin nương nương chớ trách."
Ôn Như Ngôn mỉm cười nhu hòa: "Sao có thể trách ngươi, là ngươi quá tri kỷ. Chuyện ngươi cùng Tiểu An Nhi, nàng đều nói với ta rồi, thực sự cảm tạ Ngôn Khanh ngươi như vậy chiếu cố nàng, không để nàng một mình lẻ loi hiu quạnh tại chốn lao tù đó."
Phó Ngôn Khanh thoáng nhìn Triệu Tử Nghiễn, đã thấy nàng ấy đối với mình cười, nàng cũng nở nụ cười đáp lại, lúc này mới nói: "Nương nương hẳn là còn không biết, trong ngày thường ta đối với nàng chiếu cố tuy nhiều, nhưng chân chính gặp nguy hiểm, đều là nàng bảo vệ ta. Nếu muốn cảm tạ, cũng là Ngôn Khanh nên cảm tạ người, người sinh ra nàng, để ta may mắn gặp gỡ nàng." Nàng giữa lông mày nhu tình khó nén, một lòng chân thành.
Làm mẫu thân đều có tư tâm, Ôn Như Ngôn thấy Phó Ngôn Khanh dịu dàng thanh nhã, một chút cũng không giống những tiểu thư yếu đuối kia, trong lòng càng phát ra vui vẻ, ánh mắt cũng nhu hòa rất nhiều. Nhìn xem hai đứa trẻ này thỉnh thoảng giao hội ánh mắt, nàng ôn thanh nói: "Đã là như thế, Ngôn Khanh không nên gọi ta là nương nương nữa, nếu không chê, theo Tiểu An Nhi gọi ta mẫu phi có được không?"
Triệu Tử Nghiễn ngây ngẩn cả người, ngay cả Phó Ngôn Khanh vốn một mực bình tĩnh cũng phản ứng không kịp, lập tức đỏ bừng cả mặt, ánh mắt trong lúc nhất thời có chút lấp lánh, trong lòng vui vẻ phi thường, nàng lui nửa bước, cúi người trịnh trọng gọi: "Mẫu phi."
Triệu Tử Nghiễn ở một bên cười đến ngây ngốc, Ôn Như Ngôn cũng vội vàng đáp một tiếng, nhìn xem hai hài tử đang ngượng ngùng, trong lòng thỏa mãn không thôi.
Triệu Tử Nghiễn thân là nhiếp chính vương, cũng không thể tùy ý xuất cung qua đêm ở bên ngoài, hai người cùng Ôn Như Ngôn dùng bữa tối, sau đó đành lưu luyến chào từ biệt. Phó Ngôn Khanh cũng phát giác Ôn Như Ngôn thân thể tựa hồ không hoàn toàn tốt hẳn, lập tức cho mời Nhạc Thắng Lân đến, cùng với Dược Tam Thông điều dưỡng thân thể cho người. Triệu Tử Nghiễn cũng không vội nhắc đến chuyện đón mẫu phi vào cung, chỉ là thương lượng với Phó Ngôn Khanh, cả hai sẽ thường xuyên đi thăm người.
Đợi đến lúc hai người hồi cung, trong cung đã một mảnh tối tăm vắng lặng. Trở về Trọng Hoa Điện, đám người Lý Thịnh lập tức chạy ra nghênh đón: "Quân thượng, quận chúa, các ngài đã trở về. Nô tài liền cho người chuẩn bị bữa tối."
Triệu Tử Nghiễn tâm tình hết sức tốt, lắc đầu: "Bổn vương đã dùng rồi, không cần chuẩn bị. Bổn vương cùng quận chúa muốn tắm gội, các ngươi trước chuẩn bị nước nóng ."
"Vâng." Lý Thịnh liền vội vã cho người đi chuẩn bị, lại để Lưu Ly pha tốt nước trà mang lên. Quân thượng cùng quận chúa hồi cung muộn, khiến một đám nô tài tới tới lui lui hoảng sợ, hiện tại nhìn quân thượng tâm tình rất tốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tắm gội xong rồi, Phó Ngôn Khanh hơi chút sửa sang lại chính mình, liền thay Triệu Tử Nghiễn lau tóc, Triệu Tử Nghiễn nằm ngoan ngoan trên chân nàng, ngưỡng đầu nhìn nàng không rời mắt, thỉnh thoảng lại nở nụ cười.
Phó Ngôn Khanh thấy thế khẽ bật cười, biết rõ đứa trẻ này đang đắm chìm trong vui sướng, cũng không quấy rầy nàng, yên tĩnh thay nàng sát tóc. Một lát sau, Triệu Tử Nghiễn nhịn không được, lật người ôm eo Phó Ngôn Khanh, ở đó không ngừng cọ cọ.
Bị nàng quấy nhiễu đến ngứa một chút, Phó Ngôn Khanh để khăn mặt xuống, ôm nàng lên, mềm giọng nói: "Tiểu An Nhi của ta rất vui vẻ?"
Nguyên bản nhũ danh này được mẫu phi gọi đến cưng chiều ấm áp, nay đổi lại là tức phụ mình gọi, Triệu Tử Nghiễn cảm thấy vô cùng thẹn thùng, nàng sắc mặt huân hồng, lầm bầm nói: "Nàng không được gọi ta như vậy."
Phó Ngôn Khanh chỉ là buồn cười, cố ý trợn to mắt nói: "Rất đáng yêu a, Tiểu An Nhi?"
Triệu Tử Nghiễn hôm nay chân đã tốt lên rất nhiều, tuy rằng một mình đi lại còn có chút khó khăn, nhưng động tác trở mình thuận lợi vô cùng. Nàng hơi chút dùng sức liền lật người đem Phó Ngôn Khanh áp dưới thân, quấy cho nàng ấy ngứa, hai người vừa cười vừa ôm làm một đoàn, cuối cùng thở hồng hộc dán lấy nhau.
Phó Ngôn Khanh ôm nàng, thấp giọng nỉ non nói: "Thật tốt."
Triệu Tử Nghiễn không có nghe rõ, cúi đầu nhìn nàng: "Khanh nhi nói gì đó?"
Phó Ngôn Khanh ánh mắt lưu luyến, ấm cười đáp: "Ta nói thật tốt, trước đây ta vẫn sợ ta làm không tốt, không đủ thương nàng, cũng không đủ săn sóc. Hôm nay nàng đã có mẫu phi rất thương nàng, liền nhiều hơn một người chiếu cố nàng, ta cảm thấy rất tốt."
Triệu Tử Nghiễn trong lòng mềm thành một đoàn, thâm tình trong mắt đong đầy, nhưng lại ra vẻ u oán nói: "Ý của Khanh nhi là, từ nay ta đã có mẫu phi, nàng liền không thương ta, không chăm sóc ta như vậy nữa?"
Phó Ngôn Khanh cười nhẹ lên: "Ngốc quá, ta là thê tử nàng, thê tử thương nàng cùng mẫu thân thương nàng, lại không xung đột. Ta chỉ hy vọng, An Nhi của ta trừ đi thê tử, còn có mẫu thân, có bằng hữu, bọn họ đều có thể đối với nàng rất tốt rất tốt."
Triệu Tử Nghiễn giờ phút này úp sấp ở trên người nàng, nhìn xem người dưới thân thanh âm hết sức mềm mại, trong lòng nhiệt ý từng chút dâng lên, vừa đau xót vừa ngọt ngào, nhịn không được cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi vừa phát ra lời tâm tình vô cùng ấm áp kia, cẩn thận vuốt nhẹ, dịu dàng liếm hôn. Cho đến cuối cùng, môi lưỡi quấn giao, câu dẫn ra vạn thiên tơ ngọc.
Một cái hôn này ngọt dính triền miên, đợi đến lúc Triệu Tử Nghiễn tách ra, hai người đều có chút thở dốc, Phó Ngôn Khanh sắc mặt đỏ thẫm, trong mắt bức ra điểm điểm ngân ngấn nước, từ dưới nhìn lên Triệu Tử Nghiễn, dịu dàng mà mê người.
Triệu Tử Nghiễn có chút chịu không nổi, cúi người cọ sát lên trán Phó Ngôn Khanh, nàng nguyên bản hơi thở bất ổn một lần nữa thổi đến bên tai người dưới thân, lửa nóng chọc người, bầu không khí ấm áp ngọt ngào chỉ một thoáng liền lên men, dẫn theo một luồng ám muội, càng lúc càng phát ra nồng đậm.
Phó Ngôn Khanh cảm giác tim mình nhảy động đến dữ dội, cùng một trái tim khác đồng dạng kịch liệt giao hội cùng một chỗ, nàng cảm thấy có chút miệng khô.
Một lát sau, hơi thở nóng rực bên tai lần nữa tăng thêm, Triệu Tử Nghiễn dịu dàng hôn môi nàng, tại bên tai nàng trầm thấp nỉ non một câu, nhường Phó Ngôn Khanh sắc mặt đỏ hồng đến lợi hại, phảng phất giống như gốc hoa đào nở rộ bên Cổ Thành Đại Lý, chước chước kỳ hoa. (hoa nở rực rỡ, sáng chói)
"Khanh nhi, ta muốn nàng."
Một tiếng gọi kèm theo ba chữ, hợp lại với nhau, đơn giản nhưng lại là lời tâm tình nhu mì nhất thế gian, thiêu đến Phó Ngôn Khanh một trái tim ngổn ngang nóng bỏng. Ngước mắt nhìn sâu vào đôi mắt đen lóng lánh, bên trong có một tia dục vọng cực kỳ ẩn nhẫn, nhưng lại càng nhiều hơn vô tận nhu tình, ánh mắt sáng rực.
Phó Ngôn Khanh nhìn nàng, cuối cùng lại lộ ra ý cười tươi đẹp, lập tức nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp một tiếng 'ân'. Triệu Tử Nghiễn ánh mắt khẽ run, hơi điều chỉnh thân thể, cúi đầu xuống cuồng nhiệt hôn lên đôi môi ngọt ngào mềm mại, thành kính mà dịu dàng đưa tình, đây là người trong lòng nàng, là thê tử nàng nhất mực quý trọng nhất thế gian.
------------
Tác giả có lời muốn nói: ho khan một cái, các nàng không cần oán ta nữa, toàn bộ chương sau cho đến kết đều bù cho điện hạ!