Từ giờ tôi sẽ cố gắng mỗi lần ra chương để đẩy nhạn tiến độ nhé, bù lại các cô không được đọc chùa đâu ấyyyyy >
____________
Trong phòng rất là an tĩnh cho nên Dương Giác cũng nghe được âm thanh truyền từ trong di động của Lạc Tu, đó là thanh âm của Bạch Trạch Diên.
Dương Giác chậm rãi rũ xuống mí mắt.
Lạc Tu cũng rũ xuống mí mắt, sau đó đứng lên đi tới cạnh cửa sổ. Thanh âm của Lạc Tu nói với người trong điện thoại rất ôn nhu, nhưng là sắc mặt có chút lãnh đạm, đặc biệt là ánh mặt có mười phần rét lạnh.
Nhưng mà thực đáng tiếc, Dương Giác nhìn không thấy mặt của Lạc Tu cho nên cậu chỉ nghe thấy âm thanh ôn nhu của anh. Trái tim có chút co rút, mí mắt cậu run rẩy, nở một nụ cười tự giễu.
Không phải sớm đã thành thói quen sao? Đây là đang làm cái gì?
Lạc Tu cùng Bạch Trạch Diên nói chuyện mất năm phút đồng hồ, sau một câu:
"Bảo bối, em không cần chờ anh, đi ngủ sớm một chút, anh ở nhà ngốc mấy ngày thôi. Nhưng mà em cũng phải nghe rõ, hai ngày nữa gặp lại em không được thiếu một lạng thịt nào đâu đấy"
Đối với Lạc Tu, lời âu yếm có thể há mồm là có thể nói được, chẳng qua bản chất lúc trước và hiện tại khác nhau. Trước kia là lời âu yếm thật lòng, còn hiện tại chỉ là nói cho có lệ, một chút nhiệt tình cũng không có, nếu có cũng chỉ là hận ý mà thôi.
Sau khi gác điện thoại, Lạc Tu xoay người đi tới chỗ ngồi. Bởi vì vừa rồi nghe điện thoại nên tâm tình của anh tối đi hai phần, chỉ là phần tối tăm này được thu liễm sau khi nhìn thấy mí mắt đang buông xuống của Dương Giác.
Anh ngồi xuống, đang muốn nói thì cửa ghế lô được người gõ.
" Quý khách, đồ ăn đã chuẩn bị xong. Chúng tôi có thể mang vào không?"
Lạc Tu hơi hơi nhíu mày, cảm thấy những người này tới thật không đúng lúc.
"Vào đi."
Người phục vụ hình như cũng cảm nhận được áp suất của Lạc Tu, vì thế sau khi đặt đồ ăn lên bàn cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
"Đói bụng chưa? Đồ ăn xong rồi, ăn đi." Lạc Tu nói.
Dương Giác ngẩng đầu nhàn nhạt cười cười. "Ừ, Chỉ là đồ ăn quá nhiều, liền tính hai người cũng ăn không hết"
Lạc Tu nhìn Dương Giác
"Không sao cả, ăn no là được."
Dương Giác không hề nói cái gì, chuyên tâm bắt đầu dùng bữa. Lạc Tu đã ăn ở nhà nhưng lại có chút buồn bực, hơn nữa anh không ăn mà lại nhìn Dương Giác, đã thế anh cũng chưa nói với cậu mình ăn rồi.
Vì thế, Lạc Tu lại ăn một chút, nhưng là, cũng chỉ là một chút.
Cơm chiều ăn vẫn là quá no rồi!
Dương Giác lại là hiểu lầm, nếu không phải có việc muốn chính mình hỗ trợ, chỉ sợ đối phương căn bản một chút cũng không muốn ăn, ở bên cạnh mình người này hẳn là ăn không vô đi?
Hơn nữa, nếu không phải có chuyện nói với mình, người này nhất định là ở cùng người yêu, cần gì phải chịu đựng ở đây?
Nghĩ đến đây, Dương Giác chỉ cảm thấy đồ ăn thật nhạt nhẽo.
Lạc Tu thấy Dương Giác động đũa càng ngày càng ít, nhịn không được nhíu mày
"Không thể ăn?"
Dương Giác nhàn nhạt cười cười. "Không có, chỉ là không đói."
"Không phải không ăn cơm chiều sao? Sao lại không đói bụng?" Lạc Tu mày nhăn càng chặt.
Dương Giác hạ giọng, nói: "Tôi vốn ăn không nhiều. Đúng rồi, anh tìm Kỳ Hoành Chiêu có cần tôi giúp gì không?"
Lạc Tu không nghĩ sẽ nói cho cậu mình tìm Kỳ Hoành Chiêu là vì đối phó Bạch Trạch Diên, vì thế lắc đầu nói
"Không cần"
Dương Giác lần thứ hai cười cười. "Ừ, Anh có việc gấp cần đi ngay à? Đi trước đi, tôi ở đây cũng không sao."
Dương Giác nghĩ, nếu miễn cưỡng cùng cậu ăn cơm thì có thể không ăn, miễn cho tâm tình bị ảnh hưởng.
Tâm tình của Lạc Tu đúng là bị ảnh hưởng, nhưng nguyên nhân khômg phải như Dương Giác nghĩ.
Lạc Tu sắc mặt nháy mắt khó coi
"Cậu muốn đuổi tôi?"
Dương Giác ngẩn ra, vội vàng nói
"Không phải"
Lạc Tu trừng mắt Dương Giác.
Dương Giác nhanh giải thích nói
" Tôi thật sự là sợ anh có việc gấp muốn đi, ở đây lâu sẽ chậm trễ..."
Người này! Vĩnh viễn tốt như vậy?
Vẫn luôn"Vì người khác suy nghĩ!"
Nếu không phải như vậy, như thế nào sẽ mất một cái mạng!
Nghĩ đến đây, nghĩ đến đời trước cậu vì mình mà chết, tức khắc cảm thấy tim phổi đều đau!
Vì thế, Lạc Tu lạnh mặt nói
" Cậu là tôi à? Biết tôi suy nghĩ cái gì sao?"
Dương Giác không rõ tại sao Lạc Tu tự nhiên tức giận, tựa hồ ở bên cạnh mình người này lúc nào cũng tức giận, bốc hỏa.
Không muốn đối phương không cao hứng nên Dương Giác cúi đầu, không nói câu nào.
Lạc Tu lại một chút cũng không có bởi vì đối phương thoái nhượng mà cao hứng, thanh âm đều cao lên.
"Nói chuyện a!"
Dương Giác rất là bất đắc dĩ, tuy rằng cậu cảm thấy bình thường mỗi lần khi Lạc Tu nhìn mình đều không vui, phần lớn cũng sẽ châm chọc mỉa mai, nhưng mà tính tình cũng không giống hôm nay hư như vậy a, đây là làm sao?
"Tôi không biết anh vì cái gì tức giận..." Dương Giác thành thật nói.
Lạc Tu nghe vậy tức khắc chán nản.
-------------------------------------------------------------
Tui cũng chánnnnnnnnnnnn