Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân

chương 79: đi đâu?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thôi đăng nốt chương lên đây rồi còn chương cuối hoàn chính truyện bao giờ đăng thì tôi chưa biết... Dạo này quá bận rồi, bận đến nỗi mệt không dậy nổi...

Thế là vẫn còn nợ bộ này chương lận, còn có Mang Thai Ngoài Ý Muốn và Xa Gần Gang Tấc nha... Cứ biết thế đã...

Editor: Min

Chương : Đi đâu?

Lúc trước Lâm Ngọc Đồng nói khi nào Triển Dực Phi sắp tan tầm thì gọi điện thoại cho mình, nhưng thực tế thì đến tận khi cậu đứng trước cửa văn phòng rồi vẫn không hề nhận được cuộc gọi nào từ anh, bởi vì trong suốt khoảng thời gian này Triển Dực Phi đều cực kì bận rộn.

"Mọi người không thấy Triển tổng ra ngoài đúng không?" Lâm Ngọc Đồng đứng trước bàn của thư kí Trần hỏi.

Thư kí Trần cười đáp: "Không có, anh ấy vừa mới quay lại văn phòng thôi."

Lâm Ngọc Đồng tặng cho thư kí Trần ít mơ khô rồi đi vào tìm Triển Dực Phi. Triển Dực Phi không hề biết cậu đã tới, còn không biết là đang vùi đầu suy nghĩ cái gì, thẳng đến tận lúc Lâm Ngọc Đồng đặt hộp bánh ngọt mà cậu đã làm lên bàn, "Tiên sinh, xin hãy trả tiền giao hàng."

Triển Dực Phi sửng sốt, lát sau liền cười buông văn kiện xuống, nghiêm trang nói: "Trong túi lại không có tiền mất rồi, có thể dùng thân thể để gán nợ được không?"

Lâm Ngọc Đồng không nghĩ tới anh vậy mà lại có thể chơi xấu thế này, lập tức cầm bánh lên, "Không chấp nhận trao đổi bằng mỹ sắc."

Triển Dực Phi mở ngăn kéo lấy ra một tấm séc rồi đẩy qua, "Vậy em tự điền đi."

Lâm Ngọc Đồng: "........."

Lâm Ngọc Đồng cầm tờ séc ấy, cậu gấp nó lại rồi một lần nữa ném vào ngăn kéo, sau đó hỏi Triển Dực Phi, "Vừa rồi anh đang nghĩ gì vậy?"

Ngay cả cậu đi vào mà cũng không hay biết, nói chung đó chắc là một việc rất quan trọng.

Triển Dực Phi một tay lấy bánh, một tay kéo Lâm Ngọc Đồng ngồi xuống ghế sofa, vừa ăn vừa nói: "Triển Hoành Đồ bị cưỡng ép bắt cai nghiện sau đó thì mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng. Ngày hôm qua bên kia gọi điện tới cho anh, bảo là anh phải chuẩn bị tâm lý. Anh dự định là sau khi ông ta qua đời, anh sẽ dùng toàn bộ tài sản để làm từ thiện."

"Cũng tốt, nhưng Uông Băng Yến có thể đồng ý sao?"

Từ sau khi Triển Hoành Đồ bị người của Triển Dực Phi đưa ra nước ngoài, Uông Băng Yến đã tìm kiếm lão ta rất lâu, còn báo cả cảnh sát. Cảnh sát cũng đã liên hệ qua với Triển Dực Phi. Tuy rằng không biết Triển Dực Phi đã nói thế nào, nhưng thật ra cảnh sát bên kia không hề tìm kiếm, nhưng Uông Băng Yến chắc sẽ không vì thế mà dừng tay?

Triển Dực Phi cắt một miếng bánh nhỏ đút cho Lâm Ngọc Đồng: "Vốn dĩ những cổ phần này là tài sản của Triển Hoành Đồ trước khi kết hôn với Uông Băng Yến, hàng năm Uông Băng Yến chỉ được chia lợi nhuận thôi, nhưng chủ sở hữu của cổ phần không hề chuyển giao, bằng không lúc trước bà ta đã chẳng vội vã muốn chuyển % cổ phần kia sang danh nghĩa của mình. Hiện tại bà ta không dừng tay thì có thể làm gì chứ? Sau khi Triển Hoành Đồ rời đi thì nhiều nhất đã để lại cho bà ta hai căn hộ, anh không can thiệp vào là đã tốt bụng lắm rồi."

"Thế vừa rồi anh đang nghĩ chuyện gì?"

"Lúc Triển Hoành Đồ vẫn còn minh mẫn thì từng nói, cho dù có phải vứt tiền đi chăng nữa thì cũng sẽ không chia cho anh một đồng." Triển Dực Phi tự giễu mà cười, "Cho nên phải nói rằng kì thật là anh đã tự "đoạt lấy". Em nói xem không phải anh có chút thiếu đạo đức sao? Con chẳng ra con, cha cũng chẳng giống cha, thật sự không hiểu cái loại quan hệ cha con nhưng chẳng bằng người xa lạ này rốt cuộc vì sao lại hình thành được nữa?"

Lâm Ngọc Đồng rất ít khi nhìn thấy Triển Dực Phi có loại cảm xúc tiêu cực như thế này, cậu nghe vậy thì cầm lấy tay anh, "Cho dù sai thì cũng là lỗi của ông ta, anh đừng cảm thấy bản thân mình làm những điều không đúng. Xuất thân của anh anh không thể chọn lựa, cha của mình ra sao anh cũng chẳng thể chọn lựa. Nhưng anh đã là một người con vô cùng xuất sắc, chẳng qua ông ta không biết quý trọng mà thôi, không tin anh ra ngoài mà hỏi xem, có biết bao nhiêu người ao ước có được một đứa con như anh?"

Nào có mấy người lại giống như Triển Hoành Đồ, hận chính con trai ruột của mình đến độ muốn xóa bỏ luôn cả sinh mệnh của nó?

Triển Dực Phi suy nghĩ một chút, cười nói: "May mắn là vợ của anh lại chính là lựa chọn của anh."

Lâm Ngọc Đồng lộ ra vẻ mặt "Chuyện ấy nên phải như thế", "Được rồi, anh mau ăn đi rồi còn tiếp tục công việc, em đi lướt xem tin tức một chút."

Chuyện về Trầm Quân và mỹ nhân bí ẩn kia dường như càng ngày càng trở nên náo nhiệt, cậu định vừa ăn quả phỉ vừa xem tiếp xem mọi chuyện đang diễn biến thế nào rồi.

Mở ra một trang web, Lâm Ngọc Đồng ấn tìm hai chữ "Trầm Quân", quả nhiên, một đống tin tức hiện lên, % đều là ảnh của Trầm Quân và mỹ nhân bí ẩn kia gặp riêng nhau. Có người biết được lờ mờ chút nội tình liền nói: Nha nha nha, chuyện này đúng là náo nhiệt thật nha, nếu đây không phải chiêu trò pr, vậy thì có người là đang muốn tự rước lấy phiền phức rồi.

Cư dân mạng A: Nghe nói Trầm Quân có được như ngày hôm nay là đều dựa vào bạn gái của hắn, chuyện này nếu như để bạn gái hắn biết vậy không phải là hắn gặp phiền thức rồi sao?

Cư dân mạng B: Có khi nào mỹ nhân bí ẩn ấy chính là bạn gái hắn không?

Cư dân mạng C: Chờ sau khi bộ [Lần thứ hai ngẫu nhiên hội ngộ] được quảng bá xong thì sẽ thấy rõ được thực lực chân chính thôi.

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy ở trên mạng vẫn có những người rất hiểu biết. Hiện tại cho dù chuyện Trầm Quân "ngoại tình" có ồn ào cỡ nào đi chăng nữa, bên Tinh Hoàn cũng không thể lập tức phong sát gã, dù sao thì vì số tiền đã đầu tư vào cho gã trước đó thì giờ họ cũng muốn thu hồi được phí tổn, nhưng chờ đến khi bộ phim [Lần thứ hai ngẫu nhiên hội ngộ] kết thúc thì cũng khó mà nói được.

Chiêu "kế ly gián" này của Triển Dực Phi vừa được sử dụng liền đạt hiệu quả rất tốt.

Lâm Ngọc Đồng bóc một quả Phỉ mang tới chỗ Triển Dực Phi, sau đó lại ngồi trở về ghế sofa cuộn người lại tiếp tục đọc tin tức.

Triển Dực Phi thấy cậu chăm chú như vậy, liền hỏi: "Em đang đọc gì vậy? Còn cười đến độ thành tiểu xấu xa như thế."

Lâm Ngọc Đồng giống như con sóc đang lột vỏ quả Phỉ, nghe vậy thì đáp: "Em đọc tin bát quái về Trầm Quân và mỹ nhân bí ẩn. Hoàng Lệ Á này đúng là lợi hại thật, em đoán lúc này khẳng định Trầm Quân đang muốn ôm đùi cô ấy, mà Tiếu Vi thì tức đến phát điên rồi."

Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng khi nói đến mấy người này thì giọng điệu hoàn toàn như đang nói về người qua đường Giáp nào đó, liền vui vẻ mà trả lời cậu, "Hoàng Lệ Á cũng sẽ nhanh chóng rời bỏ thôi, đến lúc đó Trầm Quân có muốn tìm cũng không tìm ra được, mà Tiếu Vi cũng sẽ không để hắn sống yên ổn đâu. Còn về phần Tiểu Lan ở bên kia, Tần Hoài đã nhanh chóng sang đó rồi, hơn nữa cho dù Tần Hoài có không ở đấy thì hai đứa hiện tại đã như keo sơn rồi, chẳng có ai có thể chen chân vào giữa được đâu."

Lâm Ngọc Đồng nghĩ thầm vậy cũng đúng, cậu tắt mấy tin tức giải trí rồi đăng nhập vào tài khoản tác giả của mình trả lời vài bình luận, tiếp đó thì kể cho Triển Dực Phi nghe chuyện của Hoa Ngọc Bách và Hướng Thừa Thiên. Chủ yếu vẫn là chuyện nhà cửa.

Triển Dực Phi nghe vậy thì cười đáp: "Chuyện này thì có gì mà cần phải hỏi? Họ ưng chỗ nào rồi, em cứ đi nói với người phụ trách, mấy người đó có thể không nghe theo lời của em sao? Cả cái tập đoàn Triển Dương này ai mà không biết anh đã mau chóng đội em ở trên đầu rồi chứ."

Lâm Ngọc Đồng chân chó đi bóp vai cho Triển Dực Phi, bóp xong thì ôm anh từ phía sau, "Còn không phải đều là vì anh làm cho em sao? Nhưng mà cảm giác này thật sự rất rất tốt." Lâm Ngọc Đồng vui sướng hôn "chụt" một cái vào bên sườn mặt Triển Dực Phi, "Em đi tìm Trình ca hỏi một chút về kết cấu nhà ở, anh cứ làm việc đi nha."

Triển Dực Phi bóc một quả Phỉ ăn, cười lắc đầu.

Sau khi ra khỏi văn phòng Lâm Ngọc Đồng cũng không trông thấy Trình Thích, nhưng ở đây không ai là không biết cậu, cho nên dù có đi đâu thì cậu cũng không bị ngăn cản. Lâm Ngọc Đồng nghĩ trong chốc lát rồi liền vòng sang phòng sale, xem tình hình buôn bán nhà đất sau khi bắt đầu phiên giao dịch.

Vì hiệu suất, bộ phận sale mỗi ngành trong năm đều rất bận rộn. Nhưng có bận đến đâu, những người này cũng không thể chậm trễ. Trưởng phòng sale Lý Hà Thạc biết mục đích Lâm Ngọc Đồng tới, liền đưa cậu đi xem mô hình các bất động sản đang được rao bán, sau đó lại dùng ứng dụng Powerpoint để so sánh các loại nhà và các kết cấu đang được bán chạy cho Lâm Ngọc Đồng tham khảo.

Cảm thấy cái nào không tồi Lâm Ngọc Đồng đều chụp ảnh lại, thuận tiện nhờ Hà Thạc lấy giúp mình một vài ảnh quảng cáo, sau đó mới rời khỏi phòng sale.

Lúc này Triển Dực Phi cũng giải quyết xong mọi việc, nhưng khi hai người từ công ty đi ra lại cũng không quá gấp gáp trở về nhà, mà đi lòng vòng qua mấy cửa hàng. Lâm Ngọc Đồng chọn cho ba mẹ mỗi người một cái áo khoác, cũng chọn cho Triển Dực Phi một cái áo khoác thật soái. Triển Dực Phi trực tiếp mặc chiếc áo khoác đó vào, hỏi Lâm Ngọc Đồng: "Em thì sao?"

Lâm Ngọc Đồng nói với nhân viên bán hàng: "Lấy cho tôi cái nhỏ hơn hai số, tôi muốn loại áo giống với vị tiên sinh này."

Triển Dực Phi đi thanh toán, rồi cùng Lâm Ngọc Đồng tới Lâm gia. Trên đường đi Triển Dực Phi nhận được một cuộc gọi, là do Hoàng Á Lệ gọi tới, đại khái là công việc đã hoàn thành, cô cũng chuẩn bị rút, nhắc anh nhớ phải chuyển tiền tới cho cô là được. Triển Dực Phi cũng không nhiều lời, cả cuộc gọi chỉ đáp lại hai lần "Ừ" và một lần "Được".

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy cuộc gọi này thật rất thần bí, nhưng cậu cũng không hỏi nhiều. Mà lúc này Hoàng Á Lệ đang chuẩn bị các loại đồ, dự định vượt đường xá xa xôi trở về nước.

Trầm Quân không hề biết quyết định của cô, nhưng đột nhiên không hiểu sao lại có cảm giác bất an. Từ sau khi Tiếu Vi biết được chuyện gã cùng Hoàng Á Lệ ở cùng một chỗ, gã lại có một loại cảm giác khó nói nên lời, nhưng lại chưa từng có cảm giác giống như lúc này, quả thực giống như ngồi trên chông. Gã biết dựa vào tính tình của Tiếu Vi, chuyện này khẳng định sẽ không thể yên được, nhưng gã cũng đã không còn muốn dây dưa thêm với Tiếu Vi nữa cho nên gã chỉ có thể kiên trì ôm chặt đùi của Hoàng Á Lệ.

Cũng may là tuy rằng Hoàng Á Lệ không nói rõ lai lịch của mình cho gã biết, nhưng ít nhất cũng không so đo với gã như Tiếu Vi, hơn nữa ra tay còn có phần chịu chi hơn, trong thời gian này còn dẫn gã đi làm quen với không ít những đại nhân vật trong giới giải trí, tỉ như tổng giám đốc của công ty giải trí Sở Phong – Sở Thiên Dật.

Trầm Quân cảm thấy cho dù bây giờ có ruồng bỏ Tiếu Vi, gã vẫn có thể thăng tiến như diều gặp gió.

Nhưng sự thật thì sao?

Khi gã dùng phong thái cao cao tại thượng trước nay chưa từng có mà bước vào cửa lớn của công ty giải trí Tinh Hoàn, lại được báo cho biết rằng hợp đồng quảng cáo lúc đầu đã đàm phàn xong xuôi giờ nói không cần đến gã nữa, mà nam diễn viên chính của một bộ phim thần tượng sẽ khởi quay vào tháng này cũng chẳng còn là gã.

Tiếu Vi trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng, nói: "Hợp đồng của anh kí với Tinh Hoàn còn tận bốn năm nữa mới hết hạn. Trong bốn năm này công ty sẽ không tiếp tục cung cấp tài nguyên gì cho anh nữa, nhưng nếu như trong khoảng thời gian này anh có bất cứ một hoạt động nào thì phần lợi nhuận cứ dựa theo đúng hợp đồng nộp lên cho công ty %. Nếu anh muốn giải trừ hợp đồng thì cũng có thể được thôi, chỉ cần giao ra vạn. Tôi nghĩ điều này đối với vị mỹ nhân bí ẩn kia mà nói thì hẳn là không thành vấn đề đúng không?"

Trầm Quân cảm thấy đây là vấn đề, điều này làm sao mà có thể không phải là vấn đề được? Cái vị mỹ nhân bí ấn kia dù có đối tốt với gã thì có thể lập tức xuất ra vạn cho gã được sao?! Não người ta cũng không phải là bị thủng, đây cứ như là một câu chuyện cười vậy, càng đừng nói rằng bọn họ mới quen biết chưa được bao lâu!

"Tiếu Vi, từ lúc tôi gia nhập Tinh Hoàn tới nay, mọi thu nhập của tôi đều là do cô khống chế, bây giờ cô lại còn muốn vạn từ tôi? Cô có biết xấu hổ không vậy hả?! Cô muốn vạn, vậy ít nhất cô đem toàn bộ tiền của tôi đã rồi tính sau."

"Vì sao tôi phải đưa tiền cho anh? Chúng ta tổ chức đám cưới rồi sao? Chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi chắc? Tôi với anh hiện tại ngay cả là bạn bè cũng chẳng phải, anh dựa vào cái gì mà đòi tiền tôi? Trầm Quân anh thực sự còn chưa thấy rõ ràng sao. Lúc tôi nói muốn kết hôn với anh thì anh không chịu, bây giờ lại còn muốn phân chia tài sản của tôi? Không phải anh vẫn muốn biết rốt cuộc là tôi có bao nhiêu tiền sao?" Tiếu Vi lấy ra một vài văn kiện, "Anh có thể nhìn xem rốt cuộc là tôi có bao nhiêu. Vốn dĩ nếu anh hòa hảo ở bên tôi thì anh đã có một nửa trong số này, thế nhưng hiện tại, thật ngại quá, tôi với anh một xu quan hệ cũng không có."

"Em, em tại sao có nhiều tài sản như vậy?!" Trầm Quân cực kì hoảng hốt, gã không nghĩ Tiếu Vi tuổi còn trẻ như vậy mà lại sở hữu số tiền lên đến vài triệu còn có cả giấy tờ bất động sản!

"Hối hận phải không? Muộn rồi!" Tiếu Vi thu hết lại những văn kiện đó, dùng một loại ánh mắt như đang nói "Thật may mà tôi chưa kết hôn với anh" để nhìn Trầm Quân.

"Tiếu Vi....." Trầm Quân quả thực có chút hối hận, thế nhưng Tiếu Vi một cái liếc mắt cũng không dành cho gã, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Trầm Quân của bây giờ, cho dù ả phải đứng gần gã một chút thôi cũng cảm thấy ghê tởm không chịu được. Không phải thích mỹ nhân bí ẩn sao? Vậy để cho gã đi tìm mỹ nhân bí ẩn đó là được.

Không cần ai nói, Trầm Quân cũng hiển nhiên đi tìm Hoàng Á Lệ, nhưng bình thường mỗi lần gã gọi điện Hoàng Á Lệ sẽ bắt máy rất nhanh, lần này lại trưc tiếp biến thành "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Trầm Quân chưa từ bỏ ý định cố gắng gọi lại thêm mấy lần, nhưng kết quả đều giống nhau. Gã rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện, có thể là gã đã bị lừa. Nhưng là ai đã lừa gã? Ai là người sau khi lừa gã thì có thể có được lợi ích lớn nhất?! Nghĩ tới nghĩ lui, Trầm Quân cảm thấy chỉ có Tiếu Vi thôi. Người khác không có lý do nào để làm như vậy cả, chỉ có một mình Tiếu Vi, sau khi chứng minh được rằng gã "ngoại tình" thì ả có thể danh chính ngôn thuận mà vứt bỏ gã. Đúng rồi, cũng có thể chính là Lâm Ngọc Đồng, bởi vì lúc trước gã đã đánh chủ ý lên Lâm Ngọc Lan.

Thế nhưng việc này gã không nói với bất kì một kẻ nào, làm sao Lâm Ngọc Đồng lại có thể biết được tin này sau đó chuẩn bị đối phó?!

Trầm Quân hoảng sợ, gã chỉ mới bắt đầu khiến cho khán giả quen mặt, nếu thời gian dài mà không có tác phẩm mới, khẳng định sẽ bị quên lãng rất nhanh.

Gã nhanh chóng lấy ra những tấm danh thiếp của các đại nhân vật mà Hoàng Á Lệ giới thiệu, nhưng liên hệ với đám người đó lại đều giống như khi liên hệ với Hoàng Á Lệ, không có một cuộc gọi nào được thông.

Trầm Quân không còn cách nào khác, cuối cùng vẫn là đi tìm Tiếu Vi, thế nhưng Tiếu Vi đã chẳng còn một chút hứng thú gì với gã nữa. Trầm Quân vừa vào đã quỳ xuống dưới chân Tiếu Vi, giải thích với ả rằng hết thảy là đều có người cố ý an bài, thậm chí còn nói với Tiếu Vi rằng rất có thể đó là do Lâm Ngọc Đồng tìm người làm.

"Không phải em nói ở đời trước vì cậu ta không muốn chúng ta ở bên nhau cho nên đã muốn hại chết chúng ta hay sao? Vậy đời này không phải cậu ta chính là đang muốn trả thù bọn mình à, cho nên Tiếu Vi, em có muốn trách thì hãy trách cậu ta chứ không phải trách anh!"

"Trách cậu ta? Trách cậu ta vì đã cho tôi thấy được bộ mặt thật của anh à?" Tiếu Vi hung hăng đứng thẳng dậy tránh khỏi bàn tay của Trầm Quân, "Anh nghĩ rằng tôi không hận cậu ta chắc? Thế nhưng hận thì có thể làm gì? Anh có biết nếu ai dám động vào cậu ta dù chỉ là một ngón tay thôi thì sẽ có hậu quả như thế nào không hả?" Khi vừa mới sống lại, ả đâu phải chỉ một lần muốn giết chết Lâm Ngọc Đồng, thế nhưng cậu lại được Triển Dực Phi bảo hộ ở dưới cánh của mình. Ả sống còn chưa đủ đâu, làm sao có thể lại tự đào mồ cho mình được?

"Tiểu Vi, chúng ta càng nên phải ở bên nhau, không phải chúng ta chia tay thì đúng ý của cậu ta quá rồi? Em yên tâm, anh nhất định sẽ đối tốt với em gấp bội....."

"Anh đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa, chúng ta có ở bên cạnh nhau hay không, cậu ta căn bản là chẳng hề quan tâm." Lần trước khi nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng cười vui vẻ bên cạnh Triển Dực Phi thì ả đã hiểu, chuyện một đời trước là một cái đinh đã ghim trong lòng ả, thế nhưng đối với Lâm Ngọc Đồng thì chuyện ấy chỉ là một đoạn lịch sử đen tối không muốn nhắc lại.

"Về sau anh không cần phải liên lạc với tôi, tôi tính sẽ đi ra nước ngoài định cư, không về đây nữa."

"Không thể được!" Trên khuôn mặt Trầm Quân thoáng chốc đã phủ đầy vẻ điên cuồng do sự lo âu tăng đột biến mà ra. Gã đại khái hiểu được rằng, nếu giờ phút này Tiếu Vi ruồng bỏ gã vậy thì hết thảy những cố gắng trước đây đều sẽ trở nên uổng phí. Gã ôm lấy cánh tay của Tiếu Vi, "Em không thể đi! Em đi rồi anh phải làm sao bây giờ?!"

"Anh buông ra! Anh đi mà làm những gì anh thích ấy!" Tiếu Vi dứt lời liền xoay người định rời đi, không ngờ lại bị Trầm Quân hung hăng ôm lại quẳng lên trên sofa rồi gã đè cả người lên. Rốt cuộc Trầm Quân cũng nhớ đến những nhược điểm của Tiếu Vi mà gã còn nắm trong tay – đó là những video ghi lại cảnh gã và Tiếu Vi ân ái trên giường!

"Tiểu Vi, em đừng ép anh, chúng ta chỉ cần vẫn giống như trước là được, anh sẽ đối tốt với em, em cũng không được ruồng rẫy anh, chúng ta coi như chưa từng phát sinh bất kì chuyện gì cả có được không?" Trầm Quân nói xong lại bắt gặp khuôn mặt đang cực kì bài xích của Tiếu Vi, gã nhất thời liền trở nên cực kì hung tợn, "Nếu cô thực sự nghĩ mình sẽ cứ đi như vậy, thì là ai trong hai chúng ta cũng đừng nghĩ sẽ được sống yên ổn!"

"Anh, anh là đồ vô liêm sỉ!" Tiếu Vi nhiều lần giãy dụa nhưng cũng không thoát ra khỏi gông cùm của Trầm Quân được, ả còn bị Trầm Quân đè xuống đến thiếu chút nữa là không thở nổi. Ả sợ tới độ tay bắt đầu lần tìm lại sờ đến ngay ấm trà đang để trên mặt bàn, không cần suy nghĩ ả liến túm lấy rồi đập lên đầu Trầm Quân. "Bốp" một tiếng, căn phòng nhất thời rơi vào tĩnh lặng.

Hướng gió của tin tức giải trí ở trên mạng bị biến đổi, biến thành Trầm Quân không cẩn thận bị ngã cầu thang phải nhập viện.

Lâm Ngọc Đồng vừa bóc Hạch Đào vừa xem Trầm Quân và Tiếu Vi ép bức nhau, nhưng giữa chừng hướng đi lại thay đổi khiến cậu có chút mơ hồ.

Có khi nào là Tiếu Vi động thủ?

Lâm Ngọc Đồng bắt chéo hai chân, cùng với Cao Văn Lượng và Sở Thiên Dật vừa ăn vừa bát quái, "Tôi thực sự không nhìn ra được đấy, vốn nghĩ Tiếu Vi cùng lắm sẽ làm bạo hành lạnh (), nhưng thế này thì không những là bạo hành lạnh đâu, xem ra thực sự cô ta đã phát hỏa rồi."

() Bạo hành lạnh: Bạo hành lạnh là một hình thức bạo hành không dùng hành động mà gây tổn thương tâm lý cho đối phương bằng các cách như thờ ơ, mắng chửi, khinh miệt.

Sở Thiên Dật cũng được nghỉ ngày Quốc Khánh, liền đi tới đây cọ náo nhiệt, anh chàng là người nắm quyền của một công ty giải trí, số tin tức biết được so với bọn Lâm Ngọc Đồng tất nhiên là nhiều hơn gấp bội, sau khi nghe cậu nói vậy thì đáp: "Anh nghe nói mấy ngày nay Tiếu Vi tìm người tới trông coi Trầm Quân, không cho bất kì một ai tiếp cận hắn, nhưng chẳng có ai là không biết nguyên nhân. Bên ngoài nói là Trầm Quân do ngã cầu thang, nhưng chính người trong Tinh Hoàn đã để lộ, nói rằng ngày đó Trầm Quân được khiêng từ trong văn phòng của một vị cấp cao nào đó ra, căn bản là không phải ngã cầu thang gì hết. Người được anh sắp xếp vào từ trước đã hỏi được và báo lại là Trầm Quân tỉnh rồi, nhưng Tiếu Vi lại không cho Trầm Quân gặp mẹ, khiến bà già ấy gấp đến độ muốn kiện Tiếu Vi, náo nhiệt vô cùng."

Lâm Ngọc Đồng nhớ lại thái độ của Vu Diễm Thu đời trước đã đối đãi với mình, bỗng nhiên lại cảm thấy vui vẻ. Người mẹ này của Trầm Quân, ở một đời trước cậu chính là hết lòng quan tâm săn sóc, kết quả đến phút cuối cùng bà ta lại đối xử với cậu như vậy. Đời này chịu chút đau khổ thế cũng đáng.

Không thể không nói, nội tâm của cả Trầm Quân và Vu Diễm Thu đều giống nhau như đúc, khi thấy có giá trị thì muốn dính lấy, thế nhưng chỉ cần một chút không tốt liền hận không thể nghĩ ra mọi biện pháp để tránh xa. Rõ ràng là trong thâm tâm đã xấu xa đến chẳng còn thể nào xấu hơn, thế nhưng lúc nào cũng cầu vinh quang lợi ích, đúng là say đến lú rồi.

Lúc này Triển Dực Phi và Hạng Quân đi tới, Triển Dực Phi nói: "Được rồi, đừng nói chuyện nữa, đi thôi."

Cao Văn Lượng và Sở Thiên Dật nghe thấy vậy thì đều đứng dậy, chỉ có Lâm Ngọc Đồng là đang không hiểu có chuyện gì xảy ra, "Phải đi ra ngoài sao? Chúng ta đi đâu vậy?"

Triển Dực Phi đáp: "Tới nơi rồi em sẽ biết thôi, đi nào."

Lâm Ngọc Đồng mang theo tò mò mà rời đi, sau khi lên xe rồi chiếc xe liền được lái ra khỏi nhà chính. Lâm Ngọc Đồng ngồi trong xe để ý một lúc liền phát hiện dường như là đang tới sân bay, cậu hỏi Triển Dực Phi: "Anh muốn tới sân bay đón ai à?"

Chắc là sẽ không đi đâu đâu mà phải không? Bọn họ chẳng mang theo cái gì cả....

Triển Dực Phi cười đáp: "Không nói cho em biết."

Lâm Ngọc Đồng tự mình suy xét nửa ngày, vẫn không nghĩ ra được lý do đến đây. Thẳng cho tới khi đến sân bay, cậu và Triển Dực Phi ra tới tận đường bay, nhìn một chiếc máy bay tư nhân bên trên được in ZYF&LYT, ở đuôi máy bay là hình một đôi cánh đang bao bọc lấy cánh rừng nhỏ xanh biếc.

Triển Dực Phi nói: "Đáng lẽ là phải đợi đến ngày mùng mới đưa em tới xem, nhưng tới ngày mùng anh lại phải đi làm rồi, không có thời gian đi ra ngoài chơi với em cho nên thừa dịp được nghỉ ngơi liền đi chơi, trước tiên là chúc mừng chúng ta tròn một năm chính thức trở thành phu phu."

Lâm Ngọc Đồng đáp: "Nhưng mà em chưa mang gì theo cả."

Cao Văn Lượng bật cười, "Cậu cho rằng tôi với Sở Thiên Dật lôi kéo cậu tán gẫu cả nửa ngày như thế là để làm gì?"

Thì ra là muốn lén lút thu thập hành lý giúp cậu?!

Lâm Ngọc Đồng hỏi: "Đi đâu vậy anh?"

Triển Dực Phi: "Đi đến nơi nào có thể khiến em hạnh phúc."

Lâm Ngọc Đồng một bên thì cảm động một bên lại trợn tròn mắt, "Nhưng mà anh dẫn em tới nơi có thể khiến em hạnh phúc, còn quà em mua tặng anh em vẫn để ở nhà đó!"

Triển Dực Phi: "......."

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio