Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

chương 116

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tử Húc vênh váo tự đắc miệt thị Hạ Mạt.

Hạ Mạt nhìn cũng không nhìn ả, quay người trả lại giấy thông hành cho người quản lý, “Gây phiền toái cho anh rồi.”

Người bán vé lo lắng nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

Hạ Mạt hình như đoán được lời hắn muốn nói, nụ cười của cậu nhạt nhòa một chút, “Về sau em sẽ tới nữa.” Nói xong, cất bước rời khỏi.

Tử Húc thấy khiêu khích cũng không có tác dụng gì, chỉ vụng trộm hừ một tiếng, sau đó bước nhanh đuổi theo, ả cũng không muốn đi phía sau tên nửa tàn phế!

Hai vị nhân vật chính dẫn đầu rời khỏi, đám đông tự động chia làm hai phía, ủng hộ Hạ Mạt thì đi phía sau Hạ Mạt, ủng hộ Tử Húc thì đi phía sau Tử Húc, nhìn qua, nhân số lên đến gần trăm.

Hai phe nhân mã rời khỏi câu lạc bộ cơ giáp, đại quy mô đi về phía sân thi đấu phía trước.

Cùng lúc đó, có người đăng tin tức về cuộc thi đấu này lên trên mạng, cũng mang theo tựa đề lớn “Thiên tài VS thiên tài”, hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều thầy và trò.

Nhiều học sinh đang ngồi học nghe được tin tức này, nhao nhao lòng ngứa ngáy khó nhịn!

Hai bên tham gia thi đấu, một người là thiếu nữ thiên tài vừa mới vào trường học liền trở thành cơ giáp chế tạo sư cấp hai, một người khác là thiên tài trong thiên tài được truyền ra có tinh thần lực lên tới mới nổi gần đây! Mặc kệ kết quả như thế nào, trận đấu này đều tuyệt đối hấp dẫn người!

Lúc ấy, thầy giáo Ngải Uy đang lên lớp dạy lịch sử, nhìn đống học sinh lộn xộn ngồi chỗ này một ít chỗ kia một ít không tập trung một chút nào trước mặt, không khỏi âm thầm thở dài, vẫn là tốt, an tâm hiếu học tiến tới. Nghĩ được như vậy, ông thật sự là giảng không nổi nữa, vì vậy nói: “Nghỉ ngơi phút đồng hồ.”

Nghe thấy lời này, toàn bộ phòng học học sinh đều thở dài nhẹ nhõm, “Lúc nào mới tan học ah…”

Câu này đúng là lời nói vô tâm, tựa như một chậu nước lạnh, dậm tắt một ít lửa còn sót lại trong lòng của Ngải Uy lão sư, ông yên lặng ngồi ở trên ghế giảng viên, mở ra quang não, định dùng cái này để tránh sự xấu hổ, lại không nghĩ vừa mới vào diễn đàn của trường học đã nhìn thấy tiêu đề đứng đầu —— “ VS cơ giáp chế tạo sư cấp hai, thiên tài cùng thiên tài quyết đấu!”

Cmn!

Ông nhanh chóng ấn vào xem, mặt trên viết là:

Cơ giáp chế tạo sư cấp hai Tử Húc khiêu chiến với ‘’!

Thời gian: : chiều ngày hôm nay!

Địa điểm: Sân thi đấu Exxon!

Nhìn xuống một chút nữa, có mấy người mở ra bàn đánh cược.

Lúc này đánh cược Hạ Mạt thắng được có like, tổng kim ngạch Lạp Hỗ tệ. Đánh cược Tử Húc thắng được có like, tổng kim ngạch Lạp hỗ tệ.

Trông thấy tin tức kinh thiên động địa như thế, Ngải Uy giáo sư lập tức ngồi không yên, ông nôn nóng đi tới đi lui trên bục giảng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đống học sinh như cái xác không hồn chết lặng trong phòng học, cuối cùng làm ra một cái quyết định kinh người!

Chỉ thấy ông thuần thục thu thập xong giáo cụ, nói năng khí phách: ‘Các học sinh, bởi vì lão sư có việc gấp, cho nên bài học hôm nay liền đến đây! Tan học! Gặp lại!” Nói xong, lập tức hấp tấp lao ra phòng học, thả ra phi thuyền mini, lập tức vọt thẳng về phía sân thi đấu.

Trong phòng học yên tĩnh một lúc, ngay sau đó là tiếng hò hét hoan hỉ.

“Thật tốt quá! Thật tốt quá!”

“, ta tới rồi!”

“Xông lên a! Các học sinh! Đi về phía sân thi đấu! Tiến lên!”

Hơn bốn trăm học sinh liên tiếp lao ra cửa phòng học, nhao nhao thả ra phi thuyền, cực tốc tiến về trước sân thi đấu.

Buổi chiều :.

Hai phe nhân mã hùng hổ tiến về phía sân thi đấu.

Trong mười phút này không ngừng có người gia nhập vào trong hai đội ngũ này. Giờ phút này, đội ngũ của Hạ Mạt từ hơn người đã lớn mạnh đến hơn người, mà đội ngũ của Tử Húc từ hơn người đã lớn mạnh đến hơn người.

Sân thi đấu Exxon được xây dựng theo hình tổ chim, xung quanh là thính phòng, có thể chứa đựng hơn một vạn người xem; bộ phận lõm vào ở chính giữa là đài thi đấu thể thao, đài thi đấu thể thao hình bầu dục, diện tích gần m², bốn phương tám hướng xung quanh đều được trang bị camera, có thể đồng bộ tiếp sóng tinh huống trong sân thi đấu.

Triệu Dương đi ra từ trong đám người, đứng lên bục.

Người phụ trách sân thi đấu lập tức đưa microphone lên.

Hắn lễ phép cảm ơn, nhìn các bạn học sinh nối đuôi nhau tiến vào, nói: “Các vị bạn học xin chú ý, các vị bạn học xin chú ý. Tôi là công chứng viên của cuộc thi này Triệu Dương. Bây giờ là : chiều, cuộc thi đấu giữa Hạ Mạt và Tử Húc sẽ bắt đầu trong vòng phút nữa. Xin mọi người mau chóng an vị, xin mọi người mau chóng an vị.”

Hơi ngưng lại, hắn nói tiếp: “Hiện tại tôi xin tuyên bố quy tắc chi tiết của cuộc thi đấu lần này. Trận đấu lần này được tổ chức trên nguyên tắc công bằng công chính công khai, mỗi một người ngồi trong hiện trường bây giờ đều là người giáp sát. Cân nhắc đến cuộc thi đấu chế tạo cơ giáp hai tháng sau, cuộc thi đấu này có thể thêm nhiệt cho cuộc tranh tài kia. Do đó tôi xin đề nghị, trận đấu này trực tiếp sử dụng nội dung của cuộc tranh tài chế tạo cơ giáp!”

Hạ Mạt cúi thấp đầu, âm thầm hồi tưởng lại nội dung của cuộc tranh tài chế tạo cơ giáp là cái gì.

Tử Húc đứng ở chỗ không xa, hai tay ôm ngực, kiêu căng liếc nhìn cậu, thấy vẻ mặt suy tính của cậu, không khỏi cười nhạo nói: “Không phải là ngay cả nội dung của cuộc tranh tài chế tạo cơ giáp mà cậu cũng không biết đấy chứ?”

Hạ Mạt nghiêng đầu nhìn ả một cái, trầm mặc không nói.

Tử Húc giọng mỉa mai: “Thân là học sinh của khoa chế tạo cơ giáp mà ngay cả nội dung của cuộc tranh tài chế tạo cơ giáp cũng không biết? Tôi nên nói cậu là coi trời bằng vung hay là tự cao cự đại? .”

Thanh âm của Tử Húc vang dội, phần lớn người xung quanh đều nghe thấy được.

Một phần bạn học vốn ủng hộ Hạ Mạt nghe thấy được, không khỏi châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ.

“ ngay cả một chút thưởng thức ấy cũng không biết?”

“Không thể nào.”

“Cậu không chú ý tới vẻ mặt mờ mịt trên mặt hắn sao? Thảm rồi thảm rồi, tớ thế mà đặt vào hắn khối Lạp Hỗ tệ! Không phải là mất cả chì lẫn chài đấy chứ?”

“Xùy~~! Nghe cậu nói kìa? Cậu đã sợ hãi như thế thì mau quăng vào bên của nữ Beta kia đi, như thế thì mặc kệ ai thua ai thắng cũng không ảnh hưởng đến cậu.”

“Chuyện này… Ôi! quá không đáng tin cậy, tớ vẫn là đến bên phía Beta nữ... đặt cược đi…, nếu không tiền sinh hoạt nửa năm nay liền ngâm nước mất!”

“Mau đi nhanh lên! Cỏ đầu tường (gió thổi chiều nào theo chiều nấy), nghiêng ngả…”

Sau khi có người đầu tiên thoát khỏi đội ngũ của Hạ Mạt đi về phía đội ngũ của Tử Húc, lại có mấy người lục tục thay đổi bên đặt cược, Tử Húc đắc ý nhìn về phía Hạ Mạt.

Hạ Mạt vẫn bất vi sở động như trước.

“Xét thấy ở đây có không ít tân sinh, tôi sẽ nhắc lại một số quy tắc.” Triệu Dương hơi ngưng lại, nhìn về phía nhân viên công tác dưới đài: “Lão sư, phiền thầy lấy bộ kiện của máy bay giáp.”

Hạ Mạt ngẩng đầu, nhìn kỹ trên đài.

Rất nhanh, hai người mặc trang phục nhân viên công tác bê hai khung kim loại lên trên đài, khung kim loại cao mét, dài mét, trong khung bày các loại bộ kiện chỉnh tề. Khung bị đặt ở giữa đài thi đấu, cách hai người mét.

Bố trí xong, nhân viên công tác cùng đi xuống đài.

Triệu Dương đi đến trước một khung kim loại, tiện tay cầm lấy một cái bộ kiện, “Những thứ này đều là trụ cột để cấu thành cơ giáp, phi thuyền, chiến hạm. Quy định của cuộc tranh tài dành cho năm nhất chính là hợp thành bộ kiện, thời hạn tiếng đồng hồ.

Điểm tích phân có hai cái.

Một là số lượng, tức là trình độ thuần thục khi điều khiển tinh thần lực của mọi người, mỗi hợp thành điểm đều được tính, hợp thành điểm càng nhiều, điểm lấy được càng nhiều. Hợp thành điểm là số lần các bộ phận dung hợp với nhau. Hai cái bộ kiện kết hợp với nhau, hợp thành điểm là , ba cái bộ kiện kết hợp với nhau, hợp thành điểm là .

Hai là chất lượng, tức là đánh giá đẳng cấp sau khi hoàn thành hợp thành bộ kiện, đánh giá chất lượng được chia làm cấp , cấp , cấp , cấp , cấp , cấp cùng cấp S. Cấp một là điểm, cấp hai là điểm, cấp là điểm, tứ cấp là điểm, cấp là điểm, cấp là điểm, cấp S là điểm.

Vì cam đoan tính công bằng của trận đấu, điểm tích lũy chia làm hai cái bộ phận, một là tỉ số do người tính, một là tỉ số do máy tính tính. Hai phần tỉ số giống nhau thì tỉ số hữu hiệu, hai tỉ số khác nhau thì không có hiệu quả, cần phải tính lại một lần nữa.”

Nói xong quy tắc tranh tài, Triệu Dương nhìn về phía Tử Húc cùng Hạ Mạt, “Tử Húc, Hạ Mạt, nghe hiểu quy tắc sao?”

Tử Húc trả lời lớn tiếng: “Vô cùng rõ ràng!”

Hạ Mạt trầm ngâm một lát, gật gật đầu, “Đại khái hiểu được.”

“Nếu có chỗ không rõ thì có thể hỏi.”

Hạ Mạt nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Thời gian sắp đến, nhanh bắt đầu đi.”

Triệu Dương thấy thế, cũng không miễn cưỡng, ánh mắt rất nhanh dạo qua một vòng trong hội trường, bên của Hạ Mạt có người ủng hộ, bên của Tử Húc lại có hơn người ủng hộ.

Ha ha, ánh mắt của quần chúng là sáng như tuyết.

Triệu Dương cười khẽ trong lòng, lập tức cất cao giọng nói: “Bây giờ là :, hai vị đấu thủ mời lên đài.”

Vừa dứt lời, mấy ngàn người ủng hộ bên Tử Húc lập tức cao giọng hò hét! Ả hừng hực ý chí chiến đấu lên đài trong sự ủng hộ của mọi người, sau khi đứng lại, ả vung tay với khán giả trên khán đài, một bộ đã tính trước.

Trái lại bên của Hạ Mạt lại chỉ có mấy người hò hét cậu cố lên, thế đơn lực bạc vài đường thanh âm hoàn toàn bị nghiền ép trong tiếng hô hào chói tai.

Hạ Mạt chậm rãi lên đài, bàn tay co lại trong ống tay áo bắt đầu đổ mồ hôi.

Không phải không thừa nhận, cậu hiện tại vô cùng khẩn trương.

Giương mắt nhìn nhìn mấy đồng hộ quơ quơ tay kêu cậu cố lên. Cậu căn bản không hề có ấn tượng với những gương mặt này, thế nhưng cũng không thể cản trở được hảo cảm của cậu với những người này.

Ánh mắt dừng lại trên khán đài vài giây, bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một người có mái tóc hoa râm dùng sách giáo khoa cố gắng vung vẩy, sức liều mạng không thua gì người trẻ tuổi

Người kia là..

Giáo sư lịch sử Ngải Uy?

Thầy ấy cũng tới?

Nhếch miệng lên thành một nụ cười nhẹ, cậu chậm rãi thu hồi ánh mắt, lại không nghĩ tới cửa vào phía nam của sân thi đấu xuất hiện bạo động, giương mắt nhìn lại, là tiểu đội chín người do Laurent dẫn đầu!

Nụ cười trên mặt cậu bị kiềm hãm.

Tử Húc đắc chí vừa lòng nhìn cậu một cái, giễu cợt nói: “Ha ha, không nghĩ tới Laurent đại nhân cũng tới, ai, tiểu đội của tôi coi như là đến đông đủ, cậu thì sao? A, tôi thiếu nữa quên mất, Randall điện hạ là ai? Người cao cao tại thượng cỡ nào a, làm sao lại có thể chạy tới vì chuyện nhỏ như thế này?”

Hạ Mạt mắt điếc tai ngơ với lời nói của ả, cậu chậm rãi nắm chặt nắm đấm, chậm rãi đi đi về phía một khung kim loại trong đó.

Ngay tại lúc cậu xoay người, cửa bắc hội trường liền phát ra tiếng kinh hô càng bùng nổ hơn lúc nãy, Hạ Mạt toàn thân chấn động, cả người đều kéo căng quá đỗi, cậu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cửa bắc, chỉ thấy tiểu đội lấy Randall dẫn đầu nhanh chóng đi vào, khí tràng chí cường đại làm cho tất cả mọi người chấn động!

Ha!

Ha ha!

Bàn tay đổ mồ hôi ròng ròng buông ra, Hạ Mạt nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tử Húc kinh hoàng không thôi, nụ cười trên mặt không ngừng mở rộng, “Thật xin lỗi, đội ngũ của tôi cũng tới, rồi.”

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio