Vì sao cậu ấy biết có sẽ người ngăn cản cả hai?
Nghe được lời nói của Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương cúi đầu hơi kinh ngạc, nhìn đôi mắt như cười như không của Chung Viễn Thanh, trong lòng Tần Phi Tương đột nhiên mạnh dạn xuất hiện một ý nghĩa khó tin, có thể nào Chung Viễn Thanh cũng là….
Nhưng mà, làm sao có thể! Tần Phi Tương lập tức phủ quyết, trải qua bao nhiêu thất vọng, y thật sự có chút không dám tin vào suy đoán này.
“Vẻ mặt gì kia ? Lẽ nào cậu không tin tôi?” Chung Viễn Thanh hiển nhiên không biết đến nội tân rối rắm của Tần Phi Tương, nhíu mày, hơi mất hứng chất vấn.
Tần Phi Tương vội vàng lắc đầu, lời của Chung Viễn Thanh cho dù là giả, không đúng! Chung Viễn Thanh nói gì cũng đúng hết !
Nhìn dáng vẻ thành thành thật thật của Tần Phi Tương, Chung Viễn Thanh lúc này mới vừa lòng hừ một tiếng.
Sau đó hắn lại nghĩ cả hai đều bị kẹt ở đây, lúc này, Chung Viễn Thanh chẳng còn mất địch ý với Tần Phi Tương nữa mà trái lại là cảm giác có chung mối thù với Tần Phi Tương.
Tiếp đó, hắn tiếp tục dời sự chú ý đến tình hình trước mắt, Chung Viễn Thanh mặt nhăn mày nhíu, đừng nghĩ đối phương chỉ có người, mà đó còn là một phiền phức nhỏ!
Đột phá bằng biện pháp mạnh? Không khả thi! Mấu chốt ở đây là cho dù có thành công đột phá thì hành tung của hai bọn hắn chắc chắn sẽ bị bại lộ. Chung Viễn Thanh vừa cẩn thận nhìn dáng người tướng mạo của hai người đang đứng chặn kia, cơ thể cường tráng vượt xa người thường, lúc nói chuyện vẫn lơ đãng toát ra độ cảnh giác cao, vũ khí giấu ở bên hông, Chung Viễn Thanh không tự chủ được nheo mắt lại, hóa ra là lính đánh thuê.
Chẳng những có thể thuê nhiều lính đánh thuê, mà còn có năng lực sắp xếp những người này vượt qua vòng canh phòng nghiêm mật của Ares! Chuyện như thế này, thì bất kể người chỉ huy phía sau màn là ai thì đúng là hạ vốn gốc mà.
Có điều, bố trí thế này, hiện tại hiển nhiên đúng là phát huy tác dụng với hai người Chung Viễn Thanh.
Ngay lúc Chung Viễn Thanh đang suy nghĩ nên áp dụng hành động gì để có thể an toàn lặng lẽ vượt qua phòng thủ của đám người này, thì Tần Phi Tương vốn đang đứng phía sau hắn bỗng đứng dậy, cư nhiên bước đi đến hướng cánh rừng.
“Này! Cậu làm gì đấy? Chung Viễn Thanh kinh sợ, lập tức giữ chặt tay áo Tần Phi Tương, trừng mắt nhìn y: “Cậu không thấy à ? Đám người kia đang chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới đấy!”.
“Tôi chính là muốn tự chui đầu vào lưới.” Tần Phi Tương xoay người nhìn tay áo mình đang bị Chung Viễn Thanh giữ chặt, y bỗng nắm lấy cái tay đang túm chặt tay áo của mình: “Cậu trốn đi là được rồi, phải nhớ kỹ phải nhất định tự bảo vệ mình cho tốt.”
Nói xong, Tần Phi Tương bèn tiếp tục tiến về phía trước.
“Cậu!” Nhìn ra được ý đã định của Tần Phi Tương, Chung Viễn Thanh vừa vội vừa tức, không dám phát ra tiếng động quá lớn, hắn nghẹn khí, đánh một đấm lên tường: “Không nghe cảnh cáo của tôi đúng không ? Tôi mới không thèm quan tâm cậu đang tự tìm đường chết! Đồ ngốc!”
Nhưng mà, chân thật nhìn thấy Tần Phi Tương đi vào rừng cây, mà hai người kia cũng đã chú ý và tiến lại gần, Chung Viễn Thanh mới đột nhiên nghĩ lời câu dặn cuối của Tần Phi Tương, giọng nói cố ý đè nén tựa như tiếng violon vừa tao nhã nhẹ nhàng thì thầm bên tai khiến hắn hơi thất thần. Chung Viễn Thanh hung dữ, rùng mình một cái, vỗ vỗ khuôn mặt hơi hồng hồng của mình, đứng lên: “Cậu bảo tôi đi trốn, tôi chắc sẽ đi trốn kĩ à? Tôi dựa vào đâu phải nghe lời cậu? Hừ! Không phải tôi lo cho cậu đâu, đồ ngốc nghếch kia! Vạn nhất làm kinh động đến đám người kia liên lụy đến tôi là không được đâu nhé, đối thủ một mất một còn quả thật khiến người khác phiền lòng mà!”
===
=////= Ừ vừa ngốc vừa phiền vừa cute thế đó ~