Tay Mục Tĩnh Viễn vỗ nhè nhẹ từng cái trên lưng cậu, mỉm cười nói: "Chịu, đương nhiên là chịu rồi, anh chưa có bá đạo đến mức không cho em kết bạn, em thích sách của y, muốn tiếp xúc với y cũng là chuyện thường tình.
Anh không phải kẻ độc tài, thân là vị hôn phu của em, chút tín nhiệm này vẫn phải có, Hàm Hàm, em tự do."
Bạch Nhất Hàm vùi mặt chôn trên bụng anh, nũng nịu: "Không chịu, em không muốn tự do, em là của anh, em như là Đường Tăng vậy, còn anh chính là cái vòng kim cô của Tôn Ngộ Không kia, anh sẽ không trói buộc em, là do bản thân em không muốn thoát thôi."
Mục Tĩnh Viễn bật cười nói: "Nhóc con, học được cách dỗ dành người khác từ khi nào vậy, anh cũng bị em nói thành vòng nhỏ.
Được rồi, có thể làm cái vòng nhỏ cho em, anh cũng coi như là đáng giá.
Đi, ăn cơm thôi, đói bụng rồi phải không?"
Bạch Nhất Hàm treo ở trên người anh không muốn xuống, đi theo anh bước về phía trước một chút nói: "Thật sự không có dỗ anh mà, là lời thật lòng đó.
Anh nói xem, chuyện Nam Sơn làm sao bây giờ? Có anh ở đây, em không thích động não chút nào."
Mục Tĩnh Viễn kéo cậu, nói: "Không thích động não thì đừng động, tiểu nhân vô cùng nguyện ý vì Đại vương cống hiến sức lực."
Bạch Nhất Hàm nói: "Ò, vậy anh dạy em đi."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Hiện tại về tính cách, thân phận, bối cảnh cùng những gì y đã trải qua chúng ta đều biết có hạn.
Cái gọi là biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.
Theo như em nói, tạm thời y còn rất an toàn.
Em trước hết đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh sẽ cố tập hợp tư liệu về y nhiều hết mức có thể, sau đó lại chuẩn bị bước tiếp theo."
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: "Được được, hay lắm hay lắm, nghe theo anh hết."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Em nói hôm nay gặp được anh ta, hai người có giao lưu không? Cảm thấy thế nào?"
Bạch Nhất Hàm nói: "Trò chuyện được vài câu, lúc đó em đang cầm Dạ Lam , đó là tác phẩm nổi tiếng của y, đồng thời cũng là tác phẩm mà y tâm đắc nhất.
Khi đi ngang qua nhìn thấy nó, y liền dừng lại trò chuyện với em vài câu.
Nhưng mà y vẫn chưa biết em đã nhận ra mình, chỉ nói với em bản thân cũng là một người hâm mộ sách.
Em đã hỏi phương thức liên lạc, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Con người của y sao, cho em ấn tượng đầu tiên là cực kì tốt, nước da xanh xao như là hàng năm không thấy ánh sáng, vừa nhìn chính là không thường xuyên ra ngoài, rất đẹp trai, cho người ta cảm giác an tĩnh, u buồn và thanh tao, giữa mày luôn có một tia u sầu, nhìn rất giống mấy thi nhân thương xuân thu buồn."
Mục Tĩnh Viễn nói:" Em làm rất đúng, quan sát cũng cẩn thận, điều này rất quan trọng đối với việc phân tích tính cách của Nam Sơn.
Như vậy, em trước tiên cứ giữ liên hệ với y, không cần quá thường xuyên như cố ý, nhưng cũng phải để người ta quen với sự hiện diện của em, chờ anh tra được chút tư liệu kỹ càng tỉ mỉ, chúng ta lại thương lượng xem nên làm gì."
Bạch Nhất Hàm gật đầu như mổ thóc, cười tủm tỉm nói: "Vị hôn phu uy vũ khí phách của em ơi, em chính là thích dáng vẻ bày mưu lập kế này của anh!"
Mục Tĩnh Viễn kéo cậu đến trước bàn ăn, ấn cậu ngồi xuống, nói: "Vị hôn phu thông minh cơ trí của anh à, mau ăn cơm đi, chút nữa còn có việc phải làm."
Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, khó hiểu hỏi: "Có việc gì nữa đâu, anh còn có an bài gì à?"
Mục Tĩnh Viễn chớp chớp mắt, mỉm cười nói: "Hoạt động tiêu thực của Đại ~ Mộc Mộc a, mau ăn đi, ăn nhiều một chút."
Bạch Nhất Hàm: "......" Anh như vậy là bắt em không thể nhìn thẳng vào cái danh xưng Đại Mộc Mộc này sao?
Sau bữa ăn, hai người trở lại phòng, mới vừa tắm rửa xong còn chưa tiến hành hoạt động tiêu thực của Đại Mộc Mộc, liền nhận được điện thoại từ Tần Phong.
Cậu ta cũng không phí lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Nhất Hàm, cậu đã thay tôi nói tốt trước mặt Tiểu Phương à?"
Bạch Nhất Hàm một bàn tay lau tóc nói: "Cũng không thể xem như nói tốt, chỉ là nói theo cái nhìn của tôi mà thôi.
Thế nào? Thái độ của A Dịch có dịu đi chút nào không?"
Tần Phong nhỏ giọng mang theo chút hưng phấn: "Ừ, tối nay anh ấy có làm cho tôi một tô mì." Cậu ta nghĩ nghĩ, bổ sung: "Còn bỏ thêm trứng."
Mục Tĩnh Viễn đi tới, cầm lấy khăn lông trong tay cậu, giúp cậu lau tóc, Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu cười với anh một chút, mới nói: "Hay lắm, đây là chuyện tốt, A Dịch tuy rằng có cứng nhắc, nhưng là mềm lòng, dịu đi là chuyện sớm hay muộn, có tô mì này mở đầu, cậu cách thắng lợi không còn xa đâu."
Tần Phong ép giọng nói tới rất thấp, cậu ta khẽ cười nói: "Tôi nhìn ra được, hiện giờ Tiểu Phương đối với tôi là ngoài lạnh trong nóng, vốn dĩ xem thái độ của anh ấy còn phải giằng co một thời gian.
Nhưng anh ấy đi ra ngoài gặp cậu xong thái độ rõ ràng liền dịu đi, nên tôi đoán là cậu nói đỡ giúp tôi, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sau có gì cần đến tôi thì cứ việc nói."
Bạch Nhất Hàm bật cười nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy, còn đại ân, chỉ là vài lời nói thật tâm thôi.
Mà nói nữa, thân phận của cậu bị A Dịch phát hiện vẫn là do cứu tôi, trong lòng tôi vẫn luôn không yên."
Tần Phong vẫn nhỏ giọng nói: "Chuyện lần đó chỉ là một chất xúc tác thôi, tôi với Tiểu Phương sớm chiều gặp mặt, dù cho ngày đó tôi không ra tay thì thân phận tôi cũng sớm hay muộn gì sẽ có một ngày bị Tiểu Phương phát hiện, chỉ là vấn đề thời gian thôi, vốn dĩ tôi cũng nghĩ lựa lúc tâm tình anh ấy tốt thì chớp thời cơ chủ động thẳng thắn."
Bạch Nhất Hàm kỳ quái nói: "Cậu không tiện nói chuyện à? Sao nhỏ giọng vậy? Không tiện thì cúp máy đi, hôm khác lại gọi."
Tần Phong cười nhẹ nói: "Giờ tôi đang trốn trong nhà vệ sinh của nhà Tiểu Phương gọi cho cậu, sợ anh ấy nghe thấy, lại cho rằng chúng ta liên hợp lại gài bẫy ảnh.
Cậu phải giải thích cho anh ấy biết, tôi chưa bao giờ bắt cậu biện bạch cho tôi, tôi đối với anh ấy là chân thành."
Bạch Nhất Hàm cũng cười nói: "Tôi biết rồi, cứ yên tâm, cúp máy đi, đừng để ảnh phát hiện."
Tần Phong đáp "Ok".
Bạch Nhất Hàm trước khi cúp điện thoại còn bỏ thêm một câu: "Tần Phong, Phương Dịch ngốc, cậu đừng làm anh ấy tổn thương, nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu."
Tần Phong hiếm thấy trịnh trọng nói: "Yên tâm." Cậu ta nghĩ ngợi lại nói: "Tiểu Phương có người bạn như cậu, là phúc khí của anh ấy, tắt đi."
Bạch Nhất Hàm cúp điện thoại, cười với Mục Tĩnh Viễn: "Tần Phong nói, thái độ của Phương Dịch với cậu ấy đã dịu lại rồi, đêm nay còn làm cho cậu ấy một tô mì, Tần Phong vui mừng hí ha hí hửng trốn trong nhà vệ sinh gọi điện cảm ơn em."
Mục Tĩnh Viễn nhẹ nhàng mát xa da đầu cậu, nói: "Ồ, đây là chuyện tốt, có Tần Phong che chở, con đường của Phương Dịch có thể đi thuận lợi hơn, miễn đụng phải vật cản không cần thiết."
Bạch Nhất Hàm vuốt cằm nói: "Em thấy Tần Phong đối với người ta cũng coi như là tình thâm nghĩa trọng, nếu Phương Dịch thật sự có thể hòa hợp với cậu ta, ngược lại cũng là một chuyện tốt.
Nhưng nếu Phương Dịch không chịu, với tính cách của Tần Phong, bọn họ sợ là có xích mích, Phương Dịch cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Đừng lo, anh thấy Tần Phong thật ra cũng không phải loại để bản thân chịu thiệt, Phương Dịch hẳn là có hảo cảm với cậu ta, hai người bọn họ nhìn dáng vẻ là tám chín phần mười."
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: "Anh nói vậy thì em yên tâm rồi, Tần Phong là dã thú không hơn không kém, Phương Dịch ở bên cậu ta rõ ràng đang ở thế yếu, em thật sự lo anh ấy sẽ chịu thiệt thòi."
Mục Tĩnh Viễn cười nói: "Thế yếu sao? Anh thấy cũng không hẳn, có một câu nói rất đúng: Ai yêu trước, người đó thua, Tần Phong đã thua ngay ván đấu mở màn rồi, giữa bọn họ, không chừng là Phương Dịch càng cường thế hơn."
Bạch Nhất Hàm nói: "Ồ, cũng đúng, nhìn thái độ của Tần Phong trông rất chân chó, ừm ừm, như vậy thì tốt."
Mục Tĩnh Viễn cười nói: "Nhóc con, lá gan của em cũng lớn thật, ở đất Hoa Thành này, ngay cả Nghiêm gia lão gia tử cũng sẽ không đích thân đi uy hiếp đầu rồng của Tiềm Long như vậy.
Thế mà em lại trực tiếp buông lời hung ác với cậu ta, không sợ tên đó trở mặt sao?"
Bạch Nhất Hàm nói: "Cậu ta không trở mặt đâu, chính cậu ta nói làm bạn với em, uy hiếp chút thì có sao? Nếu cậu ta thật sự làm Phương Dịch bị thương, thì em liền đối đầu với cậu ta!"
Mục Tĩnh Viễn buồn cười nói: " Em ra mặt vì bạn mình là rất tốt, nhưng mà với thân hình bé nhỏ này của em mà dám giáp lá cà với Tần Phong? Một ngón tay của người ta thôi là đủ đánh gục em rồi.
Em có biết từ nhỏ cậu ta đã tiếp thu huấn luyện thế nào không? Đừng nhìn cậu ta gầy như vậy, anh dám nói, toàn bộ cái Hoa Thành này, trong biển người rộng lớn nếu không dùng thủ đoạn thì không có ai là đối thủ của cậu ta."
Bạch Nhất Hàm nói: "Ai lại đi đánh nhau với cậu ta chứ, dùng trí để thắng cũng được mà không phải sao? Tĩnh Viễn em nói cho anh biết, chỉ cần nhắc đến cha Tần Phong là em liền tức giận, người ta đều nói hổ dữ không ăn thịt con, thế nhưng ông ta lại đối đãi với con trai của mình như vậy, đúng là vô nhân tính."
Mục Tĩnh Viễn buông khăn lông, ngồi xuống bên cạnh nói: "Người với người coi trọng đồ vật là không giống nhau, chúng ta coi trọng tình cảm hơn, còn Tần Hải Thiên theo đuổi chính là quyền lợi và tiền tài, nếu không phải bởi vì ngoài Tần Phong ra không còn người con nào khác, chỉ sợ Tần Phong cũng không có cơ hội lớn lên, càng không có cơ hội báo thù cho mẹ mình, nhân quả tuần hoàn, Tần Hải Thiên đối với tình cảm khịt mũi coi thường, cuối cùng liền chết dưới tay con mình, cũng là báo ứng."
Bạch Nhất Hàm thở dài: "Tần Phong cũng thật đáng thương, nếu không phải hận tới cực hạn, ai lại nguyện ý giết cha mình? Tần Hải Thiên kia căn bản là không xứng làm cha mẹ! Chết cũng xứng đáng."
Mục Tĩnh Viễn đứng lên, cầm lấy máy sấy cẩn thận làm khô tóc cho cậu, mỉm cười nói: "Tần Phong người này, nếu không phải có một người cha như Tần Hải Thiên, thì nhất định sẽ có một cuộc sống khác.
Kì thật có thể nhìn ra được, cậu ta rất trọng tình, chỉ là cậu ta thân là đầu rồng của Tiềm Long, lại có hung danh trong người, không ai dám tiếp cận, nên mới không ai phát hiện mà thôi."
Bạch Nhất Hàm nói: "Chưa chắc không có ai phát hiện, bằng không sao lại có nhiều người tình nguyện đi theo cậu ta như vậy, còn giúp cậu ta lật đổ Tần Hải Thiên?"
Mục Tĩnh Viễn dừng một chút, cười nói: "Cũng đúng, vẫn là Hàm Hàm đầu óc sáng suốt."
Bạch Nhất Hàm cười nói: "Nịnh hót như vậy em không tiếp, sấy tóc nhanh lên rồi đi ngủ."
Mục Tĩnh Viễn ý vị không rõ cười một chút, nói: "Được, không ngờ em lại nóng vội vậy, yên tâm, rất nhanh là xong thôi."
Bạch Nhất Hàm vừa thấy vẻ mặt này liền biết đầu óc anh nhất định chứa đầy mấy thứ màu vàng( chuyện +), bất đắc dĩ nói: "Em không có vội, anh cứ từ từ sấy......."
Mục Tĩnh Viễn ghé vào bên tai cậu, giọng trầm thấp thốt lên: "Là anh vội."
Bạch Nhất Hàm: "......!!" ( /〇)) phạm quy!!!
[...]
Bạch Nhất Hàm kéo Hứa Du Nhiên vào fandom của Nam Sơn, hai người ngày thường không có gì cũng sẽ trò chuyện riêng vài câu, từ những hàng chữ của y, xuyên thấu qua màn hình cũng có thể nhìn ra nỗi u buồn, chỉ khi thảo luận cốt truyện trong sách mới có vẻ phấn khởi một chút, còn những thứ khác đều có hơi thiếu cảm giác hứng thú.
Điểm chung ở sách của y là đều lấy cốt truyện làm chủ, rất ít có tuyến tình cảm, khi Bạch Nhất Hàm cố ý hay vô tình nhắc đến cái nhìn về chuyện tình cảm, thái độ của y trông có chút bi quan, thoạt nhìn như y không có khát khao với chuyện tình cảm hoặc là từng trải qua đoạn tình cảm không làm y thấy hạnh phúc..