Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

chương 23: thực lực ngang nhau.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Giáo kị sĩ.”

Chung Viễn Thanh nhìn dòng chữ hiện lên bên cạnh cơ giáp màu đỏ của Tần Phi Tương trong màn hình.

Khoang luyện tròn có đầy đủ các loại cơ giáp ảo, ngoại trừ tùy vào chọn lựa của người luyện tập thì còn có thể cất nhắc đến hình ảnh mà người luyện tập tưởng tượng trong đầu.

Nếu người mới luyện không hiểu tường tận về cơ giáp thì hình ảnh tưởng tượng sẽ có khả năng,ờm, quái dị. Lúc đó khoang luyện tròn sẽ tự động điều chỉnh về hình thức ban đầu là cơ giáp động vật. Có thể hiện ra được cơ giáp hình người cũng chứng tỏ ít nhất người tập có hiểu biết nhất định với cơ giáp.

Về phần Tần Phi Tương ở tuổi này đã có thể tạo ra chiến sĩ cơ giáp có cấp bậc cao hơn cả cấp kị sĩ, chắc chắn sẽ được coi là thiên tài.

Mặc dù Chung Viễn Thanh cũng tạo ra được chiến sĩ cơ giáp nhưng đó là do hắn dựa vào kinh nghiệm tích lũy từ kiếp trước mà thôi.

Quả nhiên, Tần Phi Tương là một người rất mạnh.

Tuy nghĩ như vậy nhưng Chung Viễn Thanh cũng không bị đả kích mà trái lại hắn càng hưng phấn hơn. Có thể gặp phải một đối thủ mạnh đồng thời có thể cùng giao chiến, đó gần như là khát vọng của mỗi người đàn ông.

Cảm giác hưng phấn này khiến Chung Viễn Thanh không khỏi nắm chặt tay, mặc dù chưa có chính thức bắt đầu nhưng trong lòng bàn tay hắn đã rịn chút mồ hôi. Chung Viễn Thanh hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, bắt đầu từ từ phóng tinh thần lực ra.

Tinh thần lực tựa như những sợi tơ li ti trắng ngà, giương nanh múa vuốt phóng ra khỏi người Chung Viễn Thanh, nhanh chóng kết nối với dây thần kinh trong khoang chỉ huy.

Rất nhiều tinh thần lực được phóng ra như vậy quả thực khiến người khác không khỏi cảm thấy sợ hãi người Chung gia quá may mắn có được tinh thần lực hùng mạnh và thuần khuyết đến thế .

Nhưng, Chung Viễn Thanh hiểu rõ, tinh thần lực có dạng sợi tơ là tầng tu luyện thấp nhất. Chung Viễn Thanh rất muốn nâng cấp tinh thần lực song hiện tại hắn đang gặp phải bình cảnh không biết dung hợp và củng cố dây tinh thần lực như thế nào.

Có điều bây giờ toàn bộ suy nghĩ của hắn hiển nhiên đều tập trung trong trận so tài này.

“Trận đấu, bắt đầu.”

Lời Bard vừa dứt, tinh thần Chung Viễn Thanh lập tức hơi dao động, cơ giáp màu lam rút trường kiếm, không nói hai lời đã chạy đến công kích đối phương.

Chung Viễn Thanh biết rõ hắn không so được với Tần Phi Tương khi cận chiến, nên dưới tình huống như vậy, hắn hiểu biện pháp đánh bại đối thủ hữu hiệu nhất chính là đánh nhanh thắng nhanh. Những chỗ hắn công kích đều là những điểm trí mạng trong cấu tạo của cơ giáp, chẳng hạn như là những mấu nối các bộ phận.

Siêu từ trường dao động khiến trường kiếm lóe ra luồng khí lạnh lẽo khiếp người, Chung Viễn Thanh không ngừng khua kiếm tạo ra thành một bức màn vững chắc không thể phá bỏ ùn ùn kéo đến công kích Tần Phi Tương.

Đối mặt với màn công kích bất ngờ này, Tần Phi Tương có hơi rối loạn, y cũng như Chung Viễn Thanh chọn kiểu tác chiến y am hiểu nhất là thể thuật. Bóng một cơ giáp màu đỏ ánh lên trên thân kiếm tựa như màu đỏ của u linh, nhẹ nhàng tránh né các cú tập kích xảo quyệt.

Cuối cùng, lợi dụng khe hỡ giữa cú tập kích của Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương cũng ra chiêu, múa trường đao ào ào, tựa như cái lưỡi dài của rắn đâm tới cơ giáp màu lam.

Chung Viễn Thanh thấy thế bèn tức khắc nâng trường kiếm lên.

“Ầm!” Tiếng hai loại vũ khí va chạm vào nhau dữ dội giữa không trung, tóe ra tia lửa chấn động tản ra bốn phía. Bard cùng Lance đang xem trận chiến đều chịu ảnh hưởng mà lui về phía sau vài bước.

“Cả hai đều rất mạnh.” Tuy Lance đều cùng Chung Viễn Thanh luyện tập mỗi ngày cũng hiểu rõ thực lực của hắn, song khi đối mặt với địch mạnh như Tần Phi Tương mà Chung Viễn Thanh có thể biểu hiện như vậy thì chứng tỏ khả năng thực chiến lúc lâm nguy của Chung Viễn Thanh không phải dạng vừa.

Bard cũng gật đầu theo, ông có hiểu chút về thực lực của cả hai, nhưng ông thật không ngờ hai đứa lái cơ giáp chiến đấu xuất sắc như vậy, có thể nói là không hề kém so với cấp sĩ quan của Ares.

Không! Có lẽ thực lực của cả hai còn mạnh hơn cả cấp sĩ quan. Nghĩ đến đây, nỗi hưng phấn trong mắt Bard càng rõ rệt hơn, tân sinh ưu tú thế này, ông chắc chắn không thể bỏ qua!

……

Chấn động của cú va chạm trong chiến trường càng gây ảnh hưởng rõ rệt hơn đối với hai người trong khoang, cộng thêm lực va chạm cực kì lớn lúc hai thứ vũ khí va chạm vào nhau khiến Chung Viễn Thanh giật mình, trong đầu ong lên một tiếng nhưng hắn gắng sức cắn chặt răng ghìm tiếng hét lại.

Hơn nữa hắn còn cảm giác được bởi cú va chạm chấn động mãnh liệt này khiến cho nơi kết nối với dây thần kinh với tinh thần lực đã rơi hơn nửa.

Tinh thần lực chớp cái đột ngột giảm mạnh, thậm chí sắp giảm đến trị số tinh thần lực thấp nhất. Chung Viễn Thanh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng cho thật tốt, hắn vốn định để tinh thần lực kết nối lại với dây thần kinh thêm lần nữa.

“Tích tích, học viên số chú ý, trị số tinh thần lực của cậu đã vượt quá một phần ba trong tổng số tinh thần lực, tinh thần lực vượt quá hai phần ba sẽ gây tổn hại đến cơ thể, xin hãy phóng tinh thần lực cẩn thận.”

Chưa đợi đến lúc Chung Viễn Thanh điều chỉnh tốt trạng thái, màn hình bỗng hiện ra, hắn thoáng nhìn qua rồi nhanh chóng xóa bỏ, thần sắc trở nên nghiêm trọng hơn.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên màn hình, âm thanh thanh thúy quanh quẩn trong không gian, Chung Viễn Thanh vừa tỉ mỉ tập trung khống chế sợi tinh thần vừa tính toán bước tiếp theo.

Ngay từ đầu vì kiêng dè thực lực của Tần Phi Tương, hắn mới áp dụng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh. Vậy mà chẳng ngờ hắn vẫn bị y chặn đánh mới dẫn tới cục diện này.

Mất đi ưu thế ban đầu, bây giờ tinh thần lực của hắn còn vượt quá một phần ba, nếu muốn kiên trì tiếp tục chiến đấu đến cùng, đánh ngang cơ hoặc muốn chiến thắng, Chung Viễn Thanh sẽ phải nghĩ đến chuyện phòng thủ.

Phòng thủ thế nào ư ?

Tóm lại, cứ thoát khỏi thế giằng co này đã.

Hai người có lẽ cùng lúc nghĩ đến chuyện phòng thủ nên xoạt một tiếng, cả hai từ thế giằng co nhảy ra lui trở về phạm vi an toàn.

Sau đó hai người lại suy tính giống nhau, tạm thời lại rơi vào thế giằng co lần nữa.

Bard nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiếng trôi qua.

Thấy hai người đã nghĩ đủ cách song nếu thời gian không bị hạn chế, Bard không ngại nhìn hai đứa sử dụng võ thuật cho đến có người thắng kẻ thua, như thế càng khiến ông dễ hiểu rõ hơn về hai tân sinh này.

Nhưng bây giờ, rõ ràng là thời gian không đủ.

Bard nghĩ nghĩ rồi lớn tiếng nói: “Còn hai mươi lăm phút, nếu trong thời gian quy định mà so tài không có kết quả, vậy hai đứa chuẩn bị cùng nhau chịu phạt đi.”

Chung Viễn Thanh : “………….”

Tần Phi Tương :“…………”

“Nếu vậy thì, vậy tôi….”Tần Phi Tương ngẫm nghĩ, y quyết định nhận thua, y không thể nhẫn tâm để Chung Viễn Thanh chịu phạt cùng mình.

“Ha ha, nếu Sir đã nói vậy.” Không ngờ Chung Viễn Thanh cũng mở miệng, hắn nhìn về phía Tần Phi Tương, thu trường kiếm lại: “Hay là chúng ta không dùng vũ khí mà dùng nắm đấm quyết định đi.”

Tần Phi Tương nhìn về cơ giáp màu xanh trước mắt, trầm mặc một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Được.”

Lần này vẫn là Chung Viễn Thanh mở đầu trước. Kỳ thật nếu dùng nắm đấm để chiến đấu thì hắn hoàn toàn không thắng được Tần Phi Tương xuất thân từ thể thuật. Nhưng mà, Chung gia ngoài được trời phú cho tinh thần lực thì còn được một bộ quyền pháp sáng tạo độc đáo vừa nhu vừa cương là tinh hoa võ thuật được truyền lại từ tổ tiên phương đông.

Bộ quyền pháp này ở kiếp trước Chung Minh không có lấy ra, hoặc là chưa kịp đưa cho Chung Viễn Thanh. Có lẽ bởi vì khi ấy Chung Viễn Thanh chỉ tập trung vào Khang Hồng, trong lòng có tạp niệm nên không thể luyện tập thuần túy được.

Sống lại một đời, điều bất đồng đó là hắn đã chặt đứt tình cảm với Khang Hồng, mà hắn lại có thêm những kinh nghiệm tích lũy trải qua vài thập niên của cuộc đời, trên hết là hắn đã hoàn toàn thấu hiểu chuyện tình cảm, bây giờ là lúc thích hợp nhất để hắn luyện tập bộ quyền pháp này.

Chỉ tiếc rằng, Chung Viễn Thanh hiện nay mới chỉ luyện tập trong thời gian quá ngắn, nhưng dùng loại quyền pháp kì bí này để đối phó với Tần Phi Tương dù dẫu không thắng được nhưng biết đâu có thể xuất hiệu kết quả bất ngờ thì sao.

Thế nên, hắn mang theo ý nghĩ này, chạy qua công kích Tần Phi Tương.

Không thể không nói,Tần Phi Tương đối với bộ quyền pháp kì bí của Chung Viễn Thanh có hơi khó đối phó, tạm thời có chút đau đầu. Y không nhìn ra bất cứ lối đánh quy tắc nào, chỗ y muốn chặn thì không chặn được, cổ tay y vừa mới động thì đã bị đánh đến chỗ khác.

Hơn nữa Chung Viễn Thanh mới không muốn để Tần Phi Tương hiểu rõ, bây giờ mới đánh được một chút mà thôi, hắn đánh là phải đánh tới cùng. Cho nên cách đánh của hắn đúng vừa xuất quỷ nhập thần vừa đê tiện vô sỉ, thậm chí hắn còn dùng đến chiêu đánh lén của Norman, trực tiếp dùng chân lướt tới hạ thể của Tần Phi Tương.

Tần Phi Tương bị công kích liên tiếp nên lui về sau, trên đầu một trận hắc tuyến. Đặc biệt là lúc Chung Viễn Thanh sử dụng chiêu đánh lén của Norman, y hận không thể chạy tới đánh chết thằng nhóc chết tiệt kia dám dạy hư Chung Viễn Thanh của y !

………

Trong một khoang luyện tròn nào đó, Norman đang đau khổ gào khóc bỗng rùng mình một cái.

Chung Viễn Thanh đương nhiên không biết suy nghĩ lúc này của Tần Phi Tương, bây giờ hắn đang sung sướng lắm. Không sai đâu! Có thể khiến Tần Phi Tương có biệt danh “Titan” biến thành thế này, hắn thấy quá là sung sướng luôn !

====

=))))))))))) Titan á, tui lại nhớ đến mấy titan trong attack on titan ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio