Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

chương 186

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khu C của sân thi đấu là một mảnh náo nhiệt vui mừng, khán giả quần tam tụ ngũ, giao lưu nhiều nhất chính là…

“Một ván này cậu kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Cái gì?! Mất! Cậu không cược tàn đại sao?”

“Ngu xuẩn! Cơ hội tốt như vậy mà không biết lợi dụng cho tốt?! Nhìn đây này nhìn đây này, hôm nay tớ đặt Lạp Hỗ tệ lên người Hạ Mạt, hiện tại đã biến thành ! Gấp mười lần đấy!”

“Giờ đã biết chưa, trận chung kết nhất định đặt tàn đại, chắc chắn sẽ thắng!”

“…”

Trận đấu đã chấm dứt, khối kim loại hình cầu lớn do Hạ Mạt dùng rễ tinh thần bao quanh biến mất trong nháy mắt, lộ ra Thái Phong vẫn còn đang mờ mịt không thôi.

Hạ Mạt chuẩn bị xuống đài, Thái Phong vươn tay muốn ngăn, chợt nghe thấy người chủ trì nói: “Thái Phong tuyển thủ, trận đấu đã chấm dứt, Hạ Mạt tuyển thủ thắng lợi.”

“Cái gì?!”

Thái Phong khiếp sợ mà nhìn về phía người chủ trì, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn màn hình tính giờ giữa không trung, số : cực đại hồng đến chói mắt, thì ra đã hết thời gian?! Hạ Mạt thắng lợi?! Trận đấu chấm dứt mà hắn lại ngay cả tại sao thua cũng không biết?!

Hắn căn bản nghe không được bất luận âm thanh nào khác, cũng không nhìn thấy người nào trừ Hạ Mạt, hắn dồn dập mà đuổi theo, định kéo lại Hạ Mạt để hỏi rõ ràng, hắn không sợ thất bại, nhưng sợ hãi mình không biết mình còn thiếu sót ở đâu! Mắt thấy liền muốn kéo được tay Hạ Mạt, tay hắn lại bị một bàn tay cường thế trắng đến quá phận ngăn lại. Ngẩng đầu nhìn, là Randall điện hạ.

Đối mặt với cặp mắt màu xanh lạnh làm người ta sợ hãi kia, Thái Phong cuối cùng lấy lại tinh thần, hắn xấu hổ mà cúi đầu, ảo não mà nghĩ vừa nãy là mình là cử chỉ điên rồ sao? Tại sao lại lỗ mãng như vậy?

“Bái kiến Randall điện hạ. Tôi chỉ là muốn giao lưu một chút kinh nghiệm với Hạ Mạt đồng học, không có ý gì khác.”

Randall nhìn chằm chằm hắn không nháy mắt, vài giây đồng hồ ngắn ngủi lại làm cho Thái Phong cảm giác chảy cả mồ hôi lạnh sau lưng!

Hắn tiếc hận mà nhìn Hạ Mạt đứng ở sau lưng Randall, nghĩ thầm: thật sự là đáng tiếc, khó được gặp đối thủ có thể làm cho hắn thua không minh bạch như thế, lại không cách nào cùng đối thủ hảo hảo giao lưu…

Hạ Mạt nhìn thấy bộ dáng của hắn, có cảm giác không nhẫn tâm, cậu vươn tay kéo kéo ống tay áo Randall.

Randall quay đầu lại nhìn cậu một cái, nói với Thái Phong nói: “Có thể. Năm phút đồng hồ.”

“Cái gì?” Thái Phong bỗng dưng ngẩng đầu, hắn hoài nghi mình nghe lầm!

Lance chen lên, nâng cằm, “Hoàng huynh nói cho cậu năm phút đồng hồ, có vấn đề nhanh chóng hỏi, chúng ta còn phải chuẩn bị cho trận đấu buổi chiều a”

“A?! Được! Cám ơn hai vị điện hạ!”

Mấy người một đường đến bên ngoài sân thi đấu.

Năm người Randall đứng ở mép đường, Hạ Mạt cùng Thái Phong thì đứng ở chỗ cách bọn họ năm mét.

Thần sắc của Thái Phong vẫn luôn đều phi thường khiêm cung (khiêm tốn và cung kính), đối xử với Hạ Mạt như đối với lão sư.

Đối với một người hiểu được khiêm tốn thỉnh giáo như vậy, cho dù là ai đều không thể sinh lòng chán ghét.

Sau khi mấy phút giao lưu ngắn ngủi kết thúc, Thái Phong hiểu ra, liên tục tỏ vẻ cảm tạ Hạ Mạt.

Hạ Mạt chào tạm biệt hắn, trở lại đội ngũ.

Sáu người trước tiên đi đến nhà ăn ăn một bữa cơm nhẹ nhàng đơn giản, sau đó trở lại phòng của từng người nghỉ trưa.

Trong tiểu đình bên hồ.

Laurent ngồi trên băng ghế không nhanh không chậm mà thưởng thức trà.

Sau khi Tống Tu đi vào, sắc mặt khó coi nói: “Đại nhân, nữ nhân kia cũng không đơn giản.”

Laurent buông xuống chén trà, “Đều đã nhiều ngày như vậy còn chưa giải quyết?”

“Thuộc hạ hổ thẹn.” Tống Tu dùng ống tay áo lau mồ hôi bên thái dương, “Thuộc hạ đã cho nàng mười vạn làm phí dịch vụ, nàng lại công phu sư tử ngoạm muốn hơn một trăm vạn, còn nói nếu không đưa liền đem ghi âm truyền lên mạng. Cũng không nghĩ xem nàng căn bản chuyện gì cũng không làm được…”

“Chỉ là một giáo sư Viên phổ thông mà thôi, chết thì có làm sao?”

“Đại nhân, ý của ngài là…”

“Chuyện này toàn quyền giao cho cậu xử lý, không cần biết áp dụng phương pháp gì, tóm lại lau sạch sẽ mông đi, cũng đừng để cho người nhận thấy được dấu vết để lại…”

“Vâng, thuộc hạ đã hiểu.”

“Đúng rồi.”

“Đại nhân xin nói.”

“Giải đấu võ cơ giáp khiến cho bọn họ thuận lợi vượt qua đi. Một tháng sau là cuộc khiêu chiến sinh tồn rừng rậm D, cậu cũng nhanh chóng chuẩn bị, chúng ta sắp có hành động lớn…”

“Vâng!”

Hai giờ chiều.

Trận đấu của Randall chính thức bắt đầu.

“Quý vị khán giả thân mến! Chúc mọi người một buổi chiều tốt lành! Trận đấu buổi chiều của vòng bán kết giải thi đấu cơ giáp đã bắt đầu! Đầu tiên, xin cho phép tôi giới thiệu hai vị tuyển thủ mở màn!

Tuyển thủ Lưu Danh! Alpha! Đến từ học viện quản lý quân sự cao cấp Exxon, khoa điều khiển phi thuyền! Sử dụng cơ giáp hình người cấp ba, tính công kích %, tính phòng ngự %!

Tuyển thủ Randall! Alpha! Đến từ học viện quản lý quân sự cao cấp Exxon, khoa chỉ huy quân sự! Sử dụng cơ giáp hình người cấp , tính công kích %, tính phòng ngự %!

Chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh hai vị tuyển thủ lên đài!”

Tiếng vỗ tay chợt vang lên, toàn bộ sân thi đấu trừ bỏ tiếng vỗ tay thì không có bất luận một tạp âm nào khác, thêm vài phần không khí trang trọng cùng nghiêm túc cho sân đấu.

Randall cùng Lưu Danh đi lên đài thi đấu trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người.

Hai người đứng lại, cúi chào nhau, cúi chào khán giả, sau đó đồng thời phóng xuất ra cơ giáp hình người!

Người chủ trì vội vàng làm giới thiệu, “Lưu Danh đến từ năm thứ tư của khoa điều khiển phi thuyền, là một trong hai điều khiển sư cao cấp vẫn còn đang học trong trường Exxon, nghe nói không lâu trước đó đã được quân đội thuê, hiện nay đang làm thủ tục tốt nghiệp.

Căn cứ tư liệu ghi lại, Lưu Danh có thể thuần thục khống chế phi thuyền Noah – phi thuyền thuộc loại siêu lớn, chiến hạm tinh tế, trừ cái này ra, hắn còn có thể thuần thục khống chế % phi thuyền loại nhỏ và trung!”

Hạ Mạt ngồi ở khán phòng, một bên nghe người chủ trì giới thiệu, một bên đánh giá Lưu Danh.

Đời trước người này để lại cho cậu ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Trong trường học quý tộc mọi người đều biết này, Lưu Danh xem như một thành viên của nhóm đệ tử bình dân không nhiều lắm.

Cậu từng nghe Laurent nhắc tới, Lưu Danh gia cảnh nghèo khó, phụ thân đã mất tích trong chiến tranh khi hắn mới tuổi, để nuôi sống gia đình, ba ba Omega vất vả lâu ngày thành tật. Lưu Danh phi thường hiếu thuận, vì để kiếm đầy đủ phí dụng trợ giúp ba ba gầy yếu chữa bệnh, thường xuyên tham gia các quộc thi chế tạo phi thuyền do nhóm quý tộc tổ chức, cũng bởi vậy mà sau khi tốt nghiệp chưa đến nửa năm thì chết trong một vụ sự cố máy móc.

Năng lực siêu phàm, hiếu thuận lương thiện, Hạ Mạt âm thầm mà ra định nghĩa với Lưu Danh, người như vậy nếu như có thể trở thành người của bọn họ, nhất định sẽ có lợi ích rất lớn với Hoàng đảng.

Người chủ trì ngay sau đó giới thiệu Randall, “Randall đến từ năm nhất của khoa chỉ huy quân sự, chiến sĩ cơ giáp trung cấp, điều làm người ta phải chú ý chính là, trong vòng đấu loại, Minh Vương Hào của tuyển thủ Randall chỉ sử dụng hạt pháo bình thường nhất, đem toàn bộ vách tường phòng hộ oanh thành mảnh nhỏ. Lúc ấy lực công kích của Minh Vương Hào còn chỉ có vẻn vẹn %! Hiện giờ! Lực công kích của Minh Vương Hào tăng lên chừng điểm! Không biết lại sẽ mang đến cho chúng ta kinh hỷ như thế nào!

Tuyển thủ giới thiệu xong! Trận đấu, chính thức bắt đầu!”

Ngọn đèn mãnh liệt trên khán phòng tối sầm lại, dưới sự đối lập của đen và trắng, đài thi đấu dị thường thu hút ánh mắt.

Tiếng trống vang lên.

Lưu Danh nghe tiếng hành động, trực tiếp khống chế cơ giáp hình người bay lên giữa không trung, kéo dài khoảng cách với Randall.

Người chủ trì lập tức giải thích: “Tuyển thủ Lưu Danh đầu tiên làm ra động tác phòng ngự! Đại khái là bởi vì nghiên cứu đặc thù chiến đấu của Randall tuyển thủ trong trận đấu trước, hắn muốn thông qua tạo ra khoảng cách để tránh né công kích của hạt pháo. Trong mắt của tôi đây là một lựa chọn phi thường sáng suốt! Kế tiếp Randall tuyển thủ sẽ ứng đối như thế nào?!”

Randall nhìn cơ giáp hình người bay giữa không trung, mở ra phản trọng lực, đột nhiên tung người dựng lên nhằm phía không trung, đồng thời nhanh chóng rút ra trường đao màu đen, đón đầu bổ về phía Lưu Danh.

Lưu Danh vừa thấy, lập tức sử dụng cơ giáp linh hoạt tránh đi công kích đầu tiên của Randall, đồng thời lấy ra pháo laser nhắm ngay Randall bắn một phát!

Tốc độ phản ứng của Randall vô cùng nhanh, cấp tốc nghiêng người tránh né, cũng một cước dẫm lên vách tường phòng hộ, mượn lực phản lại nhanh hơn chóng truy kích Lưu Danh.

Trên phương diện khống chế cơ giáp, kỹ thuật của Lưu Danh quả thật càng thêm cao siêu, nhưng cấp bậc của cơ giáp chênh lệch quá lớn, không đến mấy phút đồng hồ Lưu Danh đã bị Randall đuổi theo.

Đại đao vung xuống.

Lưu Danh vội vàng phóng thích đoản kiếm, định ngăn cản một đao này, lại không nghĩ rằng chuôi đao màu đen lóe ra hàn quang này vậy mà lại sắc bén như thế, không cần tốn nhiều sức đã đem đoản kiếm khảm thành hai đoạn, thế như chẻ tre đánh úp lại!

Lợi khí hung hãn như thế!

Minh Vương Hào không là chỉ có hạt pháo sao?! Lúc nào lại nhiều thêm trường đao vậy?! Chẳng lẽ đây là nguyên nhân gia tăng lực công kích?!

Ni mã đùa giỡn hay sao?! Thứ lợi hại như vậy thế nhưng chỉ có thể làm cho Minh Vương Hào gia tăng điểm lực công kích?! Có lầm hay không!

Lưu Danh vẻ mặt trầm trọng, lập tức thu hồi cơ giáp hình người, chật vật tránh đi công kích.

Randall thấy thế, thu hồi trường đao, ý đồ bắt giữ Lưu Danh.

Dưới chân Lưu Danh bỗng nhiên xuất hiện máy đẩy, mạnh mẽ phản tác dụng lực trực tiếp đem hắn đưa đến bên cạnh vách tường phòng hộ.

Randall căn bản không cho hắn bất kỳ thời gian thở dốc nào, đuổi sát.

Lưu Danh lập tức lấy ra cung chữ thập bắn về phía mắt của Minh Vương Hào.

Randall dừng thế công, huy đao tránh tên…

Hai tay Lance vung vẩy, liếc Lưu Danh trên đài thi đấu, quyệt miệng oán giận, “Người này có thật nhiều thứ, pháo laser, đoản kiếm, cung chữ thập, máy đẩy mini… Nếu như không có mấy thứ này, hắn sớm đã bị hoàng huynh chế phục!”

Hạ Mạt thấy Randall hai lần ba lượt tấn công đều bị ngăn cản, lại nghe thấy Lance nói, không khỏi cũng có chút lo lắng, “Randall điện hạ có thể thắng không? Vũ khí chỉ có hai loại…”

“Lời này là có ý gì? Không tin mình vẫn là không tin Randall điện hạ?” Trương Lợi cười như không cười mà nhìn cậu, “Đa dạng nhiều một chút mà thôi. Khi đối mặt với lực lượng áp đảo, còn không phải vẫn bị thảm bại như thế? Chỉ là sớm hay muộn thì có gì khác nhau.”

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio