Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương bá không biết tính toán của Lâm Ngọc Đồng, nhưng ông biết sắp tới là sinh nhật của Triển Dực Phi. Các năm trước, vào sinh nhật của Triển Dực Phi, Vương bá đều chuẩn bị quà để tặng Triển Dực Phi, năm nay cũng không ngoại lệ.
Lâm Ngọc Đồng thấy Vương bá đang ngắm cây trúc đặt trong nhà, nhưng bởi vì không phải là ngày sinh nhật, cho nên còn tưởng Vương bá mua để trang trí trong phòng, thuận miệng nói một câu: "Vương bá, bác thích cây trúc ạ?"
Vương bá nói: "Cây trúc này là để tặng thiếu gia, cũng sắp tới sinh nhật thiếu gia, nên hai ngày nay tôi đều cân nhắc để đốc thúc việc trang trí căn biệt thự bên kia, cho nên mua quà tặng trước, đợi đến lúc ấy cậu nói cho thiếu gia."
Lâm Ngọc Đồng sờ sờ lá trúc, nhìn vật nhỏ này sinh sôi cũng khá thú vị, liền nói: "Vâng, nhưng mà bác cũng đừng qua bên kia nữa đi? Cái lúc đang sửa sang lại thế này khẳng định là nhiều ít gì cũng sẽ có chút bụi, đối với thân thể không tốt. Bác lớn tuổi rồi, vẫn là nên giữ gìn sức khỏe của bản thân."
Vương bá hòa ái mà cười cười, "Làm phiền thiếu phu nhân phải lo lắng rồi, bất quá tôi cũng mới đi không được vài ngày, tôi chủ yếu là muốn để cho cậu cùng thiếu gia sống trong thế giới hai người. Không phải từ khi tôi đến đây liền biến thành... biến thành, người trẻ tuổi bây giờ nói như thế nào nhỉ? À đúng rồi, bóng đèn! Lão già tôi đây cũng kiêng kị không dám nhìn, cho nên mới tính toán đi ra ngoài hai ngày."
Lâm Ngọc Đồng cười phì một tiếng vui vẻ: "Tư tưởng của bác lạ quá, nhưng con cũng không cùng bác khách khí nữa. Nhưng mà con sẽ tìm cho bác nơi để bác ở một ngày, với lại bác cũng đừng ở lại biệt thự kia nữa, con sẽ tìm cho bác nơi nào tốt hơn, nếu không bác có làm sao thì Dực Phi cũng sẽ rất lo lắng."
Vương bá cười nói: "Được."
Lâm Ngọc Đồng lại nói với ông, "Còn nữa, Dực Phi không nói sinh nhật của mình với con, cho nên anh ấy có thể cho rằng con không biết đâu, đến lúc đó bác cũng không nói là được, con sẽ cho anh ấy một kinh hỉ."
Vương bá cảm kích mà nhìn Lâm Ngọc Đồng, "Cậu đã bỏ ra nhiều tâm sức rồi, từ sau khi phu nhân mất chẳng có ai tổ chức sinh nhật cho thiếu gia cả, cho nên kỳ thực chính cậu ấy cũng chẳng nhớ rõ. Mọi năm nhiều nhất là đại tiểu thư gọi điện thoại về chúc mừng một câu, nhưng công việc của đại tiểu thư cũng rất bận, thường xuyên quên mất."
Lâm Ngọc Đồng nói: "Xin bác cứ yên tâm ạ."
Trong khoảng thời gian Vương bá ở cùng với Lâm Ngọc Đồng, cũng biết được rằng Lâm Ngọc Đồng là một người vô cùng đáng tin cậy, nên cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng vì muốn để lại một chút thời gian cho thế giới hai người của Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi, cho nên ông liền nghĩ trước tiên nên rời đi, kết quả lại bị Lâm Ngọc Đồng kéo lại không cho đi.
Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Đồng đi mua hai vé xem phim, lúc sau còn nghiêm túc suy nghĩ xem sinh nhật Triển Dực Phi thì nên nấu món gì, đồ ăn Trung hay là cơm Tây? Nhưng vào lúc bắt tay vào làm thực đơn, cậu có chút do dự.
Nhiều năm như vậy Triển Dực Phi thực sự rất cô đơn, lần này tổ chức náo nhiệt một chút có tốt hơn không?
Lâm Ngọc Đồng liền gọi điện về nhà, "Mẹ, trưa thứ bảy này mẹ và ba có thời gian không? Là sinh nhật của Dực Phi, con nghĩ người một nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm trưa mừng sinh nhật anh ấy chút, mẹ cũng biết đấy, cô đã quay về rồi, gia đình bên kia khẳng định sẽ không tổ chức sinh nhật cho anh ấy."
Trần Tố Trữ nói: "Được, chuyện này thì có gì mà không được? Nếu không thì ăn ngay tại nhà mình đi?"
Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ, có vẻ như là bầu không khí trong nhà thì tốt hơn, liền nói: "Để có con xem đến lúc đó anh ấy có thời gian không, con sẽ dẫn anh ấy đến. Tối nay con sẽ gọi lại cho mẹ sau."
Triển Dực Phi trở về nhà, lúc sau Lâm Ngọc Đồng hỏi: "Dực Phi, thứ bảy anh có thời gian không? Có thể giúp em một việc gấp này không?"
Triển Dực Phi không hề nghĩ ngợi đã nói: "Được."
Lâm Ngọc Đồng cười hỏi: "Anh không hỏi em có việc gấp gì sao?"
Triển Dực Phi nói: "Nếu là việc vượt quá khả năng của anh, em căn bản là sẽ không nói, còn nếu là nằm trong khả năng của anh, vậy còn cần phải hỏi sao? Chuyện của em chính là chuyện của anh, chuyện gì anh cũng sẽ lo liệu."
Lâm Ngọc Đồng rất hưởng thụ, đùa nghịch vành tai của Triển Dực Phi một chút, nói: "Cảm ơn anh."
Triển Dực Phi cắn lấy ngón tay của Lâm Ngọc Đồng, cậu để một lúc rồi rút ra, đi hâm nóng ly sữa mang đến cho Triển Dực Phi.
Rất nhanh đã tới sinh nhật của Triển Dực Phi, từ sáng sớm Lâm Ngọc Đồng đã dậy làm một bát mì Trường Thọ, những sợi mì dài đều là tự làm, dùng nước cốt xương hầm để nấu, bên trong còn có cải dầu cùng cà rốt, còn có trứng gà luộc được cắt thành hình một bông hoa đặt ở bên trong, thoạt nhìn hương sắc vị đều đầy đủ.
Chính là có một vấn đề --------
Triển Dực Phi gắp miếng mì lên khó hiểu hỏi: "Sao lại ít thế này?"
Lâm Ngọc Đồng nghĩ thầm đúng là anh ấy không nhớ sinh nhật của chính mình?!
Ăn mì Trường Thọ thì cần nhớ không được cắn đứt ngang sợi mì, cho nên làm quá dài sẽ không tiện ăn. Lâm Ngọc Đồng không làm quá dài, chiều dài như vậy là vừa chuẩn, nhưng nhìn vào cái nắm bé tẹo kia thì hiểu, chỉ một miếng là hết, cũng không thể trách vì sao Triển Dực Phi lại hỏi.
Lâm Ngọc Đồng nói: "Anh cứ ăn đi, còn có những món khác nữa mà, không phải chỉ có mỗi mì. Đúng rồi, anh phải ăn hết trong một lần thôi đấy, không được cắn đứt sợi mì."
Triển Dực Phi giật mình nhìn Lâm Ngọc Đồng, tựa hồ như rốt cuộc cũng nhớ hôm nay là sinh nhật mình. Anh cẩn thận thả mì lại vào trong bát, không dám ăn nó quá nhanh, nhìn Lâm Ngọc Đồng nói: "Tiểu Đồng, cảm ơn em."
Lâm Ngọc Đồng cười cười: "Sinh nhật vui vẻ, còn mấy món khác nữa, để em mang lên."
Triển Dực Phi nhìn một hồi lâu, rồi đứng dậy lấy máy ảnh ra, lấy bát mì ra chụp vài tấm, cũng lấy mấy món khác mà Lâm Ngọc Đồng làm ra chụp vài tấm, sau đó mới ăn.
Bây giờ còn chưa thịnh hành kiểu chụp ảnh để đăng tải mạng xã hội, cũng rất ít thấy có người chụp ảnh đồ ăn, cho nên Lâm Ngọc Đồng đột nhiên thấy Triển Dực Phi không ngừng chụp bàn đồ ăn, chợt có một loại cảm giác thật vi diệu.
Triển Dực Phi hiển nhiên là rất cao hứng, ngồi xuống liền đem mì Trường Thọ một mạch ăn hết, ngay cả nước súp, cả trứng gà, đều ăn sạch không chừa lại chút nào. Lúc sau lại mang ra một đĩa bánh đào mừng thọ. Cả bàn lớn như vậy chỉ có một đĩa, tổng cộng có sáu cái, quả đào nhọn phấn phấn nộn nộn, bên dưới còn hai phiến lá cây, đáng yêu vô cùng.
Lâm Ngọc Đồng xấu hổ lung tung gãi đầu: "Vốn là phải làm lớn một chút, nhưng bột lại thiếu."
Triển Dực Phi gắp ăn một cái, phát hiện bên trong còn có nhân đậu đỏ, cắn xuống thì thấy rất mềm, còn đặc biệt ngọt.
Lâm Ngọc Đồng hỏi: "Ăn ngon sao?"
Triển Dực Phi yên lặng gắp vào bát cho Lâm Ngọc Đồng một cái, sau đó đem toàn bộ kéo về phía mình, một bộ dạng không nghe Lâm Ngọc Đồng nói chuyện.
Lâm Ngọc Đồng cắn thử một miếng, cũng thấy nó ổn, liền tùy anh vậy.
Cuối tuần Lâm Ngọc Đồng không có lớp, Triển Dực Phi cũng vì "hỗ trợ" mà cố ý dành ra thời gian rảnh, cho nên ăn xong bữa sáng hai người cũng không còn gì chuyện gì để làm. Lâm Ngọc Đồng vẫn như bình thường rửa chén bát, thu dọn phòng ở, Triển Dực Phi ngồi ở phòng khách xem một ít văn kiện không vội vàng xử lý, sau đó lại thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xem Lâm Ngọc Đồng đang bận bịu cái gì. Có đôi khi ánh mắt của anh dừng lại trên người Lâm Ngọc Đồng, dừng rất lâu rồi mới luyến tiếc rời đi, lúc này Lâm Ngọc Đồng mới cảm thấy gì đó quay lại liếc nhìn anh một cái, sau đó anh cười cười, tiếp tục cúi đầu ngắm cậu.
Lâm Ngọc Đồng sau khi bận rộn làm xong việc nhà, thường có thể bắt đầu ngồi xuống viết tiểu thuyết, nhưng hôm nay là sinh nhật Triển Dực Phi, cậu liền đem hai phiếu xem phim kia lấy ra, "Hôm nay việc gấp thứ nhất là: giúp em sử dụng vé xem phim này."
Triển Dực Phi lắc đầu bật cười, biết được dụng ý của Lâm Ngọc Đồng, nhận lấy tấm vé rồi nhẹ vuốt mũi Lâm Ngọc Đồng một cái, "Chờ anh, anh đi thay quần áo."
Lâm Ngọc Đồng hỏi: "Cần em giúp anh chọn đồ không?"
Triển Dực Phi gật gật đầu, "Được."
Lâm Ngọc Đồng giúp Triển Dực Phi chọn một bộ quần áo thường ngày đơn giản với một chiếc áo sơ-mi, phối với một áo len đen thuần, sau đó cậu còn đưa cho Triển Dực Phi một chiếc áo khoác dáng lửng màu đen, thoạt nhìn vừa không quá mức trang trọng, thế nhưng lại không át đi khí chất tinh anh của Triển Dực Phi, soái không chịu được.
Triển Dực Phi chính là trời sinh đã như giá treo quần áo vậy, hệt như người mẫu từ tạp chí bước ra. Lâm Ngọc Đồng có tí chút ghen tị, sau đó nói: "Đi thôi."
Hai người tới rạp chiếu phim, nhớ ra hôm nay là cuối tuần, có không ít người, không phải bố mẹ mang theo con nhỏ đến, thì chính là các đôi tình nhân. Bọn họ vốn đều đang nói chuyện rôm rả, vừa nhìn thấy Triển Dực Phi đi vào, rất nhiều người liền ngừng nói chuyện, chỉ nhìn Triển Dực Phi.
Lâm Ngọc Đồng cảm thấy, đây chính là vì bộ dạng đẹp trai cao ráo bẩm sinh này mà gây thành họa.
Lâm Ngọc Đồng cũng không thuê phòng riêng để xem phim, bởi vì có đi xem phim bởi chính vì cái không khí, cậu biết nếu thuê phòng riêng thì không khác gì ngồi xem phim ở nhà, vậy thì thà không đến rạp chiếu phim còn hơn. Đương nhiên, việc bắt kịp thời gian đó lại là chuyện khác. (ý là xem được phim ngay khi mới ra rạp đó, xem ở nhà thì sẽ phải chờ một thời gian sau.)
Triển Dực Phi chưa từng đi xem phim cùng với ai, thấy người khác đều mua đồ ăn vặt, hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Em có muốn ăn chút gì đấy không?"
Lâm Ngọc Đồng kéo Triển Dực Phi đi mua bỏng ngô cùng đồ uống, lúc sau tiến vào phòng chiếu phim, tìm được vị trí thì ngồi xuống nói chuyện phiếm, "Cảm giác của anh thế nào?"
Triển Dực Phi nhìn quanh rồi nói: "Tốt lắm, quả là trải nghiệm mới mẻ."
Lâm Ngọc Đồng cười cười, đang muốn nói hôm nay đã chọn được một bộ phim hay, kết quả chuông điện thoại của Triển Dực Phi lại vang lên. Sở Thiên Dật ở bên kia điện thoại nói: "Dực Phi, anh em còn nhớ là hai ngày này là sinh nhật cậu đúng không? Ngày nào đó? Có dự tính gì không?"
Triển Dực Phi nói: "Hôm nay đang cùng đi xem phim với tiểu Đồng."
Sở Thiên Dật cười xấu xa: "Ai, như vậy thật lãng mạn nha? Được, vậy hôm nay sẽ không phá hoại chuyện tốt của cậu, nếu không thì tối ngày mai đi? Buổi tối ngày mai có thời gian không? Nếu có thì liền mang cả bà xã Lâm Tử của cậu đi, anh đây giúp cậu chúc mừng một chút."
Triển Dực Phi hỏi Lâm Ngọc Đồng, cậu nói được. Triển Dực Phi bảo với Sở Thiên Dật, anh ta liền báo lại địa chỉ nhà hàng, Triển Dực Phi cũng trả lời sẽ đưa Lâm Ngọc Đồng đến đúng giờ.
Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Không thể ngờ được Sở đại thiếu mà cũng rất cẩn thận vậy."
Triển Dực Phi lắc đầu, "Cậu ta nói nhớ là sinh nhật anh vào khoảng hai ngày này, nhưng cụ thể là ngày nào thì không biết, chẳng qua là "mèo mù đâm chết chuột" () mà vượt qua thôi."
() Mèo mù đâm chết chuột: nguyên văn là "Chàng miêu hạt tử háo tử", nó tương đương nghĩa với cậu "Mèo mù vớ cá rán" của mình.
Lâm Ngọc Đồng ngẫm lại, như thế mới có vẻ giống với phong cách của Sở đại thiếu.
Triển Dực Phi phần lớn là khi làm việc thường rất chuyên tâm, nhưng hôm nay xem phim lại thỉnh thoảng thất thần, người ta xem phim, còn anh ngắm Lâm Ngọc Đồng.
Lúc sau khi ra khỏi rạp, Lâm Ngọc Đồng hỏi anh: "Anh cảm thấy diễn xuất của xx như thế nào?"
Triển Dực Phi vẻ mặt mờ mịt hỏi lại: "xx là ai?"
Đáng thương cho nam chính ra sức diễn như vậy, thế mà tình cảm của anh ta người này còn kêu không biết gì!
Lâm Ngọc Đồng chỉ lo fan sẽ tới mà đánh bọn họ, nên nhanh chóng lôi Triển Dực Phi đi.
Về tới Lâm gia, náo nhiệt hệt như lễ mừng năm mới vậy. Lâm Ngọc Đồng mở cửa, Lâm Chi Tùng là người đầu tiên ra đón: "Ôi, bà xã em nhanh lên một chút, Đồng Đồng và Dực Phi về rồi!"
Sau đó Lâm Ngọc Phi nói, "Anh, sao trước khi về anh không gọi điện thoại?"
Không bao lâu thì Lâm Ngọc Lan từ bên ngoài về, trong tay cầm theo bánh ga-to, "Anh hai, anh Dực Phi, hai người về rồi, mau mau giúp em đỡ mấy thứ này."
Cả gia đình bận bận rộn rộn, cuối cùng cũng dọn được bàn ăn lên, cũng không hề thấy người giúp việc.
Trần Tố Trữ cởi tạp dề nói: "Người giúp việc trong nhà đều được mẹ cho nghỉ nửa ngày rồi, buổi tối mới quay lại. Hôm nay chỉ có người trong nhà thôi, đến đến đến, tiểu Phi mau tới nâng cốc nào."
Lâm Ngọc Lan cắm nến, hỏi Lâm Ngọc Đồng: "Anh, em phải cắm mấy cây vậy?"
Lâm Ngọc Đồng nói: "Cắm hai mươi chín cây đi." Nói xong thì xem em gái đang chuẩn bị, cậu châm toàn bộ nến, sau đó nhìn Triển Dực Phi bắt đầu hát: "Chúc mừng sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật vui vẻ,..."
Triển Dực Phi từ đầu tới cuối đều chưa nói gì, chỉ là trong mắt có chút đỏ. Sau đó mọi người cùng nâng chén, anh một hơi liền uống cạn chén rượu, khàn giọng nói: "Con cảm ơn chú dì, còn có hai em nữa."
Lâm Ngọc Lan nói: "Anh Dực Phi, sao anh vẫn còn gọi ba mẹ là chú dì? Ba mẹ, có phải là anh ấy nên sửa cách gọi rồi không ạ?"
Lâm Chi Tùng mau chóng lấy hồng bao ra, "Ai nói ba không cho? Nhưng cũng phải có người gọi chứ!"
Trần Tố Trữ cũng chuẩn bị hồng bao, lấy hồng bao ra để trên bàn, "Vạn sự cụ bị, chích kiếm Đông phong." ()
() Vạn sự cụ bị, chích kiếm Đông phong: Mọi sự đã sẵn sàng chỉ còn chờ thời cơ – Đây là câu nói nổi tiếng của Gia Cát Lượng nói với Chu Du khi bàn kế đánh Tào Tháo.
Triển Dực Phi cũng không dây dưa thêm, rất thoải mái mà sửa lại nói: "Ba mẹ, con cảm ơn hai người."
Lâm Chi Tùng và Trần Tố Trữ tặng hồng bao cho anh, còn có cả quà.
Mỗi người đều chuẩn bị quà, Lâm Chi Tùng tặng một tượng khắc gỗ hình chim Ưng đầy dũng mãnh, mà Trần Tố Trữ lại tặng anh một bộ quần áo lót giữ ấm, Lâm Ngọc Phi tặng anh một bộ mô hình máy bay mà cậu nhóc làm tốt nhất từ trước tới nay, còn Lâm Ngọc Lan tặng một bức tranh núi sông do chính mình vẽ.
Lâm Ngọc Đồng thì lại không có quà, bị mọi người trong nhà trách mắng hơn nửa ngày.
Triển Dực Phi nói đỡ cho cậu, kết quả là Lâm Ngọc Đồng còn bị mắng lợi hại hơn. Nhưng cậu cũng không có cách nào giải thích, bởi vì chỉ có bản thân cậu biết món quà ấy là gì.
Vốn dĩ Trần Tố Trữ còn muốn giữ Triển Dực Phi ở lại ăn cơm tối, nhưng Lâm Ngọc Đồng nói mình đã chuẩn bị một việc khác, nên hai người rời đi.
Lâm Ngọc Đồng đưa Triển Dực Phi đến trung tâm thương mại lớn nhất trong thành phố, ở đó có sân chơi trong nhà rất lớn, cậu cũng không quan tâm cha mẹ mấy đứa bé nghĩ gì, đi chiếm hai nơi để nghịch cát, cùng với Triển Dực Phi đắp pháo đài.
Mấy đứa nhỏ xung quanh đều nhìn nhìn, cảm thấy được hai chú kia đắp pháo đài thật giỏi, còn lợi hại hơn cả ba mẹ nữa!
Có một cô bé ước chừng khoảng năm tuổi trèo xuống khỏi ghế, lon ton chạy tới, "Chú ơi, cháu cũng muốn được chơi với hai chú, được không ạ?"
Mỗi người chỉ có hộp cát khoảng một mét vuông, nhưng hộp cát này là loại ghép vào được, cát cũng có thể đổ chung vào một chỗ để chơi. Lâm Ngọc Đồng cười nói với cô bé: "Có thể, có thể mà, nhưng mà ba mẹ con có đồng ý không?"
Cô bé nhìn nhìn mẹ mình, mẹ cô bé xấu hổ nói: "Ngại quá, con bé hơi hiếu kì..."
Lâm Ngọc Đồng cười cười, "Không sao đâu." Nói xong cậu lại nhìn về phía cô bé, "Bạn nhỏ, con có thể chơi cùng với hai chú, nhưng chú có thể nhờ con giúp chú một việc gấp được chứ?"
Cô bé non nớt hỏi: "Việc gấp gì ạ?"
Lâm Ngọc Đồng chỉ chỉ Triển Dực Phi, "Hôm nay là sinh nhật của chú ấy, con có thể nói với chú ấy là "Chúc chú sinh nhật vui vẻ" được không?"
Cô bé còn tưởng là làm cái gì, vừa nghe thấy đơn giản như vậy, lập tức phối hợp, "Con chúc chú sinh nhật vui vẻ."
Triển Dực Phi nghe xong cười nói: "Cảm ơn con."
Sau đó hai lớn một nhỏ bắt đầu chơi cùng nhau, cả ba hộp cát đều cùng hợp lại, pháo đài đắp càng lúc càng lớn. Kế đó những đứa nhỏ khác thấy thì cũng kéo đến, Lâm Ngọc Đồng đều làm giống như trước, cho nên Triển Dực Phi liên tục được nghe lời chúc mừng sinh nhật từ các bạn nhỏ. Cuối cùng phải có đến bảy, tám người cùng một chỗ ngồi chơi cát. Lâm Ngọc Đồng giống như là bá vương của tụi nhỏ, phân công cho mấy bạn nhỏ, nhưng thật ra giống như là đang chăm sóc cho mấy đứa trẻ giúp cho ba mẹ chúng nhàn nhã hơn một chút, bởi vì bọn nhỏ một khi đã chuyên chú vào việc gì sẽ không chạy đi nơi khác, không cần lo bọn chúng chạy loạn.
Có thể là khi còn bé luôn dẫn theo em trai em gái đi chơi, cho nên Lâm Ngọc Đồng rất có kinh nghiệm chơi đùa cùng trẻ con, bởi vậy khi cậu và Triển Dực Phi rời đi mấy đứa nhỏ còn luyến tiếc không muốn cho bọn họ đi. Lâm Ngọc Đồng lôi kéo Triển Dực Phi đi gắp búp bê, tiêu vài đồng lẻ, đều có người theo sau.
Đối với Triển Dực Phi, đây tuyệt đối là những trải nghiệm mới mẻ, giống như là anh cùng Lâm Ngọc Đồng đem hết tất cả những việc anh khao khát nhưng không thể làm trước đây làm hết một lần vậy, thế mà bất tri bất giác đã chơi đến khi trời tối muộn.
Lâm Ngọc Đồng nói: "Chúng ta đi đến phố ẩm thực đi? Bên trong đó còn có một nhà hàng lẩu băng chuyền, ăn cũng không tồi."
Hôm nay hết thảy mọi chủ ý Triển Dực Phi đều theo Lâm Ngọc Đồng, nghe vậy tự nhiên cũng không hai lời. Hai người cùng nhau ăn xong, đến khoảng : tối, lúc này mới trở về nhà.
Có một cửa hàng quà tặng ở phía đối diện, Lâm Ngọc Đồng nhớ đến mọi người trong nhà đều trách cậu không có quà tặng, liền hỏi Triển Dực Phi, "Anh có muốn cái gì không?"
Triển Dực Phi nhìn trong chốc lát, chỉ vào một cái hộp gỗ rất nhỏ đặt ở trên quầy.
Lâm Ngọc Đồng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi mua. Kết quả lúc lên xe, chỉ thấy Triển Dực Phi đem hai vé xem phim bọn họ đã dùng bỏ vào hộp.
Triển Dực Phi nó: "Lúc về anh sẽ đem ảnh chụp sáng nay bỏ vào đây."
Lâm Ngọc Đồng nghiêng người hôn lên mặt Triển Dực Phi, chỉ cười mà không nói.
Về đến nhà, trong nhà không có ai, Triển Dực Phi hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Vương bá hôm nay không trở về sao?"
Lúc trước Vương bá có nói với Triển Dực Phi rằng sẽ sang biệt thự bên kia để giám sát việc sửa chữa, nhưng cũng không có nói là buổi tối sẽ không về.
Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Vương bá bảo hôm nay là sinh nhật anh, muốn cho chúng ta thế giới hai người, cho nên em đã mời bác ấy đến nhà của một người quen mới mở trang trại để đi ăn cá quê rồi."
Triển Dực Phi đột nhiên gỡ bỏ được nút thắt trong các việc làm nhỏ bé kia, mâu mắt sâu thẳm nhìn Lâm Ngọc Đồng.
Lâm Ngọc Đồng ở đó tiếp nhận ánh mắt, tiếp tục giúp Triển Dực Phi cởi cúc áo, hỏi bên tai Triển Dực Phi: "Dực Phi, có thể nói cho em biết không, mong muốn của anh lúc buổi trưa này ở chỗ ba mẹ là gì?"
Hơi thở của Triển Dực Phi trong nháy mắt liền bất ổn, "Nói ra có thể thực hiện sao?"
Lâm Ngọc Đồng giúp Triển Dực Phi cởi áo khoác treo sang một bên, cười kéo lấy một góc áo Triển Dực Phi vào trong phòng, dùng chân nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó ôm lấy cổ Triển Dực Phi: "Nguyện vọng gì gì đó, chung quy vẫn phải thử qua mới biết có thể thực hiện hay không..."
Triển Dực Phi mạnh mẽ đem người trước mặt ấn lên trên cửa, dùng sức mà hôn xuống, không có thử, không có thật cẩn thận, chỉ có bá đạo mà đòi lấy. Anh lấy tay bảo vệ gáy của Lâm Ngọc Đồng trong khi vẫn gắt gao giữ lấy Lâm Ngọc Đồng kẹp giữa mình và cánh cửa, giống như nếu như không làm như vậy thì chỉ một giây sau Lâm Ngọc Đồng sẽ biến mất.
Lâm Ngọc Đồng hé miệng ra mặc cho Triển Dực Phi càn quét trong miệng mình, tay cậu mau chóng hướng đến đai lưng của Triển Dực Phi, mà Triển Dực Phi cũng cực kì gấp gáp đưa tay vào bên trong quần áo cậu mà vuốt ve. Lâm Ngọc Đồng cảm giác tim mình đập đặc biệt nhanh, sự khát vọng kìm nén tỏa ra từ trên người Triển Dực Phi giống như một chiếc chìa khóa, mở ra nội tâm trói buộc cùng chờ mong của cậu, hoàn toàn là đem cậu đốt cháy.
Triển Dực Phi rốt cuộc cũng buông tha cho đôi môi của Lâm Ngọc Đồng, anh bắt đầu di chuyển xuống phía dưới mà hôn mút, đối với anh cơ thể của Lâm Ngọc Đồng giống như kho tàng chưa được khám phá, đầy rẫy những ẩn số, làm cho anh mê muội, cũng làm cho anh yêu thích không muốn buông tay.
Ngoại trừ quần lót thì Lâm Ngọc Đồng đều đã cởi bỏ quần áo bên ngoài của Triển Dực Phi, chậm rãi dẫn anh hướng đến phòng tắm.
Triển Dực Phi hiểu được dụng ý của cậu, phối hợp di chuyển về phía phòng tắm, đến khi đi vào đó trên người cả hai chỉ còn lại quần lót.
Lâm Ngọc Đồng mang theo một một ánh mắt thấp thóp dừng ở phía tiểu huynh đệ đã kiêu ngạo ngẩng cao đầu của Triển Dực Phi, sau đó lại nhẹ nhàng kéo mặt anh một phen, mang theo sự hứng thú khiêu khích và mê hoặc, cười hỏi: "Nó luôn có tinh thần như vậy sao?"
Triển Dực Phi đã sớm bị cương đến không tưởng tượng được, bị Lâm Ngọc Đồng chạm vào một chút, nơi đó lại nhẹ nhàng giật giật, giống như cũng đang sốt ruột. Anh ôm lấy Lâm Ngọc Đồng, bàn tay to lớn mà ấm áp vuốt ve qua lại trên người Lâm Ngọc Đồng, cuối cùng không nặng không nhẹ mà vuốt ve ở bên mông, thấp giọng nói bên tai Lâm Ngọc Đồng: "Để anh đi lấy dầu bôi trơn."
Lâm Ngọc Đồng gật đầu, cởi quần lót sau đó ngâm mình dưới vòi hoa sen trong chốc lát.
Triển Dực Phi rất nhanh đã quay lại, mở cửa liền thấy được phía sau lưng Lâm Ngọc Đồng cùng với... Bọt nước chảy xuống bờ mông vểnh vô cùng gợi cảm, còn có đôi chân dài thẳng tắp.
Lâm Ngọc Đồng lúc này quay lại nhìn anh cười, trực tiếp câu mất hồn của Triển Dực Phi đi một nửa!
Triển Dực Phi hận không thể đem người này đặt lên trên bồn rửa tay mà hung hăng chà đạp một phen, nhưng thứ trong tay vẫn còn giúp anh giữ lại một tia lý trí. Vì thế anh đi tới, ôm lấy phía sau của Lâm Ngọc Đồng, dùng thân thể của chính mình cọ xát lên mông của Lâm Ngọc Đồng.
Hô hấp của Lâm Ngọc Đồng trong nháy mắt cũng trở nên nặng nề, cậu quay đầu lại vỗ về khuôn mặt Triển Dực Phi, ngẩng cổ lên tùy ý lưu lại dấu vết trên mặt Triển Dực Phi.
Tay trái Triển Dực Phi vuốt ve hai điểm trước ngực Lâm Ngọc Đồng, tay phải nhẹ nhàng chăm sóc những nếp uốn huyệt sau của Lâm Ngọc Đồng, cảm giác được hơi thở của Lâm Ngọc Đồng càng ngày càng nóng bỏng, anh đổ một chút dầu bôi trơn ra tay, chậm rãi thử thâm nhập vào cơ thể Lâm Ngọc Đồng.
Không bao lâu sau, trong phòng tắm liền truyền ra từng tiếng thở dốc đầy thỏa mãn, từng tiếng thở dốc theo sát nhau, từng đợt vừa giống như là thống khổ vừa giống như là sung sướng mà rên rỉ...
&&&
Ước chừng nửa giờ sau, Triển Dực Phi mới ôm Lâm Ngọc Đồng đi ra ngoài, khi đó Lâm Ngọc Đồng ngay cả mi mắt cũng lười mở ra. Cậu cảm nhận được đại khái là đêm nay có thể phải ngủ ở trên giường.
Triển Dực Phi trước tiên đặt cậu xuống, không quá xác định hỏi: "Thật sự là em muốn ngủ ở trên giường sao?"
Lâm Ngọc Đồng khàn giọng nói: "Ừm, dù sao em cũng không có sức lực mà ngã xuống giường."
Triển Dực Phi tuyệt đối là một người đàn ông trẻ hệt như máy báy chiến đấu vậy, từ lúc bắt đầu tiến vào cơ thể cậu thì cư nhiên có thể cương nhiều giờ mà không hề nhuyễn chút nào. Người ta là phát tiết một lần sau đó nghỉ ngơi trong chốc lát mới có thể tiếp tục làm, Triển Dực Phi là phát tiết xong liền tiếp tục đâm mà vẫn cương cứng, nếu không phải vì cậu không thể chịu nổi, khẳng định là vẫn có thể tiếp tục.
Đậu má, đây thực sự không phải là người bình thường mà! Bọn họ về đến nhà là khoản :, mà bây giờ đã gần : rồi!!!
Triển Dực Phi hoàn toàn không biết là Lâm Ngọc Đồng đã phục mình một cách triệt để, anh kéo Lâm Ngọc Đồng vào lòng mà hôn, chỉ cảm thấy từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như bây giờ. Anh vỗ về phía sau lưng Lâm Ngọc Đồng, mang theo vui sướng nói: "Tiểu Đồng, rốt cuộc em cũng là của anh, toàn bộ đều thuộc về anh."
Lâm Ngọc Đồng "Vâng" một tiếng, tựa hồ như lập tực sẽ ngủ.
Triển Dực Phi thì tràn đầy sức sống, nương theo ngọn đèn mờ nhạt ở trong phòng mà ngắm nhìn Lâm Ngọc Đồng, nhịn không được mà cẩn thận phác họa lại đường nét trên khuôn mặt Lâm Ngọc Đồng.
Lâm Ngọc Đồng có chút ngứa, nhưng thật sự không có sức lực nào để gãi nữa, mơ mơ màng màng nói một tiếng: "Ngứa~"
Triển Dực Phi nhẹ nhàng giúp cậu gãi, sau đó lại hôn xuống mặt một cái!
Lâm Ngọc Đồng: "........."
(TBC)
Mì Trường Thọ
Bánh mừng thọ – Nhìn yêu cực ý TTvTT
Áo khoác dài dáng lửng của nam
Lẩu băng chuyền