Note: + Mình vì ngứa ngáy tay chân cũng đã mày mò làm bộ này cách đây không lâu cơ mà không dám up =)))
+ Vì lần đầu tự thân vận động nên không tránh được có sai sót, và bản edit chỉ đúng khoảng % – % mà thôi, có gì cứ góp ý giúp mình.
+ Truyện đang trong quá trình beta nên chắc ngày là có chap, nhanh thôi cho đến lúc nào mình hết cái để up mỗi ngày:))))
Chương : Sống lại
Lâm Ngọc Đồng bị một trận chuông di động đánh thức. Cậu đã một ngày một đêm chạy bản thảo, mặt trời lên núi mới đi ngủ, tính ra còn chưa ngủ được đến một giờ. Nếu không phải bởi vì giờ phút này tiếng chuông điện thoại đang điên cuồng vang lên, và đây là số điện thoại chỉ có vài người quan trọng biết được, cậu khẳng định sẽ trực tiếp tắt máy không nghe.
"Alo? Ai vậy?"
"Tôi là lão Dạ, Đồng Tử, sách mới của cậu làm sao thế hả? Hiện tại tin tức cậu đạo văn đang nổ ra rồi!"
"Sao, cái gì?" Lâm Ngọc Đồng trầm mặc vài giây ngẳn ngủi rồi lập tức thanh tỉnh, "Anh bảo tôi đạo văn?"
"Đúng, đạo văn, nhưng không phải là do tôi nói mà là có người khác đổ cho cậu! Cậu bây giờ nhanh lên mạng nhìn xem, xem xong thì mau chóng liên hệ lại với tôi!" Ngữ khí của biên tập Dạ Minh Trùng ở phía đầu kia điện thoại tràn ngập vội vã, giống như là hận không thể lập tức đánh qua đây, nói xong liền cúp máy.
Lâm Ngọc Đồng dùng tốc độ nhanh nhất mở ra máy tính, lên diễn đàn nhìn qua. Quả nhiên, bài viết đổ cho cậu tội đạo văn đã được ghim lên đầu trang, hơn nữa lượng bình luận còn nhiều đến kinh người. Người viết bài dùng màu sắc khác biệt để đánh dấu tất cả những chỗ có văn phong, ngôn ngữ, miêu tả tương tự giữa hai bộ truyện, khiến cho người ta nhìn vào liền lập tức chú ý được. Những chỗ được đánh dấu quả thực là giống như y đúc, giống như là có người đã dùng ván khuôn để cố định chúng vậy.
Nhưng điều này làm sao có thể?
Sau khi xem xong bài viết ấy, Lâm Ngọc Đồng ngay lập tức gọi điện lại cho Dạ Minh Trùng, bắt buộc chính mình phải bình tĩnh lại, "Lão Dạ, tôi không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng tôi tuyệt đối không đạo văn. Hơn nữa tôi có bằng chứng có thể chứng minh được tất cả đều là do tôi tự mình viết ra. Tôi đem cái này..." Dừng lại một chút, Lâm Đồng Ngọc đang mở ra file lưu trữ đột nhiên không lên tiếng.
Nơi ban đầu được sử dụng để lưu trữ các tài liệu phác thảo bây giờ rỗng tuếch, ngay cả một sợi lông cũng không nhìn thấy.
Dạ Minh Trùng cảm giác được dị thường, vội hỏi: "Đồng Tử, làm sao vậy?"
Lâm Ngọc Đồng tự giễu cười cười nói: "Không có gì, tối nay tôi sẽ liên hệ lại với anh."
Nếu tới lúc này rồi mà cậu còn không nhận ra là có người cố ý muốn hại mình, vậy thì quả thật là cậu quá khờ. Thế nhưng cũng không lo, cho dù văn bản điện tử đã không còn, nhưng cậu vẫn có cái khác để chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Lâm Ngọc Đồng nghĩ tới Dạ Minh Trùng ở bên kia đang sốt ruột, mặt cũng không rửa, vội vàng thu dọn đi ra ngoài tìm Trầm Quân. Trầm Quân là người yêu của cậu, đồng thời cũng là một nghệ sĩ, tuy không phải đặc biệt nổi tiếng nhưng cũng có một chút tiếng tăm. Trước kia bọn họ sống cùng nhau, sau đó lo lắng tới việc bị đám thợ săn ảnh gây phiền toái, hơn nữa gần nửa năm nay cậu luôn bề bộn với việc chạy bản thảo, Trầm Quân liền đề nghị bọn họ tạm tách ra một thời gian, cậu nghĩ khoảng thời gian này cũng không gặp nhau nhiều cho nên cũng đồng ý.
Ở chỗ của Trầm Quân có một phần bản thảo của cậu, trong đó có cả phần bản thảo điện tử được lưu từ trước. Vốn phần bản thảo này vẫn luôn được cậu tự mình quản lý, nhưng có một lần cậu vô tình nói những bản thảo này tựa như những đứa con của mình, bởi vì chúng đều là do tự cậu sáng tác mà ra. Trầm Quân nghe xong liền lấy lấy đi toàn bộ số bản thảo này, hắn nói đó là những đứa con của cậu, vậy thì cũng là con cả hai, cho nên ai cũng có nghĩa vụ phải trông nom.
Cuối cùng thì đó lại là một chuyện tốt.
Lâm Ngọc Đồng mỉm cười đứng trước cửa nhà của Trầm Quân, cậu lấy ra chìa khóa phụ mở cửa. Cậu biết Trầm Quân không có nhà, bởi vì từ nửa tháng trước Trầm Quân đã nói với cậu rằng mình phải ra ngoài quay phim, có thể sẽ không về trong vòng một tháng.
Thế nhưng sau khi mở cửa, hình ảnh ở trước mắt lại khiến Lâm Ngọc Đồng đóng băng tại chỗ.
Trong phòng tổng cộng có năm người, hai nam ba nữ. Trầm Quân, mẹ của Trầm Quân, Tiếu Vi học cùng đại học với bọn họ, còn hai người nữa, dựa theo diện mạo cũng có thể dễ dàng nhận ra, tám chín mười phần chính là cha mẹ của Tiếu Vi.
Người có vẻ như là cha của Tiếu Vi nhìn về phía này, "Vị này chính là?"
Sắc mặt của Trầm Quân có chút khó coi, nhưng hắn không nói gì hết, mẹ hắn là Vu Diễm Thu liền nói ngay, "Đây là một người bà con xa thân thích của tôi, hôm nay có báo trước là sẽ tới, tôi lại quên mất việc này, thật là ngại quá." Nói xong liền đứng dậy tiến đến giữ chặt Lâm Ngọc Đồng, "Tiểu Lâm, dì bên này có chút chuyện muốn nói với con, con trước tiên đi lên lầu với dì có được không?"
Lâm Ngọc Đồng không nói chuyện cũng không di chuyển, ánh mắt của cậu dừng lại trên cái bụng đã cao lên của Tiếu Vi. Với bộ dạng ấy, hiển nhiên là đang mang thai.
Tiếu Vi cúi đầu, không dám nói. Lâm Ngọc Đồng quay đầu nhìn về phía Trầm Quân, "Bọn họ sao lại ở đây?"
Trầm Quân do dự một lát, trong mắt liền hiện ra một tia kiên định, "Tối nay anh sẽ nói với em sau, bây giờ em lên lầu cùng với mẹ của anh đi."
Lâm Ngọc Đồng kiềm nén sự nghi hoặc và không vui trong lòng mình, "Bản thảo của em ở đâu?"
Trầm Quân nói đại khái vị trí, Lâm Ngọc Đồng cùng với Vu Diễm Thu đi vào trong thư phòng của Trầm Quân. Cửa thư phòng vừa đóng, Lâm Ngọc Đồng lại hỏi: "Dì à, những người bên ngoài vì sao lại đến đây?"
Vu Diễm Thu trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói: "Tiểu Lâm, những người bên ngoài đó... Cô bé tên Tiếu Vi kia, là của Quân Quân, là bạn gái của Quân Quân. Con bé đã mang thai tháng, hiện giờ Quân Quân đang suy nghĩ đến việc cùng con bé kết hôn." Vu Diễm Thu nói xong lại nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Lâm Ngọc Đồng, vội vàng bắt lấy cổ tay của cậu, hoảng hốt nói: "Dì biết con thích Quân Quân, nhưng dì cầu xin con, Quân Quân có ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, nếu để cho người của Tiếu gia biết được chuyện của con và Quân Quân, vậy tiền đồ của nó không phải là sẽ bị hủy hay sao?"
"Hủy hoại tiền đồ của hắn?" Lúc ở dưới tầng, cậu cũng đoán được Trầm Quân đã giấu diếm mình chuyện gì đó nhưng đến khi tận tai nghe thấy, Lâm Ngọc Đồng phát hiện bản thân mình căn bản là không thể trấn tĩnh nổi. Cậu nhìn về phía Vu Diễm Thu như không dám tin, "Dì, sao dì không nghĩ đến xem ai đã giúp hắn làm ra tiền đồ như bây giờ? Vào lúc dì bị bệnh hắn ra bên ngoài dốc sức làm việc, là ai đã chăm sóc dì? Vào lúc hắn muốn mở rộng các mối quan hệ, là ai đã đưa tiền cho hắn? Vậy mà bây giờ dì lại bảo rằng tôi đang hủy hoại tiền đồ của hắn? Lâm Ngọc Đồng tôi là kẻ hèn hạ đến vậy sao!" Lâm Ngọc Đồng lớn tiếng nói, "Đúng, là tôi hèn hạ, bằng không tại sao lại bỏ mặc gia đình mình rồi cùng bỏ trốn với hắn? Sẽ chẳng thể nào vào lúc người nhà cần tôi nhất thì tôi lại không thể giúp được họ! Tất cả là bởi vì ai?!"
"Con chẳng lẽ định lấy chuyện gia đình con phá sản mà đổ tội là đầu Quân Quân? Tiểu Lâm, con quá vô lý rồi!"
"Đúng, là tôi vô lý." Nói đến đây Lâm Ngọc Đồng không khỏi day day huyệt thái dương, mơ hồ cảm giác được đầu óc có chút choáng váng, nhưng nụ cười tự giễu của cậu thì vẫn chẳng hề thay đổi, "Nếu đã bị nói là vô lý, tôi đây cần gì phải nói lý nữa?"
"Con muốn đi đâu?" Vu Diễm Thu mãnh liệt nắm lấy cánh tay của Lâm Ngọc Đồng, "Con không thể ra ngoài đó!"
"Buông ra!" Lâm Ngọc Đồng dùng sức trực tiếp đẩy người kia đến chỗ chiếc bàn trà. Ánh mắt Vu Diễm Thu nhìn về phía con dao gọt hoa quả, bà ta không cần suy nghĩ, trực tiếp cầm lấy con dao rồi phóng tới ngăn cản đường đi của Lâm Ngọc Đồng, "Tiểu Lâm, con, con nếu muốn đi ra ngoài, trừ phi giết chết dì! Bằng không, ai cũng đừng hòng hủy hoại tiền đồ của Quân Quân!"
"Tôi cũng không dễ để người khác bắt nạt tới mức không dám động thủ với dì!" Lâm Ngọc Đồng nâng tay lên muốn đoạt lại con dao, không ngờ đến đối phương ngày thường sức lực yếu ớt vậy mà bây giờ lại tránh được động tác của cậu còn khiến cậu càng cách xa cửa hơn.
Trong mắt của Vu Diễm Thu thoáng hiện lên sự điên cuồng do bị áp bức, bà ta gắt gao đem hướng con dao về phía chính mình, "Cậu bé ngoan ngoãn, con hãy bỏ qua cho Quân Quân của chúng ta đi, được chứ?"
"Không thể được!" Lâm Ngọc Đồng bị chọc giận, càng ra sức lấy con dao, cuối cùng cũng đoạt được con dao lại. Nhưng trong nháy mắt lại phát sinh biến cố, không viết vì sao Thẩm Quân lại đi lên tầng, thấy trong tay cậu cầm con dao, không một chút do dự bước tới cho cậu một đấm!
"Rầm Xoảng!"
Lâm Ngọc Đồng xô vào chậu hoa trên cửa sổ khiến nó vỡ tan.
Trầm Quân trong cơn giận dữ nhìn về phía cậu, "Cậu con mẹ nó dám lấy dao chĩa vào người mẹ tôi?!"
Trái tim Lâm Ngọc Đồng giống như bị xé nát, đau đớn đến độ giọng nói cũng thay đổi, "Trầm Quân, Lâm Ngọc Đồng tôi ở trong lòng anh con mẹ nó là người như thế sao?!"
"Tôi tận mắt nhìn thấy, còn có thể sai sao!"
"Đúng, tận mắt nhìn thấy, còn có thể sai sao? Nếu như vậy, anh cho tôi biết, chuyện đạo văn có phải là anh đã tìm người để làm ra hay không?" Dám gạt cậu chuyện hắn sắp làm cha, vậy thì còn có chuyện gì hắn không dám làm? Chuyện bản thảo của cậu bị mất cùng việc cậu bị tố đạo văn khẳng định có liên quan đến Trầm Quân!
"Đúng thế thì sao? Tôi vất vả mong chờ Lâm gia các người phá sản, cậu nghĩ rằng tôi còn có thể cho cậu cơ hội chuyển mình?"
"Đm cả nhà anh thằng khốn Trầm Quân!" Lâm Ngọc Đồng bổ nhào tới túm lấy cổ áo của Trầm Quân, "Những lời này của anh là có ý tứ gì?"
"Lâm Ngọc Đồng, tôi nói cho cậu biết tôi chịu đựng cậu đủ rồi! Xuất thân tốt là hay sao? Cậu không phải chỉ là giúp tôi vào lúc tôi đang khó khăn thôi sao? Cậu lại còn cần phải khiến toàn bộ thế giới này đều biết Trầm Quân tôi thiếu nợ phải sử dụng tiền của cậu sao?! Cậu làm tôi mất mặt như vậy có phải cảm thấy rất vẻ vang hay không, hả?!"
"Con mẹ nó anh bớt ngậm máu phun người đi! Tôi vào lúc nào làm như thế!"
"Có làm hay không thì trong lòng cậu là rõ ràng nhất!"
"Anh!" Mặt của Lâm Ngọc Đồng sa sầm lại nhìn về phía người vừa đang đứng ở cửa, "Là bởi vì cô ta có đúng không? Chuyện của chúng ta, ngoại trừ mẹ anh biết thì chỉ còn có cô ta! Mẹ của anh không nói ra ngoài, thì ngoài cô ta làm gì còn ai khác?"
"Cậu đừng có đem trách nhiệm đổ hết lên đầu người khác! Rõ ràng là chính cậu tự nói ra! Hơn nữa Tiểu Vi đang mang bầu đứa con của tôi, cô ấy lấy lý do gì để gây ra bất lợi cho tôi? Thay vào đó chỉ có cậu là muốn giữ tôi trong lòng bàn tay, muốn tôi phải nghe lời cậu..."
"Bốp!" Lâm Ngọc Đồng vung một quyền xuống mặt Trầm Quân. Tiếu Vi hét lên một tiếng, vội vàng tiến đến chắn trước mặt của Trầm Quân, "Lâm Ngọc Đồng! Nếu cậu muốn đánh thì đánh tôi đây này, không được đánh anh ấy! Là do tôi quyến rũ anh ấy trước!"
"Cô tránh ra cho tôi!" Lâm Ngọc Đồng đẩy Tiếu Vi ra, hung hăng cầm lấy bình hoa ở bên cạnh mà đập vào đầu hắn. Trên đầu của Trầm Quân tức thì xuất hiện một vết rách dài, máu theo đó chảy xuống khiến trước mắt hắn trở nên mơ hồ. Lâm Ngọc Đồng cũng không cho hắn có thời gian để thở, cậu tựa như một dã thú đang nổi cơn điên, một tay giữ lấy Trầm Quân muốn đánh hắn ta đến chết.
Trầm Quân vừa nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng đẩy Tiếu Vi ra, đem toàn bộ sức lực, mạnh mẽ ném Lâm Ngọc Đồng xuống mặt đất, nhưng Lâm Ngọc Đồng giống như không hề biết đau, đứng lên sau đó lại tiếp tục nhào đến cắn xé với hắn ta.
Lâm Ngọc Đồng giống như bị máu tươi kia kích thích, khao khát có một điều gì đấy có thể giúp cậu thoát ra khỏi hoàn cảnh khốn khổ này.
Tám năm, cậu đã từng nghĩ tới, trải qua thất niên chi dương (), trái tim của Trầm Quân đã sớm đưa ra quyết định, cũng không nghĩ đến kết cục lại thành ra thế này.
() THẤT NIÊN CHI DƯƠNG: ĐÔI LỨA YÊU NHAU NẾU VƯỢT QUA NGƯỠNG NĂM THÌ COI NHƯ BÁCH NIÊN GIAI LÃO, BÊN NHAU TRỌN ĐỜI, BẰNG KHÔNG THÌ XA NHAU VĨNH VIỄN, MUÔN THUỞ KHÔNG THỂ TÁI HỢP.
Trầm Quân lúc đầu còn có thể đối phó được một vài đòn đánh của cậu, nhưng sau đó vì mất máu nhiều mà dần dần không thể chống đỡ nổi được nữa. Tiếu Vi chạy lại muốn kéo Lâm Ngọc Đồng, khi nhìn thấy Trầm Quân bị đánh đến hai mắt trắng dã thì cô ta cũng bị dọa sợ không hề nhẹ. Trong trí nhớ của cô ta, Lâm Ngọc Đồng luôn mang theo một nụ cười tựa như ánh dương, cho nên cô ta chưa từng nghĩ tới có một ngày người này cũng giống như ma quỷ vậy.
" Lâm Ngọc Đồng đừng đánh nữa! Cậu cứ như vậy sẽ đánh chết anh ấy mất!" Tiếu Vi bất chấp mình đang mang bầu, vội vàng chạy đến ngăn cản.
"Đúng vậy đó Tiểu Lâm, chẳng lẽ con muốn mình phải ngồi tù sao?!" Vu Diễm Thu cũng dùng sức kéo Lâm Ngọc Đồng ra.
Thế nhưng Lâm Ngọc Đồng không thể nào dừng lại được, nắm đấm của cậu vẫn cứ rơi xuống mặt Trầm Quân, mồ hôi của cậu nhỏ giọt rơi xuống giữa vũng máu đỏ tươi, tạo thành một hình ảnh thật quỷ dị, hình ảnh kia làm mắt cậu đau đớn, tâm can cũng trở nên đau đớn. Nếu không phải vì giúp đỡ cho Trầm Quân phát triển sự nghiệp mà tiêu hết tiền tiết kiệm, sẽ làm sao có chuyện khi gia đình xảy ra vấn đề mà cậu lại không thể giúp đỡ được? Mỗi ngày trôi qua cậu đều tự trách bản thân, thế nhưng cuối cùng Trầm Quân Lại báo đáp sự tin tưởng của cậu như thế này sao?
Đều tại Trầm Quân! Không, đều là tại cậu, là vì cậu bị mù rồi mới đi coi trọng cái tên không bằng súc vật này!
Lâm Ngọc Đồng chẳng còn định hướng nổi điều gì nữa, cậu xuống tay càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng...
Tiếu Vi cuối cùng cũng không thể nhìn nổi nữa, Trầm Quân hoàn toàn bị vây ở thế yếu khiến cô nhìn không nhịn được mà cuống cuồng lo lắng. Vừa đúng lúc cô ta nhìn thấy trên mặt đất có cái gì đó phản quang, cô ta liền nhoáng đến sau đó phát hiện ra một con dao gọt hoa quả. Ma xui quỷ khiến thế nào cô ta cầm con dao lên, rồi dùng hết sức đâm vào phía sau lưng của Lâm Ngọc Đồng!
"A!" Lâm Ngọc Đồng bị đau phải dừng lại động tác, dùng hết toàn bộ khí lực của mình mà hung hăng đẩy Tiếu Vi ra. Tiếu Vi bị đẩy lùi lại mấy bước rồi va phải hàng rào bảo vệ, sợ tới mức thở hổn hển. Lâm Ngọc Đồng đột nhiên cả kinh, nhìn thấy Tiếu Vi được hàng rào bảo vệ đỡ lại thì mới thở phào. Không ngờ giây tiếp theo, hàng rào bảo vệ đó còn chưa được hoàn thiện kia bị đổ về phía sau, cả cơ thể nặng nề của Tiếu Vi bị mất thăng bằng, cũng rất nhanh chóng bị rơi xuống!
"Aaaaaaa!!!"
"Tiểu..." Vu Diễm Thu còn chưa kịp nói xong lời nào đã đột nhiên ngất xỉu.
"Thằng điên Lâm Ngọc Đồng!" Trầm Quân hoàn toàn phát hỏa, mất đi vị hôn thê cùng đứa con khiến hắn quên đi thế nào gọi là giữ bình tĩnh. Hắn đứng dậy, ngay cả di chuyển cũng khó khăn thế nhưng lại dùng hết sức đẩy Lâm Ngọc Đồng về phía hàng rào bảo vệ. Lâm Ngọc Đồng dĩ nhiên cũng chẳng còn sức lực để phản kháng, nhưng chỉ trong một tích tắc trước khi ngã xuống, cậu đột nhiên túm lấy vạt áo của Trầm Quân!
"Ầm!"
Âm thanh nặng nề mà rõ ràng vang lên truyền thẳng vào trong tai, nhưng cái đau đớn trong dự đoán lại không hề truyền tới.
Lâm Ngọc Đồng đột ngột mở mắt ra, sau đó cậu phát hiện ra ngay ở phía đối diện, có hai người, không nói gì hết đang trừng mắt nhìn mình.